Dập Lửa

Chương 5: 2010



Năm lớp 12, việc học của Đường Ý cũng chẳng nhẹ nhõm gì, thành tích của cô cũng chỉ ở mức trung bình, nên đành phải cố gắng để có thể vào được một trường đại học tốt.

Cha mẹ cô cũng không yêu cầu cao, ban đầu chỉ hy vọng cô có thể thi đỗ nào một trường đại học chính quy ở Bình Thành, không nghĩ tới lúc cô thi thì lại phát huy vượt xa bình thường, đỗ được vào Đại học Sư phạm Thiểm Tây.

Khi quay lại trường Trung học Số 8 lấy giấy báo trúng tuyển cũng đã là cuối tháng 7, lúc sẩm tối, Đường Ý đứng trước bảng vàng danh dự của kỳ thi đại học năm trước.

Một năm qua, mỗi lần cô đi ngang qua nơi này đều chưa từng dừng lại, cũng không cần bàn tán với người khác, cô vẫn có thể biết được tên Giang Tiều Sinh đứng thứ mấy, đã được nhận vào trường đại học nào.

Nghỉ hè năm lớp 11 mau chóng qua đi, tỉnh dậy sau một cơn mơ, cô không còn để ý gì đến Giang Tiều Sinh, sau khi viện lý do bỏ chơi game kia, cô cũng không vào lần nào nữa.

Nhưng Giang Tiều Sinh thật sự rất ưu tú, mặc dù là đã tốt nghiệp ra trường rồi nhưng tên của anh vẫn luôn là chủ đề bàn tán của nữ sinh.

Trong lễ tuyên thệ 100 ngày trước khi ra trường, ban đầu trường định mời Giang Tiều Sinh về để diễn thuyết, nhưng không hiểu vì sao về sau lại đổi thành Văn Tịnh, sinh viên cùng trường với anh.

Đường Ý cũng không xa lạ gì với cô ấy.

Trong những câu chuyện được nghe không biết bao nhiêu lần về Giang Tiều Sinh, cái tên Văn Tịnh chưa bao giờ bị bỏ qua.

Hôm nọ, bầu trời quang đãng, Đường Ý ở trong đám người, bỗng nhiên nhớ tới chuyện trong ngõ nhỏ đêm đó, nữ sinh nằm trên lưng Giang Tiều Sinh, nói ra câu nói ấy.

—”Về sau tôi nhất định phải thiết kế một trò chơi thịnh hành khắp cả nước cùng Giang Tiều Sinh.”

Gió từ phương xa thổi đến, Đường Ý đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở.

Cô và Giang Tiều Sinh, một người ban tự nhiên, một người ban xã hội.

Cô thậm chí ngay cả tư cách để đứng cạnh anh ấy cũng không có.

Có lẽ là đã từng.

Nhưng cô đã lỡ mất cơ hội, bỏ lỡ cơ hội duy nhất để biến hết thảy mọi thứ thành hiện thực.

Từ trường học về đến nhà là một đoạn đường rất ngắn.

Đường Ý đi qua con hẻm nhỏ, ngang qua tiệm net lúc trước cô gặp được Giang Tiều Sinh, cô bước vào, tìm một máy nằm trong góc khuất.

Tài khoản Đường Sinh đã bị bỏ ngỏ cả năm trời.

Đường Ý nhập số điện thoại, nhập mật mã, bấm đăng nhập nhưng hệ thống lại báo rằng mật khẩu không chính xác.

Cô vừa nhìn màn hình vừa nhìn bàn phím, bấm lại.

Vẫn báo sai mật khẩu.

Ánh sáng màn hình yếu ớt chiếu lên vẻ mặt sững sờ của Đường Ý

Hóa ra lời tạm biệt qua loa dưới danh tính Đường Sinh ấy là lần cuối cùng cô liên lạc với Giang Tiều Sinh.

Cô cũng không tìm lại mật khẩu.

Tài khoản này vốn là cô đi mượn, cũng như quãng thời gian của Đường Sinh với Tiều Phu, cũng chỉ là chiếc mặt nạ mà cô đi mượn.

Tiều phu và cả Giang Tiều Sinh đều chưa từng thuộc về Đường Ý.

Ra khỏi tiệm net, bóng đêm đã buông xuống.

Đường Ý đi đến đầu đường quen thuộc, cô dường như trở lại đêm hè của một năm trước, người con trai đi qua đây cùng một cô gái trên lưng.

Nhưng lần này.

Cô không đứng một chỗ, mà lại men theo ngõ nhỏ u ám đến nơi có đầy ánh sao, đi ngược lại với hướng của họ.

Đường Ý vẫn tiếp tục đi lên phía trước.

Bên đường có tranh cãi ồn ào ầm ĩ, cô cũng không quay đầu lại, cho đến khi rời khỏi năm 17 tuổi có anh.



Quãng thời gian ở đại học bốn năm, Đường Ý có một cuộc sống thật sự vô cùng thoải mái, bản thân cô cũng không phải là người hướng nội, kết giao với rất nhiều bạn bè. 

Cũng thi thoảng cùng nhau chơi game. 

