Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 627



Chương 628

Nghiêm Sâm cười bảo: “Vương Vệ Quý, ngành vệ sĩ này không đến giản như anh nghĩ, không phải cứ có tiên là chơi được đâu, tôi khuyên các anh nên quay về đi, đừng nhằm nhe làm vệ sĩ nữa. Cũng may mà hôm nay _ người phụ trách chỉ nhánh là tôi, nêu đối lại là Cố Hán Xinh thì đã giã cho các anh một trận ném ra ngoài rồi.”

Nghe thây cái tên Cô Hán Xinh, ánh mặt Lâm Tử Minh rực lên một thoáng, cất tiếng nói: “Anh và Có Hán Xinh có quan hệ gì?”

Nghiêm Sâm liễc xéo anh, nói: “Liên quan gì tới anh, giờ người của anh đã thua rồi, mau cuôỗn gói đi, sau này – đừng nhăm nhe làm vệ sĩ nữa, biết chưa?”

Ánh mắt mọi người nhìn về Lâm Tử Minh lúc này hệt thầy đều đang xem một trò cười, bao gôm cả nhóm người Từ Hoa.

Không sai, Lâm Tử Minh là chủ tịch của Tử Quỳnh, rất giàu có, tài sản riêng đên hàng tỷ nhân dân tệ, nhưng thê thì đã sao, ra đường vẫn phải khúm núm, vẫn bị người ta giễu cọt đấy thôi? Lại còn trước mặt biết bao nhiêu người, càng thêm mắt thể diện.

Từ Hoa có thành kiến với Lâm Tử Minh nhật, hăn cho Lâm Tử Minh là tình địch của mình, không phải thứ tốt đẹp gì, vừa rôi hắn phải đòn của tên tháp sắt, đơn thuần là họa do Lâm Tử Minh gây ra, nhìn thầy Lâm Tử Minh ăn quả đắng, hắn càng khoái chí.

Thế nhưng lúc này, Lâm Tử Minh lại mỉm cười, “Ai bảo là người của tôi đã thua hết?”

Nghiêm Sâm đáp: “Xem ra chưa thấy Hoàng Hà anh chưa hết hy vọng, : được, tôi sẽ cho anh tuyệt vọng, đề xem ai trong số các anh đánh lại được Đại Hùng, cứ đứng ra đây.”

Không một ai dám đứng ra, thậm chí mọi thành viên trong đội hình của Lâm Tử Minh còn lùi một bước, thể hiện mình đã không còn ý chí chiến đấu nữa.

Nhìn cảnh ấy, Nghiêm Sáắm pha trò: “Người của anh rụt hết cả vào rồi, không dám xuất chiến nữa, anh còn gì để nói nào?”

Lâm Tử Minh không trả lời ngay mà thong thả nhập một ngụm trà, rồi đặt lên bàn, chậm rãi bước ra, nói: “Tôi nói người của tôi, gồm cả tôi trong đó.”

Mọi người nghe anh nói vậy đều ngắn ra, kê cả Nghiêm Sâm, không ai ngờ Lâm Tử Minh lại làm ra động thái như thế.

Tiếp đó, tất cả đồng loạt phá lên cười.

Ha ha ha… Không nghe nhằm đáy – chứ, cảm tưởng lạ ý anh ta là muôn thách đầu Đại Hùng hả?”

“Cái dáng ốm nhách như kia, khéo bị Đại Hùng đấm bay mắt.”

“Anh xem da dẻ hắn ta mịn màng kìa, gầy như con khỉ, sợ nắm đắm còn không siết chặt được, mà lại dám khiêu chiến với Đại Hùng, chắc não úng nước rồi!”

“Anh ta trông thế kia, còn là ộ ông chủ một công ty đại chúng, tôi thây, công ty ây cũng chỉ đến thê mà thôi.”

“Chắc chắn hắn ta xem xong mấy bộ phim võ thuật trên mạng thì cho mình là cao thủ võ lâm, ha ha, chết cười mắt thôi.”

Tất cả thành viên của Bắc Thiên Hội đều ôm bụng cười ngặt nghẽo, không hề che giâu, vài người còn cười rớt nước mắt.

Trong mät họ, Lâm Tử Minh là một người bình thường, vóc dáng mảnh khảnh, da dẻ mịn màng, nhìn là biết cậu âm, chưa từng lao động chân tay, thứ cỏ rác này, một người Ì bắt kì trong số họ tung một quyền là đấm bay.

Không riêng gì họ, ngay cả đám võ Sư, lịch đặc công đên cùng Lâm Tử Minh, lúc này cũng không nhịn được cười, cảm thấy lâm Tử Minh đang tấu hài, hành động này không thê dùng cụm tử “Không biết tự lượng sức mình” đề miêu tả nữa, mà đơn thuần là muốn chết, không biết trời cao đất dày!