Danh Họa

Chương 5: Mộng Xuân (hơi H)



005. Mộng xuân  ( hơi H )

Trong mơ hồ, có giọng nói quen thuộc lại dễ nghe vang lên ở bên tai.

"Làm sao vậy?"

"Nơi đó không thoải mái sao?"

Du Họa mở mắt ra, phát hiện mình đang ngồi trong chiếc Land Rover.

Sao lại thế này? Tại sao cô còn ở trong xe, rõ ràng cô đã quay về ký túc xá rồi mà...

"Không có mặc qυầи ɭóŧ, điều hòa thổi trúng tiểu huyệt rất lạnh." Du Họa nghe thấy giọng nói của chính mình.

Du Họa trợn mắt há hốc miệng, tại sao cô lại dùng giọng điệu nũng nịu như vậy nói chuyện với Mặc Thư lão sư?

Chỉ là hành động kế tiếp của Giản Mặc Thư cũng vượt xa tưởng tượng của cô.

"Thì ra là vậy, để tôi nhìn xem..." Giản Mặc Thư cởi dây an toàn, vẻ mặt thương tiếc mà quỳ gối giữa hai chân cô, nhẹ nhàng cởi giày đem hai chân cô đẩy thành chữ M, lộ ra tiểu huyệt kiều nộn.
Mặc Thư lão sư! Còn có người khác ở...

Du Họa hoảng sợ liếc nhìn về phía tài xế trên ghế lái ghế, lại phát hiện tài xế giống như người máy, động tác cứng đờ đang lái xe, hoàn toàn không nhận thấy động tĩnh ở phía sau.

Ngón tay cường thế của Giản Mặc Thư đã với vào giữa hai chân Du Họa, đem hai mảnh cánh hoa căng ra, lộ ra lỗ nhỏ bị bảo hộ rất khá, bàn tay anh dán lên, dịu dàng vuốt ve nơi tư mật của cô.

Độ ấm lòng bàn tay của người đàn ông xua tan hàn ý giữa hai chân, làm Du Họa chậm rãi thả lỏng, dần dần có thể khống chế thân thể của mình.

Cô híp con mắt hưởng thụ Giản Mặc Thư dịu dàng vỗ về chơi đùa, thỉnh thoảng ngón tay của anh vô tình cố ý ấn lên tiểu thịt viên làm cô khẽ run lên.

Tuy rằng đầu càng ngày càng mơ hồ, nhưng ý nghĩ trong lòng Du Họa lại càng ngày càng sáng tỏ ——
Mặc Thư lão sư là người thủ lễ như vậy, cho dù cô ở trước mặt anh cởi hết quần áo anh cũng hiện lên một tia du͙ƈ vọиɠ, lúc nhéo tiểu âm đế của cô đều vì công việc mà xin lỗi cô, thì tại sao khi biết cô không mặc qυầи ɭóŧ lại vén váy cô lên chơi đùa tiểu huyệt chứ?

Cho nên, khẳng định đây là mơ.

Giống như những giấc mơ từ trước tới nay của cô...

Sau khi xác định đây là mơ, Du Họa cũng bắt đầu lớn mật.

Cô vặn vẹo thân thể, làm mông nhỏ hướng đến bàn tay người đàn ông. Khi ngón tay anh đi ngang qua cửa động, tiểu huyệt cơ khát lập tức nắm lấy cơ hội cắn đầu ngón tay anh, mấp máy huyệt thịt muốn đem ngón tay hút vào.

Giản Mặc Thư cũng vô cùng phối hợp mà cắm ngón giữa vào, dọc theo nhục bích khít chặt trên dưới moi lộng, bắt đầu thăm dò khắp nơi .
Khi ngón tay anh ngẫu nhiên chạm vào điểm mẫn cảm, Du Họa đột nhiên gắt gao hút lấy ngón tay thẳng kêu không cần. Nhưng Giản Mặc Thư cố tình không buông tha cô, lòng bàn tay hơi thô ráp ấn vào điểm kia đến khi tiểu huyệt run run rẩy rẩy phun ra nước mới bằng lòng buông tha.

Du Họa bị làm cho thoải mái, Giản Mặc Thư lại đột nhiên thu tay.

Nhục huyệt lập tức mất đi an ủi, ở trong không khí dồn dập lúc đóng lúc mở, bởi vì động tình mà chảy ra chất lỏng theo kẽ mông tràn xuống phía dưới ghế.

Du Họa mặt đầy ủy khuất nhìn về phía Giản Mặc Thư: "Làm sao vậy?"

"Quá kịch liệt, sẽ làm rách màng."

"Không sao!" Dù sao cũng chỉ là mơ.

"Không được, em sẽ đau."

Du Họa há miệng thở dốc, rất muốn nói cho anh đây chỉ là mộng mà thôi, sẽ không đau, nhưng lại có một ít nho nhỏ cảm động.
Cho dù ở trong mơ, bản chất Mặc Thư lão sư vẫn dịu dàng như cũ ...

Nhìn Du Họa hồi lâu không nói lời nào, đại khái cho rằng cô không cao hứng, Giản Mặc Thư ra tiếng dò hỏi:

"Nơi đó còn lạnh sao?"

Du Họa cọ xát hai chân, rầu rĩ nói: "Mặc Thư lão sư che lại sẽ không lạnh."

Sau đó cô bị Giản Mặc Thư tách hai chân ra, bạch bạch hai cái đánh vào chân tâm, một đống dâʍ ɖịƈɦ văng đầy lòng bàn tay anh.

"Thật tao như vậy, ra cửa không mặc qυầи ɭóŧ là muốn đem tiểu bức lộ cho ai nhìn?"

"Không có!" Gương mặt Du Họa phồng lên, bộ dáng thở phì phì giống cá nóc: "Qυầи ɭóŧ bị ướt nên em không có mặc!"

Du Họa vốn tưởng rằng có thể tự chứng minh trong sạch, lại thấy ánh mắt Giản Mặc Thư lộ ra vẻ dường như đã phát hiện cái gì đó.

"Thì ra, lúc chưa cởϊ qυầи lót còn không có thoát ngươi liền ướt em đã ướt."
"Còn nói không tao."

!!!

Du Họa trăm triệu không nghĩ tới chính mình còn tự bạo.

"...Em không có!"

"Được." Giản Mặc Thư cười nhạt nhìn cô:

"Không thể dùng tay che thì dùng cái khác, nhiệt nhiệt đồ vật, được không?" Anh đè thấp thanh âm.

*

Đồng hồ báo thức 9 giờ vang lên, Du Họa giật mình rớt xuống, mơ mơ màng màng bò lên.

Nhìn lướt qua bốn phía, ba các giường khác trong ký túc xá chăn nệm vẫn vẫn giống như ngày hôm qua, xem ra bạn cùng phòng của cô đêm qua cũng không về.

Du Họa che rèm cởϊ áσ ngủ và qυầи ɭóŧ, thay quần áo cô đã đặt sẵn ở đầu giường.

Rửa mặt xong, Du Họa bắt đầu thu dọn hành lý.

Đồ đạc của cô không nhiều lắm, toàn bộ trang phục hè cùng nội y, thêm một ít chai lọ linh tinh cũng chỉ chiếm hơn một nửa vali, cô lại giặt sạch qυầи ɭóŧ bị ướt khi ngủ, vắt khô, bỏ vào túi quần áo sạch sẽ nhét vào vali, tính toán lúc qua bên kia sẽ lấy ra phơi lại.
Du Họa nhìn thời gian, gần 10 giờ, còn hơn 1 tiếng, cô chạy nhanh qua chỗ quản lý ký túc xá để làm thủ tục chuyển đi.

Hôm nay người đến đây đặc biệt nhiều, chờ đến khi Du Họa điền xong đơn rồi nộp lên, lấy ra di động vừa thấy đã 10 giờ 40 phút.

Còn có một dãy số xa lạ gửi một tin nhắn lúc 10 giờ.

【 mang quần áo và nhu yếu phẩm là đủ rồi, chỗ của tôi có sẵn chăn đệm. 】

Là... Mặc Thư lão sư?

Du Họa trả lời 【 được 】, sau đó lưu dãy số vào danh bạ, một bên bước chân nhanh hơn.

Chỉ là từ ký túc xá đến cửa hông trường học đi mất hơn mười phút, nếu không chạy nhanh có thể cô sẽ đến muộn.

Du Họa vội vàng chạy về ký túc xá, trong tin nhắn Giản Mặc Thư nhắc nhở cô đem thảm theo.

một nửa vali còn lại vừa vặn đủ nhét tấm thảm vào, Du Họa khóa cửa kéo vali cộp cộp chạy ra ký túc xá, quẹo vào cửa hàng tiện lời bên cạnh một túi bánh mì và sữa bò.
Lúc ra khỏi cửa hàng lại gặp phải người không muốn gặp.

"Cô dọn đi sao? Thật tốt quá." Tần Nhĩ Na vẫn như ngày hôm qua, trên mặt tươi cười là Du Họa gặp qua chân thành nhất.

"Không liên qua tới cô." Du Họa nhai bánh mì, hút một ngụm sữa bò lướt qua cô ta.

Đi đến cửa hông vừa vặn 11 giờ, Du Họa đem túi bánh mì và hộp sữa bò ném vào thùng rác, quay đầu nhìn thấy cách đó không xa người đàn ông dưới bóng cây.

Hôm nay Giản Mặc Thư mặc một cái áo màu trắng ngắn tay cùng quần jean màu xanh biển, trên đầu đội mũ lưỡi trai, hợp với gương mặt góc cạnh rõ ràng, nhìn qua hoàn toàn là một sinh viên soái khí.

Nữ sinh đi ngang qua bụm mặt, thấp giọng thảo luận về anh, còn có không ít nữ sinh vô tình cố ý mà đi bên cạnh anh, nhưng không có ai dám tiến đến gần, đơn giản là quanh thân anh đều tản ra hơi thở khó chịu.
"Mặc Thư lão sư, xin chào."

"Chào." Thấy Du Họa, trong nháy mắt Giản Mặc Thư khôi phục bình thản, chuyển biến tốc độ mau đến Du Họa phía trước cảm nhận được Giản Mặc Thư trên người quay chung quanh nhàn nhạt hắc khí chỉ là ảo giác.

Giản Mặc Thư lịch sự tiếp nhận vali trong tay Du Họa, cùng cô đi đến chiếc Land Rover đang dừng lại bên đường đối điện.

"Tối hôm qua ngủ ngon chứ?" Giản Mặc Thư cong môi, nhìn về phía Du Họa, phảng phất chỉ là trong lúc vô tình dò hỏi.

Du Họa nhìn chằm chằm mặt Giản Mặc Thư.

Lông mi anh thật sự rất dài...

Một mạt đỏ ửng chậm rãi lan ra hai bên má cô, cô đột nhiên quay đầu đi.

"Còn...tốt."

Tha thứ cho cô bây giờ không thể nhìn thẳng vào Giản Mặc Thư.

Rốt cuộc, tối hôm qua ở trong mơ, khuôn mặt anh dính sát vào đùi cô, đầu lưỡi...cách cô như vậy gần.
——————

Tiểu kịch trường

Nữ sinh đi ngang qua bụm mặt, thấp giọng thảo luận về anh, còn có không ít nữ sinh vô tình cố ý mà đi bên cạnh anh, nhưng không có ai dám tiến đến gần, đơn giản là quanh thân anh đều tản ra ——

Tôi!Đã!Có!Chủ!!!