Đáp Lại Lời Yêu

Chương 87: PN7: Ngọt ngào là đôi môi của cô, cũng là người của cô



Thời Nhiễm dừng một chút.

Sau đó cô nhìn vào mắt anh, cúi đầu nói thêm một câu.

“Muốn…”

Chỉ một từ này đã dễ dàng làm hô hấp của Sầm Diễn phút chốc ngưng trọng.

Thời Nhiễm vẫn đang hướng về anh mà cười.

Ánh mắt Sầm Diễn trở nên u ám, anh nhìn cô thật sâu rồi kéo tay cô bước nhanh rời đi.

Thời Nhiễm cố ý đứng yên không nhúc nhích, biết rõ còn cố hỏi: “Đi đâu vậy Tứ ca.”

“Về nhà.”

Hai từ tựa như sâu trong yết hầu phát ra, đặc biệt trầm khàn cùng căng thẳng, có vẻ như cực lực khắc chế điều gì đó

Anh nhìn cô.

Thời Nhiễm cong cong môi.

Giây sau anh lần nữa dắt tay cô đi, nhưng không phải đến quầy thu ngân mà đi đến kệ hàng nào đó.

Rõ ràng chính mình tự khiêu khích anh, động tay động chân với anh, nhưng không biết vì sao lúc nhìn anh cầm lên bỏ vào xe đẩy nhiều như vậy hai má Thời Nhiễm nóng lên, thậm chí là tim đập như trống vỗ.

Cô quay mặt đi.

Chẳng bao lâu sau, anh lại kéo cô rời đi.

Thanh toán, rời đi…

Dọc đường trở về chiếc Bently lái rất nhanh.

Thời Nhiễm ngồi ở ghế lái phụ quay đầu nhìn anh.

“Tứ ca.” Tư tưởng nghịch ngợm lại xuất hiện, cô mềm nhũn gọi anh.

Người đàn ông ấy vậy mà lại phớt lờ đi.

Nhưng Thời Nhiễm vẫn quan sát được tay cầm vô lăng của anh âm thầm siết chặt.

Hừ.

Thời Nhiễm phá đến hăng hái.

“Tứ ca…” Cô lại gọi anh, âm thanh ôn nhu hơn vài phần, kiều kiều mị mị, đủ gợi lên khát vọng sâu trong nội tâm người đàn ông, “Tứ ca… Tứ ca sao anh không quan tâm em thế?”

“Tứ ca…”

Mạch máu trên mu bàn tay mơ hồ nổi lên, môi mỏng mím chặt, Sầm Diễn dành thời gian nhìn cô một cái, ánh mắt đối diện với thái dương của cô tức khắc lại nhảy dựng lên.

“Còn đang lái xe, đừng trêu chọc anh, hửm?” Anh kiềm chế nói.

Lông mi dài cong chớp chớp mấy cái, Thời Nhiễm vô tội ủy khuất mà khiếu nại: “Em trêu chọc gì anh chứ, chẳng lẽ ý Tứ ca là, em bây giờ ngay cả gọi anh cũng không được sao?”

Nói xong liền nhìn ra ngoài cửa sổ không để ý tới anh nữa.

Sầm Diễn: “…”

Khóe môi Sầm Diễn hiện lên độ cong nhạt, anh không nói nữa.

Bên trong xe nhanh chóng yên tĩnh lại, nhưng nhiệt độ nóng rực nào đó trong không khí chỉ lặng lẽ tăng không giảm.

Lộ trình vốn hơn 20 phút, Sầm Diễn cố gắng rút ngắn còn hơn 10 phút.

Xe dừng lại, một tay anh cầm đầy túi mua sắm, một tay dắt tay Thời Nhiễm vào nhà.

“Phanh ——”

Cửa bị đóng lại.

Ngay sau đó lưng Thời Nhiễm ép sát vào cửa, không nhúc nhích, cứ như vậy cười nhẹ nhàng nhìn người đàn ông đang đến gần mình, thẳng đến khi anh sắp hôn lên môi cô mới không nhanh không chậm đưa tay cản lại.

“Tứ ca…” Cô mềm mại làm nũng, một tay ôm cổ anh, điềm đạm đáng yêu, “Đồ ăn trưa không hợp khẩu vị, bây giờ rất đói, anh nấu cơm cho em ăn, được không?”

Dường như để chứng minh cho lời mình nói là thật, bụng cô cũng vô cùng phối hợp mà phát ra âm thanh ùng ục.

Cô tủi thân chớp mắt: “Anh đồng ý với em sau khi trở về chuyện gì cũng nghe theo em, Tứ ca hứa mà không làm, không muốn chịu trách nhiệm sao?”

Sầm Diễn: “…”

Hầu kết anh khẽ lăn, nhắm mắt lại.

“Tự mình chơi một lát.” Giọng nói cực lực kiềm chế, khàn khàn, “Rất nhanh sẽ có.”

Cuối cùng khó kìm lòng nổi liền hôn lên trán cô.

“Chờ anh.”

Thời Nhiễm cười, có qua có lại cũng hôn anh một cái.

“Được.” Hoàn toàn đã quên vừa rồi trêu chọc anh thế nào, cô lại hôn anh vài cái nữa.

Sầm Diễn khắc chế lại mới có thể không làm gì cô.

“Ngoan một chút.” Anh chỉ trầm giọng nói.

Thời Nhiễm lập tức buông anh ra, ngoan ngoãn gật đầu.

Sầm Diễn cảm thấy cổ họng khô khan, anh không nhìn cô nữa, sợ bản thân nhịn không được, cầm túi mua sắm vừa nãy tùy ý ném trên mặt đất, chân dài bước vào phòng bếp.

Thời Nhiễm vẫn còn dựa vào cửa.

“Tứ ca!” Cô gọi lớn với bóng lưng anh.

Sầm Diễn làm như không nghe, vẫn thẳng lưng bước thẳng về trước, nhưng Thời Nhiễm thấy rõ trong nháy mắt cô gọi, thân thể anh hơi cứng đờ dù đã cố tỏ vẻ bình tĩnh.

Thời Nhiễm nhất thời vui vẻ cười không ngừng lại được.

===

Sầm Diễn vào phòng bếp.

Thay vì rửa rau và nấu ăn ngay thì anh mở tủ lạnh lấy ra một chai nước lạnh rồi ngửa đầu, yết hầu gợi cảm di chuyển lên xuống, anh uống hơn phân nửa.

Nhưng sức nóng trong cơ thể vẫn không giảm xuống.

Anh chỉ có thể đem nước đá còn lại uống hết, sau đó hít sâu một hơi áp chế những suy nghĩ rục rịch kia, đi đến trước bồn nước bắt đầu rửa rau.

Mỗi nguyên liệu mua về nấu đều là món Thời Nhiễm thích.

Sầm Diễn cẩn thận rửa thật sạch, sau đó lại dụng tâm nấu thật ngon.

Đàn ông Sầm gia không bao giờ vào bếp nấu ăn, duy nhất mình anh là ngoại lệ.

Mấy năm ở bên ngoài anh từ trước đến nay đều tự mình giải quyết, ban đầu trở về tiếp nhận công ty bận rộn đến tối tăm mặt mũi là chuyện bình thường mỗi ngày, dưới tình hình như vậy ngay cả nghỉ ngơi cũng không thể đầy đủ càng đừng nói đến tự mình xuống bếp, cơ bản đều là Tịch Thần thay anh đặt thức ăn ngoài tiệm.

Đã lâu mới xuống bếp lần nữa chính là lúc Thời Nhiễm về nước, cô phát sốt, anh nấu cháo cho cô, sau ngày hôm đó mỗi lần xuống bếp đều vì cô.

Bởi vì cô, mới có cảm giác gia đình.

Chuẩn bị nấu súp, bỗng nhiên, một đôi tay nhu nhược không xương từ sau lưng ôm lấy anh.

Hương thơm của cô thâm nhập vào mũi.

“Tứ ca.” Thời Nhiễm cọ cọ mặt, gọi anh.

Sầm Diễn dành chút thời gian rãnh nắm chặt tay cô: “Cảm thấy nhàm chán?”

Thời Nhiễm lắc đầu.

“Không phải.” Khóe môi không ngừng cong lên, nụ cười ngọt ngào tràn đầy hai má, cô có chút ỷ lại nói, “Chẳng qua muốn ở cùng một chỗ với anh, không muốn ở một mình.”

“Tứ ca không muốn ở cùng một chỗ với em sao?”

Sầm Diễn cười, “Muốn.”

Chỉ một chữ trầm thấp, giờ phút này lại hơn thiên ngôn vạn ngữ hay bất luận lời tâm tình nào.

Thời Nhiễm thỏa mãn cười, chui từ phía sau vào lòng anh ngẩng đầu hôn anh một cái.

“Đừng phá.” Anh kiềm chế nói.

Thời Nhiễm không sợ anh.

