Danh Môn

Chương 277: Mỗi người một mưu mô



Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 282 : Mỗi người một mưu mô

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com



Hắn thấy được vị nhân vật loại truyền kỳ này ngồi ở sau bàn đang cúi đầu viết cái gì đó, không có toàn thân áo giáp mũ trụ kín mít, cũng không có mặt mũi phương phi, mắt báo mũi sư của bộ dáng quân phiệt. Trái ngược, hắn mặc một bộ thiền y rộng rãi màu xanh, đầu đội mũ sa đen, ba chòm râu dài phất phơ trước ngực. Đúng là một vị quan văn nho nhã hiểu biết, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Hoàng Vân Khanh.

Lúc này, Trương Hoán đã cảm thấy có người đến gần, hắn để bút xuống nhìn qua Hoàng Vân Khanh rồi mỉm cười hỏi: “ Ngươi chính Văn Thư lang của Lý Cầu?”

Hoàng Vân Khanh khẩn cấp bước lên phía trước thi lễ thật sâu “ Tại hạ Hoàng Vân Khanh, tham kiến Trương Thượng thư.”

“ Ngồi đi!” Trương Hoán nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, lệnh cho hắn ngồi xuống.

“ Nghe nói Hoàng tiên sinh là tiến sĩ năm Khánh Trì thứ mười?”

“ Vâng!” Hoàng Vân Khanh hạ thấp người trả lời.

Trương Hoán gật đầu, có hơi thở dài rồi nói: “ Ta vào năm Khánh Trì thứ mười sáu từng tham gia khảo tiến sĩ, đáng tiếc lỡ mất dịp tốt. Cho tới nay ta mooix khi nhớ tới thì giận.”

“ Trương Thượng thư quá khiêm nhượng, Thượng Thư dù chưa lấy công danh, lại nam chinh bắc thảo, rửa sạch Hà Hoàng sỉ nhục, bình kẻ phản loạn Chu Thử, có công lớn với Đường, làm quan tới cực phẩm. Tại hạ lại tầm thường không có chí tiến thủ hơn mười năm, lấy được công danh thì tính là gì?”

Hai người hàn huyên thêm vài câu. Dần dần, sự sợ hãi của Hoàng Vân Khanh đã qua, thiện cảm đối với Trương Hoán tăng nhiều. Thấy không khí đã hòa hợp, Trương Hoán vừa chuyển đề tài liền cười nói: “ Nghe Hoàng tiên sinh nói, Lý Cầu đã ba năm chưa từng tổ chức hiến tế tông miếu Hoàng tộc, đây là vì duyên cớ gì?”

Hoàng Vân Khanh đột nhiên tỉnh ngộ lại, chính mình lại quên thân phận. Hắn hoảng sợ muốn đứng lên trả lời, Trương Hoán lại lấy một tay giữ hắn, áy náy nói: “ Hôm qua đối với tiên sinh vô lễ, ta đã nghiêm nghị trách cứ bọn họ. Tiên sinh cứ ngồi xuống trả lời.”

Nói xong, Trương Hoán lấy từ trên bàn Thuần phục thư của Hoàng Vân Khanh, trước mặt hắn xé tan thành từng mảnh, xúc động thở dài nói: “ Xưa nay đại tài khó dùng, há có thể đối đãi như đầy tớ hay người buôn bán nhỏ được.”

Hoàng Vân Khanh trong lòng dị thường cảm động, chỉ cúi đầu im lặng không nói. Một hồi lâu , hắn liền giải thích: “ Lạc vương tự mình thường nói với người khác, hắn không tổ chức hiến tế tôn thất là bởi vì là tài chính túng quẫn, không có tiền bày biện. Lại thêm tông miếu đổ nát khiến cho hắn không mặt mũi đi gặp tổ tông. Nhưng sự thực nguyên nhân chân chính cũng là mâu thuẫn bên trong tôn thất gây nên.” “ Mâu thuẫn nội bộ Tôn thất.” Trương Hoán ngẩn ra. Hắn như thế nào lại không biết đạo?

