Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

Chương 100



Với con sen mà nói, có lẽ không có gì hạnh phúc hơn việc được nhìn thấy một chú mèo từ khi mang thai tới khi sinh con, sau đó lại nhìn những chú mèo con tròn vo bò loạn trên đất.

Ngọt Trăm Phần Trăm vừa mở đầu, trong phòng livestream đã thảo luận xôn xao.

“Bình thường boss nhà tui rất kén ăn, nhưng từ khi mang thai tới khi sinh con, lượng ăn tăng gấp mấy lần, mập như quả bóng. Lúc đó tui không hiểu nên còn cảm thấy khá vui mừng, ai ngờ tới lúc sinh thì khó sinh, rặn đẻ tới vài tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn phải sinh mổ.”

“Mọi người có thấy lúc mèo giao phối rất đau đớn không? Tiếng kêu thảm thiết của chúng khiến tui thấy đau lòng quá.”

“Hôm nay mèo nhà tui đã được sáu mươi tư ngày rồi vẫn chưa thấy sinh, không chịu ăn gì.”

“Ôi, nhắc tới việc này khiến tui phải thở dài. Mèo nhà tui là Gradient vàng, bình thường đều nuôi thả, nó sinh ra một con Dragon Li, một con đen trắng và một con mèo vàng. Tới tận hôm nay bố của chúng vẫn chưa xuất hiện con nào.”

“...”

Trong chốc lát, mọi người đều kể chuyện của mình.

Lương Cẩm Tú đành phải kéo chủ đề quay lại. Cô hỏi con mèo Nga mắt xanh đang yên lặng nằm trên bàn phím một cách ấm ức: “Trước đây Líu Lo đối xử với con nó thế nào?”

“Rất tốt á.” Ngọt Trăm Phần Trăm trả lời một câu đơn giản rồi tiếp tục tuôn một tràng dài. Cô ấy đang nói đến những chỗ tuyệt vời.

Sau khi Líu Lo giao phối xong, cô ấy đã lo lắng một thời gian rất lâu chẳng biết nó có thụ thai hay không. Hôm nay cô ấy cảm thấy phấn khích vì mang thai, tới ngày mai lại thấy thất vọng. Bởi vì nó có dấu hiệu mang thai như lượng ăn tăng lên, nhưng bụng mãi không thấy sự thay đổi gì.

Sau khi mang thai được khoảng bốn mươi lăm ngày mới có thể siêu âm để xác định số lượng bào thai. Ngọt Trăm Phần Trăm nôn nóng chờ rồi mang tới bệnh viện thú y. Một bác sĩ kinh nghiệm phong phú liếc mắt nhìn rồi bảo rằng: Có lẽ là mang thai giả.

Sau một tháng mà bụng không thay đổi gì nên rất có thể không có thai. Về phần lượng ăn tăng lên, có lẽ chỉ là sự thay đổi khi tự nó cảm thấy mình mang thai.

Ngọt Trăm Phần Trăm vô cùng thất vọng.

Thêm một tháng nữa trôi qua, khi cô ấy dần chấp nhận sự thật rằng Líu Lo không hề mang thai thì chuyện bất ngờ chợt xảy ra. Sáng hôm đó khi cô ấy bắt đầu làm việc, Líu Lo nhảy lên như thường ngày, cái đuôi nhếch lên thật cao rồi đi vòng quanh bàn phím.

Đây là nghi thức long trọng nhất của hai bên khi sống chung hàng ngày.

Sau khi cô ấy ôm vào lòng thân thiết một lát, mỗi bên bắt đầu công việc của từng người: Mèo thì nằm bò ngủ, người thì chăm chỉ làm việc.

Líu Lo nằm ở tư thế thoải mái nhất, bốn chân hướng lên trời như một đứa trẻ. Không thể không nói rằng tuy mang thai giả nhưng ánh sáng tình mẫu tử trên người nó càng ngày càng rõ, nhất là đôi mắt ướt át.

Ngọt Trăm Phần Trăm âm thầm thở dài, bỗng nhiên dưới tay cô ấy có thứ gì đó động đậy, nói chính xác là hất bay tay cô đi!

Ngọt Trăm Phần Trăm trừng mắt không dám tin, nhìn thẳng vào cái bụng mềm mại của Líu Lo. Bên trong có thứ gì đó động đậy như phim ma quái.

Không phải mang thai giả ư?

Ngọt Trăm Phần Trăm giật mình tới mức da đầu tê dại. Cô ấy cẩn thận chạm vào. Vật nhỏ trong bụng mất kiên nhẫn động đậy vài lần như phản đối.

“Vậy nên Líu Lo không phải mang thai giả mà chỉ có một đứa. Bác sĩ bảo trường hợp này có xác suất cực kỳ thấp.” Ngọt Trăm Phần Trăm sờ Nhảy Nhảy bên cạnh bàn phím, thở dài: “Chính là tổ tông nhỏ này.”

Lương Cẩm Tú đành phải hỏi lại: “Lúc mới sinh ra Líu Lo đối xử với nó thế nào?”

Nói nửa ngày chưa nói tới chỗ cô muốn biết

Ngọt Trăm Phần Trăm gật đầu thật mạnh: “Tốt, còn tốt tới mức độ nào ấy hả, suýt thì giết tôi!”

Lương Cẩm Tú: “...”

Nói cường điệu quá.

Nhưng sự thật không hề phóng đại một chút nào

Vì chỉ mang thai một đứa nên xác suất khó sinh gần như bằng không. Ngọt Trăm Phần Trăm đã chọn để Líu Lo sinh tự nhiên.

Hình như cố ý muốn tra tấn cô ấy, sáu ngày sau khi ngày dự sinh qua đi, Ngọt Trăm Phần Trăm muốn cùng Líu Lo sinh con nên cả sáu ngày đều không ngủ đủ giấc. Tới ngày thứ bảy, cô ấy thật sự chịu không nổi nữa, nhưng vừa mới ngủ đã nghe thấy tiếng mèo con thét kêu.

Theo bản năng cô ấy tưởng mình đang mơ nên ngồi dậy dụi mắt, vừa định ngủ tiếp thì lại nghe thấy tiếng.

Lần này nghe thấy rất rõ ràng - từ gầm giường cô.

Lúc cô ấy ở bên cạnh thì không sinh, có phòng sinh cũng không sinh. Ngọt Trăm Phần Trăm cảm thấy Líu Lo mãi không sinh là do có cô ấy ở bên cạnh. Tới lúc cô ấy đi ngủ thì nó tới gầm giường tối tăm nhưng có cảm giác an toàn.

Gầm giường không thể nhanh bằng sàn nhà. Một con mèo con ướt sũng không tìm thấy mẹ gào lên meo meo, giọng cực kỳ to.

Về phần Líu Lo, nó đứng xa với vẻ mặt kinh sợ, dường như đang thắc mắc đây là thứ gì.

Ngọt Trăm Phần Trăm kích động tới mức cả người nóng hết người. Cô ấy bò trên mặt đất muốn bắt nó ra, sau đó nhớ mình chưa rửa tay, thế là vội vàng chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Líu Lo luôn đi theo sát cô ấy, chưa bao giờ thấy nó hoảng loạn như vậy: “Meo, meo.”

Ngọt Trăm Phần Trăm dở khóc dở cười, nó là mẹ mà không biết gì hết, cứ thế vứt đứa con mới sinh của mình sang một bên.

Cô ấy không nghĩ tới rằng đây là lần cuối cùng Líu Lo thân thiết với mình trước khi Nhảy Nhảy lớn lên.

Líu Lo nhanh chóng thích ứng với thân phận làm mẹ, coi đứa con gái duy nhất này như quả tim của mình, tới mức đi vệ sinh cũng cực kỳ lo lắng, gần như mỗi bước đều ôm không rời. Chỉ cần bé Nhảy Nhảy hơi ư ư vài tiếng là nó đã vô cùng căng thẳng.

Sau đó đồng hành làm việc với Ngọt Trăm Phần Trăm, đến tối cũng không giẫm đồ nữa. Nó dành toàn bộ thời gian để chăm sóc cho đứa con.

Ngọt Trăm Phần Trăm tỏ vẻ thấu hiểu, làm mẹ rồi thì đó là chuyện bình thường.

Nhảy Nhảy y như tên gọi của nó, lúc đi đường đều nhảy lên, rất thích khám phá thế giới mới. Trong nhà chẳng có chỗ nào nó không tới được, bao gồm cả đầu của Ngọt Trăm Phần Trăm - nó có thể bò từ quần bò lên.

Nguy hiểm ở khắp mọi nơi, cho dù ở trong nhà.

Có một đứa con nhỏ như vậy, dù Ngọt Trăm Phần Trăm cẩn thận thế nào đi nữa vẫn mấy lần suýt giẫm phải nó.

Tai nạn xảy đến bất ngờ.

Ngọt Trăm Phần Trăm đi vệ sinh. Từ lúc có con nhỏ, bên ngoài nhà vệ sinh không có ai chờ cô ấy nữa. Lúc cô ấy bước vào Líu Lo vẫn đang nóng vội tìm con khắp nhà. Cô ấy không nghĩ nhiều nên mở cửa với lực đẩy như bình thường.

Một tiếng gào tê tâm liệt phế vang lên.

Bé Nhảy Nhảy không biết đi tới bên này kiểu gì, có lẽ ngửi thấy mùi cô ấy nên muốn dùng chân cào cửa, mà vừa hay cô ấy mở cửa ra.

Móng vuốt nhỏ bị kẹt vào khe hở giữa cửa và mặt đất, thoáng cái đã máu thịt be bét.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lương Cẩm Tú: “Vậy sau đó...”

Nghe đã thấy đau lòng.

Líu Lo lao tới như gió rít.

Ngọt Trăm Phần Trăm đau lòng tới mức nước mắt lưng tròng. Cô ấy vừa kiểm tra chân của Nhảy Nhảy vừa nức nở xin lỗi: “Xin lỗi Líu Lo, mẹ không cố ý đâu, mẹ không biết bé ở bên ngoài.”

Bé Nhảy Nhảy đau là chân, còn cô đau là lòng.

Một đứa bé như vậy.

Ngọt Trăm Phần Trăm rất muốn tát vào miệng mình một cái. Cô ấy không phát hiện ra ánh mắt của Líu Lo chuyển từ hoảng sợ sang tức giận. Đợi lúc cô ấy nhận ra đã muộn, Líu Lo tựa như con báo nhỏ lao lên vừa đánh vừa cào.

Đương nhiên Ngọt Trăm Phần Trăm không đánh trả. Cô hoảng sợ bảo vệ bộ phận quan trọng trên người rồi chạy vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa kiểm tra miệng vết thương. Trên đùi cô có thêm nhiều vết cào máu me đầm đìa.

Lương Cẩm Tú: “...”

Mọi người trong phòng livestream: “...”

Không biết nên nói gì.

Líu Lo bảo vệ con là bình thường, không người mẹ nào có thể thờ ơ khi thấy con mình bị tổn thương như thế. Mặt khác, xuống tay như thế với con sen cực kỳ yêu quý nó như thế là quá nặng.

Ngọt Trăm Phần Trăm kéo một chân của bé Nhảy Nhảy tới trước màn hình, đau lòng nói: “Tôi xứng đáng bị đánh.”

Dường như bé Nhảy Nhảy vẫn đang chìm trong nỗi buồn bị mẹ đánh, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc. Một bàn chân nó thiếu mất một ngón, không bao giờ có thể mọc lại được.

Với người mà nói chỉ coi như một khuyết tật nhỏ, ảnh hưởng vài phần tới việc thành gia lập nghiệp.

Nhưng chính Líu Lo bảo vệ đứa con nhỏ như thế, trước đây nó yêu quý con bao nhiêu thì bây giờ tàn nhẫn bấy nhiêu.

Ngọt Trăm Phần Trăm thở dài: “Đôi khi tôi cố ý dẫn bé Nhảy Nhảy tới trước mặt nó, nhưng sắc mặt nó lạnh lùng, không buồn phản ứng chút nào.”

“Lần đầu cô nuôi mèo hả? Tuy mèo là vật nuôi trong nhà nhưng vẫn duy trì một số tập tính. Việc đuổi mèo con trưởng thành ra khỏi lãnh địa là chuyện bình thường.”

“Đúng đúng, nhà tui cũng vậy, hai mẹ con đánh nhau suốt ngày.”

“Bé Nhảy Nhảy nhìn như hơn nửa tuổi rồi, quả thực tới tuổi rời đi.”

“...”

Ngọt Trăm Phần Trăm liên tục lắc đầu: “Tôi biết vụ này. Líu Lo không như thế, trước đây nó không hề đánh con. Hơn nữa có thể mọi người không tin nhưng tháng trước bé Nhảy Nhảy còn đang bú sữa.”

Mọi người trong phòng livestream: “...”

“Gì? Cô có chắc không?”

“Trời ơi, mèo nửa tuổi gần bằng mười tuổi của con người. Mười tuổi mà vẫn còn bú sữa hả?”

“Ha ha ha, bé Nhảy Nhảy là định nghĩa mới nhất cho mẹ mèo thật sự rồi.”

“Chuyện này đặt trong giới mẹ mèo cũng là dạng bùng nổ đó nha.”

“...”

Ngọt Trăm Phần Trăm cười theo. Cô ấy đăng video bé Nhảy Nhảy bú sữa trong vòng bạn bè cũng nhận được phản ứng tương tự, đều không thể tin được. Đặc biệt là các chuyên gia ở bệnh viện thú cưng, họ ồn ào tỏ vẻ được mở rộng tầm mắt, chưa bao giờ nghe nói có con mèo còn bú sữa tới nửa tuổi.

Cô ấy cho rằng điều này liên quan tới việc lần đầu tiên Líu Lo làm mẹ, hơn nữa lại còn là con gái một.

Lương Cẩm Tú nhìn bé Nhảy Nhảy ngồi xổm kiểu nông dân, dịu dàng hỏi: “Bé Nhảy Nhảy, em biết tại sao mẹ lại đánh em không?”

Có lẽ do tuổi còn nhỏ, bé Nhảy Nhảy không hề ngạc nhiên khi thấy con người có thể nói được tiếng mèo. Nó liếc nhìn ống kính, cụp mắt xuống bàn phím và đau khổ nói: “Mẹ không yêu em nữa.”

Mỗi lần mẹ nó ra tay đều không báo trước, đây là nguyên nhân duy nhất nó có thể nghĩ tới.

Ngọt Trăm Phần Trăm tức thì bị những lời này phá vỡ phòng tuyến. Cô ấy đau lòng ôm hôn nó vài cái: “Không sao đâu bé ngoan. Mẹ không thương con thì còn có bà ngoại, bà ngoại thương con. ”

Trong khoảng thời gian này không khoa trương khi nói bé Nhảy Nhảy chỉ trong một đêm rơi từ thiên đường tới địa ngục. Cả cơ thể và tâm hồn đều chịu đả kích. Nó vẫn còn là một đứa trẻ đang bú sữa mà.

Sự thật thế nào chỉ có thể hỏi mèo mẹ Líu Lo.

Líu Lo ở cửa sổ ban công.

Rất nhiều người trong phòng livestream đều cảm thấy đau lòng với bé Nhảy Nhảy, chuẩn bị cả bụng lời nói tính lên án Líu Lo cho phải. Dù mọi chuyện thế nào thì sao có thể xuống tay với bé con đáng yêu như vậy chứ?

Nhưng lúc nhìn thấy Líu Lo, cả đống lời nói không biết bay đi đâu hết sạch.

Bé Nhảy Nhảy đã đáng yêu rồi, đường nét gương mặt thanh tú, dáng người mảnh mai, nhất là đôi mắt trong veo, đáng yêu hệt như một tinh linh nhỏ. Nhưng so với mẹ ruột của nó thì chênh lệch không chỉ một cấp bậc thôi đâu. So sánh ra chẳng khác nào người đẹp nhân gian với tiên nữ trên trời!

Líu Lo là một con mèo Nga mắt xanh cao nguyên. Dưới ánh mặt trời, bộ lông dày mượt phát ra ánh sáng xanh nhạt. Đôi mắt nó hơi xếch lên, hai cái tai nhỏ nhọn nhọn, thoạt nhìn giống hệt một con cáo nhỏ.

“Á á á, sao trên đời lại có một con mèo xinh đẹp như vậy, bảo sao Ngọt Trăm Phần Trăm biết ơn bạn trai cũ như thế. Nếu là tui thì quay lại cũng được luôn ấy chứ!”

“Líu Lo Líu Lo, đây là mèo của tui. Lúc trước tui đánh mất, không ngờ lại gặp nó ở đây!”

“Thành lập nhóm đi trộm mèo, người báo danh hãy follow tôi.”

“...”

Vẻ mặt Ngọt Trăm Phần Trăm đắc ý, cho mấy người ghen tị chết đi.

Chỉ có bé Nhảy Nhảy lúc nhìn thấy mẹ thì đôi mắt tràn đầy khao khát.

Nó muốn cọ cọ thân thiết với mẹ, muốn mẹ liếm lông cho nó, muốn nhào vào lồng ngực mẹ cọ cọ một trận. Nhưng nó biết, nhất định nó sẽ bị ăn một trận đòn.

Cuối cùng khao khát tình thương của mẹ chiếm ưu thế. Nó cẩn thận vì về phía trước. Còn chưa tới gần thì mẹ nó bỗng quay đầu lại, gào lên hung tợn: “Méo!”

“Cút ngay!”

Lương Cẩm Tú đồng thời cất tiếng: “Có phải nó làm sai ở đâu không?”

Không giống lần trước hỏi một câu phiên dịch một câu, lần này Lương Cẩm Tú liên tục hỏi không dừng. Dường như nguyên nhân nằm trên người Líu Lo, nó nhìn rất bực bội và không muốn nói chuyện.

Khoảng hơn mười phút sau, Lương Cẩm Tú xua xua tay, ý bảo đổi nơi khác nói chuyện

Đợi khi Ngọt Trăm Phần Trăm quay lại phòng ngủ lần nữa. Cô ấy đóng cửa lại rồi vội vã hỏi: “Streamer, nó bảo như thế nào?”

Sắc mặt Lương Cẩm Tú phức tạp: “Vấn đề nằm trên người cô.”

Ngọt Trăm Phần Trăm: “Hả, vấn đề ở tôi?”

Mọi người trong phòng livestream đều ngây ra

Lương Cẩm Tú thở dài: “Gần đây bé Nhảy Nhảy đều đồng hành lúc cô làm việc đúng không?”

Ngọt Trăm Phần Trăm gật đầu thật mạnh, vừa hiểu điều gì đó vừa không rõ: “Đúng vậy, Líu Lo không đến. Streamer, chẳng lẽ nó ghen tị à?”

Từ khi sinh bé Nhảy Nhảy xong, trọng tâm cuộc sống của Líu Lo đã thay đổi. Cô ấy dần quen với việc không có nó làm bạn, dù sao gặp nhau cả ngày. Rồi sau đó, chẳng biết từ khi nào, bé Nhảy Nhảy giống Líu Lo khi còn nhỏ, có lẽ là di truyền chăng, không thầy dạy cũng biến thành một Líu Lo khác.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cùng đi vệ sinh, nằm ở chỗ mẹ nó thường nằm lúc cô ấy làm việc, thói quen trước khi đi ngủ thì tới tìm Ngọt Trăm Phần Trăm giẫm đồ làm nũng.

Lương Cẩm Tú không biết nên trả lời thế nào, nói ghen nhưng lại không giống với ghen.

Giống như nhiều mèo mẹ khác, khi con nhỏ lớn lên, di truyền đuổi đi bỗng nhiên thức tỉnh.

Nhưng tình thương của mẹ khiến Líu Lo không đành lòng nên không ra tay được. Nó giằng co hồi lâu, cuối cùng quyết định cai sữa trước. Đồng thời nó hiểu ra rằng nó cần phải nuông chiều con sen lại lần nữa. Con cái có cuộc sống riêng của chúng.

Ngọt Trăm Phần Trăm ngơ ngác: “Nhưng mà từ trước tới nay nó không hề biểu lộ ra ý này, tôi tưởng nó quên mất rồi.”

Quả thực vấn đề ở đây.

Trong lòng Líu Lo vẫn luôn cảm thấy có lỗi.

Con sen làm con nó mất một ngón chân, trong lúc tức giận mất trí nó suýt nữa giết chết con sen. Đợi khi nó bình tĩnh lại thì nhận ra rằng đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, con sen cũng yêu thương nhóc con giống hệt như nó vậy.

Sự lạnh lùng của chủng tộc khiến nó không mở miệng xin lỗi được.

Vậy nên nó vẫn luôn chờ đợi, chờ cho con sen chủ động. Dù chỉ gọi nhẹ một tiếng thôi nó cũng không chút ngần ngại cưng chiều cô ấy như trước.

“Thì ra là như vậy, ha ha ha, tui hiểu rồi.”

“Líu Lo: Online chờ, con sen thay đổi tình cảm sang con gái tôi. Giờ tôi nên làm gì đây?”

“Líu Lo thật đáng thương, rời khỏi ngôi nhà này đi, ta rất thích con.”

“...”

Ngọt Trăm Phần Trăm không cười nổi. Cô ấy nôn nóng hỏi: “Streamer, cô có đề nghị gì không?”

Cô ấy chợt nhớ ra rất nhiều chi tiết bị mình bỏ qua. Tuy rằng thời gian này Líu Lo không dính người như trước nhưng rất nhiều lần vây quanh cô ấy, dường như đang chờ gì đó. Có đôi khi cô ấy thân thiết với bé Nhảy Nhảy, quay đầu lại phát hiện Líu Lo đang ở phía xa xa ngồi xổm nhìn.

Cũng có vài lần khi cô làm việc, Líu Lo cũng bước về phía này, nhưng bé Nhảy Nhảy đã nhảy lên trước nó rồi tiến về vị trí vốn thuộc về nó.

Ngọt Trăm Phần Trăm vỗ đầu mình, cực kì hối hận: “Sao tôi không sớm phát hiện ra chứ.”

Lương Cẩm Tú cũng không biết phải làm gì bây giờ. Líu Lo không muốn nói quá nhiều về chuyện con gái chiếm giữ con sen. Rất nhiều chuyện đều phân tích thông qua phản ứng của nó. Nói cách khác, nó có thể chấp nhận con gái mình ở lại lãnh địa của nó nhưng không thể chấp nhận việc chia sẻ con sen.

Tư duy của mèo khác con người, làm thế nào để hai mẹ con chung sống hòa hợp với nhau mới là vấn đề.

Trong video, Ngọt Trăm Phần Trăm im lặng một lát rồi bỗng nhiên mở cửa. Cô ấy đẩy cửa ra ngoài, bế bé Nhảy Nhảy đang ngồi xổm chờ ở cửa rồi sải bước tới ban công, không đợi Líu Lo kịp phản ứng đã vươn tay khác bế nó lên.

Lâu rồi không gần gũi như này khiến Líu Lo giận dữ: “Méo!”

“Làm gì thế!”

“Streamer, nhờ cô phiên dịch giúp tôi với: Con nói cái gì cơ? Con mèo con nhà con nghĩ rằng mình làm mẹ là trưởng thành rồi nên không muốn làm nũng hả?” Thái độ của Ngọt Trăm Phần Trăm cực kỳ mạnh mẽ. Mỗi tay cô ấy bế một con đi tới nhà vệ sinh, sau đó đặt Líu Lo bên trái, bé Nhảy Nhảy bên phải như đặt thần giữ cửa.

Cách của cô ấy rất đơn giản. Cô ấy yêu cả hai, chiều chuộng cả hai, không nói lý luận mà chỉ hành động.

Từ nhà vệ sinh tới bàn máy tính rồi lại về giường, tới chỗ mà hai con thường xuyên hoạt động, cuối cùng lại ôm chúng vào ngực, để hai mẹ con chúng dựa sát gần nhau rồi trịnh trọng nói: “Bé Nhảy Nhảy là con gái của con. Con là con gái của mẹ. Đương nhiên mẹ càng yêu con nhiều hơn. Sau này trong nhà này con là đại ca, mẹ là con sen của cả hai mẹ con.”

Tức thì Líu Lo bị một loạt hành động này làm cho bối rối. Ban đầu nó còn giãy giụa, sau đó chỉ còn sự kinh hãi: “Meooo.”

“Thả con ra.”

Giọng điệu dần thay đổi, chuyển thành giọng nói nhỏ nhẹ như sữa.

Không cần Lương Cẩm Tú phiên dịch, Ngọt Trăm Phần Trăm quá quen với giọng điệu thiếu kiên nhẫn và ngạo mạn này, không nhịn được hôn mạnh một cái: “Mẹ nhớ con chết đi được.”

Lời cô ấy nói là thật, phần lớn nguyên nhân cô ấy thích bé Nhảy Nhảy vì nó là con gái của Líu Lo, giống như thương cháu gái vậy. Nhưng để lựa chọn thì cô ấy vẫn chọn con gái mình.

Khi ánh mắt Líu Lo dần trở nên dịu dàng hơn, chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra.

Cháu gái không thay thế được con gái, tương tự như vậy, dù Ngọt Trăm Phần Trăm yêu thương thế nào cũng không thay thế được mẹ.

Lâu lắm rồi không thân thiết cọ cọ vào mẹ nên bé Nhảy Nhảy kích động sáng mắt lên. Nó không nghe được lời nào hết, trong đầu chỉ có một suy nghĩ mạnh mẽ. Lúc nhận ra tâm trạng mẹ thay đổi, nó không chút do dự rúc vào bụng nhỏ của mẹ.

Mọi người trong phòng livestream: “...”

Ngọt Trăm Phần Trăm: “...”

Nó sắp to bằng mẹ mình rồi.

“A a a, lớn thế này còn bú sữa, không biết xấu hổ à?”

“Ha ha ha, tui nghe thấy tiếng. Tui thắc mắc là Líu Lo vẫn còn sữa hả?”

“Líu Lo ơi, không được chiều con như vậy đâu.”

“...”

Video kết thúc trong tiếng mút chụt chụt vui vẻ của bé Nhảy Nhảy.

Líu Lo giống hệt như lúc đối diện với sự thân thiết không cho phản đối của Ngọt Trăm Phần Trăm. Nó chỉ giãy giụa tượng trưng vài cái sau đó chủ động xoay người, thay đổi tư thể để bé Nhảy Nhảy thoải mái hơn, thế rồi hạnh phúc phát ra tiếng khò khè.

Tuy không có đáp án chính xác nhưng ba thế hệ bà cháu đều yêu thương nhau sâu sắc, Lương Cẩm Tú tin rằng họ sẽ sống hạnh phúc trong tương lai, nhất là bé Nhảy Nhảy. Có lẽ nó chính là chú mèo con hạnh phúc nhất trên đời này, lớn như vậy vẫn còn được bú sữa, còn có tình thương của Ngọt Trăm Phần Trăm.

Sau khi tắt phòng livestream đi, Lương Cẩm Tú vừa lười biếng vươn vai thì có điện thoại gọi tới.

Nhìn tên người gọi, Lương Cẩm Tú nhanh chóng bắt máy: “Giám đốc.”

Trong vườn bách thú có nhiều động vật như vậy sao có thể giải quyết hết trong một lần được. Ban đầu cô định tính xem trong thời gian này có lúc nào rảnh không rỗi tới xem.

Giọng nói của giám đốc vang lên trong điện thoại rất trịnh trọng: “Tiểu Lương, tôi mới nhận được điện thoại từ cơ sở nuôi dưỡng gấu trúc. Có một con gấu trúc già gần đây không ăn không uống, muốn nhờ cô hỏi giúp xem nó có chuyện gì thế.”

Lương Cẩm Tú thoáng cái tỉnh táo ngay, trong chốc lát còn tưởng mình nghe nhầm: “Ô, có phải cơ sở nuôi dưỡng gấu trúc kia không?”

Cô hiểu ngôn ngữ của động vật nhưng không hiểu rõ trong nước có những vườn bách thú nào. Trong ấn tượng của cô, hình như chỉ có một cơ sở nuôi dưỡng gấu trúc duy nhất.