Dật Nhiên Tùy Phong

Chương 59: Giám định cha con



Một ngày này Tào Dật Nhiên thật sự khác thường, Bạch Thụ có ý định muốn đi tìm hiểu nguyên nhân, nhưng lấy điện thoại đến muốn từ chỗ một đám bạn bè của Tào Dật Nhiên thăm dò tin tức, lại cảm thấy đây là không tôn trọng Tào Dật Nhiên, có lẽ vẫn nên đợi Tào Dật Nhiên tự nói với mình, này mới tương đối tốt.

Mà Tào Dật Nhiên bên này, hắn quay lại nhà mình, liền bảo quản gia gọi điện cho mẹ, nói hắn về chỗ này, tỏ rõ hắn không ra ngoài lêu lổng, chỉ là không muốn qua chỗ mẹ mà thôi, lý do không muốn qua ở cũng khá đơn giản, mẹ hắn nhất định vừa nghĩ đã biết — hắn không muốn nhìn thấy anh em Lý gia, xem như là một loại thái độ bất hợp tác không bạo lực.

Tắm rửa thay áo ngủ, nhớ căn dặn cuối cùng của Bạch Thụ, hắn còn kêu người giúp việc chuẩn bị cho một ly sữa nóng lớn, uống sữa xong, tinh thần cả người liền tốt hơn nhiều, bắn đầu nằm lên giường, gọi điện thoại cho người khác.

Cái khác hắn có lẽ không nhiều, nhưng quan hệ giao thiệp rất rộng, từ nhỏ tới lớn kết giao một đám hồ bằng cẩu hữu, còn có các loại ông bà cô chú bác thím vì gia thế mà có, lúc này, hắn chuyển đầu óc, cảm thấy phải hảo hảo giải quyết cái vấn đề này.

Trù tính một hồi, cuối cùng vẫn đem chuyện quan trọng nhất nhờ Chu Diên hỗ trợ, đêm hôm gọi tới cho Chu Diên, vừa vặn quấy rầy người ta và vợ tắm uyên ương, vì vậy Chu Diên đối với cú điện thoại này bỏ mặc không thèm quan tâm.

Tào Dật Nhiên nghe nhạc chờ cả buổi trời, bởi vì đây là điện thoại cá nhân của Chu Diên, cho nên nhạc chờ là Dật Ninh cài giúp, chính là một bài [Bình hồ thu nguyệt]* nhẹ nhàng tươi đẹp, Tào Dật Nhiên nghe tiếng chuông cuối cùng đều nổi giận, đành tạm gác lại lời muốn nói với Chu Diên, gọi điện cho những người khác trước.


Gần như một tiếng sau, Chu Diên mới gọi lại cho hắn, Tào Dật Nhiên tức giận nghe, nghe được giọng Chu Diên lười biếng từ tính, liền biết vừa rồi người này vì sao không nhận điện thoại.

Nếu như trước đây Chu Diên bởi vì cùng Dật Ninh thân thiết mà không nhận điện thoại của mình, Tào Dật Nhiên nhất định sẽ nổi trận lôi đình với hắn, bất quá, hiện tại đang cùng Bạch Thụ yêu đương tha thiết, lại không thấy chán ghét Dật Ninh nữa, cho nên, cũng không có đặc biệt tức giận.

Bắt đầu nói với Chu Diên về chuyện của hắn, Chu Diên đối với hắn là tốt không thể nói, giữa anh em, chỉ cần trong phạm vi có thể chấp nhận, nhất định sẽ giúp đỡ không tiếc mạng sống.

Hắn nói xong, Chu Diên liền đáp ứng,  nói được rồi.

Chính sự đã xong, trước khi Tào Dật Nhiên cúp điện thoại liền chế nhạo Chu Diên một câu, “Mày sống quá dễ chịu rồi đi, vừa rồi làm cái gì, gạt điện thoại tao qua một bên lâu như vậy. Từ khi có Tô Dật Ninh kia, mày đều là thấy sắc quên bạn.”

Nếu là trước đây, Tào Dật Nhiên tuyệt đối sẽ không nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, hơn nữa cũng sẽ không dùng giọng điệu ôn hòa này, vì vậy, lần này Chu Diên nghe được lời này của Tào Dật Nhiên, còn lấy làm kinh hãi, sau khi giật mình, nói tới vợ nhà mình, có thể rất nhiều lời.

Hắn đương nhiên sẽ không nói đến chuyện trên giường riêng tư, chỉ nói mấy chuyện tào lao khác, nói, “Hôm qua Dật Ninh gặp mày và Bạch Thụ, trở về còn nói em ấy yên tâm rồi, cảm thấy hai người rất xứng.”

Tào Dật Nhiên bất mãn, “Mày nói cho cậu ta quan hệ giữa tao với Bạch Thụ?”

