Đầu Ngón Tay

Chương 57: Đạo manh khuyển



(*Đạo manh khuyển: Chó dẫn đường cho người mù)

Đêm đó Văn Dục cơ bản đã quên mất muội muội của mình, chỉ bận việc cưỡng chế di dời mấy tên đàn ông vẫn luôn vây quanh Đỗ Mông Mông tại quầy bar -- đương nhiên, còn phải bất động thanh sắc.

Đại khái là thực sự bị một điểm kíƈɦ ŧɦíƈɦ, anh chàng bao một gian phòng trong khách sạn, bắt đầu thường xuyên ở hai thành phố chạy qua lại. Trong thời gian đó hắn cũng biết Từ Thời Thê cuối tuần sẽ đi gặp bác sĩ tâm lý, từng chủ động yêu cầu đưa đón nàng, mà Văn Già La thì bị mẹ cô đánh điện thoại tới mấy lần, bất đắc dĩ phải trở về nhà một chuyến.

Lúc đó đã vào cuối mùa xuân đang bước vào hạ, mưa dầm liên miên. Văn Già La mang theo Từ Thời Thê đi, cũng chưa có một lần trở về nhà, lúc này không chỉ La Lâm Y không kềm chế được, ngay cả lão gia tử, lão thái thái đều hỏi đến cô.

Từ Thời Thê thấy thế liền cùng bác sĩ Tra đổi thời gian gặp mặt mỗi tuần, sau đó theo Văn Già La cùng trở về.

Vương Viện không nghĩ tới cô gái kia lời thề son sắt cam đoan lại làm bà cả tháng sau mới nhìn thấy con gái mình. Bởi vì vẫn không nói gì, Vương Viện luôn là gọi điện thoại tới Văn Già La, hỏi tới liền nói đã đi gặp bác sĩ, muốn qua xem con gái thế nào lại bị nói bà tới sợ nàng biết sẽ khẩn trương.

Mọi người thật giống như đều cẩn thận nỗ lực, chỉ có Từ Thời Thê, mặt mỉm cười, lại như cũ không nói một lời. Vương Viện đè nén trong lòng sầu lo, lôi kéo tay của con gái trong chốc lát đều nói không nên lời.

Đưa Từ Thời Thê đến nhà sau, Văn Già La đi về, La Lâm Y cũng lôi kéo tay con gái quan sát tỉ mỉ, nhiều lần hỏi thương thế của cô có còn đau hay không, có vấn đề gì không.

"Con đây không phải là yên lành sao?" Văn Già La cười nói, trên gương mặt cảm giác hơi có một chút thịt, khiến La Lâm Y cảm thấy an ủi. Bà lại hỏi đến giọng nói cô gái kia, sau đó liền thấy ánh mắt con gái ảm đạm xuống.

"Con tận lực là tốt rồi." La Lâm Y an ủi con gái, "xuất phát từ đạo nghĩa trợ giúp con bé là phải, chúng ta cũng không phải người không nói lý lẽ. Bất quá," La Lâm Y do dự một chút, "nghe nói con bé cả ngày cũng không ra khỏi cửa, chỉ ở chỗ của con làm chút việc nhà -- ngay cả a di nấu cơm đều nghỉ, vậy có phải hay không không tốt lắm nha?"

"Không đâu," Văn Già La vội vàng nói, "Chúng con ở chung rất thoải mái." cô thấy mẹ mình còn tính mở miệng, liền vội vàng nói mau đi xem nãi nãi, sau đó chạy đi.

Lão thái thái đang ở trong phòng chờ cháu gái nhỏ, bà mang kính lão, thấy cháu gái nhỏ đẩy cửa tiến vào, tựa hồ là khá hơn một chút, giữa hai lông mày nhưng lại có phiền não ẩn giấu. Bất quá thời điểm khi nhìn đến bà, lông mi tự nhiên giơ lên, nụ cười hiện ra, lộ ra thanh âm thân mật.

"Nãi nãi..." Văn Già La lôi kéo tay lão thái thái, gần kề bà một tấc một tấc mà quan sát, "Ngô, anh nói bà gần đây giấc ngủ không quá tốt, là nhớ con đúng không?"

