Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

Chương 38



Đây là lần đầu tiên Lương Cẩm Tú trông thấy dã thú thật sự. Tuy rằng lợn rừng hung hăng, nhưng bản chất nó là động vật ăn tạp, rất ít khi chủ động khiêu khích con người.

Giọng con sói khàn khàn, âm u lạnh lẽo, dường như có thể nhào lên bất cứ lúc nào.

Nếu Lương Cẩm Tú có một mình, có lẽ cô sẽ chạy luôn đi. Cô thật sự cảm thấy sợ hãi. Thì ra mấy người lớn bảo sói ăn thịt trẻ em không phải mấy lời hăm dọa. Nhất định không thể cho nó chạy ra ngoài gây họa tới dân làng.

Lương Cẩm Tú giận tái mặt, không lịch sự nữa: "Ăn tao? Vậy phải xem mày có bản lĩnh đó hay không trước đã. Hiện giờ có mấy chục người đang ở ngoài này, tao khuyên mày nên đi ra đi, đừng ép chúng tao làm gì. Bà lão không bảo vệ được mày đâu."

Bà cụ nghe thấy một nửa, nghi ngờ nhìn xung quanh: "Kẻ nào muốn ăn thịt người, lại có nạn đói à?"

"Mẹ lại nghễnh ngãng rồi, không ai ăn thịt người hết, là con sói trốn trong phòng mẹ nói muốn ăn thịt người." Con trai bà cụ nhỏ dở khóc dở cười, ghé vào tai bà nói to: "Mẹ à, giới thiệu với mẹ, đây là con gái của Lương Mộc Lâm ở làng bên cạnh. Cô ấy có thể hiểu được tiếng động vật."

Bà cụ bị dọa, không biết trí nhớ nhảy tới năm nào, vẻ mặt bà đầy sợ hãi: "Gì cơ? Nhóc Mộc Lâm có con á? Mẹ nhớ nó tuổi hổ, năm nay mới mười bốn thôi. Sao có con được vậy?"

Hầu như mọi người đều bị bà cụ dọa sợ, cho rằng bà đang lẩm cẩm.

Một bà cụ khoảng hơn bảy mươi tuổi bước ra, cười lạnh một tiếng: "Chị già à, đang vì sự an toàn của bọn nhỏ mà chị lại giả vờ nghễnh ngãng. Sau này tôi và chị vạch rõ ranh giới, lúc ra ngoài chơi không đưa chị theo nữa."

Bà cụ mím môi, nghĩ thêm được biện pháp mới là giả vờ khổ sở. Bà lau nước mắt đáng thương bảo: "Các ông các bà, anh chị em, ngài quan lớn, tôi cầu xin mọi người đừng mang con chó của tôi đi. Tuổi của tôi chẳng còn sống được bao nhiêu ngày nữa, để nó ở bên cạnh tôi đi. Tôi cam đoan là nó sẽ không làm tổn thương ai hết."

Con trai bà cụ nhỏ nhẹ dỗ dành: "Mẹ, mẹ thích chó thì hôm nay con sẽ mua cho mẹ. Mẹ nói đi, mẹ muốn mấy con?"

"Mẹ chỉ muốn nó thôi." Bà cụ lắc đầu, đôi mắt già nua đục ngầu nhìn quanh. Bà hiểu rằng có lẽ không ngăn được nữa, quay người nhẹ nhàng gọi: "Đi ra đi, yên tâm, có tao ở đây. Người nào muốn tổn thương mày phải bước qua cái mạng già này của tao đã."

Tất cả mọi người đồng thời lui về sau một bước, ngay cả nhân viên Cục Lâm nghiệp cũng vậy. Người cầm đầu nắm chặt dây cột như đang đối mặt với kẻ thù đáng gờm.

Ngôi nhà cũ chỉ có một cửa sổ nho nhỏ, ánh sáng mờ tối. Hệt như hình ảnh kinh dị trong phim quái thú, một con sói hoang lặng lẽ xuất hiện.

Nó nhỏ hơn so với chó, bộ lông rám nắng đều rối bời, bốn chân thon dài, cái đuôi cụp xuống, dù đối mặt với hàng chục người nó cũng không có chút sợ hãi nào. Ánh mắt nó hung ác, thân trước hạ thấp xuống, nhe hàm răng sắc bén thấp giọng gào lên.

Đó là tư thế sẵn sàng tấn công.

Sau đó, đầu nó bị đập cho một cái.

Bà cụ tức giận nói: "Lớn rồi đấy, không được hung hăng nữa, ngoan ngoãn nằm sấp xuống cho tao."

Con sói cái dường như có thể hiểu tiếng bà, ngoan ngoãn nằm dưới chân.

Nhân viên Cục Lâm nghiệp nhìn tới ngây người.

Người ta nói tổ tiên của loài chó là sói, nhưng ngoại trừ vẻ ngoài giống nhau thì tính cách của chúng khác biệt hoàn toàn. Chó hung dữ tới đâu cũng có thể thuần phục, mà sói thì giống như cụm từ sói mắt trắng vậy, dù nuôi từ nhỏ tới lớn, huấn luyện bài bản, cùng lắm chỉ không cắn bạn mà thôi.

Theo thông tin bọn họ nhận được, bà lão và con sói này chỉ quen nhau tối đa hơn mười ngày, sao nó nghe lời bà như vậy?

"Đúng, nó là một con sói." Trong mắt bà cụ chứa nước mắt, lần này bà không giả bộ nữa: "Nhưng nó chắc chắn không làm hại người, tôi cam đoan có thể trông coi nó cả ngày lẫn đêm, được không?"

Con trai bà cụ cũng sửng sốt há hốc mồm: "Mẹ, sao nó lại nghe lời như thế?"

"Thì ra con cũng biết cái gì gọi là nghe lời à? Cái thứ ăn cây táo rào cây sung, dẫn một đám người ngoài đến đối phó với mẹ con." Bà lão hung hăng lau khô nước mắt. Bà chưa hết giận trừng mắt nhìn con trai, khi quay đầu lại đong đầy vẻ hiền lành như lật mặt. Bà nhẹ nhàng vuốt ve đầu sói cái, nhỏ giọng nói: "Vì mẹ đã nuôi nó."

Bà ấy không hoàn toàn lừa mọi người.

Hơn mười năm trước, bà phát hiện một con chó con trong bụi cỏ trên núi kêu ư ử đáng thương. Bà mang nó về nhà, song nuôi hơn một tháng mới nhận ra đó đâu phải chó, rõ ràng là sói.

Tuy không đành lòng bỏ đi nhưng bà lớn lên trong núi, thuở nhỏ đã thấy tận mắt sói ăn thịt trẻ con, nếu dân làng biết chuyện nhất định sẽ sợ hãi.

Bà mang con sói con thả lại chỗ ban đầu nhìn thấy nó.

Con sói nhỏ nức nở rên rỉ không thôi.

Vạn vật đều có linh, có lẽ nó coi bà thành mẹ nó.

Con sói con không hiểu vì sao bà lại bỏ rơi nó, cứ đi theo bà từ xa. Bà đuổi hết lần này tới lần khác, đuổi không biết bao nhiêu lần mới chịu đi.

Con trai bà cụ hệt như đang mộng du: "Thì ra nó là A Hoàng ư?"

Chú ấy rất ấn tượng.

Khi đó chú ấy còn chưa về hưu, về tới nhà thấy có thêm một con chó nhỏ màu vàng. Con chó nhỏ màu vàng này rất hung dữ, ngoài mẹ chú ấy ra thì nó không cho ai sờ vào, cả ngày đều nhe răng trợn mắt.

Chú ấy rất bận, cũng không nghĩ nhiều, nuôi chó ở nông thôn là chuyện quá bình thường. Đợi tới khi nhớ ra mới phát hiện không thấy con chó nhỏ màu vàng đó đâu nữa.

Ánh mắt bà lão dịu dàng: "Đúng vậy, không ngờ nó vẫn nhớ mẹ."

Bà ấy gần như quên mất.

Cả đời có rất nhiều chuyện, gần đến tuổi già, không nhớ được bao nhiêu.

Hôm đó bà thèm ăn, muốn ăn bánh bao với rau rừng, thế là xách rổ đi tới sau núi. Trong lúc đào bới, bà luôn cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình, khi bà quay người lại chẳng thấy gì hết.

Cho tới lúc sắp rời đi, một con sói đột nhiên chui ra khỏi lùm cây!

Không giống những người trẻ tuổi bây giờ, bà phân biệt được sói, thế là lập tức bị dọa tới mức cả người lạnh buốt. Xong đời, bà đã già rồi, chẳng lẽ phải táng thân trong bụng sói?

Các thôn quanh đây không ai có cách chết này đâu.

