Dấu Răng

Chương 47: Dấu vết của anh



“…”

Trì Lục ngẩn người trong chốc lát.

Cô nhìn bộ dạng bình tĩnh của Bác Diên, mím môi: “Anh nghiêm túc à?”

Bác Diên nhướng mày nhìn cô. Dường như anh đang nói – Giống anh đang nói đùa lắm à?

Trì Lục nghẹn, nhỏ giọng nói: “Em không sẽ chạy trốn nữa.”

Bác Diên thấp giọng nhắc nhở: “Em đã từng.”

Trì Lục: “…”

Trong nháy mắt, cô không biết nên nói gì.

Hai người nhìn nhau đầy căng thẳng, một lúc lâu sau, Trì Lục nhỏ giọng giải thích: “Đồ dưỡng da của em còn ở trên tầng, em cam đoan sẽ quay lại đây.”

Cô ngẩng đầu hôn lên khoé môi của Bác Diên và dỗ dành: “Trong vòng một giờ em nhất định sẽ xuống.”

Bác Diên dừng lại: “Nửa giờ.”

“Không được.” Trì Lục nói: “Em còn muốn gội đầu.”

Cuối cùng Trì Lục dỗ nửa giờ mới có một tiếng để lên tầng. Cô cảm thấy được hiện tại, Bác Diên bá đạo hơn trước kia rất nhiều.



Trì Lục cẩn thận bước vào nhà, vừa bước vào đã gặp Bác Doanh. Hai người đều ngây người nhìn nhau.

Bác Doanh nhìn cô, nhíu mày: “Cậu làm gì vậy?”

Trì Lục bị Bác Doanh nhìn, có một loại cảm giác chột dạ không nói nên lời. Mặc dù cô ấy không biết tại sao cô cảm thấy chột dạ.

Cô mím môi dưới, lông mi run run: “Tớ làm gì? Tớ còn đang muốn hỏi cậu làm gì đấy?”

Bác Doanh: “Tớ vào bếp lấy nước, nhưng cậu…”

Cô ấy cố ý dừng lại, quan sát trên dưới, cô ấy liếc mắt một cái, khó hiểu nói: “Về đến nhà như thế nào lại giống như đang ăn trộm.”

Trì Lục cứng họng, tức giận nhìn Bác Doanh: “Tớ làm gì có, là do đột nhiên cậu xuất hiện làm tớ giật mình.”

Bác Doanh: “Nếu cậu không chột dạ thì sao lại bị tớ làm giật mình.”

Trì Lục lúng túng, không để ý đến cô ấy nữa.

Cô cúi đầu thay giày, cố gắng tránh né Bác Doanh mà quay trở về phòng. Mới vừa đi được hai bước, bỗng nhiên Bác Doanh nói: “Từ đã Trì Tiểu Lục.”

Bước chân Trì Lục dừng lại, quay đầu nhìn cô ấy: “Sao vậy?”

Bác Doanh tinh nghịch nhìn cô, cười nói: “Cậu với anh tớ đi cùng nhau có chuyện gì vậy?”

Trì Lục: “Đừng để ý.”

Bác Doanh “Ồ” một tiếng đầy ẩn ý, cố tình hỏi: “Tại sao lại không được để ý.”

“Chuyện của người lớn trẻ em đừng xen vào.” Trì Lục hừ nhẹ: “Tớ trở về phòng tắm rửa, cậu đi ngủ sớm đi.”

Bác Doanh: “Tớ không thích đi ngủ sớm đấy.”

Trì Lục im lặng quay đầu nhìn cô ấy: “Cậu chắc chắn chưa?”

“Chắc chắn.” Bác Doanh thường xuyên ngủ cùng Trì Lục, không có gì phải lo lắng cả.

Cô ấy ngáp một cái rồi nói: “Cậu đi tắm nhanh lên, lát nữa tớ sẽ kể cho cậu về công việc của tớ.”

