Danh Môn

Chương 250: Gặp lại ngoài ý muốn



Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 251: Gặp lại ngoài ý muốn

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com



Sự thực, Trương Hoán từ lúc ở Lũng Hữu đã biết rõ ràng về tình trạng Trường An thiếu lương . Bản thân Quan Trung giàu có và đông đúc, nhưng một bộ phận ruộng đất rất lớn đều bị tôn thất cùng giới quyền quý chiếm đoạt. Mà bọn họ cũng không nộp thuế, đồng thời dân cư Quan Trung đông đảo, lượng lương thực tiêu thụ rất lớn. Hai nguyên nhân này làm cho Trường An hàng năm đều cần từ điều động lượng lớn lương thực từ bên ngoài, nhất là từ khu Giang Hoài thừa thãi lương thực. Nhưng từ sau khi Thôi Khánh Công chiếm lĩnh Hoài Bắc, bốn phía tăng cường quân bị, không chỉ có làm cho khả năng cung cấp lương thực vào kinh giảm bớt rất nhiều mà hơn nữa khiến thuỷ vận bắt đầu vận chuyển không nhanh như trước. Ngoài ra năm nay hắn định chặt đứt thuỷ vận, trực tiếp gây ra nguy cơ lương thực ở Trường An. Triều đình bất đắc dĩ đáp ứng tất cả điều kiện của Thôi Khánh Công, bao gồm phong hắn làm Nhữ Dương Quận vương, cho hắn gia nhập Nội các.

Nhưng nguy cơ lương thực ở Trường An lại làm tầm nhìn cao xa của Trương Hoán thấy được ẩn giấu ở trong đó ích lợi thật lớn. Trước lúc hắn vào kinh, hắn cùng với Hồ Dong và mấy thành viên đầu não đã khai hội và quyết định dùng lương thực Lũng Hữu cứu Trường An, cùng lúc thu được dân tâm, trong triều đình lại được quyền lực càng lớn. Nhưng mà trọng yếu hơn cũng là có khả năng từ đó nắm giữ mạch sống kinh tế của triều đình .

Lúc này, Bùi Hữu đương nhiên biết Trương Hoán đang chờ đợi Bùi Tuấn nói ra điều kiện, hắn vội vàng nói: “ Trước khi ta đến đây, Bùi Tướng quốc nhờ ta chuyển lời cho cháu, Đại Đường hiện tại bị đang trong thời kỳ đặc biệt. Trước khi xử lý xong các thế lực cát cứ như Thôi Khánh Công, Chu Thử thì không nên tiến hành thay đổi lớn đối với vận mệnh quyền lực của triều đình. Nhưng với thực lực của cháu mà chỉ làm một chức Môn Hạ Thị Lang thì xác thật hơi bất công. Vừa lúc dựa theo lệ thường, trước buổi lên triều năm mới thường tiến hành một lần điều động nhân sự. Bùi Tướng quốc liền nhắc ta hỏi một câu, không biết cháu có ý kiến gì không?”

Trương Hoán thấy Bùi Hữu nói thẳng ra như thế thì biết thời cơ đã đến, giọng điệu liền thay đổi mà cười nói: “ Đối với triều đình không có cống hiến thì sao có thể nói đến suy nghĩ cá nhân gì. Cháu mới vừa rồi lại tính toán, mặc dù trong kho Lũng Hữu lương thực không nhiều, nhưng trong dân chúng Lũng Hữu cũng có tồn một chút. Cháu nghĩ thu mua hai ba trăm vạn thạch lương thực cho triều đình giải khẩn cấp còn có thể làm được. Đây coi như là cháu cảm tạ triều đình đã phân biệt cháu cùng với đám Thôi Khánh Công, Chu Thử. Còn về ý kiến cá nhân sao? Thì cháu cũng có vài ba ý kiến.”

Nói tới đây, Trương Hoán giơ lên ba ngón tay, từ từ nói: “ Thứ nhất, cháu hy vọng triều đình chính thức hạ chiếu, lệnh cháu là Chinh tây Đại Nguyên soái, thu phục cố thổ Hà Tây, An Tây. Thứ hai, trước kia Lễ Bộ Thượng Thư Trương Phá Thiên từng có công với triều đình, hiện tại người nhàn rỗi ở nhà, cháu hy vọng triều đình có thể sử dụng lại ngài, tỷ như thay thế Môn Hạ Thị Lang của cháu; còn như điểm thứ ba ...”

