Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!

Chương 128: Sống chung




Nhưng không sao, trước đó Thiều Vân San đã giấu riêng quỹ đen để phòng ngừa cho cha cô thì cô sẽ cố gắng giấu quỹ riêng cho cả anh nữa. Nếu thực sự Thiều Thị và Nam Thị sụp đổ, cô sẽ đưa cả nhà mình trốn sang Las Vegas và sống một cuộc đời bình thường nhất.

Nghĩ như thế, cô lại phải vận dụng chiêu trò với Nam Thái Gia:

“Anh đã mua xe cho em chưa thế?”

Nam Thái Gia bỗng dưng bị cô hỏi như vậy thì hơi khó hiểu:

“Anh mua rồi, nhưng xe ở bên nước ngoài chưa về tới.”

Tiêu chí xe mới nhất, đắt nhất của cô tất nhiên trong nước không đáp ứng được.

“Nhưng sao tự dưng lại hỏi thế?”

Cô không trả lời anh mà nói ngay:

“Vậy thì anh đừng đưa về nước, cứ để trong biệt thự bên Las Vegas của anh ý. Nếu được, anh sang tên căn nhà đó cho em đi.”

Nếu sang tên sớm thì khi bị truy tố hay vỡ nợ, tài sản đó cũng không nằm trong danh sách bị niêm phong của anh. Nhưng hình như Nam Thái Gia hơi tiếc khi cô đòi nhà ở Las Vegas.

Dù sao căn nhà đó cũng là một con số lớn khó tính bằng tiền mặt. Cô thấy anh ngập ngừng thì làm nũng ngay:

“Em thật sự rất thích ngôi nhà đó, cho em đi…”

“Anh sẽ sang tên cho em, nhưng có điều kiện.”

Sau một hồi suy nghĩ, Nam Thái Gia đột nhiên lên tiếng. Để bản thân mình không bị người phụ nữ này hôi của rồi chạy mất, anh đã đàm phán:

“Anh sẽ làm hợp đồng, những gì em thích anh sẽ cho em hết, nhưng em phải cam kết ở bên anh cả đời. Như vậy mới đảm bảo cho anh.”

Thiều Vân San nhăn nhó không vui:

“Vậy thôi, em không cần nữa.”

Mấy thứ giấy tờ ký rồi rất nguy hiểm. Nhỡ mà hết yêu nhau, muốn cho nhau một lối đi khác thì cũng thật phiền phức. Nhưng Nam Thái Gia đã khẳng định rồi, anh nhất định để luật sư soạn văn bản.

Nghĩ ra chủ ý khác, Nam Thái Gia đề nghị:

“Hoặc không thì chúng ta đi đăng ký kết hôn đi, anh sẽ cho em không cần điều kiện gì cả.”

Nghe động đến chữ kết hôn, Thiều Vân San ra sức lắc đầu:

“Mới yêu hai ngày thì kết hôn gì chứ?”

“Kết hôn mới là hợp pháp, như thế cũng đảm bảo cho cả hai chúng ta, cả hai bên đều có trách nhiệm với nhau mà.”

Nam Thái Gia còn muốn thuyết phục thêm nhưng cô kiên quyết không đồng ý, cô nói:

“Anh cũng đã chuyển tới nhà em sống, ba em cũng chấp nhận chuyện của chúng ta rồi… anh vẫn cảm thấy em không đủ trách nhiệm sao? Em rất nghiêm túc với chuyện của chúng ta, nhưng mà em vẫn còn trẻ, chưa muốn nhắc tới chuyện kết hôn.”

Với lại, nếu kết hôn thì tài sản đó sẽ tính là tài sản chung rồi, đến lúc truy tố chắc chắn sẽ bị lôi ra. Vậy thì còn ý nghĩa gì, cô còn đòi làm gì nữa?

Cô muốn nó đính tên cô để đảm bảo cho con đường sau này của mình và anh.

Thấy nhắc đến kết hôn mà cô căng thẳng như vậy, Nam Thái Gia không dám nhắc tới nữa. Anh sẽ đợi tới khi thích hợp, thời điểm chín muồi ví dụ như lúc cô mang bầu chẳng hạn. Khi đó anh sẽ đề nghị lại, chẳng lẽ lúc đó cô còn không muốn cho con của hai người đầy đủ cha mẹ trên giấy tờ, không muốn cho anh một danh phận hợp pháp nữa sao?

Nói đến chuyện mang thai, mấy lần bắt đầu quan hệ anh nhất thời không để ý tới chuyện đeo bao. Mà cô cũng không nhắc cho nên anh cứ giả vờ quên đi vậy. Khi nào cô nhắc thì anh tính sau.



Tốc độ làm việc của Nam Thái Gia rất nhanh và chuẩn, ngay ngày hôm sau đã có một đội ngũ chuyên nghiệp tới sửa nhà. Vì việc này cho nên cô đành phải đều đặn tới công ty làm việc. Nam Thái Gia thích đưa cô đi làm, cô cũng đồng ý ngay. Hai người không quá phô trương về việc yêu nhau, không cố ý giấu nhưng hành động rất kín kẽ.

Nếu không phải có tờ báo nào đó đã đăng tải bức ảnh Thiều gia sửa nhà rất sống động cùng với việc xe của Nam Thái Gia đều đặn ra vào nhà họ Thiều thì họ cũng không đoán ra Nam Thái Gia tới ở nhà cô.

Ở chỗ làm, có người mạnh dạn thay những người khác tới hỏi cô.

Cô rất nhẹ nhàng đáp:

“Vâng, anh ấy đang sống ở nhà tôi.”

Sau đó, câu nói thừa nhận của cô đã lan truyền khắp Thiều Thị. Lan tới tận Nam Thị rồi lọt cả vào Hàng Thị. Với sức mạnh lan truyền đó, báo chí gà mờ nhanh chóng lên bài ‘khẳng định’ Nam Thái Gia tới ở rể.

Thiều Khước là Chủ tịch tập đoàn Thiều Thị cũng bị ảnh hưởng bởi số lượng cấp dưới và đối tác làm ăn hỏi thăm ông quá nhiều. Ông bất đắc dĩ nói:

“Haha, hai đứa chúng nó đang tìm hiểu, sắp kết hôn ấy mà!”

Ông phải nói vậy chứ đời nào lại nói ‘hai người chỉ đang sống thử’, như thế khác nào có cớ để cho người đời mắng con ông là loại bừa bãi chứ?

Giờ ai trách ông con hư tại ba cũng được, ông chỉ biết ích kỷ nghĩ cho con gái thôi.

Có thể trong chuyện này người oai nhất hẳn là Thiều Khước khi trong mắt mọi người ông đã có con rể tương lai quý báu như Nam Thái Gia tới ở rể. Nhưng người đắc ý nhất không phải ông mà là Nam Thái Gia. Rõ ràng anh giàu có gấp mấy lần nhà vợ… vợ tương lai, nhưng anh vẫn thích tới ở nhà cô, còn thể hiện như mình là chạn vương may mắn.

Có điều anh không biết anh càng làm như vậy, người đời càng đồn đoán cô gái nào đó cao tay nắm thóp được cả anh. Người tổn hại danh tiếng nhất chắc chắn chính là Thiều Vân San, cô ngồi không cũng dính đạn. Có khi ảnh hưởng từ nguyên tác khiến tiếng tăm của cô về già cũng không tốt đẹp được.



Dù cuộc sống những ngày tháng sau đó rất hòa thuận, tuy nhiên ngày này vẫn tới. Sáng sớm, Thiều Vân San bị Nam Thái Gia dựng dậy để đi gặp sư thầy. Cô ngáp ngắn ngáp dài:

“Không đi đâu, em muốn ngủ…”

Nam Thái Gia không đồng ý, anh nhất quyết phải kéo cô đi cho bằng được. Vậy nên mới sáng sớm, Thiều Vân San đã càm ràm mắng anh. Hai người đang tạm ở một phòng cho khách trên tầng ba, lúc xuống cô bắt anh phải cõng mình xuống, vừa đi vừa nói:

“Có mỗi ngày cuối tuần để nghỉ ngơi cũng không cho người ta nghỉ ngơi nữa, anh xem giờ là mấy giờ mà đã đi… có phải dậy sớm trước cả gà rồi không?”

Nam Thái Gia giải thích:

“Trợ lý Tả nói sư thầy này rất giỏi, phải hẹn trước lịch cả tháng mới được…”

“Hừ, suốt ngày trợ lý Tả, anh nghe lời anh ta thế thì đi cùng anh ta luôn đi… Cần đến em làm gì nữa?”

Nam Thái Gia có chút khó xử:

“Em giỏi xem mấy cái đó, em phải đi để nhìn xem người ta là thầy thật hay thầy dởm chứ?”

“Thế thì không để tới tầm chiều chiều được à? Đã nói thầy giỏi rồi còn bắt em phải dậy sớm để xem… hành xác người ta…”

Hai người vừa xuống tới nơi, nhìn thấy Thiều Khước đang ngồi uống trà, ông cũng bất ngờ vì hai người cuối tuần dậy sớm. Nhưng nghe được cuộc trò chuyện kia thì biết hai người chuẩn bị đi xem bói.

“Ba à, ba nói anh ấy đi… anh ấy có phải rất dở hơi không?”

Cô chèo xuống khỏi lưng anh, mặc kệ anh đi vào phòng bếp lấy đồ ăn sáng cho mình, còn cô thì nằm vật ra ghế sô pha.

Nam Thái Gia cầm bánh mì kẹp và sữa đi ra, anh nói với ông:

“Cháu cũng hết cách, người ta nhất định phải hẹn giờ như vậy.”

Ông hỏi:

“Cô cậu định đi xem của ai?”

Nam Thái Gia vực cô dậy, nhét vào tay cô miếng bánh mì rồi chính mình cầm một cái đi tới chỗ ông, mở điện thoại cho ông xem ảnh sư thầy này.

“Nhìn quen quen nhỉ…”

Thiều Khước càng nhìn càng thấy quen mắt nhưng nhất thời chưa nhớ là ai, cho tới khi hai người ăn tạm đồ ăn xong rồi rời khỏi nhà thì ông mới sực nhớ ra… đó chính là người bạn cũ của An Liên vợ đầu của ông. Ông chưa từng đi xem chỗ người đó, nhưng nghe vợ đầu nói thì có vẻ người này xem rất chuẩn. Còn nhớ kỷ niệm năm xưa, ông ta nói với An Liên rằng ông có vợ hai khiến bà ấy về hành ông một trận lên bờ xuống ruộng.