Bác Doanh là một người thích chia sẻ với bạn bè, cô ấy có thói quen dù tốt hay xấu cũng trút bầu tâm sự trước khi đi ngủ.

Trì Lục cũng đã quen với tính cách của cô ấy.

Nhưng đêm nay rõ ràng không phải là một thời điểm tốt.

Trì Lục cầm lấy bộ đồ ngủ bên cạnh, liếc xéo người đang nằm trên giường của mình, có chút đau đầu.

Không biết Bác Doanh đang nhắn tin cho ai, hoàn toàn không chú ý đến sự bất thường của cô.

Rối rắm vài giây, Trì Lục không suy nghĩ nữa, tắm rửa xong nói sau, không chừng lúc đó Bác Doanh đã ngủ say rồi.



Trì Lục tắm rửa xong thì đi ra, Bác Doanh vẫn đang rất vui vẻ mà dựa người vào giường xem video trên điện thoại.

Điện thoại cô đặt trên bàn rung lên, đó là tin nhắn của Bác Diên.

Bác Diên: [Em còn chưa xong sao?]

Trì Lục: [ Em có thể không xuống được không? ]

Bác Diên: [? ]



Trì Lục: [ Bác Doanh nói đêm nay sẽ ngủ cùng em ]

Bác Diên: […]

Trì Lục nhìn tin nhắn của anh, không biết nên trả lời như thế nào. Cô suy nghĩ một lúc rồi bỏ qua một bên. Một lúc sau, điện thoại của Bác Doanh có người gọi đến.

Trì Lục nhận thấy rõ ràng giọng điệu của Bác Doanh có chút không thích hợp. Cô quay đầu nhìn thẳng vào Bác Doanh, nghe tiếng cô ấy vang lên thì cũng là lúc cô muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

“Cái gì?”

“Hả? Em sẽ rời đi ngay lập tức.”

“Em biết, em biết, em không làm phiền hai người nữa.”

“Không có gì.”

Trì Lục vừa chậm rãi dùng mỹ phẩm vừa nhìn Bác Doanh tức giận xốc chăn rời giường.

“Trì Tiểu Lục.”

“Hả?” Trì Lục ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Sao vậy?”

Bác Doanh: “Cậu làm hoà với anh trai tớ rồi đúng không?”

Trì Lục nháy mắt: “Đoán xem.”

Bác Doanh trừng mắt nhìn cô: “Tớ không muốn đoán. Hai người làm lành còn không nói cho tớ biết.”

Trì Lục nhịn cười, vội vàng nói: “Mới vừa làm lành, chưa kịp nói cho cậu mà.”

“Thật không?”

“Tất nhiên rồi, cậu là người đầu tiên biết.” Trì Lục gật đầu nhìn điện thoại: “Chỉ là tối nay…”

Nghe vậy, Bác Doanh rất vui.

Cô ấy liếc nhìn Trì Lục bất đắc dĩ nói: “Vậy là tốt rồi, tớ sẽ tạm thời tha lỗi cho cậu.”

Bác Doanh nhìn Trì Lục một lúc lâu, sau đó cười khiến Trì Lục không nói nên lời.

Cô không biết nên cười hay nên khóc, khóe miệng cong lên: “Cậu làm sao vậy?”

Bác Doanh: “Không có gì.”

Cô ấy hừ nhẹ: “Nếu như vậy thì tớ sẽ không làm phiền hai người nữa, tớ về phòng ngủ đây.”

Trì Lục nhìn cô ấy: “Bác Diên nói gì với cậu vậy?”

Bác Doanh cười lạnh: “Ổng không nói gì, chỉ là cảnh cáo tớ đừng quấn quýt cậu, tớ đã trưởng thành rồi.”

Từ giọng điệu của Bác Doanh, cô cảm nhận được sự phẫn uất của cô ấy.

