Dâng Trào

Chương 65: Núi cao sông xa, ngày tháng không dài



Trần Nghiên như đã sớm đoán được lời của cô, vội vàng nói: "Tống Tịnh Nguyên, có một số trò đùa chỉ nên thực hiện một lần thôi."

"Trần Nghiên."

Tống Tịnh Nguyên cắn chặt răng, "Em không nói đùa."

"Anh không đồng ý." Trần Nghiên lạnh lùng ngắt lời cô, "Không phải em muốn đi sao? Anh đi cùng em."

Nói xong, anh rút cây kim trên mu bàn tay ra, máu rỉ ra từng giọt dọc theo mũi kim tiêm, anh cũng không quan tâm, bước xuống giường: "Anh về thu dọn đồ đạc."

Cuối cùng Tống Tịnh Nguyên cũng không nhịn được nữa, hai mắt đỏ hoe, vội vàng dùng giấy cầm máu: "Trần Nghiên, anh đừng như vậy."

Trần Nghiên tựa hồ phát điên lên, hai mắt đỏ bừng: "Em đi đâu anh cũng có thể đi theo, nhưng chia tay thì không được."

Dư quang Tống Tịnh Nguyên thoáng nhìn thấy bóng dáng ông nội Trần, phần da thịt mịn màng bên trong môi bị cô cắn rách, vị máu lan tỏa trong miệng cô. Cô tàn nhẫn buông bàn tay Trần Nghiên đang nhỏ máu xuống, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, như thể trái tim cô cũng đang rỉ máu.

Cô lùi lại một bước, vẻ mặt lạnh lùng: "Chia tay đi, Trần Nghiên, anh và em không có tương lai."

Trần Nghiên đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay cô, sợi dây nhân duyên anh tự đan vẫn còn đeo trên đó, ổ khóa vàng phản chiếu ánh sáng vụn vặt, Trần Nghiên nhìn chằm chằm vào mắt cô, gằn từng chữ: "Em quên cái này sao? Vận mệnh của chúng ta đã gắn liền với nhau, cả đời này chúng ta không thể tách rời."

Tống Tịnh Nguyên trầm mặc một lát, cầm lấy cái kéo nhỏ trên tủ đầu giường, động tác kiên quyết.

"Roẹt" một tiếng,

Sợi dây đứt đoạn, ổ khóa vàng va chạm với gạch trắng phát ra âm thanh thanh thúy.

"Anh nhìn thấy chưa?" Trong lòng Tống Tịnh Nguyên như có một tảng đá lớn đè lên, cô gần như không thở được, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, nói tiếp: "Bây giờ nó đã đứt rồi."

"Hai chúng ta cũng đến đây là hết."

Tống Tịnh Nguyên xoay người muốn rời đi, Trần Nghiên vội vàng đuổi theo, ôm chặt eo cô từ phía sau.

Anh luôn dịu dàng với cô, nhưng lần này anh trở nên tàn nhẫn, khí lực đặc biệt lớn, như thể chỉ hơi buông lỏng, Tống Tịnh Nguyên sẽ chạy mất.

"Tịnh Nguyên, em đừng rời khỏi anh."

Tống Tịnh Nguyên lại nhớ tới ngày tuyết rơi đó.

Ở trên sân thượng, cô đã cứu Trần Nghiên từ bên bờ tuyệt vọng trở về.

Anh đã từng bị bỏ rơi một lần, mà hiện tại, chính cô lại khiến anh phải chịu nỗi đau tương tự một lần nữa.

Nỗi đau không thể chịu nổi lại ập đến từ trái tim.

Trần Nghiên rõ ràng là một người kiêu ngạo như vậy.

Bây giờ lại ăn nói khép nép khẩn cầu cô.

Tống Tịnh Nguyên tách ngón tay của anh ra, không quay đầu lại nhìn anh: "Trần Nghiên, cố chấp bám theo sẽ không có kết quả tốt. Em tin anh hiểu được điều này."

Bầu không khí trong phòng đóng băng đến cực điểm, giọng nói của Trần Nghiên khàn khàn trước nay chưa từng có: "Tống Tịnh Nguyên, rốt cuộc em đang nghĩ gì? Em chưa bao giờ thích anh sao?"

Giấu diếm hết lần này tới lần khác, tất cả mọi chuyện cô đều tự mình gánh vác.

Anh liều mạng muốn làm dịu trái tim cô, tiến vào nội tâm cô, nhưng anh tiến một bước, Tống Tịnh Nguyên lại lùi một bước.

Đây là lần đầu tiên Trần Nghiên hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy, nhưng anh cảm thấy rất không chắc chắn.

Tống Tịnh Nguyên không trả lời.

Mỗi giây mỗi phút đều trở nên dài đằng đẵng.

Cô rơi vào trầm tư.

Sao lại không chứ?

Tất nhiên là có.

Anh là mối tình đầu của cô, là giấc mơ hồn nhiên nhất trong suốt thời thiếu nữ của cô.

Cô so với ai khác đều muốn cùng anh đi đến cuối cùng.

Nhưng cô có thể làm gì?

Cô đã cố gắng hết sức, nhưng đó là tất cả những gì cô có thể làm.

Một số hạnh phúc đã được định sẵn không thuộc về cô.

Nếu đã quyết định làm người xấu, vậy thì dứt khoát tuyệt tình đến cùng.

"Đúng vậy." Cô tiến lên một bước, cũng không quay đầu lại, "Anh nói đúng, ngay từ đầu tôi đã không thích anh."

"Tôi ở bên anh là vì lúc đó bà nội sinh bệnh, một mình tôi có chút hoang mang, nghĩ có anh ở bên cạnh cũng không tồi."

"Hiện tại tôi không cần nữa rồi."

Trần Nghiên vội vàng ngắt lời cô: "Anh không tin!"

Ngón tay rũ xuống bên người khẽ nhúc nhích: "Trần Nghiên, tạm biệt."

Tạm biệt chàng trai của em.

Những ngày sắp tới anh phải mãi mãi hạnh phúc, đừng bao giờ gặp lại một người như em nữa.



Trần Nghiên không đuổi theo nữa.

Anh chưa bao giờ làm chuyện này trước đây, chính xác mà nói, anh luôn là người được níu giữ.

Anh đứng trước giường bệnh, nhìn bóng dáng Tống Tịnh Nguyên biến mất khỏi tầm mắt, không khỏi mỉm cười.

Cũng không biết đang cười cái gì.

Anh mơ hồ nhớ tới, lúc mới khai giảng lớp 11, anh cùng bọn Tống Tịnh Nguyên học Hóa học, trên đường trở về tòa nhà dạy học, bắt gặp lớp nghệ thuật đang tập luyện.

Khi đó anh vừa mới đá Chúc Lan, Thẩm Chi Ý ở phía sau phàn nàn nếu anh cứ tiếp tục sống như vậy, chờ ngày thật sự gặp được người mình thích, không sợ gặp báo ứng sao?

Lúc đó anh khinh thường suy nghĩ những thứ này.

Không ngờ được.

Báo ứng của anh thực sự đã đến.

...

Tống Tịnh Nguyên bước ra khỏi phòng bệnh, lòng vô cùng đau xót nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi.

Đi được vài bước, cô bắt gặp một thân ảnh quen thuộc.

Mấy tháng không gặp, Ôn Dao đổi từ mái tóc gợn sóng thành tóc ngắn ngang vai, mặc một chiếc áo sơ mi ngắn hở rốn, mắt kẻ eyeliner khiến cả người cô ấy trở nên quyến rũ hơn một chút.

Cô ấy lạnh mặt trừng Tống Tịnh Nguyên, đi vào phòng bệnh không nói một lời.

Tống Tịnh Nguyên dừng lại mấy giây, tiếp tục tiến về phía trước.

Ông nội Trần đang đợi cô ở hành lang, Tống Tịnh Nguyên đi tới chào hỏi: "Ông nội Trần."

Ông Trần bình tĩnh liếc nhìn cô: "Đã nói xong rồi?"

"Vâng."

"Tiền trong thẻ này đủ để cháu hoàn thành việc học của mình – —" Ông lấy trong túi áo khoác ra một chiếc thẻ tín dụng màu xanh lam, nhưng bị Tống Tịnh Nguyên đẩy về.

"Trần lão tiên sinh."

Cô không còn gọi ông như trước nữa.

"Tôi đã nói rồi, tôi không cần gì cả. Sở dĩ tôi có thể đồng ý với ông, là vì tôi thích anh ấy, cũng tin tưởng rằng ông thật sự vì tốt cho anh ấy."

"Xin đừng dùng tiền bạc để xúc phạm tình cảm của tôi dành cho anh ấy."

Ông nội Trần thu tay lại: "Quyết định đến thành phố nào chưa?"

"Đây là việc riêng của tôi, không làm phiền Trần lão tiên sinh lo lắng."

Trên mặt ông nội Trần xuất hiện một tia hòa hoãn: "Cháu quả thực là một cô gái rất tốt."

Cô không có sức lực phối hợp với ông nói những lời này, xoay người rời đi.

Không ngờ Ôn Dao lại xuất hiện ở cầu thang, quay người lại, hai tay chống lên ban công lát đá cẩm thạch, như đang đợi cô.

Tống Tịnh Nguyên vô lực cười với cô ấy, Ôn Dao vẫn không cho cô sắc mặt tốt, nói thẳng: "Học kỳ sau, tôi sẽ chuyển tới Khi Nguyên."

Tống Tịnh Nguyên ngạc nhiên, sau đó khôi phục bình thường: "Thật tốt, như vậy cậu có thể thường xuyên gặp mặt Trần Nghiên."

Ôn Dao cười lạnh một tiếng.

Tống Tịnh Nguyên nắm chặt lòng bàn tay: "Hôm nay gặp được cậu, còn có một việc muốn nhờ cậu giúp đỡ."

Ôn Dao cao hơn cô một chút, cúi đầu nhìn cô.

"Hy vọng cậu có thể chăm sóc tốt cho Trần Nghiên, anh ấy..."

"Tống Tịnh Nguyên." Ôn Dao giơ tay lên, kiềm chế một lúc rồi buông xuống, đôi mắt hoa đào hẹp dài kia tràn đầy không kiên nhẫn, "Cho tới bây giờ tôi khinh thường nhận bố thí của người khác, cũng không sẵn sàng giúp đỡ người khác chăm sóc bạn trai của họ."

"Tôi và anh ấy chia tay rồi."

"Nếu cậu thực sự quan tâm đến anh ấy, hãy ở lại và chăm sóc anh ấy. Tôi có một ngôi nhà ở Khi Nguyên. Nơi này rất kín đáo. Ở bên này tôi quen biết không ít người, nếu cậu cần, chuyện gì tôi cũng đều có thể giúp-" "

"Ôn Dao."

Tống Tịnh Nguyên dường như hiểu được ý tứ trong lời nói của cô ấy, bình tĩnh ngắt lời: "Cám ơn cậu."

Cô tiến lên một bước, tự nhiên đưa tay ôm Ôn Dao: "Thật ra tôi rất muốn làm bạn với cậu, đáng tiếc là không có cơ hội."

Ôn Dao đẩy cô ra: "Nhất định phải rời đi đúng không?"

"Đúng vậy."

Hai mắt cô ấy đỏ hoe: "Cậu không xứng đáng với tình yêu của anh ấy."

Tống Tịnh Nguyên không phủ nhận: "Đúng vậy, tôi không xứng."

"Không nghĩ tới cậu nhìn có vẻ hiền lành, kì thực còn tàn nhẫn hơn ai hết."

Tống Tịnh Nguyên mím môi, cũng không bác bỏ.

"Có duyên gặp lại."

...

Lúc rời khỏi bệnh viện, trời lại bắt đầu mưa.

Thời tiết ở Khi Nguyên là như vậy, giây trước còn trời quang mây tạnh, giây sau trời lại mưa tầm tã.

Tống Tịnh Nguyên tựa như cái xác không hồn đi trên đường, mặc cho mưa xối ướt đẫm, giống như đau đớn trên người càng rõ ràng, khó chịu trong lòng có thể ít đi một chút.

Cô trở về ngõ Bình Khê, thu dọn đồ đạc vào vali, gọi điện cho chủ nhà, nói rằng cô rất tiếc nhưng cô không thể thuê căn nhà này được nữa.

Người phụ nữ rất khéo hiểu lòng người, cho rằng cô không thể chịu nổi hoàn cảnh nhà ở, nên nói vài lời an ủi, còn trả lại tiền thuê nhà.

Sau khi kéo vali ra khỏi ngõ Bình Khê, cô trở lại căn nhà cũ, thu dọn đồ đạc của Trần Nghiên xong, quay lại bệnh viện nhờ y tá giúp đỡ chuyển đồ cho bệnh nhân ở phòng 425.

Sau khi thu xếp xong mọi việc, cô đi đến nghĩa trang của bà nội, vùng đất hoang kia dường như không có điểm cuối, không khí tràn ngập sự lạnh lẽo khó chịu.

Cô mua một bó hoa, đặt chúng trước bia đá.

"Bà nội, cháu đi đây."

Trạng thái của cô trở lại lúc bà nội vừa mới qua đời, khóe mắt cùng lông mày suy sụp, giống như cỏ khô xung quanh không có sức sống: "Tống Hồng Minh ở bên ngoài thiếu nợ rất nhiều, bọn họ thường xuyên tới tìm cháu làm phiền, cháu không thể sống ở đây nữa."

Trầm mặc một lúc, cô thở dài: "Nhưng cháu đã làm một điều rất tồi tệ, cháu đã lừa dối anh ấy, làm tổn thương trái tim anh ấy."

"Thật ra những lời khiến anh ấy buồn đều là lời nói dối của cháu."

"Nhưng mà bà nội, bà sẽ hiểu cho cháu phải không?"

Giọng nói của cô đầy nước mắt: "Bà ơi, bà là người duy nhất có thể hiểu được cháu."

"Cháu nhớ bà lắm, bà ạ. Nếu có cơ hội, cháu nhất định sẽ quay lại thăm bà..."

Cô mang theo vali, lên chuyến tàu màu xanh, đi đến một thị trấn khác.

Trên xe lửa có rất nhiều người, trong đó có những người nông dân xách hành lý ra ngoài làm việc, những thanh niên từ nơi khác vội vàng về nhà chịu tang, cùng nhau trò chuyện cuộc sống của mình.

Khung cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi xa, những ký ức xưa cũ cũng theo đó lùi dần, bầu trời xám xịt, chỉ nhìn thôi cũng thấy buồn nản.

Cô nghĩ đến ngày tuyết rơi nhiều năm trước, cô đứng dưới nhà đau khổ cầu xin Ngô Nhã Phương đừng rời đi, cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn chiếc taxi ngày càng nhỏ đi trong tầm mắt.

Khi còn nhỏ, cô luôn nghĩ rằng lời chia tay phải trang trọng và hoành tráng, mọi người đều tươi cười vẫy tay chào nhau, ước định thời gian gặp mặt lần tới.

Hiện tại cô mới hiểu, lời từ biệt chân chính đều là vô thanh vô tức.

Núi cao sông xa, ngày tháng không dài.

Những bi thương cùng lưu luyến kia, chỉ có thể giấu kín trong lòng.

Ngồi đối diện cô là một cô bé khoảng bảy, tám tuổi, đôi mắt rất sáng, thắt bím tóc, khi cười rộ lên có hai lúm đồng tiền, cô bé nhìn chằm chằm Tống Tịnh Nguyên hồi lâu: "Chị ơi, sao chị lại khóc?"

Tống Tịnh Nguyên lau nước mắt, nhưng chẳng thể cười nổi: "Bởi vì chị đã đánh mất một người rất quan trọng."

Cô bé cái hiểu cái không gật đầu: "Chị đừng buồn, để em mở cho chị nghe một bài hát nhé."

Cô bé lấy điện thoại di động của mẹ, bấm vào ứng dụng nghe nhạc, đoạn dạo đầu nhẹ nhàng vang lên, Tống Tịnh Nguyên nghe ra, là bài .

"Tình yêu là sự thấu hiểu, là nương tựa lẫn nhau, nhưng số mệnh lại phó mặc cho ý trời."

"Yêu có thể tâm ý tương thông, chấn động tâm can, lại khó lòng kháng cự lại ngôi sao số mệnh."

"Em thuộc về định mệnh của anh.

Không thuộc về vận mệnh của em."

...

"Chúng ta đã chiến đấu chống lại số phận trong suốt cuộc đời mình."



Đêm Tống Tịnh Nguyên rời khỏi bệnh viện, Trần Nghiên một mình lên sân thượng, đứng trên lan can, anh cảm thấy mình trở nên rất nhẹ, giống như một chiếc lông vũ, thả thân thể nghiêng về phía trước, chuẩn bị rơi xuống.

Trong khoảnh khắc được Thẩm Duệ cứu trở về, anh ngất đi như mất hết sức lực, một giây trước khi mất đi ý thức, anh nói với Thẩm Duệ –

"Lúc trước là cô ấy cứu tôi, hiện tại cô ấy không còn nữa,

Tôi cũng không muốn sống nữa."

Sau lần ngoài ý muốn này, ông nội Trần tăng số lượng y tá túc trực bên ngoài phòng bệnh để theo dõi anh 24/24.

Bác sĩ làm kiểm tra phương diện tinh thần cho anh, mọi chỉ số đều không đạt yêu cầu, đành phải bổ sung thêm các loại thuốc điều trị liên quan.

Một tháng sau, Trần Nghiên được xuất viện.

Sau khi hoàn tất thủ tục xuất viện, ông nội Trần muốn đưa anh về nhà cũ nhưng bị anh từ chối.

Thẩm Duệ đợi anh ở cổng bệnh viện, hai người bắt taxi về nhà cũ của Tống Tịnh Nguyên.

Chìa khóa vẫn chưa được thay, căn phòng trống trải hơn so với lúc trước, ngoại trừ một số đồ vật không thể mang đi, những thứ khác đều không còn nữa.

Ngay cả một chút niệm tưởng cuối cùng cô cũng không để lại cho anh.

Sau đó hai người lại đi học.

Hôm đó là thứ Hai, cả lớp đều có mặt, chỉ có tiếng đọc sách lanh lảnh.

Trần Nghiên đứng ở cửa lớp Hai nhìn vào trong, chỗ ngồi kia trống rỗng, chỉ còn lại Thẩm Chi Ý.

Thẩm Duệ dừng một chút: "Cậu ấy nghỉ học, không nói cho bất kì ai. Ngay cả Thẩm Chi Ý cũng không biết. Chỉ nhận được tin từ chủ nhiệm lớp."

Trần Nghiên giật giật khóe miệng.

Cô đi thật đúng là dứt khoát, nói được làm được.

Thẩm Duệ không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không muốn xát muối lên vết thương của anh, bèn kéo người đi: "Trở về lớp học nhé?"

"Không."



Nửa tháng tiếp theo, Trần Nghiên không đến trường học.

Anh gọi điện cho những người bạn trước kia, cả ngày trà trộn trong quán bar, nơi mọi người ca hát nhảy múa suốt cả ngày.

Nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra trạng thái của anh không giống trước kia, anh trở nên càng trầm mặc lạnh lùng, phần lớn thời gian đều cầm chén uống rượu, không nói gì.

Anh ốm nặng, cả người gầy đi không ít, tóc cắt rất ngắn, gần như sát da đầu, tản mạn trong mặt mày chỉ tăng chứ không giảm, mặc một chiếc áo thun đen nép mình trên ghế sofa, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc đã cháy một nửa, xương cổ tay nhô ra.

Anh như một cái xác không hồn, gầy gò lại cô đơn, sống sót trong sự hối hả và nhộn nhịp.

Nhưng hết lần này đến lần khác, bộ dạng này rất thú hút sự chú ý của mọi người.

Người muốn đến gần rất nhiều, nhưng họ thường bị loại nhiệt tình kiệt ngạo bất kham trên người anh ngăn cản, chỉ có một số ít người lớn mật.

Cô gái cầm ly rượu ngồi bên cạnh Trần Nghiên, mỉm cười với anh: "Anh chàng đẹp trai?"

Không ai trong số những người đi cùng anh dám mở miệng, chỉ im lặng quan sát phản ứng của anh.

Nhưng Trần Nghiên thậm chí không nhìn cô ta.

Cô gái tuy có chút bực bội nhưng cũng không nản lòng: "Uống một mình chán lắm, em uống với anh một ly nhé?"

Trần Nghiên hừ cười một tiếng, ngước mắt: "Cô cũng xứng?"

Cô gái sửng sốt vài giây, trên môi nở nụ cười, thoáng nhìn trên cổ tay anh có đoạn dây đỏ, lớn mật đưa tay muốn chạm vào, mới phát hiện ra đó là một vật gì đó tựa như một chiếc vòng tay, chẳng qua ở giữa hình như bị đứt một lần, để lại một nút thắt lớn.

Cô chưa kịp hỏi câu nào, Trần Nghiên đã vội rút tay lại, giọng điệu đầy cảnh cáo: "Không muốn chết thì đừng chạm vào."

Cô gái có chút nao núng rút tay lại, quyết định bắt đầu xuống tay từ người bên cạnh, lôi kéo Thẩm Duệ hỏi: "Anh ấy có bạn gái chưa?"

Thẩm Duệ theo bản năng liếc nhìn Trần Nghiên, cậu cũng không dám tùy tiện trả lời câu hỏi này.

Trần Nghiên ở một bên ngả người ra sau, vẻ mặt vẫn kiêu ngạo như vậy, dập điếu thuốc vào chiếc gạt tàn màu trắng, giọng nói như bị bỏng, khàn khàn: "Đừng hỏi nữa, có rồi."

"Có đối tượng rồi à." Cô gái nhún vai, cũng không tự làm mất mặt nữa, "Vậy quấy rầy rồi."

Quần chúng nhìn nhau, không biết Trần Nghiên có ý gì.

"Đi thôi." Trần Nghiên uống hết rượu trong ly rồi xoay người rời đi.

Ngày hôm sau, Trần Nghiên hiếm khi đến trường.

Kết quả kỳ thi tháng trước được công bố, người của hội sinh viên đứng trước bảng thông báo để dán kết quả.

Trần Nghiên đứng gần đó nhìn bọn họ gỡ phiếu điểm giữa kỳ ra, đang chuẩn bị ném vào thùng rác thì đột nhiên hỏi: "Có thể đưa cho tôi cái này không?"

Nữ sinh dán kết quả sửng sốt, gật đầu: "Có thể."

"Cảm ơn."

Trần Nghiên cầm bảng điểm bỏ đi, nhìn cái tên ở hàng đầu tiên, lại ngước mắt nhìn về phía bảng điểm mới kia.

Vị trí đầu tiên đã được thay thế.

Không biết qua bao lâu, anh gấp bảng điểm lại bỏ vào túi, bắt đầu từ ngày đó, anh quay trở lại cuộc sống vườn trường.

...

Thời tiết dần ấm lên, ngoài cửa sổ tiếng ve kêu rộn rã, bóng cây bạch dương xanh rì đung đưa, một nhóm học sinh mới đang cho cá ăn trước ao sen.

Lại đến mùa thi đại học, các học sinh cuối cấp đang tất bật di chuyển đồ đạc, chụp ảnh tốt nghiệp, đắm chìm trong niềm phấn khích được giải phóng.

Vào ngày kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, một người bạn cấp ba của Trần Nghiên mời mọi người đi ăn tối.

Trần Nghiên vừa trở về từ sân bóng rổ, về nhà thay quần áo, tóc ướt đẫm mồ hôi, cả người nóng không chịu được, việc đầu tiên anh làm chính là mở tủ lạnh.

Nhìn sữa dâu được sắp xếp gọn gàng bên trong, anh sững sờ vài giây.

Khóe miệng cong lên tự giễu, lại kéo ngăn đông lạnh bên dưới ra, nhớ rõ thật lâu trước đây, anh có ném mấy cây kem vào đó, không biết còn có hay không.

Nửa người cúi xuống mở ngăn kéo thứ hai, Trần Nghiên đưa tay vào sờ soạng mấy cái, thoáng nhìn đồ vật bên trong, anh lại sững sờ tại chỗ.

Bên trong chứa đầy ba hộp sủi cảo đã gói kỹ.

Sau khi xuất viện, anh vẫn sống ở nhà cũ của Tống Tịnh Nguyên, thỉnh thoảng mới quay lại đây.

Qua nhiều năm như vậy, người tới Hồn Hà Bắc chỉ có Thẩm Duệ và cô.

Thẩm Duệ ngay cả dụng cụ làm bếp cũng không nhận ra hết.

Chỉ có thể là cô.

Trần Nghiên chợt nhớ đến đêm giao thừa năm nay.

—Sủi cảo nhìn có vẻ không ngon lắm, nhưng tiếc là hôm nay không có thời gian, nếu không em đã tự làm rồi.

—Còn có thể làm sủi cảo sao?

—Dạ, khi còn bé có theo bà nội học.

Anh không biết Tống Tịnh Nguyên gói nó từ khi nào, càng đừng nói đến việc cô bỏ vào lúc nào.

Trần Nghiên lấy một hộp sủi cảo, vào bếp đun nước, bắt đầu nấu.

Lòng anh quá nóng nảy, vài vỏ sủi cảo bị muỗng sắt không cẩn thận đâm thủng, thiếu chút nữa thành canh.

Thẩm Duệ gọi điện, giục anh ra ngoài ăn, nhưng Trần Nghiên trả lời qua loa: "Cậu đi trước đi, tôi sẽ đến sau."

Anh vớt sủi cảo đã nấu xong đặt vào trong đĩa, cầm đũa gắp một miếng nhét vào miệng.

Vẫn là nhân bắp cải với thịt heo, nhân nhồi đầy, ăn ngon hơn rất nhiều.

Sủi cảo vừa ra khỏi nồi còn rất nóng, hơi nóng bay lơ lửng trong không khí, đầu lưỡi bị nóng đến tê dại, nhưng Trần Nghiên giống như không có cảm giác, nhét từng cái từng cái vào miệng.

Khi ăn, hốc mắt anh chua xót, trái tim như bị ngâm trong nước, trướng đến khó chịu.

Anh không biết mình bị làm sao.

Đêm đó ở quán rượu, anh uống rất nhiều.

Không ít người tới bắt chuyện với anh, nhưng Trần Nghiên không để ý tới ai, anh cầm ly rượu, giống như người máy, uống hết chén này đến chén khác, những mạch máu xanh nhạt dưới cái cổ trắng lạnh lên xuống liên tục.

Rượu anh chọn đều có nồng độ rất cao, không lâu sau, trên mặt có men say.

Thẩm Duệ đi tới giật lấy ly rượu của anh: "Trần Nghiên, cậu đừng uống nữa. Cậu mới xuất viện bao lâu? Thân thể cũng không cần nữa à?"

Trần Nghiên buông ly rượu ra, thủy tinh rơi trên mặt đất vỡ vụn, phát ra thanh âm thanh thúy.

Tất cả mọi người đều cho rằng là do anh không vui, tính tình thiếu gia nổi lên, nhao nhao một hồi bắt đầu yêu cầu anh chơi trò kích thích, chỉ có Thẩm Duệ biết trong lòng anh khó chịu, đỡ anh sang một bên ngồi xuống.

"Thẩm Duệ." Trần Nghiên nhắm mắt lại, không ai thấy anh giấu đi nước mắt, giọng nói khàn đến không chịu nổi

"Tôi ở đây."

"Cậu nói xem..." Giọng nói của Trần Nghiên vỡ vụn, "Tôi vẫn còn các cậu bên cạnh, nhưng còn cô ấy thì sao?"

Cô ấy không còn ai cả.

Làm sao có thể sống một mình như thế được?

Thẩm Duệ sửng sốt mấy giây, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.

Sau khi tiệc rượu kết thúc, Thẩm Duệ muốn đưa anh về nhưng Trần Nghiên từ chối.

Rượu đang đốt cháy nội tạng của anh, ăn mòn sự tỉnh táo của anh từng chút một.

Trần Nghiên lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số quen thuộc.

Một giọng nữ máy móc vang lên, nhắc nhở anh rằng "số máy anh gọi không liên lạc được".

Anh ném điện thoại xuống đất, mưa lớn từ trên trời rơi xuống, một trận mưa bất ngờ ập tới.

Trần Nghiên đứng dưới mái hiên đường Lai Hà trú mưa.

Trước mặt anh có một chiếc xe tải lao vút qua, nước từ vũng nước bắn lên mắt cá chân anh, anh cúi đầu liếc nhìn, lúc ngẩng đầu lên lại giật mình vài giây.

Dưới mái hiên bên kia đường, cô gái mặc bộ đồng phục học sinh màu trắng sạch sẽ, ngón tay luống cuống cào cào góc áo, trong con ngươi sạch sẽ trong suốt có thêm vài phần hoảng loạn.

Trần Nghiên đội mưa chạy tới, một giọt nước rơi xuống đất, mới phát hiện tất cả đều là ảo giác của anh.

Đó chỉ là khung cảnh ngày họ gặp lại nhau.

Lúc đó là cuối tháng 8, cũng là giữa hè, cũng là một ngày mưa to.

Mùa hè là một mùa đặc biệt, những kỳ thi, lễ tốt nghiệp, những bước ngoặt lớn trong cuộc đời đều diễn ra trong mùa này, cái nóng không nơi ẩn náu đồng nghĩa với sự kết thúc của quá khứ và sự bắt đầu của một cuộc sống mới, buộc các chàng trai, cô gái phải tiến về phía trước.

Và giữa mùa hè, có những cuộc gặp gỡ, cũng có những biệt ly.