"Quỷ nha đầu," lão thái thái vui tươi hớn hở mà cười mắng, "Biết nãi nãi nhớ con, cả một tháng đều không về."

"Không về được a." Văn Già La trượt người xuống, ôm chân lão thái thái. Dưới chân lão thái thái lót một tấm thảm trải nền nho nhỏ hình tròn, dệt vân bách hoa, rất đẹp. Cô ngồi trên mép thảm, đầu dựa trên đầu gối lão thái thái, làm nũng, "Mặc kệ con ở đâu, đi bao lâu, luôn luôn nhớ nhất là nãi nãi."

"Phải không... " lão thái thái lấy kính xuống, duỗi nhẹ tay khẽ vuốt vuốt tóc của cháu gái. Thật dài rồi, trở nên mềm mại, theo giữa những ngón tay nhăn nheo của bà chảy xuống, cùng mái tóc bạc phết của bà đặt cùng chỗ, thật đúng là đối với cuộc sống đối chiếu.

Văn Già La nhắm hai mắt lại, toàn thân đều có chút thả lỏng. Nằm bên người lão thái thái, phảng phất trở về khi còn bé ở trong ngực bà chìm vào giấc ngủ. Khi đó chính mình đang suy nghĩ gì, hẳn là cái gì cũng sẽ không nghĩ, hoặc là chỉ nghĩ một chút ngày hôm nay muốn ăn cái gì đi nơi nào chơi, những chuyện đơn thuần như vậy.

"Già La, mệt lắm không?" lão thái thái nhẹ giọng hỏi, cảm thấy trên đầu gối nặng thêm một chút.

"Ngô." Văn Già La gần như vô ý thức đáp trả, nghiền đầu một cái.

Lão thái thái trầm mặc một hồi, lại hỏi: "Nha đầu kia thế nào? "

Văn Già La thở dài, thở dài giống như đến từ trong thế giới u ám, mịt mờ không rõ.

Cái thở dài này có thể khiến trái tim lão thái thái đều run lên một cái, bà cúi đầu nhìn gò má cháu gái nhỏ, bị thần sắc vô thố lại mê mang của cô làm sửng sốt. Mà Văn Già La thở dài sau rồi lại cũng không nói gì, chỉ là lẳng lặng phủ ở đó, lại lôi kéo tay lão thái thái vuốt ve trên đầu mình.

Cắt đứt hai bà cháu ôn tình là Văn Bảo Hoa, nàng bụng rất to, vừa vào cửa liền nở nụ cười: "Già La, em càng sống càng thụt lùi vậy, làm sao ôm chân nãi nãi không thả."

Văn Già La buông lỏng tay, xoay người lại ngẩng đầu một cái liền thấy cái vòm bụng, trừng mắt nói: "Chị đừng nói không phải song thai nha!?"

Văn Bảo Hoa đỡ thắt lưng ngồi ở một bên, ở sau lưng nhét một cái gối nhỏ: "Em cũng thấy bụng của chị quá lớn à?"

Thấy gương mặt Văn Bảo Hoa ngày càng có xu hướng quý phi, Văn Già La chỉ có thể cảm thán ở nhà nuôi nàng thật quá tốt.

"Thập Thất cũng về rồi sao, cậu ấy thế nào?" Văn Bảo Hoa không chờ nổi hỏi, "Nghe Văn Dục bảo hoàn toàn không có tiến triển, đến cùng xảy ra chuyện gì?"

Văn Già La nhíu nhíu mày, lão thái thái ở một bên thong thả ung dung mở miệng:"Già La, dìu ta đứng lên, con đem chân ta gối tê rần rồi. Bảo Hoa, đi, chúng ta đi rừng cây tản bộ một chút."

Văn Bảo Hoa cũng vội vàng qua đây nâng bà, sau đó cùng nhau đỡ lão thái thái xuống lầu.

Thời điểm ở rừng cây trong khuôn viên nhà tản bộ, lão thái thái đối với Văn Già La nói: "Ngày mai đem Thời Thê mời đến nhà chơi một chút, con nói nãi nãi nhớ nó rồi."