Đổi lại khi trẻ bà còn có sức phản kháng, nhưng hiện tại già tới mức đi lại còn khó khăn.

Bà tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi giây phút bị cắn rách cổ họng. Qua hồi lâu, có thứ gì đó cọ xát dưới cổ chân bà.

Con sói không ăn thịt bà. Thấy bà mở mắt ra, nó lăn lộn, ưỡn bụng lên, hệt như một chú chó con chỉ muốn được chủ nhân sờ.

Trí nhớ xa xưa bỗng ập tới, ánh mắt bà ngây ngốc đánh giá nó: "Tiểu Hoàng?"

Nghe thấy tên mình, sói cái hiểu rằng bà đã nhận ra nó. Nó vui sướng nhảy dựng lên, nhào vào ngực bà, thút thít như con gái lấy chồng xa.

Bà cụ bật khóc ngay tại chỗ.

Mọi người nghe tới sợ ngây người.

"Thì ra là vậy." Kiểm lâm viên cảm thấy nếu các chuyên gia nghiên cứu về sói biết chuyện này chắc chắn rất kích động. Anh nói với giọng ấm áp: "Bà ơi bà yên tâm đi, chúng cháu nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt. Lúc nào bà muốn tới thăm nó, chúng cháu sẽ phái xe tới đón bà."

Dịu dàng ngoan ngoãn tới đâu cũng là sói và có dã tính của loài sói. Nó nhận biết bà lão làm chủ nhân nhưng người dân trong làng thì không.

Nó ăn thịt.

Không có gì quan trọng hơn thân thể dân chúng.

Bà cụ không hoàn toàn lú lẫn, cũng chẳng tỉnh táo hoàn toàn. Trí nhớ của bà trở thành một đống hỗn độn, lúc thì khóc lo lắng có người muốn lột da sói làm đệm giường, lúc thì không muốn rời xa.

Tất nhiên điều đầu tiên không có khả năng xảy ra, giờ sói là động vật được bảo vệ toàn quốc.

Vế sau, con trai bà hiểu rõ nhất.

Bà lão nhớ tình cảm cũ, chết sống không chịu rời khỏi quê quán. Bà sắp tám mươi tuổi rồi, cái gì nên buông bỏ đã buông hết xuống, ai ngờ bỗng nhiên xuất hiện mối lo lắng như vậy.

Hốc mắt con trai bà lão nóng lên: "Không thì để nó ở lại đi. Tôi về hưu rồi, giờ tôi sẽ không trở về thành phố nữa. Tôi sẽ ở lại nhà cũ, ngày nào cũng để mắt tới nó, cam đoan nó sẽ không làm tổn thương tới mọi người, được không?"

Thôi xong, khuỷu tay chú ấy chĩa vào trong, lại thêm một chướng ngại vật nữa.

Nói không thông với người, giờ chỉ có thể nói với sói.

"Xin lỗi, tôi không biết cô lại có chuyện như vậy. Ban nãy tôi nói chuyện hung hăng quá." Lương Cẩm Tú thật sự cảm động. Hơn một tháng ở chung lại khiến nó ghi nhớ mấy chục năm. Nó đã quay trở về vào điểm cuối sinh mệnh của bà lão.

Cái gọi là mối đe dọa từ sói, chắc hẳn nói tới bản năng bảo vệ bản thân.

Dù cảm động tới đâu cũng không thể cho sói ở lại.

Lương Cẩm Tú bắt đầu nói về luật bảo vệ động vật để sói hoang hiểu rằng, thời đại này không giống trước, không ai dám làm tổn thương nó. Tiếp theo cô nói đến môi trường sống của Trung tâm bảo tồn động vật hoang dã ở Cục Lâm nghiệp.

Có ăn, có uống, không cần lo lắng điều gì.

Sói cái dần dần thả lỏng cảnh giác. Nó nói chuyện, giọng vẫn khàn khàn như trước, nhưng không còn sát khí âm u: "Rất xin lỗi, tôi không thể đi được, bởi vì trên người tôi còn có huyết hải thâm cừu."

Chỉ một câu, bầu không khí trực tiếp thay đổi từ thế giới hòa bình sang chiến trường giết chóc.

Có lẽ vì được con người nuôi dưỡng trong một khoảng thời gian nên trên người nó có khí chất mà những con sói khác không sở hữu.

Sau khi trưởng thành, vua sói cường tráng nhất đã yêu nó ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nó trở thành hoàng hậu sói xinh đẹp nhất vùng sơn dã.

Nó theo anh ấy tuần tra lãnh địa, bảo vệ nhà mình, chẳng qua thi thoảng tới kỳ trăng tròn, nó sẽ quay về hướng kia hú lên một tiếng dịu dàng.

Khi nào mới có thể gặp lại người mẹ là con người đây?

Tuổi thọ của sói chỉ có khoảng hai mươi năm.

Nó dần dần không còn trẻ nữa, vua sói cũng vậy.

Sói có hệ thống phân cấp nghiêm ngặt, không giống sư tử, nơi mỗi vị vua sư tử mới phải bước lên bằng máu của đồng loại và đàn con của mình.

Vua sói về già tự động thoái vị, vua sói tân nhiệm giữ nguyên sự kính trọng với vua sói cũ.

Hoàng hậu sói lại mang thai. Nó có thể cảm nhận được cơ thể nó không còn như trước. Đây sẽ là lứa con cuối cùng của chúng nó.

Người yêu nó quyết định hoãn lại việc thoái vị, bởi vì hoàng hậu sói khi mang thai sẽ được cung cấp những đồ ăn tốt nhất.

Vài ngày trước khi sinh con, một trận chiến xảy ra.

Ban đầu do một con gấu mẹ dẫn cả đàn con xâm nhập vào lãnh địa.

Sói và gấu hiếm khi xảy ra chiến tranh. Vào mùa hè thì thức ăn sung túc, mùa đông thì gấu đi ngủ đông, vốn chúng chẳng bao giờ đụng mặt nhau.

Gấu mẹ hiểu lầm đàn sói muốn làm tổn thương con của cô ta, thế là lập tức tấn công.

Vua sói dẫn đầu nghênh chiến, cắn con gấu đen tới máu me nhầy nhụa.

Gấu đen chạy đi gọi tộc mình đến. Cứ thế đại chiến giữa hai chủng tộc diễn ra.

Số lượng đàn sói nhiều, gấu thì ít, nhưng gấu da dày thịt béo. Với tư cách là thủ lĩnh, vua sói xông lên trước đầu tiên. Anh ấy không còn trẻ nữa, cơ thể không còn linh loạt, không tránh được va chạm từ một con gấu đen khổng lồ xông tới, thế là ngay lập tức bị đánh bay hơn mười mét, ngã sấp xuống đống đá lộn xộn chồng chất.

Hoàng hậu sói mang thai không tham gia chiến tranh, nó đứng trên cao xem xét tình hình.

Lúc ấy nó cảm thấy điên lên, gào thét rách gan rách phổi, muốn lao ra nhưng lại bị sói cái mang thai khác giữ chặt.

Trong bụng nó đang mang thai, đi chỉ có chết.

Trận chiến này, đàn sói thua đúng như dự liệu.

Nó đạp trên máu tươi đầy đất đi tới cạnh người yêu, nhẹ nhàng hôn cái mũi lạnh buốt của anh ấy, hôn lên bộ lông dính đầy máu tươi của anh ấy.

Đừng bỏ nó lại mà.

Đàn sói cần vua sói mới.

Khi vua sói còn sống đã chọn được vua sói mới - một trong những đứa con cường tráng của họ.

Chỉ những con sói mạnh mẽ nhất, dũng cảm nhất mới có thể dẫn dắt bộ tộc của mình sống sót.

Nó vốn tưởng rằng đàn sói tuân theo mệnh lệnh người yêu, không ngờ, có con sói đã chờ ngày hôm nay từ rất lâu rồi.

Bởi vì vua sói chỉ yêu một mình nó nên trong những năm này, họ không có nhiều con.

Một con sói đực dẫn đàn con của mình bắt đầu khiêu chiến.

Tới khi nó nhận ra thì đã muộn, toàn bộ huyết mạch của nó và vua sói đều bị giết chết.

Người yêu nó vì bảo vệ bộ tộc nên vừa chết trận, máu vẫn còn nóng, vậy mà hứng chịu kết cục như vậy.

Nếu không có một con sói cái lương thiện mật báo, nó cũng khó thoát khỏi cái chết.

Phát hiện nó trốn thoát, vua sói mới dẫn theo đàn sói lên đường đuổi giết.

Theo phép tắc tàn khốc của rừng rậm, diệt cỏ phải diệt tận gốc. Trong bụng nó vẫn mang dòng máu cuối cùng của vua sói.