Hoàng Vân Khanh hinhfn hư cũng hiểu Trương Hoán trong lòng kinh dị. Hắn mỉm cười nói tiếp: “ Kỳ thật người bình thường cũng không biết được, ở bề ngoài Tôn thất một mực giữ hoà khí, cũng ít có qua lại, giữa các bên cũng không có xung đột lợi ích. Lẽ ra cũng không có mâu thuẫn mới đúng. Nhưng sự thực bọn họ bên trong mâu thuẫn sâu đậm, tại hạ cũng ngẫu nhiên mới biết được. Lại nói về mâu thuẫn này vẫn còn ít nhiều có một chút quan hệ cùng Trương Thượng thư.”

“ Cùng ta có quan hệ?” Trương Hoán cũng nhịn không được mà cười “ Xin Hoàng tiên sinh nói thẳng, ta thật hồ đồ không hiểu.”

Hoàng Vân Khanh cười thần bí một tiếng, nhắc nhở hắn: “ Trương Thượng thư suy nghĩ một chút nữa. Lúc đương kim hoàng thượng được Tiên Đế lập làm Thái Tử thì chuyện gì xảy ra?”

Trương Hoán trầm ngâm một lát, hắn đột nhiên bừng tỉnh ngộ ra. Năm đó Lý Hệ bị nhốt ở Tây Thụ Hàng Thành, dư luận trong triều đòi lập Thái Tử đột nhiên nổi lên. Phái Thôi Viên chủ trương lập ấu tử của Lý Cầu là Lý Mạc làm Thái Tử, mà phe Bùi Tuấn thì kiên quyết con của người kế thừa Thọ Vương là Lý Diêu làm Thái Tử. Hai phái quyết lập vị không lui. Sau đó Lý Hệ được viện binh giải cứu quay về Trường An thì cùng Thôi Viên thống nhất chuyện Trương Phá Thiên thay thế Trương Nhược Hạo làm Lễ Bộ Thượng Thư, đồng ý lập Lý Mạc là Thái Tử. Sau đó Lý Diêu đã không được nhắc tới nữa.

Trương Hoán lại nghĩ một lượt liền hỏi: “ Ý của Hoàng tiên sinh chẳng lẽ là chỉ mâu thuẫn giữa Lý Cầu cùng Thọ vương?”

Hoàng Vân Khanh chậm rãi gật đầu “ Thượng Thư nói ra điểm đó không sai. Lý Cầu cùng Thọ vương trong vào lúc lập Thái Tử đã kết thù sâu đậm. Nghe nói Thọ vương vẫn còn từng phái người giả mạo vú nuôi Thái Tử vào cung chuẩn bị gây chuyện bất lợi cho Lý Mạc. Lý Cầu liền phái người ném đao cắm vào chỗ đất ở của THọ vương để uy hiếp.”

Trương Hoán đã hoàn toàn hiểu được, thời gian trước chính mình đề nghị Nguyên Tái làm Binh Bộ Thị Lang thì Thôi Tiểu Phù cũng đề nghị để Tể Dương Quận vương Lý Hoài đảm nhiệm chức Binh Bộ Thị Lang. Mà Lý Hoài đúng là anh cả của THọ vương, lúc ấy còn tưởng rằng nàng là vì cùng mình tranh đoạt Binh bộ. Bây giờ nhìn lại, Thôi Tiểu Phù kỳ thật còn có ý tứ càng sâu một tầng, nàng là muốn tạo thành một cục diện cả hai phái đều đối địch cùng chính mình, do đó khiến cho Thọ vương hòa giải cùng Lý Cầu.

“ Nguyên lai là có chuyện như vậy!” Trương Hoán âm thầm lấy làm kinh hãi, xem ra chính mình vẫn còn nghĩ đến Thôi Tiểu Phù rất đơn giản. Lúc này, hắn có vẻ mơ hồ nghĩ tới điều gì, liền phảng phất một chân tướng bí ẩn sắp đoán ra được, nhưng nhất thời lại thấy không rõ lắm. Hắn liền tạm thời bỏ qua ý nghĩ này rồi lại hỏi Hoàng Vân Khanh: “ Chuyện này như thế nào mà Hoàng tiên sinh biết được?”