Văn Già La lúc này mới nhớ tới, cô dường như vẫn quên hỏi Từ Thời Thê, lão thái thái ngày đó đi nhà nàng, đã cùng nàng nói gì. Đến ngày hôm sau, lúc cô đi đón Từ Thời Thê, mới ở trên xe đem vấn đề này nói ra.

Mà Từ Thời Thê nghe cô hỏi xong, chỉ cười cười, ngồi ở trong xe cũng không tiện viết chữ, nàng cũng không có ý định viết cái gì. Chỉ là vỗ vỗ tay Văn Già La, ý bảo cô chuyên tâm lái xe.

Từ Thời Thê sau khi về nhà, vừa thấy bộ dạng ba mẹ, nàng liền biết nàng sai rồi.

Vẫn cho rằng chính mình đạt tới mục đích cuối cùng là đem chén thân tình cùng chén ái tình bưng lên ngang hàng. Nhưng kỳ thực từ đêm ấy khi xông lên nắm lấy tay Văn Già La, cán cân cũng đã bắt đầu nghiêng rồi. Vì muốn cùng cô gái kia bên nhau, mỗi một việc nàng làm e rằng đều cùng lúc thương tổn tới ba mẹ.

Khi cô gái ở bên người, phảng phất ở trước mắt nàng sẽ bắt đầu dựng nên một lớp bình phong, che đỡ tất cả, nàng không phải nhìn thấy mà cũng không cần nhớ tới. Mà nếu về đến nhà, thì có một điều tuyến khác nắm nàng, lôi kéo làm lòng nàng đau đớn.

"Không có việc gì, không có việc gì." Vương Viện nhìn còn chưa nói gì thêm, sắc mặt con gái liền bởi vì áy náy không rõ mà dần dần tái nhợt, liền đè xuống đau lòng, ngược lại bắt đầu tới an ủi nàng, "Rồi cũng sẽ tốt thôi, chớ nóng vội. Ba mẹ tuyệt không gấp gáp."

Từ Trung Đạt coi như nghiện thuốc lá nhưng ở trước mặt con gái cũng tuyệt đối không dám hút, cho nên không thể làm gì khác hơn là nhai miếng cau lên tiếng trả lời:"Đúng vậy, con gái, tinh thần tối quan trọng, phải buông lỏng, biết không? "

Từ Thời Thê hút hút mũi, tiến lên ôm chặt ba mẹ, nàng thật muốn vĩnh viễn cứ như vậy sống ở bên cạnh họ, nơi nào cũng không đi...

Nhưng là, trốn cũng trốn không thoát, bác sĩ Tra cũng nói nàng rất can đảm, thậm chí còn tuyệt nhiên dũng cảm.

Có lẽ con người thật là có tiềm lực vô cùng, chính mình ở mấy tháng trước, còn chưa phải là nhu nhược nhát gan đến mức khiến cô gái kia tuyệt vọng sao.

Lại bước vào Văn gia, phảng phất hết thảy đều không giống nhau.

Nói không rõ cảm giác gì, chính mình hết thảy biến hóa đều không thể tách rời người bên trong này, cho nên nàng chỉ có thể duy trì mỉm cười, vào thời điểm có thể nói hoặc không thể nói, mỉm cười là cách biểu đạt tốt nhất.

La Lâm Y biết nàng ngày hôm nay sẽ đến, cũng không ra ngoài, biết lão thái thái ở trên lầu chờ nàng, cho nên cũng chỉ là thân thiết hỏi mấy câu, quả nhiên thất vọng phát hiện cô bé này thực sự không có gì thay đổi. Không có thay đổi đó là vẫn không nói, mà làm bà có chút kỳ quái là mất đi thanh âm nhưng cô gái kia vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ, dường như không bị một chút đả kích nào. Nếu như không phải có vết sẹo nhàn nhạt trên cổ, bà hầu như muốn hoài nghi về sự thật của vụ tai nạn.