Cô xấu hổ, vỗ vai cô ấy an ủi: “Vậy thì cậu ngoan ngoãn đi ngủ đi.”

Bác Doanh nhìn Trì Lục đầy kinh ngạc: “Tớ còn tưởng rằng cậu sẽ an ủi tớ, cậu có thể không xuống không?”

Trì Lục: “Không được.”

Cô chậm rãi nói: “Tớ đã hứa với anh ấy, nếu cậu muốn ngủ với tớ thì lần sau nhớ hẹn trước.”



Khi Trì Lục xuống tầng, cửa đã mở ra.

Nghe thấy âm thanh, Bác Diên nâng mắt nhìn qua. Anh nhìn cô rồi dừng lại trên người Trì Tiểu Trì đang được cô ôm, nhíu mày: “Tại sao lại dẫn cả nó đi theo?”

Trì Lục: “À. Đã một ngày không gặp nên nó rất dính em.”

Lúc cô vừa mới xuống, Trì Tiểu Trì đã ôm chân cô làm nũng, vẻ ngoài mềm mại dễ thương khiến Trì Lục không thể từ chối, chỉ có thể ôm nó xuống cùng.

Nhìn biểu hiện của Bác Diên, Trì Lục cười hỏi: “Anh không thích nó sao?”

“Không phải.”

Bác Diên im lặng một lúc rời nhẹ giọng nói: “Để nó xuống tự đi đi, bế nó có nặng không?”

Nghe vậy, Trì Lục dở khóc dở cười nhìn anh: “Nó thì có gì mà nặng, nó rất nhẹ.”

Như có thể hiểu được lời nói của Bác Diên, Trì Tiểu Trì đáng thương nhìn anh. Nhận được ánh mắt của con mèo nhỏ, Bác Diên nghiêng đầu nở nụ cười: “Bỏ đi.”

Trì Lục nhướng mày, đại khái cô đã hiểu được ý tứ của anh. Cô cong môi cười, nhỏ giọng nói: “Chơi với nó một lát đi.”

“Được.”

So với những con mèo con khác, mèo của Trì Lục dính người hơn rất nhiều. Cô không biết nguyên nhân tại sao Trì Tiểu Trì lại thích dính vào họ.

Sau khi chơi với Trì Tiểu Trì cô cũng buồn ngủ. Cô xoa đầu nhẹ giọng dỗ dành: “Ngủ đi, chị buồn ngủ rồi.”



Trì tiểu Trì cọ cọ vào lòng bàn tay cô làm nũng.

Trì Lục liếc nhìn người đàn ông đang xem tài liệu cách đó không xa nói: “Chị không thể dỗ em nữa.”

Nếu dỗ nữa thì người kia sẽ càng khó dỗ hơn.

Trì Tiểu Trì không hiểu, cứ dính vào người cô không rời. Trì Lục âm thầm cong môi: “Ngoan, ngày mai chị sẽ chơi với em.”

Trì Tiểu Trì nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương.

Trì Lục cười nhìn về phía Bác Diên: “Em đưa nó về.”

Bác Diên nhìn cô nói: “Để nó ở phòng khách đi.”

“Ồ.”

Trì Lục nhướng mày: “Anh không ghét nó à?”

Bác Diên: “Em nói gì.”

Anh ghét mèo của cô khi nào, anh chỉ đơn giản là không thích nó làm phiền cô vào lúc này.

Trì Lục nhịn cười, cố ý hỏi: “Vậy em ngủ ở đâu?”

Bác Diên nhìn chằm chằm cô một lục, như là đang nói em biết rõ còn cố ý hỏi.

Trì Lục xấu hổ, không giả vờ nữa.

Cô đứng dậy, đi vào phòng ngủ, sau khi nhìn thấy hai chiếc gối cô chợt có chút khẩn trương.

Mặc dù cô không biết tại sao mình lại lo lắng.