“ Nói về chuyện này quả thực thú vị.”

Hoàng Vân Khanh nhịn không được cười nói: “ Dịp Nguyên tiêu cung đình ngắm đèn, nghe nói Thôi Thái Hậu đặc biệt xếp đặt vị trí hai người ở chung một chỗ. Nhưng Lý Cầu lại ngoảnh mặt xem thường, chạy đi ngồi ở sau lưng hoàng thượng. Sau đó Thọ vương viết một lá thư mắng mỏ Lý Cầu ngu xuẩn không biết gì. Lý Cầu cũng viết lại một thư, cũng là bảo tại hạ thay hắn viết. Chỉ có hai chữ, Thượng Thư không ngại đoán xem viết cái gì?”

“ Chẳng lẽ là ngu ngốc sao?” Trương Hoán cười phán đoán.

Hoàng Vân Khanh lắc đầu, hắn nghĩ đến hai chữ kia mà trên mặt không khỏi lộ ra vẻ khinh thường đối với Lý Cầu “ Thôi, Thượng Thư không cần đoán, mà cũng sẽ không đoán ra được, nói ra sợ ô uế lổ tai của người.”

“ Không ngại nói ra nghe thử!” Hứng thú của Trương Hoán lại càng thêm lớn.

Do dự hồi lâu. Hoàng Vân Khanh mới miễn cưỡng từ kẽ răng thốt ra hai chữ: *** chó!

Trương Hoán ngẩn ra, lập tức cười ha ha. Hắn đứng lên chắp tay tạ Hoàng Vân Khanh mà nói: “ Hôm nay đa tạ Hoàng tiên sinh, ngày khác lại xin tiên sinh thỉnh giáo!”

“ Không dám! Không dám!” Hoàng Vân Khanh vội vàng đứng lên đáp lễ “ Thượng Thư chiêu hiền đãi sĩ, lấy chân thành đối đãi người, Hoàng mỗ suốt đời khó quên!”

Trương Hoán cười gật đầu, hắn lập tức lệnh cho thân binh: “ Đưa Hoàng tiên sinh trở về an toàn, ngàn vạn lần không thể sơ sót, nghe rõ không!”

“ Tuân mệnh!” Thân binh lập tức cung kính mời Hoàng Vân Khanh ra khỏi phòng. Hoàng Vân Khanh nghiêm nghị hướng Trương Hoán củng chắp tay rồi xoay người đi. Trương Hoán chắp tay đằng sau với nụ cười hòa ái dễ gần, một mực chờ hắn đi xa thì nét vui vẻ trên mặt mới dần dần phai nhạt. Hắn cũng không quay đầu lại liền hỏi: “ Đại tỷ cho là có thể lợi dụng Thọ vương không?”

Chỉ thấy Lý Phiên Vân từ buồng trong đi ra, nàng gật đầu nói: “ Chuyện này ta thấy có thể được. Nhưng cần suy nghĩ cẩn thận, đệ cứ để ý căn dặn, ta nhất định đi làm.”

“ Tỷ nói không sai, chuyện này để cho ta suy nghĩ kỹ một chút.”

Trương Hoán tạm thời dừng chuyện này, hắn chắp tay đằng sau đi vài bước lại nói: “ Còn có hai việc muốn tỷ đi làm. Thứ nhất, lập tức phái người đi Lũng Hữu thay ta thỉnh Lý Kiều đến Kinh thành. Thứ hai, cũng cần phái nhiều người hơn đi bảo vệ an toàn cho mấy người Nguyên Tái, Trương Duyên Thưởng. Hạ Lâu Vô Kỵ giết Lý Thừa Nghiệp, Thôi Tiểu Phù há có thể cắn vụn răng nuốt vào trong bụng được, cần đề phòng nàng ta trả thù.”