Chu Diên đùa cợt, “Tao chưa nói, em ấy tự nhìn ra được. Hai người không phải biểu hiện quá rõ ràng, em vẫn nhìn ra quan hệ hai người rất tốt.”

Tào Dật Nhiên đối với lời này cảm thấy có hơi ngượng, nhưng không phải là chống đối, nghĩ thầm quan hệ giữa mình và Bạch Thụ bị người ta nhìn ra, thật ra cũng không sao. Nhưng miệng lại nói, “Cần cậu ta nhìn ra chắc! Bọn tao tốt là chuyện của bọn tao.”

Chu Diên tràn đầy xúc động với cái tính khẩu thị tâm phi càng lớn càng biệt nữu này của Tào Dật Nhiên, cũng không so đo hắn không suy xét không cảm kích Dật Ninh chúc phúc và ôn nhu với hắn, nghĩ đến vết thương trên khuỷu tay Dật Ninh, lúc sau Chu Diên lại oán giận với Tào Dật Nhiên, “Thân thể xương cốt Dật Ninh không tốt, hôm qua đưa em ấy qua nhà chú Triệu chơi, tao đã dặn dò em ấy ở nhà người khác phải chú ý, không nghĩ tới sau khi về nhà, vừa nhìn đã bị thương, khuỷu tay xanh tím một mảng lớn, hơn nữa qua một ngày cũng không có dấu hiệu tốt lên, tao đụng một chút em ấy liền đau. Hôm qua mày cũng ở chỗ đó, rốt cuộc có thấy em ấy bị thương làm sao không, tao hỏi, em ấy không nói với tao.”

Tào Dật Nhiên đối với vấn đề này, thật sự khó trả lời, hắn nhớ lúc đó đẩy Dật Ninh té xuống đất mình còn vô hạn sung sướng, bây giờ nghe Chu Diên nói Tô Dật Ninh bị thương nặng, hắn không khỏi không được tự nhiên, thế nhưng khi hắn trả lời Chu Diên lại không có cảm giác có tật giật mình, hoàn toàn là khẩu khí như ngày thường, nói, “Hình như đụng phải ở đâu đó, lúc đó có bôi thuốc, mọi người nghĩ chỉ là đụng một chút, không quá nghiêm trọng, cũng không quá để ý. Dù sao tao không rõ ràng lắm, tao và cậu ta quan hệ không gần, tao quan tâm cậu ta, ngược lại cậu ta cùng tao cũng không được tự nhiên.”

Chu Diên không nghi ngờ Tào Dật Nhiên nói nửa thật nửa giả, lại cùng hắn chuyện phiếm mấy câu, an ủi hắn bảo hắn không cần lo lắng chuyện nhà hắn muốn hắn kết hôn, hai anh em nấu điện thoại rất lâu, lúc này mới cúp máy.

Tào Dật Nhiên nửa nằm trên giường gọi điện thoại, bọc trong chăn ấm áp, nói chuyện với Chu Diên xong, lại gọi điện cho Bạch Thụ nói ngủ ngon, lúc này mới cảm thấy không còn sót gì, an tâm đi ngủ.

Mà Chu Diên bên này, cũng là khoác áo ngủ gọi điện thoại, nửa chừng Dật Ninh nhét cho một ly sữa nóng, kéo hắn ngồi lên giường, đắp chăn cho hắn, chính mình thì nằm xuống ngủ, mới đầu còn nghe Chu Diên nói điện thoại, sau đó thật sự là vừa mệt vừa buồn ngủ, cuộn trong chăn ngủ mất.

Chu Diên nói chuyện điện thoại xong, thấy Dật Ninh giống một con mèo nhỏ sợ lạnh cuộn trong chăn, mặt đều vùi hơn phân nửa, lỗ tai lộ ra ngoài hồng hồng, đáng yêu cực kì, hắn hối hận mình vừa nãy không nên nói với Tào Dật Nhiên lâu như vậy, không làm ấm chăn cho Dật Ninh.

Nằm xuống ôm Dật Ninh vào lòng, làm ấm chân cho cậu, Dật Ninh nửa tỉnh lại, hơi hé mắt thấy hắn, lại ủi ủi trong lòng hắn, nhẹ giọng hỏi một câu, “Tào Dật Nhiên gặp phiền toái gì sao?”

Chu Diên tuyệt không cố kị cậu, nói, “Chuyện này phải giấu, bất quá có thể nói cho em nghe, có một cô gái nói mang thai con hắn, bây giờ tìm tới nhà hắn, đi cùng còn có huynh trưởng giỏi tranh cãi, ý tứ mẹ hắn là nếu đứa nhỏ là của hắn, liền muốn hắn kết hôn với cô gái kia, nhưng nghe Tào Dật Nhiên nói, sợ rằng dù đứa bé kia không phải của hắn, mẹ hắn cũng có ý để hắn và bên gái kết hôn. Trong lòng hắn hiện tại đều là Bạch Thụ, cho nên sợ Bạch Thụ biết chuyện này, nên muốn giải quyết việc này trước kia Bạch Thụ biết.”

Dật Ninh vốn đã nửa ngủ nửa tỉnh, nghe hắn nói xong, cư nhiên tỉnh táo lại, xem ra là rất để ý việc này. Trong ánh sáng nhàn nhạt, cậu ngẩng đầu nhìn Chu Diên, vẻ mặt Chu Diên nhu hòa, còn cúi đầu hôn lên trán cậu hai cái, nói, “Việc này anh phải giúp hắn, nếu không, cuộc sống sau này của hắn hoàn toàn bị hủy. Hắn thật vất vả bởi vì Bạch Thụ mà tính cách chuyển biến tốt hơn, không thể bởi vì một cô gái lại đẩy hắn trở về chỗ cũ.”

Tuy Dật Ninh cũng thấy như thế không sai, chỉ là, cậu lại lo lắng chuyện khác, tay khoát lên ngực Chu Diên, khe khẽ giật giật, dường như có chút bất an, ôn nhu nói, “Vậy… Cô gái kia và đứa nhỏ trong bụng thì sao?”

Chu Diên chỉ biết thiện lương của Dật Ninh có thể dùng cho mọi người, hắn cho rằng tính tình vô cùng thiện lương ôn nhu của Dật Ninh không hề tốt, loại người tâm tư tinh tế mềm mại vô cùng hiền lành này đều dễ nghĩ đông nghĩ tây phiền não cho người khác, vì vậy dễ ưu thương phiền não thân nhược nhiều bệnh, mà hắn chỉ muốn Dật Ninh khỏe khỏe mạnh mạnh vui vui vẻ vẻ. Thế nhưng, tính cách Dật Ninh như vậy, đây cũng là bộ dạng hắn yêu thích thương yêu, tự nhiên không thể muốn cậu thay đổi tính cách, chỉ có thể tận lực bảo vệ cậu cho tốt.

Vì thế an ủi Dật Ninh, “Cô gái kia có thể về nhà, về sau gả cho nam nhân khác là được, này có thể có cái gì.”

Dật Ninh lại canh cánh với đứa nhỏ kia, bởi vì mình và Chu Diên không thể có đứa nhỏ, cho nên luôn tràn đầy yêu thích và quan tâm với con người khác, cho dù đứa nhỏ kia còn chưa sinh ra.

“Nếu đứa nhỏ là con Tào Dật Nhiên, cuối cùng cũng không thể giữ lại sao?”

Giọng Dật Ninh mang theo chút thở dài không thể nghe ra, bàn tay ấm áp của Chu Diên ôm má Dật Ninh, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như vuốt ve bảo bối trân quý mà dễ vỡ nhất thế gian, nói, “Dật Nhiên không muốn đứa bé kia, hơn nữa cô gái kia cũng không có tự giác làm mẹ, cho dù đứa nhỏ sinh ra được, lớn lên, nó cũng sẽ không vui vẻ, vậy còn không bằng không để nó sinh ra, đây với nó mà nói ngược lại là chuyện tốt.”

Dật Ninh không thể phản bác hắn, bởi vì cậu biết Chu Diên từ nhỏ đã vì cha mẹ không hợp nhau mà lớn lên không vui vẻ, có lẽ khi bé hắn còn từ nảy sinh nghi vấn tại sao mình lại được sinh ra, giống như khi đó cậu cũng từng nghĩ như vậy, Dật Ninh ôm lấy Chu Diên thật chặt, nghĩ thầm nếu mình có thể cùng Chu Diên có đứa nhỏ thì tốt rồi, cậu tin tưởng mình và Chu Diên nhất định sẽ để đứa nhỏ vui vẻ lớn lên, không để bé nghĩ cha mẹ mình không tốt, trưởng thành không có được tình yêu của cha mẹ.

Chu Diên có thể cảm nhận được loại an ủi yên lặng này của Dật Ninh, cho nên cũng ôm chặt cậu, ôn nhu nói, “Ngủ đi. Không cần nghĩ mấy vấn đề không có câu trả lời này.”

Tào Dật Nhiên ngủ ngon một đêm tỉnh lại, hôm sau lái xe tới nhà cha mẹ, hôm nay hắn phải cùng Lý Hân đi bệnh viện, làm giám định cha con.

Tào Dật Nhiên ăn mặc chỉnh chu, phong độ nhẹ nhàng, một bộ dạng quý công tử tao nhã, hoàn toàn không có tinh thần sa sút nôn nóng hôm trước, thấy hắn thế này, Triệu Duyệt ngược lại nheo mắt, cảm thấy con trai không bình thường.

Mà anh em Lý gia, là bị mỹ sắc mê muội, Lý Vị mượn việc nói chuyện với Tào Dật Nhiên tự nhiên nhìn hắn, ánh mắt Lý Hân cũng không ngừng dính trên người hắn, buổi tối hôm qua, cô thiếu chút nữa bị Tào Dật Nhiên cố ý gạt chân ngã xuống hồ, bị cô lựa chọn quăng ra sau đầu.

Đi bệnh viện làm giám định cha con, thậm chí Triệu Duyệt cũng đi cùng, Lý Vị cũng theo bên người em gái, là một anh trai tốt, này ngược lại làm Lý Hân đặc biệt không thích ứng, dù sao từ nhỏ tới lớn, cô còn chưa thấy Lý Vị tốt với người khác như vậy được mấy lần, vì vậy cảm thấy mình được hắn đối tốt, sợ rằng tương lai phải trả giá càng cao.

Mà Tào Dật Nhiên, tự nhiên tỏa ra mị lực của mình, cũng không quá quan tâm phản ứng của người ngoài.

Kết quả giám định rất nhanh có, hơn như thật sự như lời Lý Hân vô tâm vô phế, đứa nhỏ quả thật trăm phần trăm là của Tào Dật Nhiên.

Tào Dật Nhiên nhìn kết quả kia, chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, không có phản ứng khác.

Lý Hân lại là bộ dạng kiêu ngạo cười ngây ngô, ý bảo Tào Dật Nhiên — quả là của hắn không sai mà.

Lý Vị và Triệu Duyệt rõ ràng tỏ vẻ vui mừng, chỉ là không biết vui mừng này rốt cuộc thật hay giả, hoặc có bao nhiêu là vui mừng cho đứa bé kia.

Trở lại xe, Lý Hân hưởng thụ đãi ngộ như công chúa, Triệu Duyệt để cô ngồi ở vị trí an toàn nhất, còn sợ cô đụng trúng đầu ở chỗ nào, thế nhưng Lý Hân luôn tùy tiện vô tâm vô phế, lúc này vẫn không có tự giác làm mẹ, cô cầm hình siêu âm thai nhi cho Tào Dật Nhiên xem, bởi vì mẹ ngay bên cạnh, cho dù Tào Dật Nhiên không vui, cũng chỉ có thể tiến tới xem, thai nhi hơn bốn tháng quả thật đã thành hình, thậm chí xem được mặt, chẳng qua là xấu xấu, khiến hắn có loại cảm giác nói không ra lời, Lý Hân hỏi hắn, “Anh xem xem, có thể nhìn ra giới tính chưa, tôi muốn con trai!”

Tào Dật Nhiên thiếu hăng hái, lý trí không muốn xem nhiều, nhưng vẫn không khống chế được nhìn sang, nghĩ thầm, đây là con hắn a, mới hơn bốn tháng, cư nhiên xấu như vậy, nếu sinh ra rồi, là dạng gì đây?

Hắn cảm thấy trong lòng sinh ra một loại cảm tình không rõ, vội vàng dừng lại, dời mặt thối thối sang chỗ khác.

Lý Hân thấy hắn như vậy, lấy ngón tay chọt chọt hắn, chọt cho hắn muốn nổi điên, nhưng lại không thể phát, cuối cùng đành trả lời một câu, “Cô cũng nhìn không ra, sao tôi nhìn ra được.”

Trong đầu nhớ tới bác sĩ rõ ràng nói là bé trai, xú nữ nhân này lúc đó rốt cuộc đang nghe cái gì, cư nhiên không chú ý tới lời bác sĩ sao? Bất quá, nếu cô không chú ý, hắn cũng không nói cho cô biết.

Lý Vị có việc, ra khỏi bệnh viện đã có xe tới đón gã đi, trên xe cũng chỉ còn có Triệu Duyệt, Triệu Duyệt thấy Tào Dật Nhiên và Lý Hân hai người nói chuyện, tuy rằng sắc mặt Tào Dật Nhiên thối hoắc, thế nhưng Lý Hân hoạt bát, vô cùng cao hứng nói nói cười cười, hơn nữa tính cách cô tùy tiện cũng không thèm để ý mặt thối của Tào Dật Nhiên, cho nên ở chung cư nhiên không tệ.

Triệu Duyệt nhìn, thấy hai người như vậy vô cùng tốt, Lý Hân cô bé này, từ phương diện khác mà nói, thật ra vẫn rất tốt, hơn nữa rất xứng với Tào Dật Nhiên, chỉ là tuổi quá nhỏ, vẫn chưa tới tuổi kết hôn.