Chỉ là thân phận không còn là Đường Sinh nữa.

Năm đầu, Trần Gia Hoà – bạn cùng phòng của Đường Ý thích một nam sinh, vì cậu ấy mà bắt đầu tiếp xúc với trò chơi Truyền thuyết.

Đường Ý kéo cô ấy chơi vài lần, sau đó không hề nhắc đến việc dạy cô ấy chơi nữa.

Trần Gia Hoà không chịu: “Đường Đường, cậu coi như là giúp mình một chút thôi, mình chơi gà như thế, anh ấy nhất định sẽ không kéo mình theo đâu.”

Đương Ý bị cô ấy ở bên cạnh ồn ào đến đau cả đầu, cuối cùng thì vẫn thỏa hiệp: “Không phải là mình muốn giúp cậu đâu, mình là bồ tát quan âm cứu hộ cứu nạn thôi.”

Trần Gia Hòa: “…”

Có lẽ là do sức mạnh của tình yêu, dưới sự giúp đỡ của Đường Ý, mối quan hệ giữa cô ấy và crush ngày càng được kéo gần.

Về sau có một lần, ký túc xá bị mất điện, cô và Trần Gia Hòa đến tiệm net cày phó bản.

Hôm đó thời tiết ở Tây An không tốt lắm, trời âm u, nghe vẻ là sẽ có mưa, cho đến khi về, quả nhiên là mưa to trút xuống.

Hai người trú dưới một mái hiên.

Cái rèm nhựa bên cạnh đột nhiên được nhấc lên, có mấy nam sinh đi từ trong ra, nối tiếp nhau chạy trong mưa, chỉ thừa lại một người cuối cùng.

Đường Ý quay đầu nhìn qua.

Chàng trai đứng ở nơi mưa không hắt được đến, nhìn mấy người bạn chạy hăng hái dưới trời mưa, cũng không cảm thấy hứng thú, thậm chí có vài phần ghét bỏ.

Chắc là cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm của người khác, anh đột ngột chuyển tầm mắt qua.

Đường Ý bị bắt được, kéo Trần Gia Hòa dịch sang hai bước, suy nghĩ một chút rồi không hiểu sao lại thấy buồn cười.

Crush của Trần Gia Hòa nói: “Cô cười cái gì?”

Đường Ý lắc đầu: “Không có gì.”

Lần sau gặp lại là ở cửa thư viện của trường.

Hôm đó cũng là một ngày mưa.

Đường Ý chờ Trần Gia Hòa mang ô đến, nam sinh từ trong thư viện đi ra, lúc mở ô thì quay đầu nhìn cô một cái.

Đường Ý hơi ngây người, khi ấy còn không nhận ra, chỉ là cảm thấy người này sao quen thế nhỉ.

Rồi vào một ngày nọ cũng ở chỗ ấy, cô mới biết được, trong những lần cô cùng Trần Gia Hòa đến tiệm net thì Lý Bạc Xuyên đã gặp cô hai lần.

Lần trú mưa ở cửa là lần thứ ba.

Ở thư viện là lần thứ tư.

Lần thứ năm.

Là Đường Ý mời anh ấy ăn cơm, cảm ơn anh ấy vì hôm đó đã đưa cô về ký túc xá.

Sau đó gặp nhau nhiều lần, họ đều ở chung với nhau hòa hợp.

Lý Bạc Xuyên đề nghị đến việc hẹn hò, anh ấy hơn Đường Ý một tuổi, là mẫu con trai điển hình học khoa học công nghệ, không lãng mạn, là thẳng nam chính hiệu.

Lời tỏ tình anh nói ra nghe như là những thứ được viết trong bản báo cáo thí nghiệm.

“Phenylethylamine theo chuyên môn là một chất hữu cơ, công thức phân tử là C8H11N, phản ứng mạnh với không khí, hút ẩm, không hòa tan với nước, nhiệt độ sôi 184 ~ 186 ℃, mật độ khoảng 0,950, chỉ số khúc xạ 1,5260. ”

Đường Ý nghe mà choáng váng.

Lý Bạc Xuyên tiếp tục nói: “Nhưng trong tình yêu, phenylethylamine được gọi là PEA, là hormone tình yêu. PEA là một chất kích thích thần kinh, do tác động của PEA, nhịp tim và nhịp thở của con người tăng lên, đặc biệt là đồng tử. Nó sẽ phóng đại, để nhận định xem tình yêu chỉ là qua quít hay là thật lòng, khi con người ta có đủ PEA trong tâm trí, nó cũng có nghĩa là tình yêu đã nảy nở.”

Nghe đến đây, Đường Ý rốt cục cũng hiểu được, đằng sau mấy lời nói phức tạp rối rắm khi nãy chẳng qua chỉ là một trái tim chân thành.

Đường Ý và anh bên nhau hai năm, rất nhiều niềm vui, hiếm khi xảy ra tranh cãi, không khác gì những cặp đôi bình thường cả.

Tương tự, họ cũng phải đối mặt với tất cả các vấn đề mà các cặp đôi bình thường gặp phải.

—Mùa tốt nghiệp.