“ Hai chuyện này ta lập tức đi làm!” Lý Phiên Vân vừa muốn đi, Trương Hoán lại gọi nàng mà lạnh lùng nói: “ Còn có Hoàng Vân Khanh mới vừa rồi kia , cần phái người đi theo dõi hắn. Nếu như hắn hai mặt, ví dụ như Lý Cầu phái người đến bảo vệ vợ con hắn thì liền lập tức giết hắn cho ta!”

Lý Thừa Nghiệp từ sau khi đi Lũng Hữu cũng không có tin tức gì, những người theo hắn cũng không có người nào trở về. Đợi năm ngày không có động tĩnh, Lý Cầu có hơi thiếu kiên nhẫn. Hắn phái người đi Lũng Hữu tìm kiếm toán Lý Thừa Nghiệp, nhưng đợi mười ngày, người của bọn họ phái đi tìm cũng đã trở về chỉ nói không có chút xíu tin tức. Lý Cầu trong lòng có loại dự cảm điềm xấu, hắn bắt đầu sốt ruột. Lại qua hai ngày, hắn cũng nhịn không được nữa, đi cầu kiến Thôi Tiểu Phù trong đêm.

Lúc này Thôi Tiểu Phù đã muốn nghỉ ngơi, nghe được Lý Cầu khẩn cấp cầu kiến mình thì nàng cũng mơ hồ đoán được có thể là việc có liên quan cùng Lý Thừa Nghiệp. Nàng lập tức đứng dậy tiến đến Lân Đức Điện. Chuyện này nàng vô cùng coi trọng, nếu như có thể xúi giục Hạ Lâu Vô Kỵ thì không chỉ có cắt được một tay của Trương Hoán đơn giản như vậy, hơn nữa Lũng Hữu là giao điểm năm nơi Hà Tây, Sóc Phương, Hà Hoàng, Quan Trung, Thục Trung. Nếu có thể giành được nó, nói không chừng toàn tuyến của Trương Hoán liền toàn bộ sụp đổ.

Trong khoảng thời gian này, nàng cũng liên tục phái người đi thúc giục Lý Cầu, nhưng Lý Cầu lại nói cho nàng chuyện này cần cơ hội, mong nàng an tâm một chút chớ nóng. Hiện tại hắn đến, bất kể thành hay không thì Thôi Tiểu Phù đều muốn biết thái độ của Hạ Lâu Vô Kỵ là gì.

Trả lời

acmakeke1111 11:00 AM hôm nay

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt

Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 282 : Mỗi người một mưu mô (b)

Nhóm dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Sưu Tầm : MTQ --- 4vn

Nguồn: metruyen.com

“ Cái gì! Lý Thừa Nghiệp mất tích?” Thôi Tiểu Phù đứng bật lên, nàng quả thực không thể tin được lổ tai mình. Nàng không thể tin mà muốn xác nhận lại: “ Ý của ngươi nói là Lý Thừa Nghiệp đã không có tin tức?”

Lý Cầu cúi đầu, hắn không dám nhìn vào mắt Thôi Tiểu Phù mà nói khiếp đảm: “ Không phải mất tích, cũng không phải không có có tin tức, thần hoài nghi hắn là bị Hạ Lâu Vô Kỵ giết.”

Thôi Tiểu Phù chán nản ngồi xuống, xác thật, hắn đem theo mười mấy tùy tùng, coi như gặp phải chuyện gì cũng sẽ có người quay về báo tin. Hiện tại phảng phất trâu đất xuống biển thì đó chỉ có thể là một loại kết quả, hắn chiêu hàng thất bại và bị giết .

“ Thái Hậu!” Lý Cầu đột nhiên nổi giận, hắn trừng đôi mắt đỏ ngầu mà hung tợn nói: “ Hạ Lâu Vô Kỵ này cả gan làm loạn, hắn dám tự ý giết tôn thất. Lý Thừa Nghiệp là quận công hàm nhị phẩm, chắt trai của Cao Tông Hoàng Đế mà hắn lại cũng dám động thủ. Tuyệt không thể dễ dàng tha cho hắn!”

“ Là hắn giết thì ngươi có thể làm gì?”