“Nếu em muốn phá thì sao?” Ánh mắt sáng rực nhìn anh, cô hừ cười, ngón tay chọc chọc anh, nhỏ giọng mê hoặc, “Lúc vừa về nhà Tứ ca còn gấp gáp như vậy, bây giờ lại không muốn sao?”

Ánh mắt Sầm Diễn chợt trở nên u ám, tối đen như mực.

Thời Nhiễm chậm rãi lại gần chút nữa: “Tứ ca…”

Môi, bị lấp kín.

“Em tự chuốc lấy.” Giọng nói căng chặt của người đàn ông vang lên bên tai.

Thời Nhiễm được ôm lấy ngồi lên kệ bếp.

Mắt thấy anh sắp đến gần thì đưa tay cản lại, ý cười rõ ràng chính là yêu nữ mê hoặc lòng người: “Đều nghe theo em.”

“…Được.” Một chữ cực thấp cực khàn.

Thời Nhiễm khẽ c ắn môi dưới, cười đến kiêu căng lại giảo hoạt.

……

Nhiệt độ xung quanh nóng lên, lan đến khắp phòng.

===

Lúc Thời Nhiễm ngủ tỉnh lại thì bên cạnh đã không còn ai.

Cả người đau nhức, cô chậm rãi ngồi dậy một hồi lâu mới làm quen được cảm giác này.

Anh đã giúp cô tắm rửa, Thời Nhiễm xuống giường, chân trắng nõn giẫm lên thảm đi đến phòng thay đồ mở tủ quần áo tùy ý lấy ra một cái áo ngủ của anh mặc vào, sau đó chậm rãi xuống lầu.

Trời đã tối.

Bên ngoài đèn đường màu vàng nhu thuận thắp sáng, ánh trăng trong suốt phủ xuống, mà nơi này, đèn đuốc sáng trưng, phòng bếp lan đến hương thơm hấp dẫn.

Thời Nhiễm bỗng nhiên có một cảm giác ấm áp nói không nên lời.

Trong lúc ngẩn ngơ cô chợt nhớ lại lời Vi Nịnh từng nói về Tứ ca, cô ấy nghĩ, nội tâm Tứ ca thật ra rất thích loại không khí vui vẻ này.

Mà bây giờ, cô cũng thích, thích cảm giác này do anh mang đến.

Tâm niệm khẽ động, khóe môi Thời Nhiễm cong lên, cô bước chân nhẹ nhàng đi về phía phòng bếp, ngồi lên ghế cạnh quầy bar, hai tay nâng má cười khanh khách nhìn anh.

Sầm Diễn đã sớm nhận ra cô đang ở gần mình.

Chờ đổ canh trong nồi ra chén xong anh mới ngước mắt lên nhìn cô, vừa nhìn, khát vọng nào đó dường như lại bị gợi lên.

Cô mặc áo ngủ của anh, rộng thùng thình không phù hợp với dáng người, cảnh xuân trước ngực hơi lộ ra…

Cô còn cố tình dùng giọng nói mềm nhũn kiều mị gọi anh ——

“Tứ ca.”

Cô luôn luôn có bản lĩnh này, cũng chỉ mình cô có bản lĩnh này, dễ dàng làm sự bình tĩnh tự kiềm chế của anh sụp đổ.

“Ăn cơm trước.” Anh khàn giọng nói.

Thời Nhiễm đung đưa chân, nghe vậy lắc đầu: “Không muốn, Tứ ca còn chưa vẽ chân dung cho em, vẽ trước, vẽ xong rồi mới ăn.”

Sầm Diễn nhíu mày: “Đồ ăn sẽ nguội.” Dừng một chút, anh lại nhìn cô, “Không đói?”

“Cũng có…”

“Vốn đã không còn sức lực lại đói, em sẽ ngồi không yên đâu.” Trước khi cô nói tiếp, Sầm Diễn ngắt lời nhắc nhở.

Thời Nhiễm: “…”

“Chuyện đó không phải tại anh sao!” Bất giác hờn dỗi trừng mắt nhìn anh, Thời Nhiễm hiếm khi xấu hổ mà ỉu xìu, “Là anh khi dễ em!”

Đáy mắt Sầm Diễn ngập ý cười, vẻ mặt đứng đắn: “Anh chỉ thỏa mãn mong muốn của em thôi.”

“……”

…… Cầm! Thú!

Thời Nhiễm tức giận thầm nghĩ muốn đạp anh.

