Danh Sách Ước Nguyện

Chương 50: Ảnh chụp



Khi về Song Hòe đã qua hơn một tuần, lúc đến đón Tư Tư thì đôi mắt nhỏ u oán kia cũng sắp thực thể hóa: “Anh Mục, anh đi chơi với cậu mà không cho em đi theo…”

Mục Liên Hạ bật cười, xoa mũi bé: “Tụi anh không phải đi chơi nhé.”

Tư Tư túm góc áo Mục Liên Hạ: “Không phải đi chơi à?”

“Anh muốn về nhà mình làm vài chuyện, cậu đi chung với anh, bởi vì Tư Tư còn phải tới trường mầm non mà, đương nhiên không thể đi rồi em nói sao nè?”

Tư Tư thấy anh nói rất có lý nên bé cũng không biết nói gì cho phải.

Sau khi tạm biệt nhà Tống An Tùy thì cùng Tống An Hoài về nhà, một tuần không có ai ở, Mục Liên Hạ có chút bệnh sạch sẽ đành phải xắn tay áo bắt đầu làm việc, Tư Tư cũng chạy tới chạy lui đưa giẻ lau linh tinh. Mục Liên Hạ mỉm cười, đây chính là cảm giác của gia đình.

Từ sau khi Tống An Hoài nói những lời đó trước mặt bạn bè của Mục Liên Hạ, Mục Liên Hạ cảm thấy mình chẳng còn khúc mắc nào cả, cậu tin tưởng Tống An Hoài, tựa như đối phương cũng tin tưởng cậu.

Thời gian trôi nhanh, hôm tiết Thanh Minh Mục Liên Hạ còn cùng Tống An Hoài mang theo Tư Tư đi thăm chị và cha mẹ Tống An Hoài, đương nhiên, là thăm mộ.

Sau khi Tống An Nhu qua đời cũng không làm tang lễ gì cả.

Cô từ nhỏ đã bởi vì thân thể không tốt nên rất ít khi đi ra ngoài, thậm chí còn vì thân thể mà bỏ lỡ đại học —— dù cho cô có thành tích vô cùng nổi trội xuất sắc —— hơn nữa bạn bè cũng rất ít, cho nên khi đó Tống An Hoài mới không rõ, cha của Tư Tư đến cùng là xuất hiện như thế nào.

Tính cách Tống An Nhu nhìn như dịu dàng nhưng rất kiên trì, cô dặn trừ người trong nhà thì đừng nói tin cô chết cho ai khác, không cần lễ tang, thậm chí cũng không cần mấy thứ truyền thống. Cô từ lâu đã biết là sẽ có ngày này, cả bia mộ cũng là tự mình chọn lựa, bảo đứa em trai Tống An Hoài đáp ứng cô, sau khi chôn cất tro cốt cô xong, chỉ cần nhớ rõ là còn người chị này là được.

Tống An Hoài đương nhiên không làm được, nhưng hắn vẫn đáp ứng phần lớn yêu cầu của Tống An Nhu, mà tiết Thanh Minh thì hắn không thể không đến.

Mục Liên Hạ cũng là lần đầu tiên đi đến nơi này. Cậu nhìn Tống An Hoài im lặng và Tư Tư ngây thơ, có đôi chút buồn.

Người phụ nữ trên hình cười dịu dàng, khuôn mặt xinh đẹp trẻ tuổi khiến Mục Liên Hạ xót xa.

Tống An Hoài năm nay xem như hai mươi sáu, chị Tống An Hoài – Tống An Nhu lớn hơn Tống An Hoài mười tuổi, năm trước vì bệnh qua đời, cũng đã nói rõ khi cô qua đời thì chỉ mới ba mươi lăm tuổi.

Ba mươi lăm tuổi, thật sự rất trẻ.

Tư Tư còn có chút ngây thơ với cái chết. Trước đây bé luôn ở cùng mẹ, mấy năm trước cơ thể của Tống An Nhu không chống đỡ được nữa nên bắt đầu sống chung với cậu. Bé cũng đã quen việc rất lâu mới có thể gặp mẹ một lần rồi. Bé mơ hồ biết rằng không thể gặp mẹ được nữa, nhưng khái niệm này vẫn còn chưa quá rõ.

Bé nhìn bia mộ một lát, đọc chữ trên bia mộ một lần, sau đó ngẩng đầu nhìn Tống An Hoài: “Cậu ơi, mẹ tính ở luôn bên đó không về gặp con nữa rồi ạ?”

Tống An Hoài ngồi xuống, cầm tay Tư Tư: “Không phải, mẹ luôn ở bên cạnh con, chỉ là con không thấy mẹ mà thôi.”

Tư Tư mếu máo: “Cậu nói dối, lần trước còn nói với con là mẹ đi đến một nơi rất xa rất xa nữa…”

Bé luôn nhớ rõ.

Tống An Hoài sửng sốt một chút, nụ cười cố ý hiện lên vì Tư Tư đã biến mất. Hắn mím môi, lại nhéo tay nhỏ của Tư Tư: “Cậu không lừa con, lúc trước mẹ đi đến một nơi rất xa rất xa, nhưng mẹ yêu con, không yên lòng vì con, sau đó quay về gặp con, đáng tiếc Tư Tư con không nhìn thấy mẹ.”

