Dấu Răng

Chương 31: Hôn gián tiếp



Edit: Hâm Còi

Thật ra, Trì Lục đã lâu không gắp thú. Nhưng trò chơi này dựa vào may mắn, cho dù cô không gắp được cô cũng không cảm thấy xấu hổ.

Hơn nữa, bên cạnh cô còn có một vị cao thủ.

Hai người đổi tiền xu, Trì Lục nhìn anh: “Thấy Bác, chúng ta đấu một trận đi.”

Bác Diên nhướng mày: “Đấu cái gì?”

“Làm thế nào lấy được với số tiền ít nhất?”

Bác Diên nhìn cô, nở nụ cười: “Em chắc chưa?”

Trì Lục gật đầu, đắc thắng nhìn anh: “Sao? Anh không dám đấu với em à?”

“Sau đó thì sao?”

Trì Lục suy nghĩ một lúc, cười nói: “Người thắng có thể đưa ra một yêu cầu. Bất luận là như thế nào, người thua cũng phải đồng ý.”

Bác Diên nhìn thẳng vào cô một lúc lâu: “Được.”

Anh nhìn khuôn mặt tự tin của Trì Lục, thấp giọng hỏi: “Em tự tin như vậy à?”

“Hả?” Trì Lục nhướng mày, kéo khoé môi lên: “Đương nhiên rồi.”

Bác Diên nhìn cô mấy giây, sau đó quay đi chỗ khác.

Hai người tìm thấy hai chiếc máy gắp thú ở gần nhau, trận đấu chính thức bắt đầu.

Tính hiếu thắng của Trì Lục không phải cao lắm, hầu hết thời gian, cô ấy có thái độ bình thường.

Nhưng Bác Diên lại trái ngược với Trì Lục, có phần nghiêm túc hơn.

Ván đầu tiên, hai người còn chưa quen tay, chưa gắp được con nào. 

Ván thứ hai, cả hai đều điều chỉnh trạng thái và bắt đầu lại.

….

Hai người đứng yên một chỗ nhưng vẫn hấp dẫn người khác. Hơn nữa hai người cũng đã từng lên hot search, trong một thời gian, rất nhiều người vây quay họ.

Trong số đó, còn có mấy người là fan của anh.

“A a a a Thầy Bác!!!”

Một số fan gào thét: “Thấy Bác, anh đẹp trai quá.”

Tay Trì Lục run lên, u oán nhìn người bên cạnh: “Thầy Bác.”

Cô gằn từng chữ: “Anh đẹp trai quá.”

Anh không biết nên cười hay nên khóc: “Em đang nói gì vậy?”

Trì Lục chỉ tay, vẻ mặt ngạo kiều nói: “Bọn họ hét to như vậy.”

Bác Diên quay đầu lại liếc nhìn, cách đó không xa là fan kêu gào. Bảo vệ tại trung tâm thương mại cũng nhận được tin tức, chạy đến bên cạnh hai người, tạo thành một vòng tròn nhỏ để hai người ở trong vòng bảo vệ, khiến hai người không bị fan xô đẩy.

Anh nhìn những người hâm mộ, có chút lo lắng.

“Em còn chơi à?”

Trì Lục nhìn xung quanh nói nhỏ: “Bảo vệ của trung tâm đến rồi, chúng ta ở lại một lúc.”

Bác Diên nhướng mắt.  

Trì Lục nghiêm mặt nói: “Chúng ta tuyên truyền cho họ, bảo vệ cũng đã được phái tới, nếu không ở lại có vẻ không có đạo đức.”

Có nhân vật công chúng xuất hiện trong trung tâm mua sắm. Điều này có sức ảnh hưởng lớn đối với trung tâm thương mại.

Ít nhất, khi số lượng người tăng lên, sẽ có khả năng tăng lượng tiêu thụ. Nhiều người không đánh giá cao hiệu ứng của người nổi tiếng, nhưng lại không thể không thừa nhận hiệu quả của nó.

Bác Diên sửng sốt, nhưng có chút kinh ngạc.



Anh nhìn chằm chằm Trì Lục vài giây, sau đó im lặng.

“Sao vậy?” Trì Lục nhìn anh: “Có phải anh cảm thấy cái gì em cũng biết đúng không?”

Bác Diên: “Đúng vậy.”

Anh mím môi, nhẹ giọng nói: “Đã trưởng thành rồi.”

Nhưng loại trưởng thành của Trì Lục khiến Bác Diên cảm thấy tiếc nuối và thất vọng.

Đối với anh, thà rằng cô vĩnh viễn không cần trưởng thành.

Bởi vì càng ngày càng nhiều người đến nên hai người không nói chuyện và nghiêm túc gắp thú.

Năm phút sau, Bác Diên gắp được một con thú.

Bên ngoài la hét ầm ĩ.

“Thầy Bác, anh thật tuyệt vời.”

“Trì Lục cố lên!!!”  

“…”

Trì Lục nghe những lời xuýt xoa của fan, bỗng nhiên cảm thấy có chút chạnh lòng.

Fan của Bác Diên cố tình đến để khiến cô ấm ức mà.

Cô đang suy nghĩ thì để ý thấy Bác Diên cúi xuống và lấy một con Pikachu ra.

Không kịp đề phòng, con Pikachu đã nhét vào trong lòng ngực Trì Lục.

Trong phút chốc, tiếng hét lọt vào tai Trì Lục càng thêm kinh khủng.

“Thầy Bác em cũng muốn Pikachu.”

Trì lục nhìn thấy con Pikachu xấu xí trong tay, nhất thời không biết nên nói gì.

Bác Diên cười nhẹ, nhìn những fan hâm mộ đang hò hét đứng đó, nói: “Không được.”

Fan: “???”

Người qua đường: “…”

Bác Diên chỉ vào cô, mỉm cười nói: “Đặc biệt dành cho cô ấy.”

Nói xong, anh nhìn về phía Trì Lục, thấp giọng hỏi: “Đi thôi.”

Trì Lục gật đầu.

Giây tiếp theo, cổ tay cô ấy đã bị nắm lấy và được đưa đến lối ra bên kia.

Bác Diên đi một đường đi thẳng, lôi kéo Trì Lục chạy suôn sẻ.  

Trì Lục không biết họ đã chạy bao lâu, khi cô phục hồi tinh thần, họ đã rời khỏi tủng tâm thương mại.

Khi dừng lại, phía sau mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hét của fan hâm mộ.

Trì Lục nhíu máy.

Sức lực nắm cổ tay cô của Bác Diên tăng lên một chút, giọng cô vì chạy nhanh mà trở nên dồn dập, nghe có vẻ trầm thấp gợi cảm.

“Em còn chạy được không?”

Hai mắt Trì Lục cong lên, ngẩng đầu nhìn anh: “Đương nhiên là có.”



Trở lại xe, Trì Lục mới có thời gian để thở.

Không gian trong xe chật chội, khi đóng cửa lại, tiếng thở dốc của hai người đặc biệt rõ ràng.

Nhất thời, Trì lục cảm thấy được vành tai và mặt mình đỏ bừng.

Không phải vì chạy, mà là vì âm thanh cũng người bên cạnh. Cô không cần nhìn, dường như có thể tưởng tượng được bộ dáng của Bác Diên.



Yết hầu của Bác Diên chuyển động, lông mày của anh rũ xuống, môi hơi mở.

Từ hướng nào nhìn anh cũng vô cùng hấp dẫn.

Suy nghĩ một lúc rồi Trì Lục đưa tay vỗ vỗ ngực mình, cố gắng làm cho mình bình tĩnh.

Giọng người bên cạnh nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cô vừa định ngẩng đầu, trước mặt có một cốc nước đưa đến.

Trì Lục ngẩn người, ngước mắt nhìn anh.

“Em uống từ từ thôi.” Khuôn mặt Bác Diên còn hơi đỏ, thần sắc đã trở nên tự nhiên.

Cô nhận lấy cốc nước, nhấp một ngụm nhỏ.

“Cảm ơn anh.”

Bác Diên nhìn cô, sau đó đưa tay ra và lấy lại cốc nước.

Trì Lục giật mình, còn chưa kịp nói gì, liền thấy anh nhấp môi tại vị trí mình vừa uống.

Bác Diên để lại cốc nước còn hơn một nửa đặt sang một bên.

Bỗng nhiên, anh chú ý đến ánh mắt của Trì Lục.

“Có chuyện gì vậy?”

Bác Diên nhìn cô.

Trì Lục liếm đôi môi được dưỡng ẩm, chỉ vào anh hỏi: “Thầy Bác, tại sao anh lại…”

Bác Diên nhìn chai nước khoáng bên cạnh rồi giải thích: “Trong xe chỉ có một chai nước.”

Trì Lục không lên tiếng.

Bác Diên bình tĩnh nói: “Em ghét bỏ anh sao?”

Trì Lục nghẹn ngào nhìn anh: “Không có.”

Cô dụi tai nói nhỏ: “Sao trong xe em lại thiếu thốn vậy, không thể mua thêm mấy chai nữa sao?”  

Trì Lục không biết chuyện gì đang xảy ra, đừng nói đến việc hôn môi, ngay cả làm chuyện đó cũng đã làm vô số lần. Thế nhưng cô lại cảm thấy ngại chỉ vì hai người uống cùng một cốc nước, giống như gián tiếp hôn môi.

Cô suy nghĩ, có lẽ là vì đã lâu không làm chuyện như vậy nên mới như vậy.

Bác Diên bị cô làm cho bật cười, cố ý hỏi: “Em ghét bỏ anh như vậy sao?”

“Cũng không phải.”

Trì Lục nhìn anh: “Em cảm nhận được là anh đang cố ý.”

Nghe vậy, Bác Diên cũng không phủ nhận.

Hầu kết của anh di chuyển, rồi vừa lái xe vừa nói: “Thực sự anh có ý tưởng như vậy.”

Nhưng trong xe chỉ có một chai nước, việc này cũng không phải là anh cố ý.

Trì Lục bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Đi nhanh đi.”

Bác Diên bật cười: “Em còn oan ức à?”

Anh hỏi: “Không phải anh cho em uống trước sao?”

“Tại sao em không thể oan ức.” Cô nói: “Anh cũng chưa hỏi em mà.”

Đi được một đoạn bỗng nhiên Bác Diên dừng lại.

“Trì Lục?”

Trì Lục nhìn anh: “Sao vậy?”

Bác Diên chỉ vào con Pikachu trong lòng cô, thấp giọng hỏi: “Anh tặng cho em con Pikachu này, em có nhận không?”

Trì Lục: “…”