“Nhưng mà…” Cô giả vờ cáu, bám lấy lời nói của anh không tha, “Nếu Tứ ca miễn cưỡng như vậy, thế thì em đi đây, về sau anh cũng đừng đến tìm em, chúng ta chơi đùa xong rồi.”

Thế nhưng chân còn chưa chạm đất thì người đàn ông đã tới trước mặt cô.

Thời Nhiễm ngẩng mặt lên, khiêu khích hừ với anh một tiếng rồi ngoảnh đầu đi.

Sầm Diễn bật cười, bế cô đến phòng ăn.

“Chờ.”

Nói xong anh bước chân dài đi đến hướng huyền quan.

Lúc trở lại, trên tay cầm theo đôi dép bông mới dành cho con gái.

Nửa ngồi xổm, cong chân, tự tay mang vào cho cô.

“Sau này không được không mang dép đã chạy xuống, có nghe hay không?” Anh ngẩng đầu lên nhìn cô.

Thời Nhiễm vốn định làm ngược lại lời nhưng khi nhìn ánh mắt anh, trái tim phảng phất có cảm xúc khác thường, liền nuốt xuống lời nói ban đầu, đổi thành như rất miễn cưỡng mà ngoan ngoãn gật đầu: “Biết rồi.”

Sầm Diễn đứng dậy hôn lên trán cô.

“Chuẩn bị ăn cơm, ăn xong vẽ chân dung cho em.”

Thời Nhiễm cười, hai mắt cong cong: “Tứ ca, có phải nên ôm en đi rửa tay trước không?”

Sầm Diễn cũng cười theo.

“Được.”

Anh lần nữa ôm cô lên đi vào toilet, không để cô động thủ thì tự anh đã giúp cô rửa tay.

Khó tránh khỏi, ngón tay hai người quấn quýt giao nhau.

Thời Nhiễm nhìn, khóe môi không kìm được cong lên.

Lúc ngước mắt vừa vặn thấy người đàn ông trong gương cũng đang nhìn cô, tầm mắt chạm nhau, cô ngọt ngào tiếp tục cười.

Tâm khẽ động, Sầm Diễn cúi đầu khẽ hôn sườn mặt cô.

Thời Nhiễm cũng đáp lại.

Nụ hôn vừa kết thúc, cô nghe giọng nói trầm khàn của anh vang lên ——

“Rất ngọt.”

Ngọt do môi cô, cũng là vì cô nên mới ngọt.

===

Ánh đèn nhu hòa chiếu xuống bao phủ phòng khách, tiếng nhạc du dương uyển chuyện, Thời Nhiễm tùy ý ngồi trên sô pha, cách đó vài bước là Sầm Diễn đang nghiêm túc vẽ chân dung cho cô.

Thời Nhiễm từng thấy thời điểm anh nghiêm túc làm việc, anh chính chắn, chỉ lưu manh với cô, anh sẽ dịu dàng kiên nhẫn dỗ dành cô…

Cầm cọ vẽ tranh, đây là lần đầu tiên thấy anh thế này.

Có một loại…Gợi cảm quyến rũ câu người.

Tất cả đều là anh.

Đều thuộc về Tứ ca của cô.

Nghĩ đi nghĩ lại, Thời Nhiễm vui vẻ lại nở nụ cười, sau khi ở cùng anh, cô nhận ra mình có thể cười nhiều hơn.

Sầm Diễn vừa vặn ngước mắt bắt được cảnh này, trong lòng dòng nước ấm áp lan khắp mọi ngóc ngách cơ thể, khóe môi anh cũng gợi lên độ cong nhàn nhạt.

===

“Được rồi.”

Cuối cùng cũng nghe được câu này, Thời Nhiễm hai mắt sáng rực, tinh thần lần nữa nâng cao.

“Em muốn xem.” Cô ra hiệu cho anh đem đến.

Sầm Diễn không nhúc nhích chỉ cười khẽ, trong giọng nói quấn quanh vài phần lười biếng, càng tràn ngập ý tứ mê hoặc: “Sao em không đến đây? Đến đây xem rõ hơn.”

Tim Thời Nhiễm không có tiền đồ mà đập thình thịch.

Đôi mắt đen trắng rõ ràng bình tĩnh nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông vài giây, cô cong môi đứng dậy, cố ý quên lời dặn dò ban nãy của anh, hai bàn chân trắng nõn trực tiếp giẫm lên thảm đi về phía trước.

Sầm Diễn còn chưa kịp nói gì, người phụ nữ này đã ngồi trên người anh, ôm lấy cổ anh mà hôn lên môi.

“Bạn trai…”