Trương Hoán đột nhiên hạ thấp giọng nói với Bùi Hữu: “ Nhờ chuyển đến nhạc phụ đại nhân của cháu. Cháu có khả năng hàng năm chuyển hai trăm vạn thạch lương thực cho ngài để giảm bớt áp lực, cũng có thể trợ giúp ngài diệt Chu Thử. Nhưng mà, điều kiện của cháu là muốn Binh bộ thuộc về mình.”

“ Hắn là muốn Binh bộ?” Bùi Tuấn bỗng nhiên xoay người, trong mắt không khỏi toát ra một tia kinh ngạc. Trong sáu bộ ở Đại Đường thì hai bộ Lại, Hộ ở trong tay lão. Hình bộ thuộc về Sở Hành Thủy, Lễ bộ do Lý Miễn nắm, Binh bộ là Thôi Ngụ quản, Công Bộ thuộc về Vương Ngang. Dựa theo lão tính toán, vốn là muốn đem Công Bộ của Vương Ngang cấp cho Trương Hoán, hoặc là đem Đại Lý Tự cùng Ngự Sử Đài cho hắn. Nhưng không nghĩ tới hắn muốn lại là Binh bộ. Binh Bộ Thượng Thư là Thôi Khánh Công, mà Binh Bộ Thị Lang chính là do Tả Tể Tướng Thôi Ngụ kiêm nhiệm. Nói như vậy có nghĩa là Trương Hoán sẽ đồng thời hạ thủ với nhị Thôi.

Bùi Tuấn không khỏi có thập phần hứng thú, đương nhiên, chức vụ Binh Bộ Thượng Thư của Thôi Khánh Công chỉ là làm vì. Bản thân hắn cũng chưa chắc thực có tâm nguyện với chức vụ này. Mấu chốt là Binh Bộ Thị Lang của Thôi Ngụ, hắn làm thế nào mới lấy được vào trong tay?

Bùi Tuấn do dự một lúc lâu không nói, trong ba điều kiện của Trương Hoán thì dễ dàng thỏa mãn nhất là để Trương Phá Thiên nhậm chức. Vấn đề này không lớn, lão tịnh không lo lắng Trương gia sẽ làm lại mà quật khởi, không gốc rễ thì vĩnh viễn không lớn thành đại thụ. Cái thứ hai, lệnh cho hắn là Chinh Tây Đại Nguyên soái, trao quyền hắn thu phục Hà Tây, An Tây. Từ quan hệ Đại Đường cùng dân tộc Thổ Phiên mà xét thì vấn đề không lớn. Dù sao dân tộc Thổ Phiên tự mình xé bỏ hiệp nghị liên minh. Nhưng cứ như vậy, Trương Hoán liền có khả năng hợp lý hợp pháp tăng cường quân bị, không hề cố kỵ phát triển lớn mạnh. Hơn nữa Bùi Tuấn lo lắng chính là tương lai, nếu như Trương Hoán vô phương khống chế thì hắn sẽ đi theo hướng nào?

Bùi Hữu ở bên cạnh nhìn ra Bùi Tuấn lo lắng liền khuyên lão: “ Sự thực Trương Hoán đã không bị triều đình khống chế, cho dù triều đình có bổ nhiệm hay không thì hắn đều sẽ dụng binh chinh tây, chắc chắn hắn sẽ mở rộng thực lực. Có điều nhìn hiện tại Lũng Hữu cùng Thục Trung tự làm tự ăn thì đại ca không cảm thấy hắn cùng với đám người Thôi Khánh Công, Chu Thử hoàn toàn bất đồng sao? Đệ cũng cảm giác được đám người Thôi Khánh Công, Chu Thử, Lý Hoài Quang, Lý Hi Liệt mới thật sự là những kẻ uy hiếp triều đình. Nếu như bọn họ đồng thời phản loạn, chỉ dựa vào lực lượng bản thân Bùi gia chúng ta thì e là khó có thể dập tắt. Đại ca cần phải lưu một bước để lùi thì mới là thượng sách đó!”

Bùi Tuấn từ từ gật đầu. Có lẽ Bùi Hữu nói đúng, Thôi Khánh Công cùng Chu Thử đích thực là cái họa tâm phúc lớn lao của triều đình. Không diệt trừ bọn họ thì sớm muộn gì cũng sẽ trở thành An Lộc Sơn đệ nhị.