Lý Bạc Xuyên do thi không tốt nên đến Đại học Sư phạm Thiểm Tây, đến năm 4 thì được chuyển đến Đại học Bắc Kinh.

Anh là người phương Bắc, gia cảnh tốt, mọi kế hoạch đều đã được người trong nhà sắp xếp rõ ràng, họ không có khả năng sẽ để anh ở lại Tây An, huống chi là về Bình Thành cùng Đường Ý.

Mùa hè ở Tây An rất nóng, cây bách tùng ở trong trường nhiều vô kể.

Đường Ý và Lý Bác Xuyên đi dạo dưới bóng cây.

Cô chúc anh tương lai sáng lạn.

Lý Bác Xuyên dừng bước: “Đường Ý.”

“Dạ?”

“Lúc trước vì sao em lại đồng ý hẹn hò với anh?”

Đường Ý kể ra rất nhiều lý do: “Ở bên cạnh anh rất vui vẻ, cũng rất thoải mái.”

Lý Bạc Xuyên thấp giọng: “Rất thoải mái? Rất vui vẻ? Chỉ là không có thích đúng không?”

Đường Ý sửng sốt chốc lát.

Cô theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng Lý Bạc Xuyên cười cắt ngang suy nghĩ của cô: “Không cần biết đáp án là gì, Đường Ý, ở bên cạnh em mấy năm nay, anh cũng giống em, rất vui vẻ, trước kia cuộc sống của anh luôn rất nhàm chán, em đã đưa anh đi tìm hiểu rất nhiều cái mà anh chưa biết.”

Hai năm nay anh thay đổi rất nhiều, không giống bộ dạng lạnh nhạt ít nói ngày trước, bạn bè đều nói anh so với ngày trước thì “giống người” hơn.

Anh nói: “Đường Ý, cảm ơn em.”

Lý Bạc Xuyên đã chứng minh với Đường Ý.

Phenethylamine và Dopamine là những hormone được tiết ra trong giai đoạn nồng nàn của tình yêu, nồng độ cao nhất có thể kéo dài từ 6 tháng đến 4 năm.

Đến lúc đó, Endorphin và Vasopressin sẽ biến tình cảm trở nên vĩnh cửu sau quãng thời gian mặn nồng.

Tiếc nuối thật đấy.

Anh không đợi được đến lúc ấy.

Ngày Lý Bạc Xuyên rời đi, Tây An mưa như trút nước.

Đường Ý và Trần Gia Hoà ngây người ở tiệm net.

Cô lướt thấy một post của Lý Bạc Xuyên trên diễn đàn trường.

“Tôi là một hòn đảo nhỏ cô độc, mà em chỉ là ngọn hải đăng.

Ánh sáng của ngọn hải đăng không kéo dài mãi

Nên đảo vẫn cô độc như trước.

Cùng lúc ấy, điện thoại của Đường Ý nhận được tin nhắn của Lý Bạc Xuyên.

“Hy vọng Phenethylamine, Dopamine, Endorphin và Vasopressin của em sẽ vì ai đó mà tồn tại. Tạm biệt.”

Đường Ý tắt điện thoại.

Cô rõ hơn bất kỳ ai khác rằng điều đó là không thể.

Trong tiệm net có người cao giọng hát.

“... Yêu đương chẳng qua chỉ là một trận sốt cao, nỗi nhớ là những cơn ho dai dẳng không dứt …”

Trần Gia Hòa tháo tai nghe xuống, quay đầu nhìn Đường Ý, thấp giọng an ủi: “Thất tình thật ra cũng chả là vấn đề gì lớn cả, cùng lắm thì ờm, như người bị sốt, mặc dù khi ấy sẽ khó chịu một chút, nhưng về sau sẽ tốt hơn.”

Đúng.

Thất tình cũng chẳng phải là vấn đề đáng lo ngại.

Huống chi, rất lâu trước kia, Đường Ý đã hiểu rõ, thầm mến vốn là thất tình.

Vài năm nay, cô rất ít khi nghĩ đến Giang Tiều Sinh.

Nhưng số phận lại vừa nhân từ vừa tàn nhẫn.

Lúc cô hướng về Lý Bạc Xuyên, thì trong lòng Giang Tiều Sinh lại có cô.

Giống như trong lời bài hát kia.

“Khao khát có nhưng chẳng bao giờ có được, bạn có thể làm gì được với đời?”

“Khao khát có nhưng chẳng bao giờ có được, chẳng một ai khi yêu mà giữ được lý trí cả.”

Tác giả có lời muốn nói:

1 – Những nội dung liên quan đến phenethylamine, dopamine, endorphin, vasopressin đều là kiến thức tham khảo trên internet.

2 – “... Yêu đương chẳng qua chỉ là một trận sốt cao, nỗi nhớ là những cơn ho dai dẳng không dứt …” “Khao khát có nhưng chẳng bao giờ có được, bạn có thể làm gì được với đời? Khao khát có nhưng chẳng bao giờ có được, chẳng một ai khi yêu mà giữ được lý trí cả.” là bài hát “Bài hát viết cho bản thân” của Lý Tông Thịnh