Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

Chương 22



Sống tiếp, lấy một cách khác để bầu bạn, sống tiếp, trên thế giới này vẫn còn có người nhớ nhung.

Con gái ông lão bán đậu phụ, cho dù có đến viếng mồ mả, cũng là để cho người ngoài xem. Bọn họ, khi còn sống cũng đã quên mất bố.

Chủ của Điểm Điểm không thảm như thế, nhưng một nhà ba người đều đi rồi.

Hình bóng nho nhỏ dựa sát vào đất vàng, chợt run rẩy kịch liệt.

Điểm Điểm khóc.

Tiếng nức nở thật dài xuyên qua hai năm sinh mệnh ngắn ngủi của nó.

Khóc được thì tốt rồi.

Ba người lặng lẽ rời đi.

Bóng đêm bao phủ từng hàng mộ lớn bé, chẳng mấy chốc, từng đợt nước mưa gột rửa, từng cơn gió băng băng thổi qua, chúng sẽ trở nên càng ngày càng nhỏ, tựa như ký ức người chủ để lại cho thế gian.

Cho đến khi hoàn toàn bị người ta quên đi.

Mọi người trong phòng stream phát động quyên góp, chắc chắn Điểm Điểm sẽ không rời đi. Bọn họ định nhờ người trong làng chăm sóc chú chó già và Điểm Điểm, để khoảng thời gian cuối cùng bọn nó bầu bạn với chủ, có cơm ăn, có nước uống, có ổ che mưa chắn gió.
Còn về con trai Điểm Điểm, chị Lưu gần quan được ban lộc, không ai cướp được của chị ấy. Hơn nữa, Điểm Điểm đã chính miệng gửi gắm con trai cho chị.

Đương nhiên, tạm thời cũng không thể đưa đi, để hai mẹ con lại sinh sống một quãng thời gian.

Đôi mắt phóng viên quay toàn bộ quá trình đỏ bừng, nhất quyết mời Lương Cẩm Tú ăn cơm, không ăn thì không tiễn cô đi, chị Lưu cũng muốn, mọi người trong phòng stream càng không cần phải nói.

Đối với người có tâm hồn ăn uống như Lương Cẩm Tú mà nói, linh hồn cốt lõi của mùa hè, chắc chắn là một bữa nướng BBQ thơm ngon tuyệt vời.

Cách nơi siêu thị của chủ Điểm Điểm không xa, hai bên đường phố tràn ngập các cửa hàng đồ nướng.

Gần như ở mỗi nơi đồ nướng BBQ đều có đặc sắc riêng, trong đó đại khái chia làm hai phái Nam Bắc.
Miền Nam chú trọng vào thanh đạm, càng chú trọng đến mùi vị nguyên bản của nguyên liệu, sử dụng nhiều lò nướng điện. Điều này làm cho người miền Bắc không cách nào hiểu nổi, không cần lửa than, nướng BBQ không bỏ thì là, ớt cay, còn coi là nướng BBQ sao?

Món nướng BBQ ở quê nhà Lương Cẩm Tú có tính đặc sắc độc nhất vô nhị, trước hết là các loại nước chấm, sốt hoa hẹ, tương vừng, sốt sa tế, tiếp đó còn phải phối với bánh bột mì nhỏ.

Ba người đều lần đầu tiên đến nơi này ăn cơm.

Lương Cẩm Tú kinh nghiệm phong phú, chưa từng đến cũng không sao, nhìn người, nhà nào đông người buôn bán tốt, hương vị chắc chắn không kém được.

Một quán tên là nướng BBQ Ông Lương hiển nhiên buôn bán phát đạt. Trước cửa mấy chục bàn vuông đầy người ngồi, bên cạnh cũng có người đứng, hiển nhiên là chờ chỗ.
Người phục vụ rất nhiệt tình, xách ghế gấp và menu đến tiếp đón: “Ba người đi cùng nhau à? Phải đợi chút, cô xem menu trước đi, muốn ăn gì thì quét mã. Tôi sẽ cho cô số thứ tự trước, được sẽ gọi cô.”

Hiện nay hầu như tất cả quán cơm lớn nhỏ đều quét mã.