Chịu ảnh hưởng của tai nạn như là chỉ có mình con gái của bà, bắt đầu từ Từ Thời Thê vào cửa, con gái không nói chuyện qua, chỉ nhìn chằm chằm cô gái kia. Mặc kệ cô gái kia có bất luận biến hóa rất nhỏ gì đều có thể lập tức phản ứng, thậm chí hiểu rõ tâm tư mà thay cô nói.

Trung thành giống như một chú chó dẫn đường vậy -- thấy con gái dẫn Từ Thời Thê lên lầu, La Lâm Y ở phía sau sắc mặt trầm xuống.

Vào phòng lão thái thái, bà đang ở bàn sách sao chép , nghe được động tĩnh đầu cũng không quay lại: "Qua đây mài mực cho ta."

Từ Thời Thê ngẩn người, đã bị Văn Già La dắt tới.

Văn Già La đem mực điều nhét vào trong tay Từ Thời Thê, chu chu miệng.

Bất đắc dĩ nhìn cô một cái, Từ Thời Thê đứng ở bên án thư, liền trong nghiên mực bắt đầu mài. Nàng chưa từng làm thư hương vị nồng sống động như thế, tay có chút vụng về, dẫn tới Văn Già La ở một bên hé miệng cười trộm. Từ Thời Thê rất sợ chậm chạp làm trễ nãi tốc độ lão thái thái, không thể làm gì khác hơn là trừng trừng cô, nỗ lực chuyên tâm làm việc.

Một già một trẻ, một người mài một người viết, tự nhiên liền có một loại cảm giác rất thân mật. Văn Già La thưởng thức trong chốc lát, sau đó từ trên giá sách rút một quyển sách, ngồi vào một bên sô pha đọc.

Không có người nói chuyện, thanh âm là dư thừa. Từ Thời Thê chậm rãi buông lỏng xuống, chờ lão thái thái dùng mực, sau đó lại mài. Có đôi khi mực rất đặc, hoặc lại nhạt, lão thái thái cũng không trách cứ nàng, thậm chí không nâng đầu lên, chỉ là thong thả mà chép.

Văn Già La nhìn đồng hồ, thấy lão thái thái đã viết cũng lâu rồi, lúc này mới đứng dậy.

"Nãi nãi, không sai biệt lắm, cẩn thận mắt không chịu nổi."

Lão thái thái lúc này mới gác bút, tháo kính mắt xuống. Bà mới vừa lại giơ tay lên, liền có một đôi tay dịu dàng ấn nhẹ lên hai mắt bà.

Rất thoải mái, tay nàng giống như thanh âm từng có của nàng, đều có thể khoan khoái tới ấm áp. Lão thái thái kéo tay nàng, lúc này mới xoay người nhìn nàng. Nhìn trên dưới, thật cẩn thận, sau đó nở nụ cười: "Nha đầu, cám ơn nhiều. "

Từ Thời Thê lắc đầu.

"Nãi nãi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một hồi. Già La, con tiễn Thời Thê về đi."

Văn Già La nhướng nhướng mày.

"Đi nào." Lão thái thái phất tay.

Từ Thời Thê quay đầu, thấy trên bàn có một tờ giấy Tuyên Thành trắng, liền đưa tay nắm chặt cây bút lông rất nhỏ kia, từng nét từng nét mà viết lên.

Nãi nãi, lần sau con trở lại xem ngài.

"Tốt." lão thái thái mỉm cười gật đầu, nắm tờ giấy lớn, thẳng đến các nàng đi, cũng không có buông.

Dù sao nét chữ kìm nén không nói, lộ ra lần đầu cầm bút lông không được tự nhiên; kết cấu cũng rất không hợp lý, một chút cũng không giống như nàng có thể viết chữ đẹp. Bất quá, tâm ý chu đáo, điều này đủ trân quý rồi.

Lúc xuống lầu, không có ai. Văn Già La lôi kéo Từ Thời Thê đi ra ngoài, đưa nàng về nhà.