Nghĩ vậy. Bùi Tuấn rốt cục hạ quyết tâm, nhưng chỉ có khả năng đáp ứng điều kiện thứ nhất và thứ hai của Trương Hoán, còn như khống chế Binh bộ thì lão cũng chịu bó tay, đành xem Trương Hoán tự mình đi cướp lấy.

Lúc xế chiều, Kinh Triệu Doãn tổ chức gần vạn dân phu lại có thêm quân đội hỗ trợ thì tình trạng đóng băng tuyết trên một số đường chính chủ yếu của Trường An rốt cục được xúc đi. Bên trong các phường, một số quan lớn cũng tổ chức gia nhân xúc tuyết trên đường phố, do bọn họ lôi kéo càng ngày càng nhiều dân chúng cùng thương gia cũng tham gia vào trong đó. Mọi người đồng tâm hiệp lực, một mực bận bịu cho đến lúc hoàng hôn mới đại công cáo thành. Vấn đề đường xá khó đi làm cho người ta khổ não hai ngày lại giải quyết dễ dàng. Vào đêm, trên đường cái lại lần nữa bắt đầu náo nhiệt.

Ở trong phòng khó chịu vài ngày nên chân cẳng đặc biệt ngứa ngáy. Lúc này lại tới gần năm mới, rất nhiều người lấy lý do khảo sát hàng tết để ra ngoài đi dạo phố. Mặc dù tiết trời giá lạnh, ở chợ phía đông và tây Trường An lại có đám đông ùn ùn kéo đến. Nam nam nữ nữ dìu già dắt trẻ ra đường đi dạo phố, so với trước Tết Nguyên tiêu còn náo nhiệt hơn vài phần. Các thương gia cũng tràn đầy hăng hái, từng nhà đều muốn treo lên đèn lồng trước Nguyên tiêu nên giăng lên thật sớm. Nhất thời ánh sáng như ngọc càng hấp dẫn đám dân chúng thật lâu không chịu tản đi. Tiếng cười trận trận nghênh đón cơ hội sau trận tuyết rơi hiếm thấy.

Trương Hoán cũng là lần đầu tiên được nhàn hạ trong mấy ngày qua nên hắn có điều kiện đi ra ngoài. Chỉ cần Bùi Tuấn trả lời thuyết phục cũng đã đủ vui vẻ thoải mái, hắn liền lững thững đến chợ phía đông muốn xem trung tâm tình báo mà Đỗ Mai thiết lập tại Trường An để hiểu tình huống hoạt động của nó.

Hắn không đi xe ngựa mà là cưỡi ngựa đến. Mười mấy thân binh mặc thường phục đi sát chung quanh. Những khoảnh đất trống hai bên cổng chính của chợ phía đông đã có đầy xe ngựa đỗ. Đám phu xe ngựa cho thuê mặt mày bóng loáng một khắc cũng không dừng không ngừng đón đưa khách nhân lên xuống. Cửa một vài quán rượu sáng rực, kín người hết chỗ, mà người cuồn cuộn không ngừng đang từ bốn phương tám hướng kéo đến. Có cưỡi ngựa, có ngồi xe ngựa, cũng có kẻ từ vùng phụ cận đi bộ mà đến.

Vào chợ phía đông, hơi nóng hầm hập liền phả vào mặt, đám người Trương Hoán lập tức lọt vào trong biển người.

“ Mấy người các ngươi không cần căng thẳng như vậy, nơi này không có thích khách gì đâu.” Trương Hoán thấy thân binh của hắn ai nấy đều ánh mắt căng thẳng dị thường, tay nắm chuôi đao hộ vệ hai bên, chỉ hận không có thuẫn lớn chống đở, khiến cho người hai bên sợ hãi mà đều nhao nhao tránh né không ngừng. Tất cả ánh mắt đều kinh dị nhìn bọn họ làm hắn không khỏi vừa bực mình lại vừa buồn cười nói: “ Thật sự mà có thích khách thì bên ngoài cổng chợ phía đông sẽ có khả năng hạ thủ, còn chờ tới bây giờ sao?”

Mặc dù đô đốc nói có lý, nhưng đám thân binh lại như không nghe thấy, vẫn đang ánh mắt cảnh giác mà hộ vệ chặt chẽ trước sau. Trương Hoán cũng không thể trách được, đành phải kệ mà đi.

Đi qua cổng lớn chợ phía đông không được năm trăm bước là khu cửa hàng châu báu. Nơi này dòng người lại càng nhiều, nhất là nữ nhân. Tất cả mọi người đều muốn trước năm mới mua thêm cho mình một hai món trang sức. Bởi vì xe ngựa quá nhiều nên mọi người gần như là đi chậm như sên. Mỗi cửa hàng đều chật ních nữ nhân chọn lựa trang sức, mà các nam nhân chờ trả tiền cũng không thể thoát được cảnh phải đứng sang bên chờ đợi.



Lại đi thêm khoảng hai mươi bộ, một chiếc đén lồng hình đồng tiền treo ở giữa đường, chỉ là trên mặt đồng tiền thay vì bốn chữ Khai Nguyên Thông Bảo lại đổi thành Ngô Châu Việt Bảo, mục đích của bọn họ rốt cục cũng đã đến .

Nếu như nhìn gần từ bề ngoài, quán châu báu này cùng những cửa hàng khác không khác nhau mấy. Cửa hàng cũng đầy ắp người, các loại châu báu thì đính trên bốn vách dưới ánh đèn lóe ra ánh sáng chói mắt. Mười mấy người hầu đang không ngại phiền toái giảng giải cho các vị khách lại lịch mỗi một món châu báu trang sức, độ tinh khiết cùng giá tiền. Cũng có mấy người pha trà cho khách nhân có thân phận ngồi ở phòng trong, phó quản sự ở một bên hầu hạ đem từng cái từng cái trang sức thượng hạng lần lượt bày ra.

Hồ chưởng quỹ thì đứng ở bên trong quầy, năm sáu vị khách nhân đang trả tiền, nụ cười như tấm chiêu bài luôn thường trực trên mặt hắn. Hắn vừa cùng khách nhân hàn huyên, nhưng trên tay đếm tiền lại cẩn thận tỉ mỉ, thuần thục mà rất nhanh. Năm ngón tay nhỏ bé liền phân ra năm mươi đồng tiền, không sai một xu. Ai lại nghĩ tới một thương nhân sặc sụa hơi tiền như vậy lại là đầu lĩnh tình báo của quân Tây Lương tại Trường An?

Hồ chưởng quỹ vừa mới tính được một nửa khoản tiền thì mắt thoáng nhìn, trong lòng đột nhiên giật thót lên. Chỉ thấy cách một trượng là chủ nhân của chủ nhân hắn, Lũng Hữu Tiết Độ Sứ Trương Hoán đang chắp tay đằng sau cười híp mắt nhìn hắn. Hồ chưởng quỹ không hổ là người từng trải việc đời. Mặc dù đô đốc đột nhiên xuất hiện, nhưng hắn vẫn gặp kinh bất loạn, động tác nhanh nhẹn đem tám trăm văn tiền còn thừa điểm nhanh rồi đóng con dấu của mình lên hóa đơn. Lúc này mới gọi một người làm thuê khác bắt đầu tính tiền, còn chính mình ra nghênh đón “ Khách quan muốn mua trang sức loại nào?”

Trương Hoán thấy hắn làm việc cẩn thận thì không khỏi khen ngợi gật đầu rồi cười nói: “ Những món trang sức này ta đều nhìn không thuận mắt, muốn tìm vài món thượng hạng. Liệu có thể có loại tốt hơn không?”

“ Có! Có! Có! Mời khách quan đi theo ta.” Hồ chưởng quỹ kéo một cánh cửa nhỏ, mời Trương Hoán cùng chính mình đến, rẽ ngoặt mấy vòng thì mọi người đi tới trong một gian phòng. Nơi này tứ phía không có cửa đều là tường đá. Hồ chưởng quỹ thắp sáng đèn, lập tức nửa quỳ thực hành kiểu chào theo nghi thức quân đội “ Thuộc hạ Hồ Bình, tham kiến đô đốc!”

“ Ngươi là người trong quân?” Trương Hoán có điểm kinh ngạc, tại trong ấn tượng của hắn thì mọi người trong quân Tây Lương đều có thân hình cường tráng dũng mãnh. Một số quan văn cũng phần lớn là người tuổi trẻ, tôi luyện đến đen gầy mà tháo vát, nhưng trung niên trăng trắng mập mạp như thế thì cũng là rất ít thấy.

“ Thuộc hạ chính là người Trường An, nhiều thế hệ buôn bán. Bởi vì gia nghiệp khó khăn mà trước kia đi Vũ Uy vào trong quân. Liên tục giữ chức trông quân lương, sau lại được tuyển là Tuần Phong Sứ. Năm trước được phái đến Trường An liền mua lại cửa hàng này làm bình phong.”

“ Ta đã biết.” Trương Hoán gật đầu lại hỏi: “ Cửa hàng này có bao nhiêu thủ hạ?”