Dáng vẻ Tư Tư rất ủy khuất: “Vì sao con không nhìn thấy… Mẹ ơi mẹ ở đâu vậy cậu nói là con không nhìn thấy mẹ…”

“Bởi vì con còn quá nhỏ, cho nên không nhìn thấy mẹ, chờ con trưởng thành thì hiểu.” Tống An Hoài ngưng mắt nhìn mặt Tư Tư, cuối cùng vẫn dùng cách nói vạn năng này.

Hắn còn chưa muốn, giải thích cho Tư Tư cái gì là chết đại biểu cho rời đi.

Mục Liên Hạ không xen vào, cậu chỉ đứng sau hai cậu cháu, cuối cùng cho họ một cái ôm.

Thanh Minh cậu không thể về thăm cha mẹ, nhưng tối hôm đó cậu ngồi ở cửa sổ chăm chú nhìn bầu trời đầy sao.

Tống An Hoài có lẽ hiểu vì sao cảm xúc cậu lại suy sụp, nghiêm túc nói với cậu nếu cần thì có thể về Phụ Sa một chuyến. Nhưng Mục Liên Hạ lắc đầu: “Không được… Họ đã biến thành vì sao trên trời bảo vệ em rồi… Ừm, còn nơi này nữa.”

Cậu đầu tiên là mỉm cười chỉ chỉ bầu trời, sau đó lại mở lòng bàn tay ra.

Lúc trước khi đến Song Hòe học, cậu có mang theo đồ của mình đi, nhưng thật sự không thể mang hết toàn bộ.

Lần đó khi cậu về Phụ Sa vẫn đến chỗ của Lý Tố Anh một chuyến, lấy album ảnh của cha mẹ.

Di vật mà cha mẹ để lại cho cậu thật ra cũng không nhiều. Quần áo đồ dùng thường ngày linh tinh không thích hợp dùng để hoài niệm, đồ dùng trong nhà tiền tài vật chất chẳng là gì cả. Khi đó cậu vẫn còn nhỏ, cũng không nhớ được mấy thứ có ý nghĩa chân chính. Lần này khi về vừa lúc có Mục Thành ở đó, tiện hơn rất nhiều. Cậu mang đi album ảnh thuộc về cậu và cha mẹ, còn có “Tam kim” kiểu cũ —— là ba Mục chuẩn bị khi xin cưới Hạ Hinh Hoa. Tuy rằng kiểu dáng xấu chút, nhưng sức nặng mười phần. Nếu không nhờ Mục Thành giữ… Cậu có thể thật sự không thấy được nữa. Mấy thứ này tốt xấu gì cũng đáng giá trên vạn, đời trước cậu không thấy chắc chắn là đã bị Lý Tố Anh lấy đi.

Sau khi cậu lấy được album ảnh và đồ vật, rồi quay về Song Hòe thì cậu liền đi đặt làm một chiếc đồng hồ bỏ túi, mà mặt đồng hồ của đồng hồ bỏ túi chính là ảnh của cậu mới sinh ra không lâu, cha mẹ đang ôm cậu. Mục Tín và Hạ Hinh Hoa trên ảnh dán mặt rất gần, cười rạng rỡ, mà Mục Liên Hạ nho nhỏ được nâng ở trước người thì đang oa oa khóc lớn.

Nhưng mà, bức ảnh này lại có một bầu không khí ấm áp đến thế.

Bây giờ cậu thường mang theo đồng hồ bỏ túi này bên người, buổi tối dùng nó để nhớ về cha mẹ.

Tống An Hoài có lẽ không nghĩ tới Mục Liên Hạ lại dùng cách nói người lớn lừa gạt trẻ con đó, nhưng vẫn cười, nói với Mục Liên Hạ: “Ừm, họ ở trên trời nhìn em, nhất định muốn em sống thật tốt.”

Mục Liên Hạ thuận tiện dựa vào người hắn: “Vậy anh phải tốt với em chút đó, không thì ba mẹ em liền đi tìm anh đòi công đạo cho em đấy.”

Tống An Hoài ai u một tiếng: “Anh nhất định phải tốt với em rồi.”

Sau đó ai cũng không nói gì nữa, thẳng đến khi Mục Liên Hạ cảm thấy mệt mỏi, đứng dậy chuẩn bị đi rửa mặt.

Cậu vừa đứng lên, Tống An Hoài hơi chần chờ mở miệng: “Liên Hạ…”

“Hửm?”

“Em có biết người thân bên mẹ em không?”

Mục Liên Hạ sửng sốt, lắc đầu: “Em chưa từng nghe ba mẹ em nói qua. Trong ấn tượng của em thì mẹ em chưa từng liên hệ với nhà mẹ qua… Em cũng không biết em có ông ngoại bà ngoại gì không nữa…”

Tống An Hoài nhăn mi.

“Mẹ em… có phải họ Hạ không?”