Đang suy nghĩ, sau lưng truyền đến tiếng nói quen thuộc của người đàn ông: “Sao lại đứng đây?”

Bác Diên ghé sát vào cô, hơi thở lướt qua tai. Mùi hương của anh cũng xâm nhập vào hơi thở của Trì Lục. Đó là mùi của sữa tắm, có chút mát lạnh nhưng cũng có một chút cảm giác nhẹ nhàng.

Trì Lục sững người, không quay đầu lại.

“Em đang suy nghĩ nên nằm bên trái hay bên phải.”

Anh đi đến giường, vén chăn và lên giường.

Trì Lục nheo mắt, đối diện với mắt đầy ẩn ý của người đàn ông rồi đi đến vị trí trong cùng.

Cô vừa mới vén chăn lên, còn không kịp nằm xuống, cổ tay đã bị nằm lấy, cả người ngã về phía trước, đè lên người Bác Diên.

Bất ngờ không kịp chuẩn bị, dường như người đàn ông không thể nhẫn nại nữa, tìm đến đôi môi của cô.

Trì Lục nức nở theo bản năng mở miệng cho anh đi vào.

Bác Diên không khách sáo, không những làm lòng cô xao động, đầu lười cũng không an phận, cắn nhẹ vào đầu lưỡi của cô.

Trì Lục bị anh hôn, cảm giác tê dại từ lòng bàn chân lên đến đại não khiến cho toàn thân cô như nhũn ra, cơ thể không thể khống chế mà tiến lại gần anh.

Mơ mơ màng màng, nụ hôn của Bác Diên từ môi cô chuyển dần sang hai bên.

Trì Lục có thể cảm nhận được đầu lưỡi của anh đã lưu luyến trên má và tai của mình. Nhận thấy cô không tập trung, Bác Diên khẽ cắn vào vành tai của cô như một hình phạt.

Trì Lục đau đớn, hờn dỗi trừng mắt nhìn anh.

Bác Diên cúi đầu nói: “Tập trung.”

Toàn thân cô nóng lên như bị nấu chín, không biết mình phải tập trung như thế nào. Có lẽ đã quá lâu cô không thân mật với anh như vậy, hoặc cũng có thể là do nguyên nhân khác, cô cảm thấy xấu hổ vô cùng, phản ứng của cơ thể càng không thể kiểm soát được.

Xúc cảm ấm áp từ trên xuống, nụ hôn dày đặc rơi trên người cô.

Ngoại trừ hôn, Bác Diên không có thêm hành động nào khác. Nhưng chỉ là hôn môi Trì Lục cũng không chịu được. Tay cô bị anh đè lại, không thể nhúc nhích.

Không biết qua bao lâu, xúc cảm bên tai làm cho cô hoàn hồn.

“Trì Lục.”

“Dạ?” Trì Lục mở mắt nhìn anh, ánh mắt long lanh ngập nước, đặc biệt hấp dẫn.

Bác Diên nhìn cô, giọng nói khàn khàn: “Ngày mai mấy giờ em ra ngoài?”

Trì Lục suy nghĩ một chút: “Tám giờ.”

Vừa dứt lời, anh im lặng một lúc mới đáp lại: “Ừ.”

Trì Lục nheo mắt, thấy anh tiếp tục hôn, cô không khỏi nhắc nhở: “Tám giờ em phải đi ra ngoài, mà mai em phải mặc váy quay quảng cáo.”

Bác Diên dừng lại, cắn nhẹ vào ngực cô, trầm giọng nói: “Anh biết rồi.”

Cuối cùng, Bác Diên không để lại dấu vết rõ ràng trên cơ thể cô, nhưng hầu như tất cả những nơi không nhìn thấy đều có dấu vết.

Anh cũng không làm gì quá phận với Trì Lục, một mực chỉ hôn cô, từ trên xuống dưới, không rời từng tấc da thịt của cô.

Trên người cô, tất cả đều là dấu vết do anh để lại.