“ Khởi bẩm đô đốc, cửa hàng phần lớn là người làm thuê đích thực, chỉ có hai tên thủ hạ, ngoài ra còn có năm tên thám tử phụ trách thu thập tình báo thông thường cũng không ở trong quán” Trương Hoán một hồi lâu không nói gì, phải nói hắn rất không hài lòng. Quy mô quá nhỏ, rất nhiều tin tình báo mức độ sâu không thể thu được. Công dụng cũng quá đơn giản, ngoại trừ thu thập tình báo ra thì việc khác đều không thể đảm nhiệm, tỷ như ám sát, bắt cóc, ăn trộm tin ... Những điều này đều là bắt buộc phải có, nhưng chỉ có hai năm thời gian ngắn ngủi mà có thể làm được đến một bước này thì đã không tệ.

Hắn trầm tư chỉ chốc lát rồi nói: “ Trường An là kinh thành Đại Đường, nơi này tình báo rất quan trọng đốivới quyết sách của chúng ta. Ta hy vọng ngươi không nên giới hạn với một cửa hàng châu báu nho nhỏ, không nên sợ hãi, cứ can đảm mà đi làm. Quán rượu, thanh lâu, khách điếm, nhạc phường ... đều phải thiết lập. Nhân viên cũng phải gia tăng khiến tin tức đến càng nhiều. Ngươi cũng không cần làm nhiều, cứ quản lý các chi nhánh cho ta. Cũng phải chú ý thu nạp một nhóm người có tài ba đặc biệt và võ nghệ cao cường “

Trương Hoán nói rất nhiều một hơi, Trong lòng Hồ chưởng quỹ vừa cảm động vừa xấu hổ. Hai năm nay hắn mặc dù thành lập được một mạng lưới tình báo đơn giản, nhưng hắn ít nhất một nửa tinh lực đều đổ vào buôn bán. Nghiêm khắc nói thì hắn đã không làm tròn trách nhiệm. Nhưng đô đốc không xử phạt hắn, mà là khích lệ hắn làm việc lớn hơn, so với hi vọng của đô đốc thì hắn chỉ là một đầu lĩnh tình báo nho nhỏ ở Trường An, thật sự còn kém quá xa .

“ Đô đốc dạy bảo, thuộc hạ ghi nhớ trong lòng, ngày mai thuộc hạ liền đi một chuyến về quận Kim Thành cùng Đỗ tổng quản thương nghị mở rộng công việc.”

Trương Hoán đứng lên, vỗ nhẹ nhẹ bờ vai của hắn mà nói: “ Không nên xem nhẹ tác dụng của tình báo, nó chính là cơ sở tất cả quyết sách của ta. Lần này có thể thuận lợi chiếm đoạt Thục Trung, tình báo kịp thời đầy đủ lập công lớn nhất.”

“ Vâng, thuộc hạ đã nhớ.”

“ Tốt lắm, ta phải về. Ngươi chọn cho ta vài món trang sức thượng hạng, ngày mai phái người đưa đến trong phủ của ta. Ta sẽ trả đủ tiền.” Nói xong Trương Hoán mỉm cười dẫn mọi người thong thả ra về.

Trên đường cái chợ phía đông lúc này người càng nhiều, vai sát vai, chân chen chân, một khắc thời gian cũng đi không nổi chục bước. Trương Hoán cau mày, nhiều người như vậy làm hắn cũng không có chút hứng thú nào. Nhưng lại không có đường đi, chẳng lẽ thật sự bắt hắn cũng xem đèn đến thỏa thích mới có thể trở về sao?

Lúc này, từ phía sau chạy tới một người, cũng là người làm thuê của cửa hàng Ngô Châu Việt Bảo. Hắn chạy đến chắp tay thi lễ rồi nói: “ Trương chủ nhân, chưởng quỹ nhà ta sai ta dẫn đường, có một con đường nhỏ có thể trực tiếp ra khỏi chợ phía đông.”

Trương chủ nhân? Trương Hoán ha hả cười một tiếng “ Vậy thì liền làm phiền ngươi .”

Vì đường nhỏ kỳ thật chính là lối chuyên môn dùng để khẩn cấp chuyển hàng ở sau cửa hàng, chỉ có rộng độ một người đi. Người mập mạp cũng chỉ có thể nghiêng mình để bước. Đi ước ba bốn trăm bước thì phía trước đã nhìn thấy cổng lớn của chợ phía đông từ xa. Nơi này con đường thập phần rộng rãi, mặc dù cũng có người đến người đi nhưng đã có khả năng bước đi như bay.