Giá trên menu khiến mắt Lương Cẩm Tú sáng ngời: “Nhà bạn rẻ quá nhỉ?”

Thịt dê xiên nướng BBQ giá ba tệ, thịt bò bốn tệ, rau một tệ, một tệ năm.

Vẻ mặt người phục vụ kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi, giá rẻ hương vị ngon, cho nên mới buôn bán phát đạt đó.”

Lương Cẩm Tú vô cùng hài lòng, nhưng mà cô không muốn chờ.

Về nhà quá muộn bố mẹ sẽ lo lắng.

Nướng BBQ Tiểu Vương bên cạnh như thể một hòn đảo hoang, số người trên ghế cùng lắm một phần ba, liếc nhìn menu, Lương Cẩm Tú đã hiểu.

Xiên thịt dê bốn tệ.

Chênh lệch khoảng một tệ.

Phải biết rằng, thật ra nướng BBQ càng nên gọi là xiên thịt dê nướng. Mỗi xiên chênh lệch một tệ, ba người bọn họ ăn một bữa, cộng vào thì thể nào cũng phải một trăm tệ.

Rau thì gần giống nhau.

Lương Cẩm Tú đang muốn khéo léo từ chối, bà chủ đang nướng xiên ngước đầu lên, sau đó ngừng nướng, vẻ mặt kinh ngạc chạy tới: “Streamer… streamer Lương? Ôi mẹ ơi, đúng là cô thật. Vừa nãy tôi đi vệ sinh còn lướt video của cô. Mau, ngồi đi. Phục vụ, đi vào phòng tôi, trong ngăn kéo có hộp Long Tỉnh chưa mở... À thôi, để tôi tự đi.”

Được rồi! Gặp fans, xấu hổ quá thôi.

Bà chủ thật ra khá trẻ, hai bảy hai tám tuổi. Chị ấy đi nhanh về nhanh, cầm nguyên bộ đồ trà – không phải loại dùng một lần.

Lương Cẩm Tú rất ngại, khách khí nói: “Coi tôi như khách bình thường là được, đừng làm chậm việc buôn bán.”

“Chậm gì chứ! Cô nhìn xem, khách đều đi sang bên cạnh, thật sự không muốn chờ chỗ mới đến nhà chúng tôi để chắp vá.” Tính cách bà chủ phóng khoáng, cười tự giễu, chân thật đáng tin nói: “Bữa cơm này tôi mời, cô đừng từ chối. Tôi cực kỳ ngưỡng mộ cô, bọn cướp ngân hàng ấy, đổi thành tôi chắc sẽ bị dọa đến không dám nhúc nhích. Cô thật sự làm phụ nữ chúng ta nở mày nở mặt.”

Phóng viên và chị Lưu cùng từ chối: “Không được, không được! Bữa cơm này chúng tôi mời.”

“Đây là địa bàn tôi làm chủ, nếu không mọi người đi nhà khác đi.” Bà chủ vui cười khà khà: “Đương nhiên cũng không thể ăn mà không trả tiền, hai con hamster tôi nuôi có vấn đề. Khoan nói chuyện này, ăn cơm đã, ăn xong tiện thì nhìn một cái, không tiện cũng không sao.”

Nói đến mục đích này, thật sự không cách nào từ chối được.

Lương Cẩm Tú chợt nhớ đến nữ hoàng hamster hiệp khách kia, cũng không biết mấy ngày nay thế nào.

Bà chủ không cho mọi người gọi, tự mình làm chủ, tự mình nướng, muốn cho Lương Cẩm Tú cẩn thận nếm thử tay nghề của chị ấy.

Phóng viên lắc đầu cảm thán: “Vậy mà chúng tôi đi theo hưởng hào quang của cô.”

Lương Cẩm Tú hơi đắc ý, lại khá áp lực, há miệng mắc quai. Cô nhìn xung quanh, thầm quyết định đợi lát nữa nếu hương vị ngon, lần sau livestream sẽ đề cập một chút.

Chẳng qua giá cả là vấn đề.

Nướng BBQ Ông Lương đang buôn bán đắt hàng thì có chú chó lại đến, mới nhìn hơi giống chó Akita, lông lại hơi xoăn, giống Teddy.

Mùa hè quán nướng thường xuyên hấp dẫn chó hoang đến.

Môi trường ngoài trời, không cần lo lắng đi vào nhà bị đuổi ra, xương khách ăn thừa, xiên thịt rơi xuống, ngon hơn biết bao nhiêu so với thùng rác.

Có vị khách nữ giàu sự quan tâm, vẫy tay: “Wao, chú chó nhỏ dễ thương quá! Đến đây, có đồ ăn ngon này.”

Chó hoang có lẽ thường xuyên đến chỗ này, không sợ người, ngoan ngoãn đi qua, cho khách nữ sờ đầu.

Khách nữ vui mừng khôn xiết, tuốt hết xiên thịt xiên, dùng khăn giấy lót và đặt xuống đất.

Chó hoang nhẹ nhàng ngửi, rồi lại ngửi, thế mà lại không ăn.

Khách nữ sốc luôn: “Chú chó này kén ăn quá đi. Thế mà lại không ăn xiên thịt dê.”

Chó hoang trong ấn tượng của cô ấy đừng nói đến xiên thịt dê, bánh bao trắng còn có thể ăn ngấu ăn nghiến.

Người bạn không kiên nhẫn vẫy tay xua đuổi chó hoang: “Chắc là mỗi ngày nó ở chỗ này, sớm ăn ngán rồi. Kệ nó đi, trên người nó chắc chắn có bọ chét.”

Chú chó hoang như thể nghe hiểu, xoay người rời đi. Nó đi về bên phía Lương Cẩm Tú, ven đường phát hiện trên mặt đất có miếng không biết là thịt gì rơi xuống, há miệng nuốt xuống.

Lương Cẩm Tú cảm thấy rất kỳ lạ, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao bạn không ăn xiên thịt chị gái kia cho?”

Xiên thịt ngon thì không ăn, ăn thứ rơi dính đầy bùn đất.

“Ơ, tôi thế mà lại có thể nghe hiểu bạn nói chuyện.” Chó hoang kinh ngạc liếc nhìn Lương Cẩm Tú. Nó thường xuyên lang thang, hoàn toàn không có nỗi sợ hãi của chó nhà nuôi: “Nhà kia không thể ăn, có mùi lạ. Trước kia một người bạn của tôi ăn, bụng dạ khó chịu lâu lắm.”

Thịt không thể ăn, còn có thể làm bụng chó khó chịu?

Phải biết rằng, sức đề kháng của chó hoang là vô địch, ăn thực phẩm hư thối đều không bị gì.

Phóng viên nghe xong phiên dịch dấy lên rung động, nhíu mày: “Streamer Lương, cô hỏi một chút, biết thịt kia là thịt gì không?”

Chó hoang phe phẩy đuôi: “Tôi đây cũng không biết. Dù sao thì không thể ăn, kỳ dị, rất hăng.”

Lúc này, bà chủ cầm xiên thịt dê nướng xong đến, bề ngoài không tồi, vỏ ngoài khô vàng, nướng ra mỡ dê vàng tươi sáng bóng, bên trong tươi ngon, cắn một miếng, thịt dê thơm với hương thì là thật sự cháy bên ngoài mà mềm bên trong.

Lương Cẩm Tú giơ ngón tay cái lên khen ngợi. Cô không chỉ ăn một mình, dùng nước trà rửa sạch gia vị bên ngoài, đưa cho chó hoang.

Bà chủ biết chú chó hoang này, cười nói: “Mày lại tới nữa à, hôm nay số mày hên đấy. À, đúng rồi, streamer Lương, có chuyện này tôi khá tò mò. Nó thích nhất là đến quán nhà tôi xin ăn. Có phải bởi vì tôi xinh đẹp không? hì hì.”

Chờ nghe Lương Cẩm Tú nói xong, cô ấy sửng sốt một lát: “Trước đây tôi thật sự không để ý, hình như thực sự là vậy này.”

Không chỉ mỗi chú chó hoang này, tất cả hình như không đến bên cạnh, đặc biệt rạng sáng sau khi tàn cuộc, thực khách đi về, trên đường cái trống không, đồ ăn thừa khắp nơi là bữa tiệc đối với động vật hoang.

Ngoài chó mèo, còn có chuột.

Chuột dường như đều không ăn nhà bên cạnh.

Với tư cách cùng nghề, thật ra cô ấy đã nghi ngờ rất lâu. Hàng xóm buôn bán phát đạt, cô nhờ người mua về nếm thử, không thể nói rằng hương vị nhà mình ngon hơn, nhưng chắc chắn không kém, kém ở giá cả.

Tuy nhiên giá mua thịt dê vẫn thế, sao đối phương có thể rẻ hơn một tệ?

“Chuột còn không ăn sao?” Lương Cẩm Tú nhìn về phía thùng rác bên cạnh, chuột sợ người, rõ ràng còn chưa phải lúc ra ngoài.

Chắc chắn thịt có vấn đề.

Có thể khiến chuột không ăn, sẽ là nguyên nhân gì?

Chú chó hoang rất trượng nghĩa, ăn xiên thịt Lương Cẩm Tú cho, khoái chí nói: “Chắc có con mèo biết đáp án. Không biết vì sao nó kết thù với chủ quán bên cạnh, buổi tối thường xuyên vào trong nhà ông ta phá hư đồ. À, giờ này, chắc nó đang ngủ ở trên cái cây cao nhất ở phía sau đường kia. Đừng nói với nó là tôi nói, tôi không muốn bị cào.”

Phóng viên nhỏ giọng nói: “Có phải là thịt chuột không nhỉ?”

Một đồng nghiệp chuyên môn làm về an toàn thực phẩm của anh ngầm điều tra, nghe nói có quán nướng bán xiên thịt dê không phải tất cả đều là thịt dê, bên trong thêm thịt chuột và thịt cáo,... được ướp nướ© ŧıểυ dê và chất phụ gia hóa học.

Cùng với các loại gia vị đậm đà, gần như ăn không nhận ra, nhưng chi phí giá cả lại thấp hơn rất nhiều.

Lương Cẩm Tú lập tức ghê tởm mất khẩu vị.

Bà chủ từng ăn sắp khóc: “Đừng làm tôi sợ mà.”

Để lấy kinh nghiệm, chị ấy còn nhai kỹ nuốt chậm ăn khoảng ba xiên lớn.

Ba người Lương Cẩm Tú không có tâm trạng ăn cơm, bà chủ không có tâm trạng nướng xiên, cần biết đáp án ngay lập tức.

Chú chó hoang nói con mèo kia, là một con mèo đen lớn, toàn thân đen sì không có lấy một sợi lông lẫn, oai phong lẫm liệt, gần như hòa vào làm một với bóng đêm. Nếu không có Lương Cẩm Tú, trông thấy cũng chẳng khác gì không nhìn.

Khó lắm mới có con người có thể nghe hiểu, mèo đen lớn lập tức hùng hổ nói hết.

Nó là vua của chỗ này, nó và các đàn em không giống những chú chó hoang không có tiền đồ dựa vào cơm thừa của con người mà sống. Chúng nó có kỹ năng bên người – mỗi đứa đều bắt chuột rất giỏi.

Nơi này thuộc vùng ngoại thành, cách đó không xa là một khoảng ruộng hoang rộng, rừng cây, rất nhiều chuột, nhưng từ khi quán nướng Ông Lương khai trương, cuộc sống trở nên rối loạn.

Kẹp chuột, l*иg bắt chuột, càng khó chịu hơn là ban đêm còn cố tình đặt mồi trong nhà, khắp nhà là tấm dính chuột, cả đêm có thể bắt mấy chục con.

Số lượng chuột ở khu vực xung quanh giảm với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, khiết không ít đàn em đành phải lục thùng rác, cướp thức ăn với chó hoang.

Tóm lại hiện tại muốn bắt con chuột cũng quá khó khăn, nếu cứ tiếp tục như thế này, có lẽ nó cũng phải đi lục thùng rác.

Chưa bao giờ thấy con người tranh giành thức ăn với mèo!

Người không động đến mèo, mèo không động đến người, làm vua mèo, vài lần nó một mình mạo hiểm xâm nhập.

Hiện tại mèo đen lớn ngẫm lại còn rất tức giận: “Trong ngăn tủ lạnh buốt kia, tất cả đều là chuột đã lột da.”