Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 724



Chương 726

Nhưng mà ở đây, không có sự kiềm chê, tà niệm của rât nhiêu người đã bùng phát ra.

Đỗ Tân Lực chính là như thế. Hắn hoàn toàn xé bỏ lớp ngụy trang của mình, đề lộ ra mặt xấu xa nhất trong Xương của chính mình. Giờ đây, đôi mắt gã tràn đầy ánh sáng màu xanh, nghiêm nhiên đã coi Lâm Tử Minh như một con vật, có thê tùy ý bị giết.

Chẳng máy chốc, hắn đi tới trước mặt Lâm Tử Minh, hai con mắt nhìn chằm chằm Lâm Tử Minh, đặc biệt đáng SỢ.

“Đỗ Tân Lực, anh đây là muốn giết chết tôi?” Lâm Tử Minh cũng nhìn Đỗ Tân Lực, nói một cách đây ân ý sâu xa.

Vốn dĩ anh không có quá nhiều phản cảm với Đỗ Tân Lực, cho rằng Đỗ Tân Lực chỉ là ghen tuông, là biểu hiện bình thường của một người đàn ông mà thôi.

Nhưng giờ đây, qua sự xấu xa mà Đỗ Tân Lực thê hiện, anh phát hiện mình đã đánh giá quá cao Đỗ Tân Lực.

Đây chính là một kẻ có hành vi đáng khinh bỉ.

Đỗ Tân Lực lại cười toe toét và nói, “Sao bây giờ mày mới biết vậy chứ?

Hai ngày nay mày đã có một khoảng thời gian tuyệt vời với con chó cái đó.

Tối hôm qua con chó đó đã chạy đến phòng mày, bị mày chơi rất thoải mái nhỉ”

Khi hắn nói điều này, biểu cảm trên khuôn mặt hắn hoàn toàn méo mó, tràn đầy hận thù, tức giận, hung dữ và tàn nhãn. : Lâm Tử Minh hơi khẽ cau mày, nói: “Mối quan hệ giữa tôi và Đào Tam Nương không giống như anh tưởng tượng. Tối hồm qua cô ấy đến phòng tôi, nhưng tôi không có lên giường với cô ây.”

Lời giải thích của anh lúc này, rơi vào tai của Đỗ Tân Lực trở thành biểu hiện của sự thú nhận và sợ hãi.

Lập tức Đỗ Tân Lực dường như nghe thây một câu chuyện cười lớn, gã cười to, “Ha ha ha! Lâm Tử Minh à Lâm Tử Minh, mày coi Đỗ Tân Lực tao là một kẻ ngộc à? Hai ngày nay, hai người bọn mày, anh anh em em, một đôi gian phu dâm phụ. Tối hôm qua cô ta còn chạy đến phòng của mày nữa. Bây giờ mày nói với tao hai người không hê lên giường? Ha ha hai”

Lâm Tử Minh trầm mặc. Anh chọt nhận ra lời giải thích vừa rồi của mình có hơi thừa, rõ ràng Đỗ Tân Lực nhất định sẽ không tin tưởng, càng không không có khả năng tin anh.

Mà Đỗ Tân Lực thấy anh không nói lời nào, nụ cười nhệch mép càng thêm đậm hơn, “Sao thế, bây giờ mới biết sợ hãi? Lúc trước không phải mày rất kiêu ngạo à! Bây giờ cho ông đây xem thử kiêu ngạo của mày một lân nữa đi!”

Đỗ Tân Lực cầm mã tấu trên tay, ánh sáng của trên đao chiếu vào mặt gã, trông đặc biệt đáng sợ và gớm ghiéc.

Lâm Tử Minh nói: “Cho nên ý của anh là anh nhật định phải giết tôi?”

“Sao đến ‘ bây giờ mày vẫn không nhìn ra vậy hả?”

Khi lời nói của Đỗ Tân Lực dừng lại, bốn người đàn ông khác trên tay cầm mã tâu, tiên thêm hai bước, hoàn toàn bao vây Lâm Tử Minh trong một vòng tròn. Chỉ cần Đỗ Tân Lực ra lệnh, bọn họ sẽ cùng nhau lao tới, chém chết Lâm Tử Minh.

Đỗ Tân Lực đặc biệt hưởng thụ tình huống này. Hắn cho răng mình đã hoàn toàn có năm giữ quyền chủ động, Lâm Tử Minh chỉ là một miếng thịt hằm trên thớt của hắn, có thê để hắn tùy ý chém giết. Cho nên hiện tại hắn cũng không nóng nảy, nghĩ đến sự tuyệt vọng trước khi chết của Lâm Tử Minh, dáng vẻ cầu xin hắn tha cho.

Cho nên khóe miệng hãn nhệch lên, lộ ra một nụ cười ¡ giều cọt, nói: “Đương nhiên, nề tình mày là bạn của Đào Tam Nương, tao sẽ cho mày một cơ hội. Quỳ xuống câu xin tao, đập đầu nhận lỗi, tao có thể cân nhắc tha cái mạng chó của mày.”