Dấu Mộng

Chương 31: Mãn nguyện



Giản Tư ngồi trước bàn trang điểm, cô hoàn toàn không nhận ra người congái trong gương chính là mình. Đã lâu lắm rồi cô không chiêm ngưỡng bảnthân, cuộc sống khốn khó khiến cô không có lòng dạ nào mà ngắm nghíakhuôn mặt sầu muộn của mình, sắc mặt ảm đạm và ánh mắt nặng nề, chính cô nhìn vào cũng thấy khó chịu.

Cô lặng lẽ quan sát xung quanh –chiếc rèm mỏng che trước cửa kính chạm đất, ánh sáng lạc vào trong phòng vừa sáng lạng vừa mông lung, đồ nội thất được làm từ gỗ quý. Đây là căn phòng của riêng cô, dây treo thủy tinh óng ánh buông xuống từ nóc nhà,trở thành một tấm rèm trang sức cầu kì ngắn dài xen kẽ, sắc màu rực rỡ,chốc chốc lóe sáng. Tủ và bàn trang điểm đồng bộ, chiếc gương chạm khắcsang trọng được gắn vào trong tường, giấy dán tường thời trang, đằng sau cánh cửa nhỏ cũng treo rèm thủy tinh cùng kiểu là gian đựng quần áođược bố trí gọn gàng… Cô thích ngồi trên sofa dài trước bàn trang điểmlặng lẽ chiêm ngưỡng căn phòng, cô giống như một u linh được giải thoátkhỏi địa ngục, bất luận cái giá phải trả đắt chừng nào, cô đã say mêkhung cảnh hư mộng này ngay khi vừa nhìn thấy.

Bàn tay cô vô ýchạm phải chiếc dây chuyền đặt trên bàn trang điểm, cảm giác lạnh băng,nhưng lại khiến người ta muốn chạm vào. Cô nhìn viên kim cương chúcxuống, bất giác ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái xinh đẹp trong gương.Ánh mắt cô không còn sự nôn nóng như bị truy đuổi, cũng không có sự loâu thường trực, khóe miệng người con gái xinh đẹp đượm một nụ cười,trông mới ngọt ngào làm sao.

©STENT

Cô rất hài lòng vớinhan sắc của mình, sự dày vò năm năm nay cũng không làm nó phai tàn,cũng không làm cô nhuốm nét xảo trá con buôn. Sau khi sửa sang, cô mặcchiếc váy cầu kì tinh tế, như thể đã hồi phục được vài phần nho nhãthanh thoát ngày xưa. Hiện nay, cô chỉ có thể dựa vào vẻ ngoài mê hoặclòng người này thôi. Cô nhìn lại mình, khuôn mặt ngọt ngào bỗng chốc cóthêm vài nét trào phúng lạnh lùng, nếu Hề Thành Hạo về muộn mấy năm, gặp lại một Giản Tư già nua, toàn thân hôi hám, không biết sự day dứt vàcái gọi là tình yêu của anh còn lại được bao nhiêu? Cánh cửa nhẹ nhàngmở ra, Hề Thành Hạo bước vào, anh mặc bộ đồ ở nhà, nhưng người anh vẫntoát lên luồng khí làm người khác bị đè nén, đó chính là ngạo khí caoquý cô cảm nhận được lúc lần đầu tiên gặp lại anh tại tổng hành dinh Gia Thiên. Anh có ngang ngược như hồi xưa cũng được, dù gì anh đã trưởngthành rồi, luồng khí bá đạo trầm tĩnh thích kiểm soát mọi thứ trong lòng bàn tay vẫn theo anh như hình với bóng.

Thấy cô đang nắm sợidây chuyền, anh cười nói: “Để anh giúp em.” Anh bước lại sau lưng cô,nhẹ nhàng thành thục đeo hộ cô. Hai tay anh chống lên thành bàn trangđiểm, người hơi cúi, cằm tì lên cổ cô, nhốt cô trong khoảng trống hìnhvuông anh tự tạo ra, anh cũng nhìn cô trong gương, “Tư Tư, em thật đẹp.”

Ánh mắt anh sâu thẳm, hơi thở phả lên tai cô gấp gáp hơn. Cô run lên khôngtự chủ, trong căn phòng mông lung thanh vắng, cơn sóng dục vọng sôitrào.

Mặc dù mấy hôm nay hai người ngủ chung giường, nhưng anhkhông hề ép buộc cô, ngay cả một nụ hôn, chỉ cần cô do dự cúp mắt, anhsẽ không tiếp tục nữa. Cô biết, vì anh cảm thấy có lỗi với cô, nên tôntrọng cô như một vị công chúa, cố gắng khống chế dục vọng của mình, đểcô không cảm thấy bị áp bức sau năm năm xa cách. Cô biết như thế khókhăn chừng nào với anh, cho dù ngoài mặt anh tỏ ra trầm tĩnh thế nào,thì nói cho cùng anh vẫn là một người bướng bỉnh.

Nếu nói khôngcảm động… cô cũng không lừa nổi mình, tuy anh vô cùng trân trọng chiềuchuộng cô, nhưng cô tự biết thân biết phận. Cô vốn chẳng có gì cả, mấyngày trước còn sống trong căn phòng chật hẹp tối tăm, vì không có tiềnchữa bệnh cho mẹ mà phải thành gái bao của người khác, tất cả nhữngchuyện này… anh đều biết cả.

