Dấu Mộng

Chương 34: Nước mắt



Bước ra từ phòng đăng kí, tay cầm tờ giấy màu đỏ thẫm, chưa kịp cho vàotúi xách, đã bị Hề Thành Hạo kéo lên xe, vẻ mặt cô hoảng hốt.

“Sao thế?” Anh nghiêng đầu nhìn cô, cười cười, “Không quen à? Bây giờ em đã có chồng rồi nhé.” Anh trêu cô.

Giản Tư nhìn tấm giấy chứng nhận kết hôn trên tay, không nói gì.

Hề Thành Hạo hít sâu một hơi, gặng hỏi: “Không vui sao em?”

Giản Tư lắc đầu, “Chỉ là em không ngờ rằng, chúng ta lại kết hôn… dễ dàngnhư thế này. Từ lúc đến đây, chưa đầy nửa tiếng đã xong xuôi các thủtục.” Cô nghĩ con gái đi lấy chồng, trong lòng rối bời cảm xúc, nhưngkhông tâm trạng cô vẫn bình thản cứ như thể đang đứng chờ gửi tiết kiệmngân hàng, không có vẻ ngọt ngào như những cặp đôi xung quanh.

Trừ việc phong tỏa kinh tế và cuộc gặp hôm đó, bố mẹ Thành Hạo vẫn án binhbất động, vì thế đã làm giảm đi cảm xúc hả hê khi cầm giấy chứng nhậnkết hôn trên tay. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đẹp trai đang mỉm cười với mình, không hiểu tại sao lại thấy chơi vơi. Người đàn ông hễ mởmiệng là nói yêu cô, ra sức chiếm hữu cô nhưng đã từng bỏ rơi cô, đãthành chồng cô thật rồi! Cô hoàn toàn không thấy có sự thay đổi gì giữahai người, không có khoảng cách nào được kéo gần, cô không tin lời hứacủa anh, đương nhiên càng không tin tờ giấy chứng nhận trên tay. Mặc dùbàn tay nắm chặt nó, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, đây chẳng qua chỉ làgiấy vịn, khi nãy cô cũng được chứng kiến, ly hôn và kết hôn chẳng khácgì nhau, không tốn đến nửa tiếng.

“Tư Tư.” Hề Thành Hạo quan sát sắc mặt cô, “Chọn ngày đẹp, chúng ta sẽ tổ chức một hôn lễ long trọng,mời hết thảy bạn bè gần xa…”

Cô lắc đầu, “Em chẳng có bạn bè nào cả…” Chẳng nhẽ anh nghĩ cô không hiểu sao, cho dù cô mong muốn có mộthôn lễ long trọng, thì bạn bè của anh có đến dự không? Bố mẹ anh sẽ cócách để nhà trai không xuất hiện một người nào. Nếu bọn họ tổ chức hônlễ, thì đó sẽ là cơ hội tốt nhất để hứng chịu sự sỉ nhục của bố mẹ anh.

Hề Thành Hạo ánh mắt tối dần, cười gượng, “Vậy chúng ta đi hưởng tuầntrăng mật dài ngày ở một nơi lãng mạn nào đi, chụp bộ ảnh cưới lung linh nhất, đằng nào thì anh cũng đang vô cùng rảnh rỗi.”

Cô cười cười, anh dỗ cô như dỗ con nít, bày tất cả đồ chơi mua được ra trước mặt cho cô chọn.

Anh bảo phải tìm một nhà hàng sang trọng, bữa cơm đầu tiên sau hôn lễ phảithật hoành tráng, cô gật đầu tán thành. Anh mỉm cười cầm tay cô bước vào nhà hàng, cô cũng vờ như tâm trạng rất tốt, căn phòng ngập trần tiếngnhạc du dương, không gian tao nhã, đôi vợ chồng son ngồi đối diện nhau,vui vẻ thưởng thức sơn hào hải vị… Hai người không nói gì, nhưng mỗi khi ánh mắt giao nhau, Hề Thành Hạo lại mỉm cười vỗ về cô, hình như anhđang rất phấn khởi, tuy nhiên cô lại cảm thấy áp lực nặng nề. Quá trìnhkết hôn thuận lợi như thế này, không giống như trong tưởng tượng của anh và cô.

Nhân lúc Hề Thành Hạo cúi đầu, Giản Tư thầm quan sátbiểu cảm trên khuôn mặt anh, sâu trong đáy mắt anh ẩn chứa điều gì? Tiếc nuối hay thất vọng? Có lẽ anh cũng giống cô, chờ đón âm mưu quỷ kế hoặc đòn tấn công mãnh liệt của bố mẹ… Như thế anh mới có thể cười nhạt phản kích, khiến bố mẹ hoàn toàn bó tay, lĩnh hội được rằng con trai của họđã không còn là cục bột mặc kẻ khác tùy ý nhào nặn nữa rồi.