Thôi Tiểu Phù lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nàng không thích thái độ cố làm bộ của Lý Cầu, càng phản cảm khi hắn nói ra ngây thơ dường ấy “ Không thể dễ dàng tha cho hắn, vậy ngươi có chứng cớ gì nói là người ta giết chết. Chẳng lẽ mời Thôi Tiểu Phù ta tuyên bố với người trong thiên hạ là ta phái Lý Thừa Nghiệp đi lôi kéo Hạ Lâu Vô Kỵ, kết quả bị giết sao? Hừ! Nói chuyện cần động não, đưa ra một điểm đề nghị hữu dụng cho ta.”

Lý Cầu sưng mặt đến đỏ bừng, hắn xuôi tay mà đứng cũng không dám nói thêm một câu nào nữa.

Thôi Tiểu Phù chắp tay đằng sau đi tới đi lui ở trong phòng. Mua chuộc thất bại, vậy Trương Hoán tất nhiên cũng biết. Không biết hắn sẽ làm gì đây, hiện tại đã là trung tuần tháng ba, còn cách ngày Đại Triều tháng tư không xa. Hắn muốn đoạt chức Sóc Phương Tiết Độ Sứ, thời gian cũng đã không còn nhiều lắm. Tay gấu và vây cá không thể ăn cả hai, Binh bộ và Sóc Phương Tiết Độ Sứ hắn chỉ có thể chọn lấy một.

Nghĩ vậy. Thôi Tiểu Phù bỗng nhiên xoay người lại nói: “ Nếu hắn có thể giết chết Lý Thừa Nghiệp, chúng ta đây cũng không ngại giết chết Nguyên Tái, răng đổi răng!”

Lý Cầu vui mừng, phủ đệ Nguyên Tái ở tại phường Tân Xương, nơi đó ít người nhiều đất hoang rất hợp để động thủ. Hắn vội vàng nói: “ Tại Điền Trang thần nuôi mấy trăm người đều có võ nghệ cao cường, có thể dùng bọn họ để hạ thủ.”

“ Không! Không cần ngươi động thủ. Cần học cách bảo tồn thực lực của chính mình, biết không?” Thôi Tiểu Phù cười nói nham hiểm: “ Chuyện này để anh Lý Thừa Nghiệp là Lý Thừa Hoành đi làm. Ta nghĩ, hắn nhất định vô cùng vui sướng.”

Phủ đệ của Nguyên Tái ở vào phường Tân Xương tại cực đông Trường An, nó giáp với cửa Duyên Hưng. Phường Tân Xương vốn có nhiều người Hồ tụ cư, trong thời loạn An Lộc Sơn và loạn Hồi Hột cướp Hoa Trung, phường Tân Xương hai lần bị loạn binh cướp sạch, kiến trúc phần lớn bị phá hủy. Cùng với Đại Đường suy sụp, rất nhiều người Hồ cũng rời khỏi Đại Đường trở về nước, phường Tân Xương cũng thành một phường ở Trường An có dân cư thập phần thưa thớt. Những khoảnh đất lớn đều để không, thậm chí rất nhiều nơi còn bị cư dân dùng để trồng rau, chăm sóc chút dưa và trái cây rau dưa để trợ cấp chi tiêu trong nhà.

Tại góc đông nam phường Tân Xương có một ngôi chùa gọi là Thanh Long tự. Trong các chùa chiền ở Trường An chỉ có thể xếp hạng trung. Hương khói cũng không thịnh vượng nên tăng nhân của chùa trồng chung quanh đủ loại lương thực rau dưa, phủ đệ của Nguyên Tái ở đối diện Thanh Long tự.

Chỗ phủ đệ này vốn lúc hắn làm Lễ Bộ Lang Trung thì Trương Nhược Hạo tranh cho hắn tòa nhà. Mặc dù địa điểm không phải rất tốt, nhưng Nguyên Tái lại nhìn trúng đất trống chung quanh có nhiều hơn, cây cỏ tươi tốt có thể để cho hắn hưởng thụ cái tĩnh lặng của thôn dã trong đô thành ồn ào náo động.