Xe chạy đến nửa đường, Văn Già La tìm một chỗ yên tĩnh dừng lại. Cô kéo tay Từ Thời Thê, ngửi được trên ngón tay có mùi mực: "Nói cho em biết, nãi nãi lúc đến tìm chị, đến cùng là nói gì?"

Từ Thời Thê lẳng lặng nhìn cô.

Văn Già La lục tới lục lui trong chốc lát, tìm được giấy bút cho nàng.

Bà hỏi chị muốn bồi thường cái gì.

Văn Già La nhìn chằm chằm chữ trên giấy.

Không có việc gì. Từ Thời Thê vỗ vỗ vai cô, dùng khẩu hình nói, lại viết, nãi nãi chỉ là xuất phát từ hảo tâm, cảm thấy có lỗi với chị.

" Gì mà thấy có lỗi." Văn Già La cố chấp nhìn chằm chằm nàng,"Chị sẽ tốt thôi."

Từ Thời Thê nở nụ cười, gật đầu.

Văn Già La bắt được cằm của nàng: "Không nên cười."

Vì sao?

"Bởi vì cười đến rất khó nhìn." Văn Già La thấp giọng nói, tiến tới hôn lấy lúm đồng tiền trong nháy mắt liền cứng lại kia.

Ôn nhu hôn, lại hít thở không thông.

Từ Thời Thê thấy cô gái nhắm chặt mắt, đau lòng duỗi tay vỗ vỗ gò má cô, dần dần làm chính mình sa đi vào. Nàng ôm cổ cô, ngón tay cắm vào tóc của cô, chậm rãi trêu chọc lấy, từ hôn đến ôm, nàng hiện tại có thể cho, chỉ có những thứ này.

"Chúng ta buổi chiều sớm trở về đi." Văn Già La ở bên tai nàng thì thào nói.

Được. Từ Thời Thê gật đầu, nghiêng đầu dùng môi đụng vào tóc của cô. Khoảng cách gần như thế, mùi thơm trong tóc, vẫn đang quấn quanh giữa ngón tay. Nàng hơi hơi híp mắt, đột nhiên thấy được bên tóc mai cô gái kia có vài cọng tóc có màu sắc khác.

Từ Thời Thê kinh ngạc nhìn mấy cọng tóc đó, màu sắc chói sáng làm cho ánh mắt của nàng đều phải bỏng rát. Tóc kia trong nháy mắt biến thành một cây ngân châm, hung hăng cắm thẳng vào đáy lòng nàng-- rất đau, tâm tư đau đớn, hô hấp thật chật vật, trên tay hoàn toàn không có khí lực, thậm chí không có can đảm để nhổ những sợi tóc đó.

"Ngồi lại nào." Lúc này Văn Già La đang ôm đầu nàng lui người lại, "Buổi trưa nghỉ ngơi một chút, hai giờ em tới đón chị."

Giống như thường ngày giúp Từ Thời Thê cài dây an toàn, Văn Già La ngẩng đầu một cái liền thấy Từ Thời Thê đôi mắt mở to, không động nhìn mình, giống như đang bị mất hồn.

"Làm sao vậy?" Văn Già La lại càng hoảng sợ, đưa tay ở trước mặt nàng huơ huơ hai cái, "Thời Thê, đừng dọa em."

Từ Thời Thê bắt lấy tay cô, đặt vào trong ngực mình.

Chị yêu em.

Nhìn chằm chằm khẩu hình đó, Văn Già La trên mặt hơi nóng: "Em cũng yêu chị."

Từ Thời Thê nở nụ cười, trong mắt có lệ, chỉ chợt lóe qua, nàng lập tức ngồi thẳng người lại, đầu chuyển hướng khác.

Nâng khửu tay sờ sờ sau cổ nàng, tuột xuống bắt lấy tay nàng, cảm giác được nàng chậm rãi buông lỏng tay đang nắm chặt, Văn Già La trong lòng ê ẩm. Bất kể là cái gì làm cho cô gái này bất an và cần lời yêu thương cùng hứa hẹn, cô cũng sẽ không hối tiếc. Đã đáp ứng với nàng từ nay về sau đều không buông nàng ra, liền sẽ không bao giờ buông tay.