“ Trương chủ nhân, người theo đường này liền có khả năng đi ra ngoài, trong quán bận rộn nên ta chỉ đưa đến nơi này.”

“ Đa tạ ngươi .” Trương Hoán hơi chắp tay với hắn, người hầu vội vàng thi lễ liền xoay người vội vã đi.

Trương Hoán ngẩng đầu nhìn chung quanh một chút, vùng này tựa hồ là cái sân rộng, vô số tiểu thương ở chỗ này mở quán vỉa hè bán tượng đất, bán cao da chó, thầy tướng số, bán đao kiếm gỗ, mở quán bắn tên đánh cuộc vân vân. Ánh đèn rực rỡ muôn màu, thu hút cũng không ít dân chúng tham gia trò chơi náo nhiệt.

“ Bán mì thịt bò đây, mì thịt bò chánh tông quận Kim Thành.” Một âm thanh thô kệch từ xa vọng lại, đúng là giọng nói của quận Kim Thành.

“ Đô đốc, nơi này lại còn có mì thịt bò quận Kim Thành, thật hiếm có!” Một người thân binh cười cười mà nói.

Trương Hoán lúc này mới nhớ ra mình còn chưa ăn cơm chiều. Hắn quay đầu lại nhìn qua mười mấy thân binh, ánh mắt ai nấy đều sáng rực lên, hắn liền cười nói: “ Cũng tốt! Nơi xa gặp bạn cố tri, chúng ta đi gặp đồng hương đi.”

Mười mấy người quay đầu nhằm hướng quán đi tới. Quán mì bày ở cạnh một bức tường, làm ăn coi như không tệ. Trên mặt đất bày ra hai mươi mấy bộ bàn ghế, trên cơ bản cũng có người có lẽ là bởi vì trời lạnh. Dựa vào bên tường còn căng hai cái lều trướng nhỏ, trong đó trước một cái lều có hai tên gia đinh đứng không cho người khác đi vào. Trang phục của chúng Trương Hoán lại mơ hồ có chút nhìn quen mắt, tựa hồ ở nơi nào đã thấy nhưng lại nhất thời nghĩ không ra.

“ Khách quan muốn ăn mì sao?” Quán chủ này thấy mười mấy người đến lập tức mặt mày hớn hở đón chào, một người thân binh nói: “ Cho chúng ta ba mươi bát mì, lều trại chúng ta muốn một cái.”

Quán chủ ước hơn ba mươi tuổi hơn, vẻ mặt khá phúc hậu thành thật. Hắn quay đầu lại nhìn qua lều trại rồi nói có chút gặp khó khăn: “ Hai cái lều trại này đều là nữ khách, không bằng chờ bọn họ ăn xong.”

“ Thôi khỏi!” Trương Hoán lắc đầu.

“ Vậy lều trại liền không cần. Mau đem mì cho chúng ta.” Thân binh thấy Trương Hoán không nói gì liền tìm một cái ghế đặt dựa vào tường.

Trương Hoán ngồi xuống, hắn lại nhịn không được nhìn qua hai người gia đinh, trong đầu lục lại xem trang phục bọn họ đã thấy ở nơi nào, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ ra.

Lúc này, một người thân binh bưng tới một chén mì cười nói: “ Đô đốc mau thừa dịp còn nóng mà ăn đi!”

Trương Hoán gặp trên bát mì có một lớp thịt vụn thật dầy thì không khỏi muốn ăn liền cười nói: “ Thoạt nhìn cũng giống mì thịt bò Kim Thành.”

Hắn tiếp nhận bát mì liền bắt đầu ăn miếng lớn. Vừa ăn vừa liên thanh khen ngợi “ Không tệ. Làm quả nhiên có tay nghề.”

Lúc này, từ trong lều mơ hồ vọng ra tiếng của một nữ nhân tuổi còn trẻ “ Đại tiểu thư của ta, ngươi là đến ăn mì hay là nhìn mì? Mì nguội mất, ăn nhanh đi!”

“ Ta không đói bụng, một mình ngươi ăn đi!” Đây là tiếng của một nữ nhân trẻ tuổi khác, âm thanh mềm mại mà đau buồn. Nghe hai giọng nói như thế, cả người Trương Hoán chấn động mạnh một cái, hắn khó có thể tin nổi nhìn về phía lều trại bên cạnh.



Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt