Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 23: Giao Dịch



Mạch Tuệ gật đầu: "Cũng được, vậy nếu ông thật sự muốn mua thì phải đặt cọc trước, năm ngày sau ta sẽ quay lại, nếu làm ăn không tốt, ta sẽ bồi thường thiệt hại cho ông. Đương nhiên, nếu việc làm ăn tốt thì cũng mong chưởng quầy đừng làm giả sổ sách lừa gạt ta, trong đầu ta còn có rất nhiều công thức nấu ăn ngon, ta không buôn bán với người giả dối."

"Ta không hài lòng với những lời này của ngươi chút nào, ngươi cứ thử đi nghe ngóng đi, Ngũ chưởng quầy ta lấy chữ tín làm ăn. Tuy rằng việc làm ăn của Trân Vị các không tốt bằng đối diện, nhưng danh tiếng thì không có gì để bàn cãi."

Mạch Tuệ mỉm cười: "Được, vậy chúng ta nói về chuyện giá cả."

Qua mấy lần kỳ kèo, cuối cùng, Mạch Tuệ ra giá năm mươi lượng, tiền đặt cọc trước là mười lượng.

Đã như vậy nhưng Ngũ chưởng quầy vẫn keo kiệt không vừa lòng, vẫn là Mạch Tuệ chỉ cho ông ta cách bán các món kết hợp trọn gói mới khiến ông ta vừa lòng.

Kỳ thật đối với một tửu lâu lớn mà nói thì năm mươi lượng cũng không phải là đắt, Mạch Tuệ cũng chỉ muốn để lại ấn tượng tốt với Ngũ chưởng quầy để sau này kiếm tiền dễ dàng hơn. Nghĩ đến mười lượng bạc nặng trĩu trong tay, Mạch Tuệ cẩn thận cất nó đi rồi vui vẻ đi tìm đệ đệ, muội muội, Đại Ngưu và Nhị Ngưu đã đợi nàng rất lâu.



Về đến nhà đã quá nửa chiều, Mạch Tuệ đem gạo và bột mì đã mua vào bếp, sau đó bẻ mấy nhánh tỏi đem trồng xuống đất, xới đất, tưới đẫm nước phân.

Dù là mùa đông nhưng cũng không phải là không sống được, chỉ là nó sẽ phát triển chậm hơn mà thôi. Đợi đến đầu xuân, nàng sẽ có một mảnh nhánh tỏi tươi non, đến mùa hè sẽ có một lồng tỏi.

Cải thảo nàng trồng lần trước đã mọc mầm non, Mạch Tuệ dùng một ít tro làm phân bón. Nếu có thể trồng ớt thì tốt rồi, chỉ tiếc hạt giống cây ớt chỉ có thể nhận qua rút thưởng. Mạch Tuệ nhìn điểm tích lũy còn lại của mình: hai mươi tư.

Hay là thử một lần? Lỡ như có thể rút được thì sao?

Mạch Tuệ ngập ngừng một lúc rồi nhẹ nhàng nhấn nút rút một lần.

Ánh sáng vàng tán đi, một tấm thẻ màu đen hiện ra.



[Nhận được thẻ gấp bội x1]

Mạch Tuệ cau mày, nàng nhớ mình đã từng rút được một tấm thẻ như vậy, nhưng màu sắc có vẻ không đúng lắm? Mạch Tuệ xem lại tấm thẻ trong không gian, tên gọi: thẻ nhân đôi, có màu trắng, còn cái này màu đen. Có gì khác biệt sao?

Hôm nay đã quẹt thẻ xong, Mạch Tuệ quyết định ngày mai sẽ thử xem.

Lúc này bầu trời đang dần sập tối, tuyết bắt đầu rơi lả tả, Mạch Tuệ nghĩ đến đống lòng lợn vẫn chưa được xử lý thì vội vã chạy về nhà. Bảo Mạch Lạp đun nước nóng, nàng và Mạch Cốc ngồi trong sân dùng chậu gỗ lớn cọ rửa lòng lợn, bên trong vẫn còn phân heo chưa được làm sạch, Mạch Tuệ không muốn làm bẩn nhà bếp. Hơn nữa, mùi cũng quá nồng, nếu để trong nhà thì không chừng ba ngày cũng chưa bay hết.

Vì tuyết rơi nên ngỗng lớn đã chui vào phòng chứa gỗ, vùi mình vào ổ, không ai quan tâm đến nó, nó cũng lười kêu “cạc cạc cạc".

Mạch Tuệ và Mạch Cốc không hề lạnh vì tay đã được ngâm nước nóng, nhưng trên đầu lại từ từ nhô lên một đỉnh tuyết nhọn.

"A tỷ, cái này hôi quá. Cái này có ăn được không?" Mạch Cốc được Mạch Tuệ dùng quần áo bịt mũi, nhưng vẫn thấy thối đến chảy nước mắt.

Mạch Tuệ cũng vừa khóc vừa nói: “Được, là nội tạng lợn đấy, ăn được…”

Đợi rửa sạch xong tẩm ướp mới là cao lương mỹ vị trên đời.

Mà lúc này, Bạch lão cha đang lảo đảo đứng ngoài tường sân nhà Mạch Tuệ, trái tim ông ấy cũng lạnh lẽo như trận tuyết tháng mười hai này.

Vốn dĩ ông ấy đang dưỡng bệnh, một mình ra ngoài đi dạo, vận động gân cốt, đột nhiên ông ấy ngửi thấy mùi hôi thối, hình như là từ căn nhà gỗ của đứa con gái thứ hai của ông bốc lên. Ông ấy bị ốm, cũng không biết rằng cháu gái và cháu trai của mình đã bị Vương thị đuổi ra ngoài.

Mặc dù khi con gái còn sống, vì cha của Mạch Tuệ mà Bạch lão cha cũng không đối xử tốt với Mạch gia lắm.