Côkhẽ nhếch môi, xem ra bố mẹ anh không lạ gì cái tính rượu mời khônguống, lại uống rượu phạt của anh, cô đưa miếng thức ăn vào miệng, chậmrãi thưởng thức, hôm nay… chỉ là sự khởi đầu, cô cũng không cần tự hạthấp bản thân, bọn họ là bố mẹ của anh, nhưng bây giờ cô cũng không cònlà người con gái đã bị con trai họ bỏ rơi một thời, mà cô đã trở thànhngười vợ hợp pháp của anh rồi.

Đưa Giản Tư về nhà rồi, Hề ThànhHạo vẫn chưa có ý định xuống xe, vẫn nụ cười mê hồn, lúc anh mỉm cườinhìn cô, Giản Tư nhất thời thất thần. “Tư Tư, em lên nhà trước đi. Anh…ra đây một lát.” Anh do dự một chút, nghĩ rằng giấu giếm chỉ tổ làm côđau lòng hoài nghi, vì thế anh cố gắng tự nhiên hết mức nói, “Dù thếnào, chúng ta kết hôn cũng nên nói với bố mẹ anh một tiếng.”

Anh không nỡ để cô cùng đi, bố mẹ anh chắc chắn sẽ dồn hết căm phẫn lênngười cô, mà anh thì không thể nhẫn nhịn được nếu cô còn phải hứng chịubất kì một câu nói xúc phạm nào nữa. Mặc dù lần trước vì quá tức giận bố anh đã đánh anh, đó là lần đầu tiên ông đánh anh, nhưng anh vẫn khôngnhẫn tâm thông báo chuyện kết hôn của mình chỉ bằng một cú điện thoại.Bố đã đánh anh mạnh nhường nào, nỗi thất vọng của anh cũng lớn nhườngấy, anh… hiểu chứ. Anh không muốn Giản Tư bị tổn thương thêm nữa, cũngkhông dám hi vọng bố mẹ sẽ chấp nhận nàng dâu này, cho dù họ có chấpnhận cô thật, thì anh cũng không đành lòng để cô phải gọi những người đã gián tiếp hại chết bố mẹ cô bằng hai chữ “bố, mẹ”. Anh chỉ hi vọng mình có thể tách riêng và làm tròn hai vai – một người chồng và một ngườicon, chỉ cần anh xử lý cho tốt, thì cũng không đến nỗi khó thành hiệnthực.

Giản Tư nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, Hề Thành Hạo đã đi mấy tiếng rồi… Cô quấy đều nồi cháo rau đun trên bếp. Chuông cửa reo lên,cô hơi giật mình, Hề Thành Hạo về rồi? Trước giờ anh không có thói quenấn chuông, mà tự rút chìa mở cửa. Vì thế lúc nhìn thấy Hề Kỷ Hằng đứngtrước cửa, cô cũng không ngạc nhiên cho lắm.

“Không ngờ à?” HềKỷ Hằng cười nhạt, Giản Tư nhìn anh, cảm thấy có chút xa lạ. Ngày trướcdù anh sầm mặt vẫn toát lên nét nghịch ngợm trẻ con, nhưng bây giờ nụcười của anh hoàn toàn lạnh lùng lạ lẫm. Anh bước vào nhà cùng nụ cườiđểu giả, ngồi phịch xuống sofa không chút ý tứ. “Chồng cô hôm nay khôngvề đâu, anh ta mới nói chuyện đăng kí kết hôn với cô thì ông bác tôităng huyết áp luôn, đang nằm bệnh viện rồi.”

Giản Tư đóng cửa, không tiếp lời.

Hề Kỷ Hằng vịn tay lên thành sofa, ném cho cô một cái liếc xéo, “Đây chính là thứ cô muốn phải không? Không những bảo đảm đời sống vật chất mà còn đồng ý kết hôn với cô, quan trọng hơn là có thể chọc tức chết bố mẹ anh ta, đây là sự báo thù của cô sao?”

Giản Tư hơi nheo mắt khôngcó chút biểu cảm, cô vẫn chưa rõ ý đồ đến đây của Hề Kỷ Hằng, cũng không ngoại trừ anh đã trở thành trợ thủ của Triệu Trạch vì quá căm hận cô,đến đây để thị uy hoặc chuyển lời cho Triệu Trạch.

“Nếu nói vềkhổ nhục kế, hai bác tôi cao tay hơn cô nhiều!” Anh cười phì một tiếng,“Tôi đoán nhân lúc bác trai nằm viện, bác gái sẽ bảo người chồng của côvề lãnh đạo Gia Thiên.”

Giản Tư cụp mắt, quả nhiên là đến để thị uy.

“Cô tưởng hai bác tôi mềm lòng, sau khi ván đã đóng thuyền thì hồi tâmchuyển ý ư? Chuyện họ điều tra tình hình tài chính của Hề Thành Hạo tôicũng biết, đến tôi còn nghe thấy anh ta có công ty riêng, cô tưởng họkhông biết sao? Nếu không đẩy các người vào đường cùng bằng con đườngtiền bạc, thì dĩ nhiên họ sẽ chuyển sang hướng khác, ví dụ như… kịchtình cảm. Anh họ tôi… dù sao cũng là một người con có hiếu. Sau khi giađình họ hóa giải mọi mâu thuẫn, thì cô sẽ bị cô lập một mình. Giản Tư,đấy là cuộc sống mà cô mong muốn sao?”

Trời tối rất nhanh, không biết tự lúc nào hai người đã chìm trong một không gian u tối, không thể nhìn thấy biểu cảm của đối phương.

Cô chạy đi bật đèn nhà bếpvà nhà ăn, Hề Kỷ Hằng nôn nóng muốn biết câu trả lời của cô, cũng đứngdậy bước nhanh đến sau lưng cô, xoay vai cô bắt cô phải đối diện vớianh, vì cô quá nhỏ bé yếu ớt, anh thì mạnh tay, nên cô bị lắc như mộtcon búp bê bằng vải không có sự sống.

“Nói đi?! Cô vứt bỏ tôi vì cuộc sống như vậy hả? Tôi đang hả hê lắm, tôi phải trợn tròn mắt lênnhìn đứa con gái không biết thân biết phận là cô rơi vào thảm kịch! Haha…, cô tưởng bác gái tôi là ai chứ? Cô tưởng Hề Thành Hạo là thằng lụytình chắc? Lăng nhăng cũng do di truyền cả đấy, đàn ông con trai nhà họHề chẳng ai chung thủy đâu! Bác trai tôi ở ngoài chơi bời thả cửa, bácgái cả đời không biết đã tống cổ bao nhiêu đứa con gái mưu mô xảo quyệt. Nói về thủ đoạn và kinh nghiệm, thì mười cô Giản Tư cũng không phải đối thủ của bà ấy! Rồi cô sẽ thất bại thảm hại cho mà xem!” Anh muốn tỏ racao ngạo châm biếm, nhưng sự phẫn nộ và đau khổ ánh lên trong mắt anhkhiến anh trở thành một đứa trẻ giận dữ nói lời cay độc.

Giản Tư không ngẩng lên nhìn anh, nước mắt chậm rãi hoen ướt hàng mi hơi cụpxuống, sự yếu đuối lặng lẽ này là vũ khí sắc bén nhất đâm thủng tim anh. Quả nhiên cánh tay anh hơi buông lơi, cô cười nhạt trong lòng, dù lờianh nói có vẻ chỉ là lời uy hiếp phô trương thanh thế, nhưng cô hiểu đóchính là sự thật. Cũng chính bởi địch thủ khó nhằn, nên cô mới có chíkhí hăng hái như thế.

“Lúc đầu…” Giọng cô nghẹn ngào, nhất thờichặn đứng lửa giận trong anh, “Tôi định báo thù, tôi quá căm hận. Nhưngdần dần, tôi nhận ra tôi chỉ đang mong mỏi một người thật lòng yêu tôi,đối xử tốt với tôi, tôi muốn kết hôn, muốn có một gia đình, như thế tôisẽ không còn cô đơn trên thế gian này nữa.”

Khuôn mặt đẫm nướcmất của cô làm anh mất khả năng suy nghĩ, chỉ biết nhẹ nhàng ôm cô vàolòng, “Đồ ngốc!” “Hề Kỷ Hằng…” Cô gọi anh, nghe tên mình khẽ khàng phátra từ đôi môi nhỏ xinh như cánh hoa anh đào, tựa như lời thủ thỉ, Hề KỉHằng bất giác run rẩy, đôi tay cô vòng qua eo anh, “Đừng ghét tôi, đừngchế nhạo tôi… tôi rất cô đơn.”

Anh không nói gì, trái tim đột nhiên quặn lại xót xa.

“Ăn tối với tôi nhé?” Đối với anh, nước mắt của cô vĩnh viễn có sức sátthương mạnh nhất, anh không biết mình đang làm gì, không muốn phân tíchđâu là đúng đâu là sai nữa, anh chỉ biết gật đầu, chỉ biết thuận theo ýcô.

Anh ăn bát cháo cô nấu, ngồi đối diện với cô trên bàn ăn,vào giây phút này anh rất ghen tị với Hề Thành Hạo, đồng thời lại cảmthấy mãn nguyện một cách hèn hạ… Cháo rất ngon, mùi vị này cả đời anhđều không quên nổi.