Dáng Vẻ Anh Thích Em Đều Có

Chương 12: Cỏ non ăn ngon không



Ngạn Dung làm phẫu thuật nội soi, vết rạch không lớn, mấy hôm nữa là có thể xuất viện.

Bách Đồ muốn ở lại chăm lo chuyện giường bệnh, nhưng anh cùng Lương Tỳ đều là người nổi tiếng, nếu như chỉ ở quanh phòng bệnh thì không sao, nhưng chăm sóc bệnh nhân lại không thể cứ ngồi mọc nấm trong phòng được, suy nghĩ một chút cũng thấy nhất định sẽ có nhiều bất tiện.

Lương Tỳ thương lượng với anh: “Hay là tìm hộ sĩ đi.”

Bách Đồ có chút do dự, Ngạn Dung quá hướng nội, để một người xa lạ tới chăm sóc cậu, cậu nhất định sẽ không vui.

Quả nhiên Ngạn Dung nói: “Không cần thuê hộ sĩ, tự em lo được.”

Bách Đồ nhìn cậu, nói: “Vậy anh ở trong phòng cùng em, những chỗ khác thì thuê thêm một hộ sĩ giúp đỡ, như vậy được không?”

Ngạn Dung vẫn cự tuyệt: “Không cần, tết âm lịch là ngày lễ rất quan trọng, anh cùng Lương Tỳ ca ca chắc hẳn cũng có nhiều việc bận rộn, hai người đều về nhà đi, em thật sự không sao đâu.”

Bách Đồ nói: “Làm sao có thể để em ở lại chỗ này một mình đón năm mới?”

Ngạn Dung cố gắng cười nói: “Em là người ngoại quốc, bất quá cũng chỉ là một ngày nghỉ thôi.”

Cậu không muốn để cho Bách Đồ cùng Lương Tỳ cảm thấy mình là gánh nặng.

“Các cậu thôi khỏi khách sáo qua lại nữa đi.” Vương Cẩm nói: “Vừa đúng lúc tôi muốn làm thêm giờ dịp tết, để tôi chăm sóc cậu ấy.”

Bách Đồ vẻ mặt khó hiểu nhìn anh.

Lương Tỳ hỏi: “Mày được không đó?”

Vương Cẩm liếc xéo hắn, nói: “Bác sĩ còn không được, mày được chắc?”

Lương Tỳ nghĩ thấy cũng có lý, nói với Bách Đồ: “Dù sao vừa đúng lúc nó làm thêm giờ, càng thuận tiện.”

Bách Đồ lo lắng nghĩ, đúng là thuận tiện, làm cái gì cũng quá thuận tiện luôn ấy chứ, Ngạn Dung vốn dăm ba hôm là có thể ra viện, được Vương Cẩm chiếu cố một cái, khéo hóa thành phải nằm viện đến nửa tháng.

Hết lần này đến lần khác như chọt đúng nguyện vọng của Ngạn Dung: “Em cũng muốn Vương Cẩm ca ca theo giúp em.”

Trời rạng sáng, Vương Cẩm ca ca mới về đến nhà.

Tổ bốn người bài bạc đã giải tán, chỉ còn thằng em trai Vương Siêu vẫn ngồi dưới tầng ăn mảnh sủi cảo.

“Về rồi à?” Vương Siêu hỏi anh: “Anh hai, anh đi làm gì đó? Cắt cái ruột thừa mà chừng ấy thời gian à.”

Vương Cẩm vừa thay giầy vừa nói: “Hôm nào cắt cho mày cái mày biết ngay.”

Vương Siêu lên án nói: “Hai năm trước đã bị anh cắt mất rồi, chỗ đó nào còn thừa cho anh cắt?”

Vương Cẩm dừng hình, nói: “À, tao quên mất.”

Vương Siêu chọt chén sủi cảo, tủi thân nói: “Anh một chút cũng không thương người ta.”

Vương Cẩm mắng: “Lăn đê con bê.”

Bị mắng Vương Siêu ngược lại còn cười he he đứng lên, nói: “Mẹ gặng hỏi em tình hình yêu đương bây giờ của anh, em nói em không biết.”

Vương Cẩm nói: “Mày vốn không biết.”

Vương Siêu rất là không phục nói: “Ai bảo em không biết? Anh không phải là cùng con trai Lương ca thích nhau sao?”

Vương Cẩm: “… Mày nghe ai nói?”

Vương Siêu nói: “Lương ca dò hỏi em là gần đây anh có bạn đồng hành không, em liền nhớ đến cái người hồi mùa thu ấy, nhưng hình như hai người tách nhau ra cũng lâu rồi, em còn đang khó hiểu sao ảnh hỏi cái này làm gì, ảnh liền nói anh đang cua con trai ảnh, ảnh thay con trai mình kiểm hàng.”

Vương Cẩm hỏi: “Mày buôn với ai chưa? Chuyện này còn ai biết không?”

Vương Siêu nói: “Ai em cũng chưa nói, Lương ca cũng là len lén nói với em, hẳn là chưa ai biết anh trâu già gặm cỏ non.”

Hắn từ nhỏ đã là một thằng chuyên gây chuyện, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có điểm tốt, không tám nhảm buôn dưa, cũng không thích điêu toa chém gió.

Vương Cẩm coi như cũng tin tưởng hắn, không có nói gì nữa, rót chén nước uống xong chuẩn bị lên tầng.

Vương Siêu đuổi theo phía sau chế nhạo: “Anh hai, cỏ non ăn ngon không?”

Hắn cũng chưa từng cùng Ngạn Dung trực tiếp gặp nhau, chỉ nhìn thấy từ xa xa hai lần, là một đứa con lai Á Âu rất xinh đẹp, tóc ngắn màu sợi đay, ánh mắt xanh thẳm, vóc người mảnh nhỏ cao gầy, nhìn từ xa như một nhân vật 2D bước ra từ anime, xinh đẹp đến không chân thật.

Vương Cẩm chả thèm quay lại nói: “Ăn ngon, nghiện luôn ấy, mày còn đi theo tao là tao đem mày thịt luôn.”

Vương Siêu thấy anh không để ý mình, liền lùi về phía sau tiếp tục ăn sủi cảo, trộm nghĩ một chút, anh hai ăn được người vừa đẹp vừa ngon, dù chưa có kết quả, nhưng còn tốt hơn chán so với cái người vừa khó coi vừa không thể cưỡng.

Ngày mai là giao thừa, buổi sáng hai ông bà Vương xuống ăn sáng, cho là mấy thằng con còn chưa chịu rời giường, vừa mới ngồi xuống bàn ăn, đã thấy Vương Cẩm ăn mặc chỉnh tề từ trên gác đi xuống.

Vương ma ma ngạc nhiên nói: “Không phải được nghỉ rồi sao? Sớm vậy tính đi đâu?”

Vương Cẩm nói: “Làm thêm giờ.”

Mẹ anh có chút bất mãn: “Ngày hôm qua mấy giờ mới trở về? Chỗ con đang làm đối với công nhân viên vô nhân đạo thế à?”

Vương ba ba nói: “Không có việc gì ít taobao, nghe ngóng nhiều một chút, hiện giờ quan hệ bác sĩ với bệnh nhân rất căng thẳng, bệnh viện nào dám vô nhân tính với công nhân viên, thằng hai, bố nói đúng không?”

Vương Cẩm gật đầu, hai ba miếng ăn xong cái bánh bao, nói thêm: “Buổi tối cũng không về được, mọi người đừng chờ con.”

Đến bệnh viện, anh thay xong quần áo, đi kiểm tra một vòng quanh khoa, cuối cùng mới đi đến phòng bệnh của Ngạn Dung, đúng lúc chạm mặt Bách Đồ và Lương Tỳ.

Lương Tỳ mới đến, Bách Đồ thì ở lại trông một đêm, hai người đang nhỏ giọng nói chuyện, sợ đánh thức Ngạn Dung.

Vương Cẩm cũng nhỏ giọng nói: “Hai đứa các cậu mau về đi, lúc nữa sẽ có lãnh đạo tới, còn có đài truyền hình đi theo, không đi nhanh là không kịp đâu.”

Anh tiễn hai người đến bãi để xe dưới tầng, Bách Đồ không yên tâm nói: “Buổi tối tôi lại đến nữa vậy.”

Vương Cẩm cười nói: “Không cần đâu, ngày lễ lớn, hai người các cậu làm gì thì cứ làm đi, chỗ này để tôi lo.”

Bách Đồ còn muốn nói gì đó, Vương Cẩm chặn: “Cậu đến cậu ấy cũng không được tự nhiên, không bằng để tôi ở cùng cho, ít ra cũng không bị gò bó đến thế.”

Bách Đồ cũng biết Vương Cẩm không nói điêu, do dự chốc lát, nói: “Làm phiền anh vậy.”

Vương Cẩm cười híp hết cả mắt: “Tôi là bạn trai cậu ấy, phiền toái gì chứ.”

Tiễn hai người họ đi, Vương Cẩm trở lại phòng bệnh trên tầng.

Ngạn Dung vẫn nằm ở đó, hỏi: “Bọn họ đi rồi?”

Vương Cẩm cũng cảm thấy ban nãy cậu chỉ đang giả vờ ngủ, nói: “Đi rồi, đau không?”

Ngạn Dung nói: “Không đau.”

Vương Cẩm nói: “Có đau thì tôi cũng chịu. Không đau tôi lại càng bó tay.”

Ngạn Dung: “… Vậy anh còn hỏi làm gì?”

Vương Cẩm đưa tay xoa xoa đầu cậu, nói: “Biết cậu đau, đừng chịu đựng, cậu bộ dạng nào mà tôi chưa thấy qua, còn sợ tôi cười cậu sao?”

Ngạn Dung mím chặt môi, đôi mắt có chút đỏ.

Thuốc gây tê hiệu lực đã hết lúc nửa đêm, cậu đau quá là đau, nhưng ở trước mặt Bách Đồ lại cậy mạnh không nói ra, một mực làm bộ như ngủ rất say.

Tâm tư có nặng bao nhiêu, suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ.