Dạy Baba Phản Diện Làm Người

Chương 105: Ngoại truyện 27: Giang Dực làm khó em sao?



6 giờ chiều, lúc tan việc.

Nhân viên ở khu vực làm việc nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, Hoắc Tiểu Tiểu lại ôm máy tính, suy nghĩ sơ đồ phác thảo phần này thiết kế như thế nào.

Mặc dù bây giờ cô chỉ là thực tập sinh, nhưng cuộc họp lúc chiều Triệu Lộ đã nói, cả đội đều hợp tác, hi vọng trước ngày mai có thể thấy được linh cảm thiết kế của cô.

Trong lúc các thực tập sinh khác còn đang làm quen với quá trình vận hành của công ty, cô vậy mà đã sờ tay vào hạng mục chính thức.

Hoắc Tiểu Tiểu yếu ớt thở dài.

"Tiểu Tiểu, hôm nay là sinh nhật của chị, đêm nay có thời gian không, cùng đi ăn nhậu một bữa."

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn bản vẽ thiết kế còn chưa xong, "Thật sự xin lỗi chị, em còn phải làm chút việc nữa, sinh nhật vui vẻ, các chị đi chơi đi."

Đồng nghiệp tới mời Hoắc Tiểu Tiểu xấu hổ cười cười, "Vậy em cứ bận đi, tụi chị đi trước."

"Đi chơi vui vẻ nha."

Sau khi mấy thực tập sinh đi, Hoắc Tiểu Tiểu tiếp tục vùi đầu sống chết, nhưng thứ linh cảm này không phải nói đến là đến, bản thảo ném đi một tờ rồi một tờ, cuối cùng vẫn quyết định là bản thứ nhất.

Gửi bản vẽ thiết kế qua tin nhắn của Triệu Lộ trước thời điểm xác định, Hoắc Tiểu Tiểu do dự, suy nghĩ một chút vẫn là không gửi đi.

Chờ một chút, có lẽ sẽ có linh cảm thiết kế tốt hơn cũng khó nói.

Điện thoại rung lên, bấm vào xem là tin nhắn của Lục Tĩnh Nhất, hôm qua không thể hẹn cô đi ra ăn chúc mừng ngày đầu tiên đi làm, hôm nay cũng không thể lại cho cậu bồ câu, nhắn cho cô một câu: "Chỗ cũ, tranh thủ thời gian tới."

Ngồi đơ người trước máy vi tính cũng không nghĩ ra cái linh cảm thiết kế tốt gì, không bằng đi ra ngoài một chút, có lẽ lấy được cái gì mới cũng khó nói.

Hoắc Tiểu Tiểu quyết định thật nhanh, tắt máy tính rời đi, lấy xe ở dưới ga-ra công ty, chạy đến chỗ Lục Tĩnh Nhất.

Chỗ cũ mà Lục Tĩnh Nhất nói là một nhà hàng bọn họ thường đi ăn, đầu bếp làm đồ ăn rất phù hợp với khẩu vị của Hoắc Tiểu Tiểu, cô nếm qua một lần liềm nhớ mãi không quên. Lúc trước hay kì kèo đòi bọn Dịch Khiêm và Lục Tĩnh Nhất tới ăn, dần dà liền thành chỗ cũ, ông chủ cũng quen biết.

Trong phòng có Lục Tĩnh Nhất, Hoắc Tiểu Tiểu đẩy cửa đi vào, một câu cũng không nói cầm bát đũa lên gắp thức ăn, Lục Tĩnh Nhất thấy thế nhíu chặt mày.

"Cậu bao lâu chưa ăn rồi?"

Hoắc Tiểu Tiểu nuốt một ngụm đồ ăn mới nói: "Đừng nói nữa, bận từ sớm đến muộn, tổ trưởng của tớ hận không thể họp lúc thời gian ăn trưa, tớ chỉ tùy tiện ăn vài miếng đồ, đói đến bây giờ."

"Đói đến bây giờ sao? Chú Hoắc cũng thật sự cam lòng để cậu đi chịu khổ."

"Khổ gì chứ? Mọi người ai mà không khổ? Chỉ có cậu thôi!"

"Đúng thế, ai bảo trên tớ có anh trai là hàng xịn ngon cơm, cha tớ không cần trông cậy vào tớ." Lục Tĩnh Nhất dựa về sau một chút, trơ ra gương mặt dương dương đắc ý kia, Hoắc Tiểu Tiểu mắt không thấy tâm không phiền.

"Cậu gióng trống khua chiêng muốn tớ tới đây là chỉ hai đứa mình ngồi ăn thôi sao?"

"Dịch Khiêm còn trên đường, đợi chút nữa liền đến." Lục Tĩnh Nhất nhìn đũa của cô không ngừng, hiển nhiên là rất đói bụng, "Cha cậu đây là chuẩn bị bồi dưỡng cậu trở thành người thừa kế?"

Hoắc Tiểu Tiểu cười, "Suy nghĩ nhiều, trước đó cha tớ có nói, ông ấy cũng không muốn công ty bị hủy trong tay tớ, ông ấy ép tớ làm việc ở công ty 1 năm, 1 năm sau tớ muốn làm gì thì làm, không can thiệp tớ nữa."

"1 năm?"

"Ừ."

Lục Tĩnh Nhất hỏi, "Vậy sao không sắp xếp chức vụ công việc dễ dàng một chút?"

Hoắc Tiểu Tiểu ăn lửng dạ, dừng lại đũa nghỉ ngơi một chút, để nhân viên phục vụ rót ly nước trái cây uống hai ngụm, nói tiếp: "Lúc vừa mới vào công ty đúng là chức vụ dễ dàng, nhưng ngày thứ hai tổ trưởng liền khó tớ, cậu biết ông ta làm sao không? Biết sau 9 giờ rưỡi sẽ không hẹn được phòng họp, ông ta còn hết lần này tới lần khác nói tớ phải hẹn được phòng trước 11 giờ, nếu không hẹn được sẽ phê bình tớ trước trước toàn công ty, không phải chỉ là không uống một ly rượu trong buổi liên hoan thôi sao? Tính tình nhỏ nhen như vậy, không biết lên làm tổ trưởng bằng cách nào."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó chuyện này bị cha tớ biết, ông ấy liền điều tớ đi tổ khác, tổ trưởng hiện tại của tớ là người rất có năng lực, công việc trong tổ rất bận rộn. Xế chiều hôm nay bên A tới công ty, lật đổ toàn bộ phương án thiết kế lúc trước, nói 3 ngày sau muốn xem bản thiết kế mới, chỉ 3 ngày phải hoàn thành lượng công việc của nửa tháng, tớ thấy anh ấy chính là cố ý."

"3 ngày? Ai làm khó cậu như thế?"

"Đừng nói nữa, tớ mệt chết rồi."

"Nói chút đi."

Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu, "Không nói, nói cậu cũng không biết."

"Chậc, cậu không nói sao biết tớ không biết? Nói đi, ai làm khó cậu, tớ giải quyết anh ta giúp cậu."

Hoắc Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, "Cậu còn nhớ Giang Dực không?"

Trong đầu Lục Tĩnh Nhất tìm kiếm cái tên này, nửa ngày cũng không nghĩ ra là ai, mê mang hỏi một câu: "Ai cơ?"

Mặt Hoắc Tiểu Tiểu kiểu: 'Cậu quả nhiên không nhớ rõ'.

"Thấy chưa, tớ đã nói cậu không biết rồi mà..."

Phòng cửa đột nhiên bị mở ra.

Dịch Khiêm cởi áo khoác nhanh chân đi vào trong, thuận miệng nói một câu: "Cái gì không biết cơ?"

Hoắc Tiểu Tiểu và Lục Tĩnh Nhất nhất thời lặng ngắt như tờ.

Dịch Khiêm không chú ý sự yên tĩnh trong phòng, sau khi thuận tay đưa áo khoác cho phục vụ, vẫn ngửng đầu uống một hớp nước, mới bỗng nhiên xảm thấy bầu không khí không đúng lắm, kỳ quái nhìn hai người kia ngậm miệng không nói lời nào, "Thế nào? Vừa rồi hai người nói chuyện gì mà tôi không thể nghe sao?"

"Không có gì, chỉ tùy tiện tâm sự một số việc ở công ty Tiểu Tiểu, cậu biết Giang Dực là ai không?"

Mắt Hoắc Tiểu Tiểu trừng Lục Tĩnh Nhất, ra hiệu cậu ngậm miệng.

"Giang Dực?" Dịch Khiêm hiển nhiên còn nhớ rõ, nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu, "Giang Dực đánh nhau trong ngõ nhỏ lúc năm 3?"

Lục Tĩnh Nhất líu lưỡi, "Năm 3 sơ trung mà cậu còn nhớ? Cái này là đã qua bao nhiêu năm rồi?"

Dịch Khiêm không trả lời Lục Tĩnh Nhất, nhìn chằm chằm Hoắc Tiểu Tiểu, "Anh ta thế nào?"

Lục Tĩnh Nhất trả lời anh: "Không có gì, chỉ là thích gây chuyện với Tiểu Tiểu."

"Gây chuyện?" Ánh mắt Dịch Khiêm hỏi thăm Hoắc Tiểu Tiểu, "Chuyện gì xảy ra?"

Hoắc Tiểu Tiểu sờ mũi một cái, "Không phải chuyện lớn gì, anh đừng nghe Lục Tĩnh Nhất khoa trương, hạng mục lớn nhất của tổ em là kết nối với công ty anh ấy, có thể là không hài lòng đối với bản vẽ thiết kế, cần tổ của bọn em làm lại trong vòng 3 ngày, thời gian 3 ngày hơi ngắn, chắc là có chút khó khăn."

"Là vậy sao?"

"Thật ra lần trước em đi cùng cha em tham gia một buổi tiệc thương nghiệp cũng gặp phải anh ấy." Nói nói, Hoắc Tiểu Tiểu vô thức cắn ống hút uống một ngụm nước trái cây, "Chắc là anh không biết, anh ấy là con trai của Giang Hoài tiên sinh, ngày đó em gặp anh ấy ở buổi tiệc xém chút không nhận ra, anh ấy bây giờ và lúc trước quả thực hoàn toàn khác biệt."

"Điện tử Giang thị và công ty của em có hợp tác với nhau sao?"

"Cái này thì không có, anh ấy làm đại biểu của một công ty tên là Hằng Dương, gần đây đang xây một khách sạn cao cấp. Em xem án trù hoạch, cũng không rõ vì sao lại tìm đến công ty em, theo lý mà nói, bộ phận thiết kế của công ty em mặc dù danh tiếng bên ngoài vẫn được, nhưng không lớn, bọn họ hẳn nên tìm đoàn đội chuyên nghiệp hơn mới đúng. Còn 3 ngày sau liền muốn xem bản vẽ thiết kế, chút thời gian này, em cảm thấy bọn họ là đang tìm cớ."

Dịch Khiêm trầm mặc một lát, "Em đừng vội, sáng mai anh giúp em hỏi xem đến cùng chuyện gì xảy ra."

Hoắc Tiểu Tiểu làm dịu tâm tình, sao cô có để cho Dịch Khiêm quan tâm chút chuyện nhỏ nhặt này của cô, "Không có chuyện gì, chút chuyện nhỏ này anh đừng để trong lòng, em có thể làm được."

"Thật sao?"

Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu, "Đương nhiên là thật, lại nói, tổ em cũng không phải của công ty nhỏ không có danh tiếng, nếu anh ấy gây chuyện, cũng không có cái gì tốt đối với anh ấy."

Nghe Hoắc Tiểu Tiểu nói như vậy, Dịch Khiêm cũng không kiên trì hỏi nữa, "Vậy thì tốt, em cố lên."

Lục Tĩnh Nhất một bên nhíu mày, "Được rồi, đừng nói chuyện làm ăn, các cậu nói chuyện làm ăn tôi chen miệng vào không lọt, nói chuyện cũng phải chú ý một chút, ví dụ như, cuối tuần này các cậu có thời gian không..."

Hoắc Tiểu Tiểu một câu đánh gãy cậu: "Không có."

"... Hừ, các cậu cứ bận rộn, tự tôi tìm mấy cô gái đi cùng nhau." Nói xong, cậu lấy điện thoại ra mở Wechat ra, nói hai câu, "Bảo bối, cuối tuần có thời gian đi chơi không?"

Hoắc Tiểu Tiểu nghiêng mắt nhìn cậu, "Bảo bối? Cậu có bạn gái?"

Lục Tĩnh Nhất để điện thoại xuống, "Bảo bối là bảo bối, bạn gái là bạn gái, hai chuyện khác nhau."

Hoắc Tiểu Tiểu lườm cậu một cái, thấy lười nói về dáng vẻ cà lơ phất phơ kia của cậu, cầm đũa vùi đầu ăn cơm.

Bữa cơm này ăn hơn 2 giờ, Hoắc Tiểu Tiểu nhất thời không chú ý, lúc nhìn thời gian đã hơn 10 giờ, dọa cô giật mình.

"10 giờ rồi? Không được, tớ phải đi!"

"Lúc này mới 10 giờ, vội vã làm gì?"

"Giờ giới nghiêm của tớ là 9 giờ rưỡi cậu cũng không phải không biết."

"Cậu đã bao lớn rồi mà còn giờ giới nghiêm?"

Hoắc Tiểu Tiểu lười cãi nhau với Lục Tĩnh Nhất, "Dịch Khiêm, em đi trước."

Dịch Khiêm đứng dậy, "Anh đưa em về nhà."

"Đừng, anh vừa mới uống chút rượu cũng đừng lái xe, em tự lái xe về, đi trước. Đúng rồi, lần sau em mời hai người ăn cơm." Nói xong, cô xách túi chạy như điên.

Lục Tĩnh Nhất cũng uống chút rượu vang, thấy Hoắc Tiểu Tiểu đi rồi, chóng mặt đứng lên, "Tiểu Tiểu không cần cậu đưa về thì tôi cần, tới đây, dìu tôi một chút, đưa tôi về nhà nào."

Dịch Khiêm nhìn cậu một cái, cầm áo khoác đi ra ngoài.

"Này... Cậu chờ tôi một chút!"

Trên đường trở về, Lục Tĩnh Nhất hỏi Dịch Khiêm: "Dịch Khiêm, theo cậu thấy cái tên Giang Dực kia có phải có vấn đề gì hay không?"

Dịch Khiêm trầm mặc một lát.

"Không phải... Tôi rất tò mò, lúc năm 3 Sơ Trung chỉ gặp qua vài lần, nhưng đã bao nhiêu năm rồi, sao cậu và Tiểu Tiểu lại nhớ rõ như vậy? Nhưng anh ta là người Giang gia, sao tới bây giờ tôi lại chưa từng nghe nói qua?"

"Trước đó một mực ở nước ngoài, gần đây mới về nước, là một người rất có thực lực."

"Có thực lực? So với cậu thì ra sao?"

Dịch Khiêm không nói gì, ánh mắt chuyển hướng ra ngoài, xuyên thấu qua cửa sổ xe, Lục Tĩnh Nhất thấy anh nhíu chặt mi tâm.