Cảm nhận được sự run rẩy của cô,anh chỉnh lại tâm thái, đứng thẳng người, nụ cười có chút ngượng ngùng,anh muốn cô, muốn đến nỗi sắp phát điên lên rồi, nhưng anh không có dũng khí làm theo những gì mình muốn, lao vào cô bất chấp tất cả. Đúng thế,không có dũng khí… vì anh, cô đã bị tổn thương quá nhiều, thậm chí mấtcả bố mẹ. Trên thế giới này, anh là người duy nhất tình nguyện bảo vệ cô không mục đích, dù hiện tại cô vẫn chưa nhận ra điều này, cũng chínhbởi vì cô chưa hoàn toàn tin tưởng anh, nên anh không dám manh động làmcàn, không muốn cô sợ anh.

Nỗi sợ hãi của cô với chuyện đó, saoanh có thể không biết chứ? Thời trẻ ham mê hoan lạc, anh không kiềm chếnổi thường lôi cô đến nhà nghỉ, lần nào cô cũng run rẩy như lần đâu. Anh biết cô sợ sự thô bạo lúc anh chìm vào ham muốn điên cuồng, nhưng vẫnngoan ngoãn nghe lời anh không phản kháng, sự nhẫn nại và chiều lòng đócàng làm anh thương xót yêu quý cô hơn.

“Cũng sắp đến giờ rồi,em đi đi.” Anh khẽ ho một tiếng, cười nói. Đương nhiên anh hiểu rõ tínhcách mẹ mình, quả nhiên mẹ anh đã gọi điện cho Giản Tư, hẹn gặp riêngcô, cuộc hẹn kiểu này, đương nhiên anh tỏ ra không hay biết gì.

Anh quay người định đi, đột nhiên cánh tay bị cô giữ lại, va chạm về xácthịt làm máu nóng bốc lên ngùn ngụt. Cô ngẩng đầu nhìn anh, sắc đỏ nhuốm màu trên khuôn mặt xinh xắn, đôi môi mấp máy chờ đợi. Anh cảm thấy toàn thân bốc lửa, anh cúi người trao cho cô nụ hôn dài ướt át. Cánh tay cônhẹ nhàng vòng qua cổ anh, vừa như cho phép vừa như mời gọi, ngọn lửanhục dục bốc cháy dữ dội, anh vội ôm cô về phòng ngủ. Váy bị đẩy lênphần eo, đôi chân thon dài mảnh mai run rẩy quấn lấy eo anh, dục vọngbùng phát, mặc dù đã cố chờ đến khi cô có chút chuẩn bị, nhưng anh vẫnkhông kiềm chế nổi mình, lao thẳng vào vùng mềm mại mới hơi ướt của cô,cô bật khóc một tiếng, toàn thân căng cứng, nước mắt trong vắt chảyxuống gò má.

Anh cảm nhận được sự bó khít của cô, biết đã làm cô đau, anh nhẹ nhàng tiến sâu vào bên trong.

“Xin lỗi.” Anh thở dốc, giọng nói đè nén vô cùng khó chịu.

Trong cơn mê man, đột nhiên cô nghe thấy một giai điệu nhạc, tiếng thở dốccủa anh và tiếng rên rỉ của cô là những âm thanh rõ nhất bên tai, giaiđiệu nhạc kia hình như vọng lại từ một nơi xa xôi… Cô bỗng nhớ ra đó làchiếc di động anh mua cho cô, cho đến bây giờ cô vẫn thấy xa lạ với giai điệu nhạc chuông đó. Cô thở gấp, thốt ra mấy tiếng dồn dập đứt quãng,“Di… di động…”

Anh đang chìm đắm trong khoái lạc vô tận, không thèm để ý đến thứ khác.

Tiếng chuông cố chấp vang rền như trêu người, anh tức tối với lấy điện thoạiquăng vào góc tường, cử động này càng khiến anh đi sâu vào trong cô hơn, cô bật lên tiếng rên dài, hai chân khép chặt, anh thả mình hưởng thụniềm khoái cảm cô đem đến, bất giác rên nhẹ, căn phòng đột nhiên rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn âm thanh mê đắm thoát ra từ miệng hai người…

Cuồng phong qua đi, Giản Tư cảm thấy người nhũn như bún, toàn thân không chút sức lực. “Cuộc… cuộc hẹn…” Cô kiệt sức nhắm mắt lại, không cam lòng khẽ thầm thì, thực ra cô cũng rất mong chờ cuộc hẹn lần này.

Mồ hôi đẫm thân, anh đổ sập xuống cơ thể thon thả của cô, không chút bận tâm nói: “Mặc kệ bà ấy.”

Anh ôm chặt cô, vô cùng mãn nguyện. Năm năm nay không phải anh chưa từngđộng đến phụ nữ, thật ra anh còn thầm hi vọng sẽ tìm được người thay thế cô, anh cứ tưởng đó là chuyện hết sức dễ dàng. Nhưng sau khi đã thử hết những cô nàng xinh đẹp, nóng bỏng, thuần khiết… đột nhiên anh nhận ranỗi trống trải không thể giãi bày sau mỗi cuộc ân ái. Còn lúc này, saukhi anh thực sự cảm thấy mãn nguyện, anh mới hiểu ra, nỗi trống trảikhông cách nào lấy đầy được kia, là do những người phụ nữ bên cạnh anhkhông phải là cô!