Nguyên Tái xuất thân bần hàn. Nhiều năm qua vận làm quan luôn không tốt. Mặc dù vài năm có làm Lễ Bộ Thị Lang, nhưng lại bởi vì chuyện vợ con cho nên một mực không được Bùi Tuấn trọng dụng.

Vợ Nguyên Tái là em gái của Trương Nhược Hạo, cùng hắn có hai con, đều chuẩn bị sang năm tham gia khoa cử. Bởi vì trong nhà điều kiện cũng không giàu có, Nguyên Tái mỗi ngày trên dưới chỉ có hơn mười tên gia nhân hộ tống, cưỡi ngựa tồi, cầm đao cùn, mấy năm qua đều bình an vô sự. Nhưng từ ngày hôm kia, hộ vệ của hắn đột nhiên biến thành gần trăm tên kỵ binh không mặc khôi giáp. Nguyên Tái cũng biết, mâu thuẫn giữa Trương Hoán cùng Thôi Tiểu Phù bắt đầu kịch liệt. Hắn làm quan cẩn thận từng li từng tí, chăm chỉ xử lý công vụ, đối với gia nhân quản thúc nghiêm ngặt hơn, chỉ sợ bị người ta nắm đằng chuôi. Mỗi ngày hắn chưa sáng đã ra khỏi cửa, khi trở về trời đã tối rồi.

Tối hôm đó, hắn bình thản một mực xử lý công vụ đến khi trời tối đen mới đứng dậy về phủ. Hắn vừa đói vừa mệt nên mệt mỏi nằm ở trong xe nghỉ ngơi. Mấy ngày nay, báo cáo Đoàn Luyện Sử các nơi đều lục tục đưa về kinh. Binh lính, áo giáp, vũ khí, ngựa, lương thực cung ứng bởi quan phủ các địa phương, hắn phải chỉnh thành quyển những số liệu này trước rồi lại thẩm tra đối chiếu cùng số liệu năm trước. Đến lúc này mới có thể giao cho Trương Hoán.

Hơn nữa phải hoàn thành trước mùng một tháng tư nên lượng công việc hết sức lớn, mỗi ngày đều phải làm đến khi trời tối đen.

Xe ngựa đi thật sự nhanh, trong xe hoàn toàn tối mò, thỉnh thoảng có những vệt ánh sáng từ khe cửa sổ xe lọt vào chiếu lên thân hình mỏi mệt của Nguyên Tái. Bên ngoài xe, gần trăm tên thị vệ chia hai đội hộ vệ ở hai bên xe ngựa, vẻ mặt nghiêm túc cảnh giác nhìn chăm chú vào tình huống bốn phía. Trong tiếng vó ngựa lọc cọc Nguyên Tái cơ hồ muốn ngủ thiếp đi.

Xe ngựa lượn một vòng rẽ vào phường Tân Xương, hai bên đường cỏ dại mọc lan tràn, ước chừng cao cở nửa người. Cây đại thụ rậm rạp, nhà cửa đen nhánh linh tinh rải rác hai bên đường. Giữa các nhà là đủ các loại cây trồng, đi tới nơi này thì tính cảnh giác của bọn thị vệ càng cao. Đao trên tay bọn họ đã ra khỏi vỏ, ở trong bóng đêm lóe ra những tia sáng như tuyết.

Lúc đi tới một nửa thì bọn họ đến một mảnh đất trống lớn, chung quanh không có phòng ốc. Con đường liền xuyên qua giữa bãi đất trống, hai bên chỉ có vài nền phòng ốc bị đốt hủy. Giữa những đám lớn cây cỏ cao ngang đầu người thì gió đêm thổi qua làm phát ra âm thanh sàn sạt! Nổi bật lên giữa đám cỏ là hai cây cổ thụ đồ sộ cao ba trượng đứng sừng sững phảng phất hai người khổng lồ, một phải một trái nhìn chăm chú vào xe ngựa cùng đội kỵ binh đang từ xa đến gần.

Đột nhiên, từ cuối bãi đất trống bắn ra một mũi hỏa tiễn, ngọn lửa đỏ sáng ngời đâm thẳng lên bầu trời rồi xẹt qua một đường pa-ra-bôn xinh đẹp và phát ra tiếng kêu chói tai.

Gần như là cùng thời khắc mũi hỏa tiễn bay lên không, từ trong bụi cỏ hai bên tràn ra trăm tên áo đen. Bọn họ ai nấy đều cầm đao kiếm, sát khí lạnh thấu xương nhằm phía xe ngựa của Nguyên Tái.

Đội kỵ binh gặp nguy không loạn, bọn họ nhanh chóng kết thành một vòng tròn vây quanh xe ngựa, lập tức hai người phi nhanh đi báo tin. Trong ban đêm yên tĩnh tiếng đao kiếm đinh đang! chấn động. Thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết cùng chiến mã hí vang, binh mã hai bên nhào vào một chỗ đấu với nhau loạn thành một đống. Đang không ngừng múa may, không ai có thể phá được trận của ai, người đấu với người, đao đánh cùng đao, chém giết khó phân thắng bại.

Nhưng những kẻ áo đen này cũng không phải thích khách chân chính. Thích khách đích thực lúc này đang ngồi trên đại thụ nhờ cành lá yểm hộ. Một tả một hữu, hai mũi tên đang lạnh lùng nhắm ngay cửa sổ xe ngựa. Trong bóng đêm mũi tên lóe lên ánh xám yếu ớt.

Nguyên Tái tựa hồ biết nguy hiểm bên ngoài, hắn trước sau không lộ diện, thời gian từng lúc từng lúc trôi qua, hai mũi tên vẫn đang vạn phần kiên nhẫn chờ đợi cơ hội, phảng phất hai con sói đói chờ đợi cơ hội săn mồi.

Ước chừng sau một khắc thì tiếng vó ngựa thật lớn râm ran từ phương xa vang lên, gần ngàn kỵ binh gào thét mà đến chà đạp đám cỏ hai bên đường thành bùn, trong nháy mắt liền chạy tới chiến trường. Đám áo đen thấy tình thế không ổn bèn huýt một tiếng, nhao nhao chạy trốn hướng đông.

Hai mươi mấy người chạy chậm hơn lập tức bị đại đội nhân mã vây quanh, bọn họ ném đao kiếm quỳ xuống đất xin hàng. Một lần ám sát hữu kinh vô hiểm tựa hồ cứ như vậy kết thúc.

Lúc này, trưởng quan dẫn đầu tiến lên hỏi tình huống Nguyên Tái. Màn xe mở ra để lộ khuôn mặt trắng bệch của Nguyên Tái. Hắn khoát tay áo tỏ vẻ chính mình vô sự. Nhưng đúng lúc này, “ tách!” một tiếng bật dây, một mũi tên rời cung như tia chớp bắn tới. Chỉ thấy một ngôi sao xám hiện lên, mũi tên “ phốc!” bắn trúng vai Nguyên Tái.

Sau nửa canh giờ, Trương Hoán có gần năm trăm thân vệ hộ vệ cẩn mật chạy tới quý phủ của Nguyên Tái. Sắc mặt của hắn khó coi dị thường, Nguyên Tái bị ám sát không nghi ngờ quấy đảo bố cục của hắn. Nếu như một khi Nguyên Tái chết, sẽ tạo thành Sóc Phương cùng Binh bộ hai nơi chỉ lấy được một, khiến hắn được cái này mất cái khác. Binh bộ là không thể từ bỏ vì sẽ ảnh hưởng đến sắp xếp ở Tương Dương, Trường Sa.

Sóc Phương cũng không có thể buông tha, nó quan hệ đến an nguy của Lũng Hữu cùng Hà Tây. Nó lại không thể so với Thục Trung. Thục Trung hẻo lánh, chính mình chỉ cần nắm giữ quân đội liền có thể khống chế cả khu. Còn Sóc Phương nam tiếp Quan Trung, đông giáp Hà Đông, nếu không thể lấy đại nghĩa để chiếm giữ thì tất nhiên sẽ để cho người khác mượn cớ xuống tay.



Trương gia đại thiếu

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt