Danh Gia Vọng Tộc

Chương 61



Cẩm Sắt thấy Hoàn Nhan Tông Trạch trợnđôi mắt xanh như sóng triều dâng thì nàng bất chợt ngượng ngùng, đôi gòmá ửng đỏ. Nàng nghĩ gã vừa mới cứu bản thân mình và em trai, báo hạivết thương cũ rách ra, ấy thế mà nàng còn hiểu lầm đến nỗi đá cho hắnmột cú, chuyện này dù là ai đi nữa đều sẽ phải nổi cáu, huống hồ là Hoàn Nhan Tông Trạch, người có lẽ chưa từng gặp tình huống này.

Nhưng Cẩm Sắt tự nhủ chuyện này đâu thểdo nàng tất, ai bảo Hoàn Nhan Tông Trạch làm bộ ngọt ngào làm chi, nàngmới gặp hiểm cảnh, thần kinh vốn đã căng thẳng, nhìn đâu cũng thấy nguyhiểm, thấy gã cởi quần áo liền nhớ tới những lời bỡn cợt ban nãy, chonên mới hiểu lầm thành như vậy, nàng và gã cũng đâu có thân thiết, saocó thể hiểu rõ mồn một tính tình gã chứ.

Nàng chần chừ liếc gã, Hoàn Nhan TôngTrạch lườm nàng một cái liền buông đôi tay xuống, ngã phệt trên đất. Cẩm Sắt thấy gã nằm im trên mặt đất không hề nhúc nhích thì bỗng thấy giậtmình. Nàng đâu có biết cưỡi ngựa, nếu Hoàn Nhan Tông Trạch mà bị ngấtthật thì việc không thể trở về đúng lúc chỉ là chuyện nhỏ, sợ rằng gãbỗng dưng nổi cơn giận dữ, bám dính không tha thì nàng đúng là gặp rắcrối to.

Cẩm Sắt âu lo, không dám làm phật lòngHoàn Nhan Tông Trạch, vả lại cảm thấy có phần áy náy, cho nên vội vàngchạy tới cạnh gã, ngồi thụp xuống, vừa đẩy Hoàn Nhan Tông Trạch đangnhắm nghiền mắt vừa gọi: “Vương gia? Vương gia tỉnh lại đi?”

Thấy Hoàn Nhan Tông Trạch không hề phảnứng gì, rồi lại thấy xung quanh vô cùng im ắng, vào đông bốn bề vốn yêntĩnh lạnh giá, ngay cả một tiếng chim cũng chẳng nghe thấy, Cẩm Sắt thật nôn nóng đến muốn khóc.

Thuốc bột trong bình sứ kia vốn do ngày thứ hai sống lại nàng hái thảo dược nghiền nát mà thành, đơn thuốc nàng lấy từ quyển sách hiếm trước đây Tạ Thiếu Văn tặng nàng. Năm xưa khicòn ở kinh thành, do Tạ Thiếu Văn biết nàng có sở thích sưu tầm sáchquý, cho nên mỗi lần có quyển sách nào quý hiếm, hắn đều tặng tới phủThủ phụ.

Chẳng hạn như lúc Võ An Hầu còn nhậmchức ở Hình Bộ, lúc đó trong kinh bắt được một kẻ giang hồ lãng du,quyển sách này vốn tìm thấy khi lục soát người hắn, lúc ấy nàng vốn dĩrất thích thể loại thoại bản diễn nghĩa*, năm đó lại còn bé, cho nên vôcùng tò mò chuyện giang hồ, vì thế nghe Tạ Thiếu Văn nói Võ An Hầu đemtang vật về phủ liền nhắc tới đôi câu, Tạ Thiếu Văn thấy thế lập tứcmang tặng sách cho nàng. Có điều đối với thảo dược thì nàng chỉ mới đọcqua hai trang, thấy toàn những thứ thuốc ghê rợn dọa người, cho nên liền vứt xó, chẳng ngờ hôm nay lần đầu tiên dùng tới lại để trả đũa Võ AnHầu phủ, âu cũng là bọn họ gieo nhân nào, gặt quả nấy**.

*Nguyên văn là cụm từ “Nhân quảtương báo”. Nhân quả là nguyên nhân và kết quả, trong Phật Giáo, cụm từnày chỉ nguyên nhân và kết quả của sự vật, kiếp này gieo nhân này thìkiếp sau gặt quả ấy, thiện có thiện báo, ác có ác báo. Tương là lẫnnhau, báo là hồi báo, đáp lại, đền đáp. Cụm từ này đặt vào trong câu hơi trừu tượng và khó giải thích một chút, vì hành động đưa sách của TạThiếu Văn không phải là việc ác, nhưng chuyện Vạn thị ra tay với CẩmSắt, dẫn đến Cẩm Sắt học theo sách hại Thu Bình thì chính là một hànhđộng “đáp lại”. Theo cách hiểu của tớ thì cụm từ “Nhân quả tương báo”trong câu có nghĩa tương tự với cụm từ tớ dùng.**Thoại bản là một hình thức kểchuyện bằng cách hát xướng hoặc tiểu thuyết, phát triển từ thời Tống,chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân hát xướng. Diễn Nghĩa là một thể loại văn chương, lấy sự kiện lịch sử nhất định làm bối cảnh, lấy tư liệu truyền thuyết và sách sử làm nền tảng, thêm vào mộtsố chi tiết xây dựng thành những cuốn tiểu thuyết chương hồi như “Tamquốc chí”, “Tuỳ Đường diễn nghĩa”, cách hành văn rõ ràng, dễ hiểu, thiên về tự thuật, tình tiết mạnh mẽ. (Theo Baidu)Bởi nàng sợ thuốc ít gây tác dụng, chonên bỏ rất nhiều thuốc bột vào trong bình sứ, nhớ tới lúc Thu Bình vừangửi một chút mà ngất ngay tại chỗ, Cẩm Sắt càng thêm phần chắc chắnHoàn Nhan Tông Trạch đã hoàn toàn hôn mê. Nghĩ vậy bỗng chốc đôi chânnàng mềm oặt, ngã ngồi xuống bên người gã.

Hoàn Nhan Tông Trạch cứ bất tỉnh nhưvậy, Cẩm Sắt thì cứ đờ người nhìn gã, nàng thấy gã nằm im lặng, đôi taymở rộng, đôi chân hơi dạng, mặt hướng lên trời. Tư thế này làm vóc người gã càng có vẻ cao lớn, khiến người khác ngắm gã ngủ giữa đất trời màvẫn mang phong thái hiên ngang khí phách, dũng cảm gan dạ đặc trưng. Cẩm Sắt lặng ngắm khuôn mặt bình yên với những đường nét tuấn tú dưới ánhmặt trời của gã, gương mặt gã tựa như được đẽo gọt tỉ mỉ từ tượng điêukhắc, khôi ngô đến mức ai nhìn vào cũng phải ca ngợi, nàng bỗng tự dưngnảy ra suy nghĩ so sánh gã và Tạ Thiếu Văn.

Trước đây mặc dù nàng không thích TạThiếu Văn, nhưng vẫn phải công nhận vẻ đẹp của hắn, bởi ông nội và chanàng đều là người có dáng hình tuấn tú của người trí thức, lâu dần khiến khiếu thẩm mỹ của Cẩm Sắt cũng nghiêng về vẻ đẹp nho nhã ôn hòa. Hiểnnhiên Hoàn Nhan Tông Trạch không hề có vẻ ôn hòa nho nhã này, gương mặtcủa Hoàn Nhan Tông Trạch rất sắc nét, đường nét to rõ đặc trưng củangười ngoại tộc, mặt mày hào sảng, nhưng không hề lộ vẻ tục tằn thô lỗ,da dẻ nhẵn nhụi, cả khuôn mặt toát vẻ sắc sảo vô cùng. Nếu nói Tạ ThiếuVăn sở hữu tướng mạo như cây trúc dưới ánh trăng, tao nhã tuấn tú, thìHoàn Nhan Tông Trạch lại càng như vách đá cheo leo nơi đỉnh núi, như cây thông lừng lững giữa chốn gió rét bừng ánh lửa, thân thể gã vô cùng rắn rỏi kiên cường. Ngắm gần thế này, trông gã quả thật xứng đáng với danhhiệu mỹ nam tử.

Cẩm Sắt bất giác khen thầm, nhưng rồibỗng dưng giật mình tỉnh táo lại. Nàng nghĩ đến cảnh đám nô tài Diêu gia không tìm thấy mình, bất chợt toát mồ hôi lạnh, lập tức tới gần HoànNhan Tông Trạch, gắng sức nhéo vào đôi má gã.

“Hoàn Nhan Tông Trạch, ngài mau tỉnhdậy! Ngài phải nhanh đưa tiểu nữ trở về, tiểu nữ không biết cưỡi ngựađâu! Ngài tỉnh lại mau lên…”

Nàng mới vỗ vài phát, ai ngờ Hoàn NhanTông Trạch đột ngột mở mắt, sau đó gã đồng thời nhấc tay nắm chặt đôitay nàng rồi quật ngược lại, thân thể cao to của gã lộn lên, trong nháymắt đè ngửa Cẩm Sắt xuống cỏ. Cẩm Sắt bất ngờ bị tấn công, chỉ có thểgiương mắt ngây ngẩn nhìn lên gương mặt tuấn tú của gã.

Hoàn Nhan Tông Trạch chẳng qua muốn trêu đùa Cẩm Sắt, cho nên mới giả đò hôn mê, thấy nàng sợ hãi đẩy mình,trong lòng gã vô cùng thích thú, thầm tính đợi cho nàng sốt ruột tớiphát khóc, gã mới bất thình lình tỉnh dậy dọa nàng sợ chết khiếp. Nhưngmà Cẩm Sắt chỉ đưa đẩy vài cái rồi ngồi lặng bên cạnh, ngắm nhìn gã tớimức khiến gã chợt thấy hốt hoảng.

Gã học võ từ nhỏ, dù nhắm mắt lại nhưngcác giác quan vẫn nhạy bén hơn so với người thường, cảm thấy ánh mắt như làn nước của nàng, cộng với hơi thở thơm ngát nồng đượm quẩn quanh bêncạnh, khiến gã tự dưng chẳng muốn tỉnh dậy, gã cảm thấy ánh mắt dịu dàng của nàng thật giống như sợi lông tơ khẽ khàng vuốt qua trái tim gã, cảm giác ngứa ngáy nóng bừng này khiến chân tay gã trở nên cứng ngắc, timđập thình thịch, toàn thân trở nên bứt rứt khôn tả.

Thế nhưng Cẩm Sắt lại chẳng hề biết,đúng lúc này nàng còn dùng đôi tay nhỏ nhắn mang theo làn gió lạnh buổisớm như ngọc mát lụa mềm nhéo mạnh vào làn da thô ráp của gã, khiếngương mặt gã nóng rẫy hừng hực, bỗng dưng gã vô cùng mong ngóng đôi taymềm lạnh như nước tựa tơ của nàng, cứ như thể gã là một kẻ lữ hành langthang trong sa mạc khát khao tới gần suối nguồn mát lạnh vậy.

Vì thế trong khoảnh khắc gã bỗng trở nên nóng nảy thô lỗ, đầu óc đặc quánh, chộp được đôi tay nàng liền lập tứcxoay nàng đè xuống dưới thân. Gã chỉ biết rằng gã nhất định phải đặtnàng xuống dưới, nếu không chắc gã sẽ bị giày vò đến phát điên mất.

Nhưng khi đối diện với đôi mắt sáng củaCẩm Sắt, gã bỗng nhiên giật mình, chẳng hiểu sao lúng ta lúng túng. Đôimắt long lanh như nước của nàng in bóng hình gã, con ngươi đen nhánh mởto, đầy vẻ sững sờ ngạc nhiên, đôi mắt trong veo tựa làn nước, hàng micong khẽ rung, mỗi lần chớp động như thể vuốt qua đáy lòng gã, khiếntrái tim gã đập nhanh và khó lòng kiểm soát hơn cả năm tám tuổi, lúc gãlần đầu tiên được Phụ hoàng cho phép dẫn năm nghìn kỵ binh tấn công Vânthành đêm đó.

Ánh mắt gã nhìn nàng bất giác trở nênđăm chiêu, gã ngắm cái mũi xinh xắn, đôi môi mềm mại hồng hào như cánhhoa, hàm răng trắng bóc ngọt ngào tựa hạnh nhân hảo hạng, khiến gã chỉmuốn vươn lưỡi liếm một chặp. Còn cả đôi cổ tay thanh mảnh kia làm gãvừa muốn nắm thật chặt, vừa chỉ sợ làm nàng bị đau, cảm giác dịu mềm quá đỗi khiến gã muốn dùng tay ve vuốt cho thỏa, nhưng lại sợ rằng bản thân sẽ chìm đắm vào vẻ đẹp thanh cao thoát tục* nhường này.

*Nguyên văn là từ “Băng cơ ngọccốt”, băng nghĩa là trong suốt, băng cơ ngọc cốt nghĩa là xương cốt nhưngọc băng, cụm từ này để miêu tả làn da thiếu nữ mịn màng trơn láng.

Mặc dù trông nàng còn nhỏ, nhưng dángdấp mảnh khảnh yêu kiều biết bao, các cô thiếu nữ Đại Cẩm mười lăm tuổimới cập kê gả chồng, nhưng nơi thảo nguyên của gã, thiếu nữ vốn dậy thìtừ sớm, mười một mười hai tuổi đã có con là chuyện thường tình…

Nghĩ vậy, đôi mắt xanh của Hoàn NhanTông Trạch bỗng dưng tối sẫm lại, như thủy triều cuộn dâng, như sấm sétchớp động giữa những đám mây đen trên bầu trời vần vũ gió mưa, cổ họnggã khô khốc, gã bỗng thấy phần bụng dưới râm ran, tức thì gã giật thótngười tỉnh táo lại, gào toáng lên như thể gặp quân địch, lập tức buôngcổ tay Cẩm Sắt ra, nhảy khỏi người nàng rồi ngã uỵch sang một bên, thởhổn hà hổn hển.

Gã cảm thấy sự biến hóa của mình sao màdài dằng dặc, nhưng thật ra chỉ trong nháy mắt mà thôi, Cẩm Sắt cònđương sợ hãi vì Hoàn Nhan Tông Trạch tự dưng tỉnh dậy, nàng không hiểusao gã ngửi thuốc mà không hề ngất đi, cho nên đâu có chú ý tới vẻ mặtvà đôi mắt ửng đỏ của gã, càng chẳng để ý tới tư thế thân mật giữa haingười, nàng duy chỉ thấy Hoàn Nhan Tông Trạch cứ như thể bị rắn cắn vậy, bỗng dưng lại nhảy bổ khỏi người nàng.

Cẩm Sắt nhìn sang gã, thấy gã vẫn nằmbất động trên mặt đất thì vô cùng ngạc nhiên, còn tưởng rằng thuốc mêcủa mình có tác dụng đặc biệt đối với người ngoại tộc ấy chứ. Nàng ngồidậy, nhìn Hoàn Nhan Tông Trạch với ánh mắt đầy ngờ vực rồi hỏi: “Ngài ổn không vậy?”

Hoàn Nhan Tông Trạch bấy giờ đã khốngchế được sự xốn xang trong lòng, gã mở mắt lườm Cẩm Sắt, lạnh lùng nói:“Không ổn! Đau đầu, mệt mỏi toàn thân, vô cùng tức giận!”

Cẩm Sắt thấy giọng nói của gã đầy hănghái, ánh mắt sáng rỡ, duy có nét mặt là làm bộ dữ dằn, rõ ràng trông gãvô cùng khỏe khoắn, nàng đành thở dài thườn thượt, sau đó cười nói: “Nếu ngài không sao thì hãy đưa tiểu nữ về ngay có được không? Tiểu nữ sợ…”

Nàng còn chưa dứt lời, gương mặt HoànNhan Tông Trạch chợt đanh lại, gã híp mắt nhìn chằm chằm nàng, khiến Cẩm Sắt rợn cả da gà, sợ đến mức tim nảy thình thịch như muốn vọt khỏimiệng. Hoàn Nhan Tông Trạch nhìn nàng chăm chú một lúc rồi hừ mạnh mộttiếng, sau đó gã ngồi dậy, chẳng nói chẳng rằng.

Cẩm Sắt lo lắng không yên, có trời mớibiết nếu đám nô tài Diêu gia không tìm thấy nàng thì sẽ nảy sinh baođiều bàn tán nhăng cuộ đến mức nào. Nàng thật không dám trêu chọc HoànNhan Tông Trạch, ngộ nhỡ vị tổ tông này cáu giận thật thì nàng biết trởvề sao đây.

Cẩm Sắt khóc không ra nước mắt, ngẫmrằng trở về là chuyện quan trọng nhất, ngẫm rằng phải nhẫn nhịn, lúc này mới coi như đỡ phần nôn nóng.

Nhìn vết thương trước ngực Hoàn NhanTông Trạch, Cẩm Sắt nhớ tới hôm ấy ở trên thuyền nàng đã từng xử lý vếtthương cho gã, lần này càng chẳng cần chú trọng tới lễ nghĩa nữa, có lẽnàng nên băng bó cho gã, bởi lẽ nếu nhanh chóng dỗ dành vị tổ tông nàythì gã mới mau mau đưa nàng trở về.

Nghĩ vậy Cẩm Sắt lập tức tươi cười, dịudàng nói: “Vết thương của ngài bị rách ra rồi, ban nãy do lỗi của tiểunữ tất, vậy ngài còn chưa nguôi giận sao? Vương gia là người khoan dungđộ lượng, bụng tể tướng chứa được cả con thuyền*, ngài cần gì phải chấpnhặt với tiểu nữ. Nếu không để tiểu nữ trước hết xử lý vết thương choVương gia nhé?”

*Bụng tể tướng chứa được cả conthuyền: là một câu thành ngữ xuất phát từ điển cố, dùng để hình dungngười có lòng khoan dung độ lượng.

Hoàn Nhan Tông Trạch thấy Cẩm Sắt ra vẻlấy lòng thì mới quay sang ngó nàng, Cẩm Sắt vội vã nở nụ cười tươi. Gãnhìn đôi má lúm đồng tiền của nàng nở rộ như hoa dưới ánh nắng mặt trời, tóc mây đen như mực càng làm nổi bật dung nhan trong sáng đẹp đẽ, ánhmắt sáng rỡ như trăng rằm, sóng sánh trong veo, đôi mắt toát vẻ dịudàng, đôi môi đầy đặn hồng hào ươn ướt tựa cánh hoa, hàm răng trắng bóc.

Hoàn Nhan Tông Trạch nhìn lướt qua đôi môi nàng, sau đó xoay người sang một bên, làm bộ giận dỗi hừ hừ vài tiếng.

Cẩm Sắt thấy gã như vậy, trái lại thởphào nhẹ nhõm, vội vã lấy thuốc trị ngoại thương từ trong tay áo ra đểxuống đất, sau đó cởi áo ngoài của gã ra thì thấy ngay tấm băng vảitrắng quấn trước ngực đã bị nhuộm một màu đỏ thẫm. Cơn giận trong lòngnàng bất chợt chuyển thành nỗi áy náy.

Nàng nghiêng người định tháo nút tấmbăng dưới nách Hoàn Nhan Tông Trạch, chẳng ngờ ngón tay vừa mới chạmvào, Hoàn Nhan Tông Trạch bỗng dưng gào toáng lên làm Cẩm Sắt giật nảyngười ngước nhìn lên, nàng thấy gã tỏ vẻ khó chịu, ánh mắt hình như hơilảng tránh, gã cất giọng nói: “Tay chân vụng về đến nỗi làm đau ta! Nhìn nàng có vẻ lanh lợi, sao còn chẳng bằng gã thái giám nhanh nhẹn hay hầu hạ bên người ta thế. Thôi đi, để ta tự làm.”

Hắn dứt lời liền cúi xuống tự tháo nútthắt, sau đó giật mạnh tấm băng đến nỗi Cẩm Sắt nghe rõ cả tiếng, mắtthấy vết thương đáng sợ của gã lộ ra ngoài, da thịt lẫn lộn với máu, Cẩm Sắt há hốc mồm, nhìn gương mặt xanh mét của Hoàn Nhan Tông Trạch vớiánh mắt đầy cổ quái.

Cẩm Sắt khó lòng mà hiểu nổi, vị trướcmắt này có phải đầu óc đang có vấn đề hay không, nàng dù có vụng về đếnđâu cũng sẽ không mạnh bạo kinh hồn như gã. Có điều gã tự mình làm lấy,Cẩm Sắt cũng vui lòng đáp ứng thôi, nhưng nghe gã so sánh bản thân mìnhvới thái giám, trong lòng đương nhiên cảm thấy không vui, bất chợt nànglại trở nên đăm chiêu suy nghĩ.

Cẩm Sắt còn đang bận suy tư, còn HoànNhan Tông Trạch thì đương bứt rứt khó tả, gã chỉ cảm thấy trong lòngngứa ngáy khó chịu, suy cho cùng gã cũng chẳng hiểu nổi bản thân mìnhmuốn gì. Một mặt gã vừa mong Cẩm Sắt tới gần mình, mặt khác lại cực kỳsợ hãi nàng tới gần, thấy nàng cách xa mình thì lại thở dài đánh thượt,cảm giác vô cùng trống vắng. Nhưng nếu nàng ở gần, mùi hương thơm mát từ tóc nàng lại xộc vào mũi gã, khiến gã lại phải điên cuồng né tránh CẩmSắt như tránh hồng thủy mãnh thú vậy.

Ví như hiện tại, gã đang tháo tấm băngvải xuống, thấy Cẩm Sắt ơ hờ quỳ gối bên cạnh chẳng hề để ý tới mình, gã lập tức cảm thấy cáu kỉnh, tức thì trừng mắt cao giọng với nàng: “Ngơngẩn ở đó làm gì, tới bôi thuốc cho ta!”

Cẩm Sắt đương suy nghĩ chuyện hôm naykhông giống do Ngô thị gây ra, bất ngờ bị Hoàn Nhan Tông Trạch gào lênlàm giật nảy cả người. Nàng nhìn sang gã, tự dưng lại thấy bực mình. Ban nãy nàng gặp nguy hiểm cho nên không còn lòng dạ nào ngẫm ngợi kỹlưỡng, nhưng bây giờ khi bình tĩnh lại, nàng chợt hiểu ra rất nhiềuchuyện.

Trước hết, chuyện hôm nay không phải donàng cầu xin Hoàn Nhan Tông Trạch cứu giúp, vả lại, hai gã ám vệ kia nếu không phải Hoàn Nhan Tông Trạch sai bảo thì bây giờ không thể nào chẳng thấy mặt mũi đâu như vậy. Nàng không hỏi tội gã dám sai khiến người của nàng đã là nhân nhượng lắm rồi, thế mà gãdám coi nàng như con bé nhahoàn mà sai bảo này nọ. Hơn nữa, hôm trước rõ ràng Hoàn Nhan Tông Trạchbảo nàng rằng hắn sẽ rời Giang Châu, hôm nay tự dưng lại xuất hiện ởđây, Cẩm Sắt đương nhiên không ngốc tới mức nghĩ rằng sự xuất hiện củagã lúc này là trùng hợp.

Nghĩ tới cảnh Dương Tùng Chi đuổi tớirừng mai, Cẩm Sắt bất chợt cười gằn, Hoàn Nhan Tông Trạch rõ ràng đã lợi dụng nàng đuổi Dương Tùng Chi đi. Dương Tùng Chi không tìm thấy người,hẳn nhiên sẽ không nghĩ tới Hoàn Nhan Tông Trạch vẫn còn trốn ở chỗ này, đối với đám quân binh Đại Cẩm, nếu thế tử Trấn Quốc Công còn chẳng tìmthấy Hoàn Nhan Tông Trạch ở trên núi, vậy nhất định bọn họ cũng sẽ không tới sục sạo nơi này, thế mà trước đó nàng còn ngốc nghếch chẳng hiểu vì sao gã lại đột ngột báo cáo hành tung với bản thân mình.

Cẩm Sắt vốn vừa trải qua nguy hiểm, đầuóc sớm đã rối như tơ vò, tâm tư rối rắm, bị Hoàn Nhan Tông Trạch quáttháo như vậy, tức thì không thèm nhịn nữa, đôi mắt trong veo của nàngchợt tỏ ý lạnh lùng, nàng bực bội quát: “Ngậm miệng lại!”

Hoàn Nhan Tông Trạch không ngờ Cẩm Sắt đột nhiên giận dữ, nhất thời ngẩn ra, sau đó ngoan ngoãn im miệng.

Gã thấy Cẩm Sắt cất tiếng: “Thốn Thảo và Xuân Huy đâu? Vương gia cho tiểu nữ hai gã ám vệ, hay chỉ là tống khứhai kẻ ăn không ngồi rồi sang cho tiểu nữ? Chẳng lẽ Vương gia coi tiểunữ là kẻ ngu ngốc, bề ngoài giả bộ tặng cho hai gã ám vệ, nhưng thựcchất là muốn trêu đùa tiểu nữ sao? Nếu hôm trước tiểu nữ không ngây ngốc nói với thế tử Trấn Quốc Công rằng ngài đã rời khỏi Giang Châu, chắchẳn Vương gia sẽ thất vọng lắm nhỉ?”

Vẻ mặt Cẩm Sắt lạnh lùng, chất vấn liêntục, khiến Hoàn Nhan Tông Trạch như bị dội một chậu nước đá xuống đầu,gã bỗng cảm thấy lúng túng lo sợ, nhận thấy ánh mắt Cẩm Sắt độc vẻ xacách giá băng, lồng ngực bất chợt thấy bực bội tưng tức, có điều nhìngương mặt kiêu kỳ* của nàng, hắn lại chẳng thốt nên lời.

*Nguyên văn là cụm từ “Cự người ngàn dặm”: Là cụm từ để miêu tả người có thái độ kiêu kỳ với người khác.

Cẩm Sắt thấy gã cứng họng thì nghĩ bảnthân mình nói đúng, nàng cầm bình sứ trên đất lên ném cho Hoàn Nhan Tông Trạch, sau đó chẳng thèm nhìn gã, xoay người đứng dậy đi thẳng ra xa.

Hoàn Nhan Tông Trạch thấy thế thì hốthoảng, gã chẳng màng đến vết thương, xé băng vải quấn qua loa lại, sauđó đứng dậy đuổi theo nàng. Nhưng gã không dám tới gần quá, chỉ ton tóttheo đuôi* nàng từng bước một, làm bộ ôn hòa hỏi: “Đi đâu thế?”

*Nguyên văn là thành ngữ “Diệc bộdiệc xu”, nghĩa gốc là muốn học theo người giỏi, nhưng hiện giờ cách nói này có hàm ý tiêu cực, dùng để ví những kẻ chỉ biết bắt chước, rậpkhuôn hoặc nịnh hót người khác, bản thân không hề có ý tưởng sáng tạonào. Đồng nghĩa với từ “Bảo sao hay vậy.” Trong câu thì mình nghĩ cụm từ này đơn giản có nghĩa là “theo đuôi”.

Thấy Cẩm Sắt không đáp, chỉ một mực đithẳng, gã liền trở nên luống cuống, bất chấp thể diện mà dỗ dành: “Là do Tia Chớp* đột nhiên bay tới rít gào, cho nên ta biết nàng gặp chuyện,vì thế mới cùng Ảnh Thất tới xem. Giữa đường gặp được hai gã ám vệ, tamới sai bọn họ đuổi theo kẻ bắn tên, không phải cố tình đến chọc ghẹonàng.”

*Tia Chớp: Theo mình đoán thì Tia Chớp theo lời Hoàn Nhan Tông Trạch chính là con chim ưng nhỏ Chúa Sơn Lâm của Cẩm Sắt.Gã dứt lời, Cẩm Sắt bỗng nhiên xoayngười lại, nhưng không nhìn gã, mà nhìn quanh một lát rồi bước nhanhtới. Hoàn Nhan Tông Trạch đâu ngờ Cẩm Sắt đột nhiên xoay người lại, chân chệch bước suýt dẫm vào nàng, gã lùi sau vài bước mới ổn định được nhịp chân, thấy Cẩm Sắt lại bước vội vã thì hấp tấp đuổi theo, gấp gáp nói:“Nếu nàng thấy bọn họ không ổn thì cứ nói với ta, ta sẽ tặng nàng mấy kẻ khác, cần gì phải tức giận đến thế?”Ban nãy vì giận dữ cho nên Cẩm Sắt nổi cơn bướng bỉnh, thầm nghĩ mặc kệHoàn Nhan Tông Trạch, gã không muốn đưa nàng về thì tự nàng quay về làđược. Nghĩ vậy cho nên nàng mới nhanh chóng tìm đường trở về, nhưng đivài bước lại cảm thấy bản thân đúng là giận quá mất khôn, đi thế này thì bao giờ mới trở về được chứ, bởi thế nàng lại xoay người tới gần conngựa của Hoàn Nhan Tông Trạch.Hoàn Nhan Tông Trạch cứ lải nhải, cònCẩm Sắt thì đã tới trước ngựa, nàng nắm lấy cương ngựa cố gắng giẫm lênbàn đạp, nhưng con ngựa mà Hoàn Nhan Tông Trạch sở hữu vốn là bảo mã quý hiếm, sao có thể ngoan ngoãn để một cô bé như Cẩm Sắt giễu võ giươngoai, nó tức thì muốn hất nàng sang một bên. Thấy Cẩm Sắt hùng hục leolên ngựa, Hoàn Nhan Tông Trạch càng hoảng sợ, vội vã nhảy tới túm lấydây cương, mạnh mẽ giữ chặt con ngựa đương phì phò, còn Cẩm Sắt thì giẫm trượt vào không khí.

Thấy nàng cố thế nào cũng không trèo lên ngựa được, Hoàn Nhan Tông Trạch cảm thấy có phần dở khóc dở cười, gã sờ sờ mũi, sau đó nói: “Nàng đừng vội, ta đã sai người dẫn đám nô tài Diêu phủ đi vòng quanh đây, chắc chắn bọn chúng sẽ tìm thấy và đưa nàng trởvề, sẽ không liên lụy tới thanh danh của nàng đâu…”

Cẩm Sắt đương nhiên biết năng lực bảnthân tới đâu, nàng làm sao có thể tự mình cưỡi ngựa trở về, nàng làm bộnhư vậy chỉ để cảnh cáo Hoàn Nhan Tông Trạch mà thôi. Bây giờ nghe gãgiải thích rõ nguyên do, nàng cũng thức thời buông cương ngựa xuống, ravẻ lạnh lùng nhìn sang Hoàn Nhan Tông Trạch đương ton hót tươi cười, cất tiếng: “Ngài nói có người lén bắn tên ư?”

Hoàn Nhan Tông Trạch thấy nàng cấttiếng, không làm loạn nữa thì thở phào một hơi, vội cười nói: “Nếu không ngựa của nàng đang yên đang lành sao có thể đột ngột lồng lên? Ban nãykẻ bắn tên chạy về hướng này, nàng gặp nguy hiểm như vậy dù sao cũngphải tìm hiểu rõ sự thể chứ, kẻ bắn tên kia đương nhiên không thể bỏqua, vì thế ta mới sai ám vệ đuổi theo bắt hắn…”

Cẩm Sắt nghe vậy mới chăm chú nhìn xungquanh, quả nhiên thấy bên phía đông cánh rừng mang máng có một con đường mòn xuống núi, Hoàn Nhan Tông Trạch đưa nàng tới đây chắc là muốn gặpgỡ ám vệ, để nàng tra khảo kẻ bắn lén kia, thuận tiện tìm cách ứng phó.

Dường như để đáp lại câu nói của HoànNhan Tông Trạch, một lát sau cách đó không xa vẳng tới tiếng vó ngựa,nửa khắc sau liền thấy Thốn Thảo và Xuân Huy cưỡi ngựa tới, trong tayThốn Thảo còn nắm dây cương một con ngựa không người cưỡi, Cẩm Sắt chămchú nhìn thì thấy đó chính là con ngựa màu mận kéo xe. Còn trên lưngngựa của Xuân Huy thì chở thêm một người, có vẻ không rõ sống chết, đôichân hắn đung đưa theo nhịp vó ngựa.

Bọn họ tới gần, lưu loát xuống ngựa, hành lễ với hai người Cẩm Sắt rồi thưa: “Vương gia, tiểu thư.”

Hoàn Nhan Tông Trạch thấy Xuân Huy ném gã bắn tên xuống ngựa thì nhìn lướt qua Cẩm Sắt rồi cất giọng: “Đã tra hỏi chưa?”

Xuân Huy đáp: “Kẻ này chỉ sợ đã bị người khác dùng nhược điểm để khống chế, thấy thuộc hạ đuổi theo lập tức muốn nhảy xuống núi tự vẫn, thuộc hạ cứu hắn trở về, sợ Vương gia và tiểuthư chờ lâu nên đưa về ngay, còn chưa tra hỏi qua.”

Cẩm Sắt nghe vậy cũng không lập tức trahỏi, nàng từ tốn tới nhìn gã bắn tên, thấy là người lạ mặt thì lập tứcđứng lên, tới gần con ngựa màu mận, thấy từ bụng tới cổ chân nó có vếtmáu bị tên bắn thì chau mày nhìn sang Thốn Thảo, hỏi: “Ngươi có tìm được mũi tên không?”

Thốn Thảo lấy từ trong tay áo ra một nửa mũi tên bị đứt dâng cho Cẩm Sắt, Cẩm Sắt chăm chú nhìn nhưng không phát hiện ra ký hiệu hay manh mối gì, đôi mắt nàng bất chợt sẫm lại, càngthêm đoan chắc rằng chuyện này chắc chắn Ngô thị biết rõ nội tình, nhưng không phải là mưu tính của nàng ta.

Tình huống địch trong tối ta ngoài sángnhư vậy thật khiến người khác căm hận, Cẩm Sắt ngẩng đầu lên thì thấyHoàn Nhan Tông Trạch tới gần, gã nhìn nàng rồi mở lời: “Mấy năm nay ởĐại Cẩm lòng dân bất ổn, cho nên triều đình quản lý vũ khí rất chặt.Triều đình ra lệnh giới nghiêm không cho dân chúng tự tạo vũ khí, dù làkho vũ khí của quan phủ cũng có tới ba chiếc chìa khóa, mỗi chìa do bangười chủ chốt nắm giữ, vũ khí ra vào kho, dùng để làm gì đều được ghichép thành văn bản, nếu dân chúng bị phát hiện tự tạo hay tàng trữ vũkhí thì chắc chắn sẽ phải chịu cực hình, bởi thế cho nên mấy năm nay các cửa hàng rèn ở Đại Cẩm đều đóng cửa hàng loạt. Chẳng hạn như phủ TrấnQuốc Công là hoàng thân quốc thích, gia tộc công huân tôn quý tuy đượctự ý chế tạo vũ khí, nhưng trên mũi tên đều phải khắc lại con dấu riêngcủa phủ. Giang Châu không hề có gia tộc tôn quý vinh hiển như vậy, Diêugia càng chẳng cần nhắc tới. Mặc dù các gia tộc giàu sang hàng năm đềunhận một số lượng mũi tên từ kho của quan phủ, nhưng những mũi tên đóđương nhiên cũng phải khắc con dấu quan phủ. Trên mũi tên này lại khônghề có dấu hiệu gì, nhưng nhìn cách chế tạo tinh vi, lớp sơn mới cứng,mũi tên sáng bóng thì có vẻ mới được tạo thành không lâu, lớp sơn này có vẻ giống như lớp sơn Miên Lĩnh chuyên dùng của quan phủ, ta nghĩ chắchẳn lấy ra từ trong kho quan phủ. Nàng có muốn ta tra xem trong số những kẻ lui tới kho vũ khí Giang Châu gần đây có người của Diêu gia haykhông? Nếu có thể tìm hiểu rõ ràng nguồn gốc* thì cũng dễ dàng lần ranhiều manh mối hơn**.

*Nguyên văn là “Thuận đằng mạc qua”: Có nghĩa là từ dây leo có thể tìm ra dưa hấu, cụm từ để ví từ đầu mốinào đó có thể tìm ra chân tướng sự việc.

**Nguyên văn là “Chu ti mã tích”: Có nghĩa là từ mạng nhện có thể tìm ra con nhện, từ dấu chân ngựa có thểlần ra con ngựa, cụm từ này dùng để ví von sự việc có nguyên do và manhmối mịt mù, khó tìm hiểu rõ ràng được.

Cẩm Sắt cũng không làm bộ khách sáo với gã, nghe vậy lập tức gật đầu đồng ý, sau đó ra lệnh cho Xuân Huy: “Làm hắn tỉnh lại”.

Xuân Huy nghe lệnh rút đao xẹt qua đầungười đàn ông đang gục xuống đất khiến hắn ta thảm thiết kêu lên, CẩmSắt đoán Xuân Huy tấn công vào gân cốt người đó, tức thì hơi chau mày,Hoàn Nhan Tông Trạch thì trừng mắt với Xuân Huy. Xuân Huy bất chợt vã mồ hôi đầy trán, không phải hắn không để ý tới Cẩm Sắt, mà thói quen tanhmùi máu này vốn là đặc trưng khi làm ám vệ lâu năm rồi.

Xuân Huy đành mê mẩn ngồi xổm xuống híhoáy một lát rên người tên bắn lén, lát sau hắn ta liền im bặt, ngẩngđầu lên sợ hãi nhìn về Hoàn Nhan Tông Trạch và Cẩm Sắt, Xuân Huy quáthắn: “Nhìn đi đâu vậy!”

Hắn ta hoảng hốt vội vã ngoảnh đi, XuânHuy lạnh lùng hỏi: “Ai đã sai khiến ngươi bắn tên vào ngựa của Diêu phủ? Nếu ngươi không nói rõ, hôm nay ta sẽ làm ngươi trở thành người tànphế.”

