Đánh Mất Bản Thân

Chương 18



Năm 2010, mới đó mà thời gian trôi qua thật nhanh, giờ đây tôi đã là học sinh lớp 5 rồi. Một năm này tôi không còn học ở ngồi trường thân quen nữa, tôi chuyển đi đến ngồi trường mới đã hơn, độc lập với thế giới bên ngoài, xung quanh trường không có gì ngoài từng bờ ruộng cò bay thẳng cánh. Thật ra ngôi trường này không xa lạ gì với tôi, mỗi lần tôi đi về nhà ông ngoại thì sẽ đi ngang qua trường. Mỗi lần đi ngang qua, tôi chỉ thấy xa xa có ngôi trường cũ nằm trơ trọi giữ cánh đồng, không một bóng người như trường bỏ hoang vậy. Mà giờ đây tôi bước chân vào ngôi trường này thì thấy nó không giống như tôi tưởng như vậy. Trường có 3 phòng học và 1 phòng bảo vệ. Trong trường cũng có lớp 1, lớp 2, lớp 3, lớp 4 giống trường cũ của tôi, khác là chỉ khác có thêm lớp 5 thôi.

Ở đây tôi gặp được các bạn cùng lớp của tôi và các bạn mới không hề quen biết nữa. Có lẽ các bạn ấy lúc trước học tại ngôi trường này cho nên đối trường rất quen thuộc. Vừa vào lớp có thế thấy lớp chia làm hai dãy bàn khác nhau lạ thường, một bên là các bạn mới còn một bên là nhưng học sinh mới đến như chúng tôi đây. Chúng tôi cứ gặp người quen là ồn ào nói chuyện lên mà không để ý xung quanh, đợi đến khi có tiếng gõ thước trên bảng mới ngước đầu nhìn lên. Giờ đây trên bục giảng có một cô giáo có gương mặt tròn tròn, tóc ngắn mặc áo dài đứng trên đó. Cỗ gõ thước lên bảng để gây sự chú ý của chúng tôi rồi mới bắt đầu nói:

- Cả lớp im lặng nào. Cô chào các em, cô tên là Trà sẽ là chủ nhiệm lớp 5D của chúng ta, nếu các em có thắc mắc gì thì có thể tìm cô giải đáp hay khó khăn gì cô cũng có thể hỗ trợ giúp các em. Cô biết trong lớp có các bạn lớp 4C và 4D nhưng giờ chúng ta đã tạo thành một lớp mới hoàn toàn là lớp 5D nên các bạn phải hỗ trợ, giúp đỡ nhau trong học tập biết không. Giờ cô sẽ xếp lại chỗ ngồi cho các em.

Cố Trà bắt đầu xếp chỗ ngồi cho chúng tôi, tôi được cô xếp vào bàn số 3 tính từ trên xuống, bên phải tôi là Thảo- bạn thân tôi, còn bên trái là Ngân bạn mà tôi vừa mới quen. Tính tôi có thể nói là tự quen thuộc đi, vừa vào bàn là tôi liền kéo Thảo lại cùng nói chuyện với Ngân một cách ríu rít, thế nên tôi mới biết Ngân là học sinh giỏi được trường của đi thi học sinh giỏi của trường. Ngân thật giỏi, Thảo cũng không kém, Thảo là người viết chữ đẹp nhất lớp tui trước đây còn được cửa đi thi viết văn hay chữ tốt còn được giải nhì nữa. Còn tôi ngồi giữa hai bạn nữa vừa học giỏi vừa xinh đẹp như vậy lại chỉ là học sinh trung bình, còn đen nữa, tự nhiên thấy ngại ghê.

Chúng tôi làm quen nhau xong thì cùng ngồi im lặng đợi cô Trà viết thời khóa biểu lên bảng đen còn chép lại để thứ hai còn biết soạn sách vở đi học. Lên lớp 5 rồi lịch học của tôi cũng nhiều lên, trước đây chỉ cần học tới thứ 6 là được nghỉ giờ đây phải học đến thứ 7 mới được nghỉ, còn có môn học mới là tiếng anh nữa. Rồi còn mỗi môn học sẽ có từng thầy cô giáo dạy khác nhau không giống trước đây một người dạy hết tất cả. Thật có nhiều khác biệt rất lớn nên tôi phải tập làm quen lại từ từ rồi.

Sau khi nhận lớp, quen bạn mới và làm vệ sinh lớp học xong hết rồi thì chúng tôi cũng đã về. Đúng rồi, vì từ lớp 3 tôi đã tự học nên mẹ cũng yên tâm để tôi đi học một mình. Để tiện cho tôi đi học mẹ đã mua cho tôi một chiếc xe đạp mini để đi đi về về dễ dàng hơn. Giờ đây tôi đang dắt xe ra sân trường chuẩn bị về nhà đây. Lúc đầu vì muốn học đi xe đạp tui đã sử dụng chiếc xe đạp nữ của mẹ, mỗi lần tập là mỗi lần té ngã, ngã đến nối trầy da chảy máu nhưng vì được đi xe tôi vẫn cắn răng kiên trì xuống dưới. Cuối cùng thì tôi cũng đã học được đi xe đạp và có xe của mình đó. Này chắc là câu mà mọi người nói gánh nặng ngọt ngào chăng.

Tôi dắt xe ra đến đường lớn rồi mới lên xe đi về nhà. Về đến nhà tôi liền thay đồ đang mặc ra để đi giặc. Tôi phải giặc đồ sạch thì thứ hai mới có đồ mặc, đồ cũng sẽ không bị chấm chấm đen. Tôi đang cắm cúi giặc đồ thì mẹ tôi về. Tôi chào mẹ rồi tiếp tục công việc trong tay, còn mẹ thì đi vào nhà vội nấu cơm gì giờ cũng đã trưa rồi. Cứ thế hai mẹ con tôi ai làm việc nấy cho đến khi mẹ nấu cơm xong, tôi cũng giặc đồ và phơi xong thì cùng nhau ăn cơm. Chưa ngồi vào bàn thì đã thấy bé Hương ngồi đó trước rồi, trong tay còn ôm một cái chén nhựa để ăn cơm. Nghe đâu là ăn bằng chén (bát) nhựa không dễ bể, em cũng sẽ dùng được lâu hơn. Không tốn tiền mua chén bát mới.

Ngồi vào bàn tôi mời mẹ rồi mới bắt đầu bưng chén (bát) cơm lên ăn từng miếng một. Tôi vừa ăn vừa gặp đồ ăn cho bé Hương, nhìn em ăn tôi cảm thấy vui vui gì đâu á. Ăn xong tôi đi rửa chén phụ mẹ rồi vào nhà lấy sách vở ra chuẩn bị bài trước. Đọc tới 12 giờ 30 thì lên giường ngủ trưa với em. Đây đã là thói quen của tôi rồi không biết lúc đi học tôi có thay đổi lại được không nữa. Thế là tôi ngủ trưa đến 2 giờ dậy xem em một lát rồi đi chơi với các anh chị trong xóm. Thôn xóm của tôi chỉ có tôi với Trọng là cùng tuổi còn lại thì toàn là anh chị lớn hơn, không thì là mấy em nhỏ hơn tôi thôi. Sao chỗ tôi ở lại thiếu trẻ con vậy chứ. Muốn chơi cái gì cũng không được, thiệt khó quá đi.

Tôi cùng mọi người chơi bắn bi, chơi năm mươi nguyên buổi chiều. Chơi đến khi trời tối vẫn chưa có ai muốn trở về nhưng người lớn đã đến kêu rồi, nên chúng tôi hẹn tối nay đến chơi tiếp vì hôm nay là 15 đêm trăng tròn mà.

Tôi vui vẻ đi vào nhà tắm rửa rồi ra ăn cơm với mẹ và đợi các anh chị đến. Đêm nay có thể là đêm khó ngủ đây, chúng tôi có thể chơi được rất nhiều thứ, nào là chơi năm mươi trong đêm, hay chơi u quạ, còn có thể nhác ma nữa. Tôi thật chờ mong nha hihi.