Hắn ta nghe vậy sợ run lẩy bẩy, một mựcdập đầu xin tha, nhưng không hề khai rõ, Xuân Huy xách gã lên, làm bộhiểm ác nói: “Ngươi tưởng không khai thì ta không có cách trị ngươi sao? Ngươi bỏ mạng vốn chẳng quan trọng, nhưng nếu liên lụy hại chết cả giađình, vợ con đều bị kẻ khác sát hại thì sao?”

Thấy kẻ bắn tên thoắt cứng đờ người,Xuân Huy đoan chắc mình đã đoán đúng, lập tức tiếp lời: “Ngươi ngẫm màxem, nếu không tìm thấy tung tích ngươi, kẻ đó chẳng lẽ sẽ bỏ qua cho vợ con ngươi ư? Hãy khai thật ra xem, không biết chừng tiểu thư của ta làngười nhân từ, còn có thể cứu giúp tính mạng vợ con ngươi.”

Xuân Huy chỉ cần tra tấn một hồi thì hắn ta chắc chắn sẽ khai tuốt tuồn tuột, nhưng Xuân Huy vừa bị Hoàn NhanTông Trạch lườm cho, bởi thế đành phải nhẫn nhịn mà cất tiếng đe dọa.Cũng may Xuân Huy nói câu nào câu nấy đều nhắm vào yếu điểm của hắn, cho nên hắn ta cuối cùng cũng quả quyết nhìn về phía Cẩm Sắt rồi khai hết.

“Tiểu nhân là dân thường sống trong mộtcon hẻm cạnh con kênh phía Tây thành, vốn chuyên làm thuê những côngviệc lặt vặt để nuôi sống gia đình qua ngày, bởi thời trẻ từng học bắntên, lại biết chút võ nghệ, cho nên bình thường lúc rảnh rỗi tiểu nhânhay lên núi săn bắn kiếm thêm ít thịt cải thiện bữa cơm gia đình. Tiểunhân đâu muốn hại người, tiểu nhân càng chẳng có thù oán gì với tiểuthư, nhưng hôm ấy sau khi xong việc về nhà, tiểu nhân bỗng dưng khôngthấy vợ và ba đứa con đâu, tiểu nhân tìm tới nửa đêm rồi quay về thì tựdưng thấy một kẻ bịt mặt ngồi trong nhà, kẻ ấy đưa cho tiểu nhân mũi tên này, bảo tiểu nhân hôm nay lên núi nhìn thấy phù hiệu chứng tỏ ngườicủa Diêu gia thì bắn tên vào ngựa, nếu thành công thì hắn sẽ đưa vợ contiểu nhân về, hắn còn bắt tiểu nhân nói với hàng xóm rằng vì vợ chồngcãi nhau ỏm tỏi, cho nên vợ tiểu nhân mới đem theo con cái trở về nhà mẹ đẻ dưới sườn núi khoảng mười dặm*. Tiểu nhân thật sự không muốn hạingười, xin ngài và tiểu thư tha mạng…”

*Dặm là một đơn vị đo chiều dài, = 1/2km.

Hắn ta vừa nói vừa run cầm cập, Cẩm Sắtcũng không mong moi được tin tức gì hữu ích từ hắn, nàng hít sâu mộthơi, sau đó thi lễ với Hoàn Nhan Tông Trạch: “Vương gia cho phép tiểu nữ đưa hắn về được không?”

Hoàn Nhan Tông Trạch đương nhiên đápứng, sau đó lên tiếng: “Ta sẽ điều tra tung tích người nhà của hắn, nếucó tin tức gì sẽ đưa tới chỗ nàng ngay. Để ta đưa nàng quay về…”

Ở đây có ba con ngựa, so với đi cùngXuân Huy và Thốn Thảo, Cẩm Sắt nghĩ đã “Đập bình ném bình”* rồi thì đểHoàn Nhan Tông Trạch đưa về cũng chẳng sao. Bởi vậy nàng không từ chối,chỉ gật đầu cảm tạ, Xuân Huy và Thốn Thảo thấy Vương gia đối đãi vớiDiêu tiểu thư có vẻ khác lạ thì cũng tinh ý, một người kéo gã bắn lénlên ngựa, còn người kia thì dắt con ngựa màu mận cùng nhau đi trước.

*Nguyên văn là “Phá bình phá suất”,nghĩa đen là bình nếu đã bị vỡ, thì cho dù vỡ nát thêm cũng không cầngiữ gìn nữa. Cụm từ này nghĩa bóng là: Nếu một người đã bỏ mặc khôngquan tâm tới diễn biến sự tình thì dù sự tình đó chuyển biến xấu thìngười đó cũng sẽ mặc kệ, không tìm cách cứu vãn nữa. Trong câu thì cụmtừ này có nghĩa là Cẩm Sắt đã bị Hoàn Nhan Tông Trạch đưa đi, vậy thì để Hoàn Nhan Tông Trạch đưa về cũng chẳng sao.

Hoàn Nhan Tông Trạch đang muốn tới dắtngựa, Cẩm Sắt nghĩ chuyện tìm người còn phải phiền Hoàn Nhan Tông Trạch, nàng đã làm gã bị thương thì cũng nên giúp gã, bởi vậy vươn tay ratrước mặt gã rồi nói: “Thuốc đâu? Không phải ngài đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi sao, mau băng bó vết thương lại đi.”

Hoàn Nhan Tông Trạch sững người, thấyCẩm Sắt dù không tươi cười, nhưng không có bộ dạng xa lánh như ban nãynữa, ngay lập tức gã nghĩ Cẩm Sắt đã hết giận rồi, trong lòng bất chợtvui sướng tới mức sôi nổi hoạt bát, gã lập tức cười cợt xán lại gần,chớp mắt quyến rũ: “Nàng đau lòng sao?”

Cẩm Sắt thấy gã dí mũi gần sát mặt mìnhthì lập tức giậm chân đáp: “Xem sắc mặt Vương gia hồng hào thế kia, cóchảy tí máu cũng chẳng sao đâu, tiểu nữ chẳng thèm quan tâm.”

Nàng dứt lời liền bước tới chỗ con ngựa, Hoàn Nhan Tông Trạch xem điệu bộ giậm chân tức tối của nàng thì nhoẻnmiệng cười tươi. Không phải gã không thấy đau, mà thật ra gã không dámđể Cẩm Sắt bôi thuốc, chỉ sợ bỗng dưng gã lại nổi cơn thất thường làmnàng khó chịu, đến lúc đó hẳn khó mà dỗ dành lần nữa.

Gã cười khổ, sau đó đuổi theo Cẩm Sắt, kéo dây cương, toan đỡ nàng lên lưng ngựa trước thì nghe thấy Cẩm Sắt cất tiếng.

“Ngài lên trước đi, tiểu nữ muốn ngồi phía sau.”

Hoàn Nhan Tông Trạch mở to hai mắt, ngắm nàng một lúc lâu không đáp, sau đó mới ấp úng kêu: “Nàng thật sự muốn ngồi sau ư?”

Cẩm Sắt trông gã có vẻ quái lạ thì sinhlòng hoài nghi, nhưng nàng vẫn gật đầu đáp: “Tiểu nữ sợ ngồi đằng trướcsẽ chạm vào vết thương của Vương gia.”

Nàng dứt lời liền nghĩ tới cảnh ban nãyngực mình đụng vào ngực gã, trong lòng biết là nói sai rồi, suýt chútnữa thì âm thầm cắn rụng đầu lưỡi.

Hoàn Nhan Tông Trạch mím môi, sau đó mới xoay người lên lưng ngựa, vươn tay đỡ nàng. Cẩm Sắt đặt bàn tay nhỏnhắn vào tay gã, gã nghiêng người xuống nắm bờ eo đưa nàng lên ngựa. Gãcứng đờ người, Cẩm Sắt lên ngựa liền di chuyển một chút để ngồi vững, gã thấy thế bất chợt nở nụ cười ranh mãnh.

Thấy Cẩm Sắt ngồi yên rồi, gã mới hỏi: “Ngồi vững chưa?”

Cẩm Sắt đáp lại, gã làm bộ ho khan vài tiếng, sau đó tiếp: “Ta bắt đầu thúc ngựa nhé.”

Dứt lời gã lập tức thúc ngựa, con ngựahí vang rồi xông lên, khiến thân thể Cẩm Sắt bất chợt nghiêng đi, nàngsợ tới mức phải nắm chặt yên ngựa, nhưng trong rừng vốn dày đặc đá tảng, lưng ngựa thì tròng trành, nàng lại không quen ngồi ngựa, cứ lung laychực ngã, lo lắng tới mức sắc mặt thoắt tái mét.

Hoàn Nhan Tông Trạch thấy cả người CẩmSắt cứ lung lay thì ghìm cương ngựa chậm lại chút, gã hơi ngoảnh lại rồi nói: “Hay là nàng túm chặt lấy áo ta đi, nàng cứ nghiêng ngả thế nàythì đến trưa cũng chẳng về tới nơi được.”

Cẩm Sắt thấy cũng đúng, đành thả yênngựa ra, túm lấy áo choàng của Hoàn Nhan Tông Trạch, nhưng con ngựa phicứ rầm rập, khiến nàng túm áo gã cũng chẳng khác gì không túm, vả lạiđoạn đường phía trước rõ ràng vẫn còn xóc nảy, cơ thể Cẩm Sắt cứ nghiêng dần, mắt thấy mặt đất càng ngày càng gần, nàng đành bất chấp thể diện,buông áo gã ra, ôm chặt lấy thắt lưng gã, khiến cơ thể hai người bọn họdính sát vào nhau.

Cảm nhận thấy cơ thể Hoàn Nhan TôngTrạch thoắt cứng đờ, gương mặt Cẩm Sắt cũng đỏ bừng lên. Nàng chưa từngcưỡi ngựa bao giờ, ban nãy đứng bên cạnh con ngựa, cứ tưởng chỉ cần ngồi phía sau bám chặt lấy yên ngựa là có thể ngồi vững được, như vậy khôngđến mức cả người bị lọt thỏm vào lồng ngực Hoàn Nhan Tông Trạch, thở rahít vào đều ngửi thấy hơi thở nam tính mạnh mẽ của gã, chẳng ngờ lênngựa rồi nàng mới biết bản thân mình đúng là khờ khạo quá đỗi. Nhớ tớinét mặt Hoàn Nhan Tông Trạch khi hỏi lại xem có thật sự muốn ngồi ở phía sau hay không, Cẩm Sắt thật muốn độn thổ cho xong.

Nhưng nếu bảo Hoàn Nhan Tông Trạch dừnglại để nàng lên ngồi đằng trước thì chỉ càng xấu hổ hơn mà thôi. Hiệngiờ nàng cũng chỉ còn cách cố gắng kiên trì, Cẩm Sắt bất chợt khép mắtlại, chán nản cắn chặt môi.

Hoàn Nhan Tông Trạch thoạt đầu được đôitay nhỏ nhắn ôm chặt thắt lưng thì xao động thích thú tới mức nhoẻnmiệng cười tươi, nhưng con ngựa chạy thêm một lát thì gã chẳng thể cườinổi nữa. Cẩm Sắt dán sát vào lưng gã, con ngựa thì phi băng băng, mỗimột lần nảy lên nảy xuống khiến cơ thể bọn họ va chạm càng thân mật hơn. Nhưng Cẩm Sắt dường như không để ý tới vấn đề này, nàng chỉ một mực losợ bị ngã xuống, cho nên ôm gã rõ chặt. Những đường cong thiếu nữ lảlướt mềm mại, cộng với bộ ngực nhỏ nhắn cứ ma sát liên tục vào sau lưnggã.

Mỗi lần xóc nảy lên xuống lại khiến cơthể gã như tê dại đi, cảm giác này lan tỏa khắp toàn thân, rồi chuyểnthành sự nóng nực, khiến chỗ bụng dưới của gã bừng bừng như bị lửathiêu, càng khiến trái tim gã đập nhanh thình thịch.

Gã quyết tâm nhắm chặt mắt lại để làngió lạnh thổi tan cơn nóng trên mặt, nhưng làn gió kia dường như giốnghệt đôi tay xinh xắn ấm áp của nàng, liên tục vỗ về gương mặt gã, đầu óc gã trở nên trống rỗng, chỉ nghĩ tới đôi gò bồng đảo mềm mại đằng saulưng, con ngựa phi như bay, chừng như đưa thẳng trái tim đương đập thình thịch của gã lên cao tới tận những đám mây trên bầu trời xa.

Hoàn Nhan Tông Trạch năm nay mới có mười lăm tuổi, vốn còn trẻ, lại quanh năm sinh sống tại Đại Cẩm, bởi thânphận đặc thù nên thường xuyên đối đầu với nguy hiểm, hiếm khi gần gũivới người khác, vả lại gã cũng không tin tưởng nữ nhân Đại Cẩm, bản thân gã lại ít khi đụng chạm da thịt với người khác phái, tất cả tâm tư đềuđặt vào chuyện khác, cho nên tới giờ chưa từng thử qua mùi vị đàn bà. Gã tỏ vẻ bông đùa ngả ngớn trước mặt Cẩm Sắt, thật ra là bắt chước theođám nô tài đã có vợ mà vẫn hay chòng ghẹo các cô thiếu nữ chưa chồng ấythôi.

Nhưng dù gã ít khi đụng chạm da thịt với đàn bà thì cũng là một chàng trai trẻ tuổi, mạnh mẽ nam tính, nào đãtừng thân mật với người khác phái đến vậy. Bởi gã bị thương, vì thế mấyngày nay đều dùng đồ bổ, bây giờ gã càng ngày càng cảm thấy nóng bức,bất ngờ thấy cái mũi âm ấm, máu nhỏ giọt xuống mu bàn tay, gã cúi đầunhìn thì thấy hóa ra mình bị chảy máu cam. Gương mặt gã trở nên đỏ lựng, chỉ sợ Cẩm Sắt biết, vội vã dùng tay áo lau đi.

Thật ra gã lo lắng hơi thừa, bởi Cẩm Sắt đâu có để ý tới gã, chính nàng cũng như con thỏ đang bị nướng trên đống lửa, cảm thấy sốt ruột vô cùng.

Dựa vào người gã, nàng chỉ cảm thấy tấmlưng gã rộng rãi mà rắn rỏi, dán sát vào cơ thể ấm áp của gã, mùi hươngmạnh mẽ đặc trưng quẩn quanh khiến nàng cứ phải cật lực tránh né, nhậnthấy cơ thể của gã bỗng dưng cứng rắn như thể tấm sắt, Cẩm Sắt đươngnhiên biết tại sao, hiện giờ nàng xấu hổ tới mức muốn tìm một cái hố màchui vào, làm gì còn lòng dạ nào để ý tới biểu hiện của Hoàn Nhan TôngTrạch, càng lúc càng cảm cảm thấy con đường sao mà dài dằng dặc thế.

Không biết lâu hay chóng, Hoàn Nhan Tông Trạch trông thấy Thốn Thảo và Xuân Huy thì tự khắc ghìm cương ngựa lại, đóng rồi lại mở cái miệng khô khốc, một lúc lâu sau mới thốt: “Lúctrước ta không hề muốn lợi dụng nàng, thật sự ta đã định rời GiangChâu…”

Đầu óc Cẩm Sắt đương rối như tơ vò,chẳng rõ tại sao gã đột nhiên nói tới việc này, nàng lặng thinh khôngđáp, Hoàn Nhan Tông Trạch tiếp lời: “Sau đó ta mới thấy chỗ này là nơiẩn náu rất hữu hiệu, có điều hôm nay xảy ra chuyện này ta cũng không thể nán lại được…”

Trong lúc gã giải thích con ngựa đã dừng lại, Cẩm Sắt thấy trước mắt là khu rừng ban nãy, thêm việc mang mángnghe thấy giọng nói của Văn Thanh, nàng chẳng còn lòng dạ nào để ý xemgã nói gì, lập tức buông đôi tay khỏi thắt lưng gã như thể bị ong chích, sau đó nắm chặt vào yên ngựa.

Nàng thấy Hoàn Nhan Tông Trạch cứ lặng thinh thì đỏ mặt đẩy đẩy gã rồi nói: “Vương gia đưa tiểu nữ xuống!”

Hoàn Nhan Tông Trạch dường như bừngtỉnh, gã bối rối nhảy xuống, né tránh ánh mắt nàng rồi đỡ nàng xuốngngựa. Hai chân chạm đất rồi, Cẩm Sắt vội vã cúi người thi lễ rồi nói:“Vương gia đi đường cẩn thận, tiểu nữ xin cáo từ.”

Dứt lời không đợi Hoàn Nhan Tông Trạchđáp lại, Cẩm Sắt chạy nhanh như thể chân được bôi mỡ tới chỗ Diêu VănThanh, Hoàn Nhan Tông Trạch thấy nàng như vậy thi không ngăn cản, chỉbiết giương mắt dõi theo bóng dáng vội vã của nàng, trong lòng bất chợtthấy mất mát, bầu nhiệt huyết cuồn cuộn trong lòng dường như thoáng chốc bay biến theo bóng hình kia, gã thờ thẫn đứng lặng một hồi, đến khi Ảnh Thất ruổi ngựa tới gần, biết rằng nếu Cẩm Sắt gặp được em trai thì đámnô tài Diêu gia cũng sẽ sớm tìm tới, gã đành hít sâu một hơi, xoay người lên ngựa, rồi lại nhìn về phương ấy, nét mặt buồn bã, sau đó mới vungroi thúc ngựa rời đi cùng Ảnh Thất.

Còn Cẩm Sắt sau khi thoát khỏi tầm mắtcủa Hoàn Nhan Tông Trạch, bước chân tức thì chậm lại, nàng vốn trưởngthành hơn so với Hoàn Nhan Tông Trạch, cho nên sao lại không nắm bắtđược tâm tư gã chứ? Ban nãy cũng bởi dựa vào sự yêu thích mà gã dành cho mình, cho nên nàng mới dám làm bộ lớn tiếng hờn dỗi gã.

Có điều Cẩm Sắt không hề mong đợi tìnhcảm của Hoàn Nhan Tông Trạch, vì nàng nghĩ tình ý của gã có lẽ không kéo dài được lâu, dù sao thân phận của bọn họ cách biệt quá lớn, lại khôngphải người cùng một nước, với vị thế của Hoàn Nhan Tông Trạch chắc chắnsẽ phải lấy một cô gái cùng tộc làm Vương phi, còn nàng chưa nói tớiviệc làm chính thất, dù có là Trắc phi* cũng chưa đủ tư cách.

*Trắc phi: Là vị trí thứ hai trong Vương phủ, sau Vương phi, trên vị trí phu nhân, thiếp thất.

Dù không đề cập tới chuyện thân phận,thì hiện giờ nàng cũng chẳng có tâm tư nào nghĩ tới chuyện yêu đương,bởi vậy chỉ trong chốc lát, khi cơn gió lạnh thổi bay cơn nóng trên mặt, trái tim nàng cũng trở nên trầm lặng như nước. Thấy Văn Thanh đang chạy vội tới, Cẩm Sắt lập tức nở nụ cười tươi.

“Chị, chị không sao chứ? Người đó là ai, gã không làm hại chị đấy chứ?”

Diêu Văn Thanh dứt lời mới nhìn thấyThốn Thảo và Xuân Huy dắt ngựa xuất hiện từ sau lưng Cẩm Sắt, cậu bấtchợt đăm chiêu, đoán rằng bọn họ chắc hẳn là do người mắt xanh kia pháitới, tức thì trong lòng mỗi lúc một trở nên hoài nghi. Diêu Văn Thanh đã gặp Hoàn Nhan Tông Trạch, Cẩm Sắt cũng không muốn giấu diếm em trainữa, nàng đành mở lời: “Chị không sao, chuyện này để về phủ chị sẽ giảithích rõ cho em, Lai Vượng thế nào rồi?”

Diêu Văn Thanh cũng biết hiện giờ khôngphải lúc bàn chuyện này, cậu nghe Cẩm Sắt hỏi tới Lai Vượng, nét mặtbỗng đanh lại, đôi mắt toát vẻ lạnh lùng rồi đáp: “Người vừa cứu em đãxử lý qua vết thương cho Lai Vượng, y bị gãy tay phải, mặc dù không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng chắc cũng phải dưỡng bệnh trên giường mộtthời gian, còn không biết có khỏi hẳn được không nữa! Chị à, rốt cuộc là ai hãm hại chị em mình? Em nhất định phải xé xác kẻ đó ra thành trămmảnh* cho hả mới được!”

*Nguyên văn là cụm từ “Bầm thây vạn đoạn”.

Cẩm Sắt thấy vẻ mặt em trai đầy sự thùhận thì chỉ vỗ về tay em rồi nói: “Là ai thì bây giờ chị cũng chưa tìmhiểu rõ được, nhưng mà chị em mình có thể nhân cơ hội này làm loạn mộtphen, kiểu gì cũng phải kiếm lợi lộc từ chuyện này mới được.”

Dứt lời nàng nhìn sang Thốn Thảo và Xuân Huy, cười nói: “Hôm nay có thể tìm được ngựa, bắt được tên trộm, cônglớn thuộc về hai vị, tiểu nữ xin tạ ơn hai vị.”

Sau đó nàng cúi người hành lễ với bọnhọ, Thốn Thảo và Xuân Huy giật mình, biết rõ Cẩm Sắt đương tức giận vìbọn họ nghe lệnh Hoàn Nhan Tông Trạch, tức thì vội vàng quỳ xuống thưa:“Tiểu thư bớt giận, chúng nô tài không dám nữa.”

Cẩm Sắt biết bản thân mình thân cô thếcô, hiện giờ làm bộ cáu giận với hai người họ chẳng qua là dựa vào HoànNhan Tông Trạch, nàng cũng không thật sự muốn trách tội bọn họ, haingười này dù sao vẫn vô cùng coi trọng Hoàn Nhan Tông Trạch, nghĩ vậynàng đành thở dài rồi nói: “Ta sẽ nhớ kỹ lời hai người hôm nay, nếu còncó lần sau, ta buộc lòng phải mời hai vị đi cho.”

Thốn Thảo và Xuân Huy vội vã đồng ý, Cẩm Sắt thấy vậy liền dịu giọng dặn dò: “Một lát nữa nhóm người Diêu giatìm tới, hai ngươi chỉ cần tự xưng là thị vệ phủ Trấn Quốc Công, vừakhéo vào rừng săn bắt chim muông thú rừng làm món ăn dân dã cho Quậnchúa, trùng hợp sao cứu được ta và thiếu gia, còn lại cứ để ta.”

Thốn Thảo và Xuân Huy gật đầu đáp ứng,ngay sau đó bọn họ nghe thấy gần đó vẳng tới một loạt âm thanh ồn ã, Cẩm Sắt nheo mắt, thấy Văn Thanh căng thẳng như thể đối đầu với quân địchthì mỉm cười xoa nhẹ bờ vai em, nói: “Mấy thằng nhóc sai vặt vốn khôngđược việc bên cạnh em, nhân chuyện lần này đổi hết đi, không phải em vẫn chờ dịp thích hợp sao, bây giờ thời cơ tới rồi đấy.”