Dẫn Dắt Từng Bước

Chương 15



Biên tập: Mèo

“Sợ còn giả vờ bình tĩnh thế hả?”

Đây là lần đầu tiên sau khi gặp lại nhau Giang Tuân gọi đầy đủ họ tên cô, phút chốc khiến tim Cố Ảnh như tê dại.

Thật ra hồi cấp ba Giang Tuân đã ít khi gọi tên cô, hầu như muốn nói gì thì toàn nói thẳng, cô thì ngược lại, luôn miệng “Giang Tuân” “Giang Tuân” không ngớt mỗi ngày.

Chẳng biết gọi cô sang đấy để làm gì, Cố Ảnh nghe vậy chỉ đi qua mà không hỏi lại.

Đợi lúc cô đến gần, Giang Tuân cầm lấy thuốc lá và bật lửa trên bàn rồi đứng dậy, “Cô chơi giúp tôi một lát nhé.”

Rõ ràng rằng, anh muốn ra ngoài hút thuốc, mình bị gọi đến làm người thế chân.

Cố Ảnh ngồi xuống, nhìn lướt qua từng người xung quanh, giọng hơi lo lắng, “Thật sự lâu rồi tôi chưa chơi cái này.”

Thực tế thì cô đây chưa từng đánh một bàn bài nào hết!

“Không sao hết, cô cứ chơi đại đi.” Giang Tuân để lại câu nói đấy xong thì bước ra khỏi phòng.

Lần đầu ngồi vào bàn bài thế nên Cố Ảnh có phần khẩn trương, bởi vậy từ đầu đến giờ vẫn không để ý thấy ánh mắt mờ ám của mọi người xung quanh.

Trương Nghi Đình nhướng mày kinh ngạc, cô ấy với Thẩm Dập đưa mắt nhìn nhau, như vừa nhìn ra có chuyện tình ý gì đó ở đây.

Trong vô thức cô ấy nhìn về phía khu vực ghế xô pha, thấy Khâu An Nam hơi cúi đầu, không trông rõ sắc mặt, chẳng biết đang nghĩ gì.

Trương Nghi Đình bật ra tiếng thở dài, đi qua đấy.

Đến cả quy tắc chơi Cố Ảnh còn chưa rành, toàn nhờ cả vào Đường Khoa tốt bụng ngồi bên cạnh chỉ dẫn cho cô.

Người ta hay nói tay mơ thường may mắn, Cố Ảnh kiểm chứng hoàn toàn câu nói đấy, vừa ngồi vào bàn thắng liền hai ván.

Thắng được rồi trên cả chân mày khoé mắt Cố Ảnh đều thấp thoáng nét cười.

Chốc lát sau, Giang Tuân quay lại, cô ngoảnh đầu nhìn sang, “Anh quay lại rồi, trả anh này.”

Cố Ảnh vừa định đứng dậy, đã bị ấn ngược trở xuống ghế, “Cô chơi tiếp đi, tôi có việc bận.”

“......” Cố Ảnh đành phải tiếp tục ra bài.

Giang Tuân kéo ghế sang ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó lấy điện thoại di động ra, nhìn điệu bộ thật bận rộn.

Vận may của Cố Ảnh chẳng kéo dài được bao lâu, ngay sau đó thả điểm pháo[1] liên tục.

[1] Thuật ngữ trong mạt chược, điểm pháo nghĩa là ra bài đúng quân người khác cần, người điểm pháo tính là người thua.

Thua tiền khiến tâm trạng cô dần sa sút, nên đến lượt ra bài cô cứ lưỡng lự mãi.

“Giang Tuân.” Cố Ảnh nghiêng đầu gọi khẽ khàng.

“Hử?” Tầm mắt Giang Tuân chuyển từ điện thoại di động dừng trên mặt Cố Ảnh.

“Như vậy rồi phải đánh sao đây?” Cố Ảnh hỏi.

Giang Tuân thản nhiên nhìn lướt qua số quân bài cô đang nắm, “Bát vạn.”

Cố Ảnh nghe theo.

Một phút sau.

Cố Ảnh lại tiếp tục đắn đo, “Giang Tuân.”

Giang Tuân giương mắt, lần này không chờ Cố Ảnh hỏi, anh bắt đầu chỉ huy trực tiếp, “Tam vạn.”

Cố Ảnh vẫn tiếp tục nghe theo.

Lập lại vài lần như thế, Giang Tuân tắt luôn điện thoại di động, tay phải đặt trên lưng ghế của Cố Ảnh, giọng nói có tính từ thi thoảng vang lên bên tai cô.

Chơi tiếp mấy ván, Cố Ảnh ý thức có gì đó không đúng, đột ngột quay sang, “Anh......”

Cố Ảnh quay mặt qua mới phát hiện khoảng cách hai người họ thật sự rất gần, gần đến mức có thể thấy rõ hàng mi dài đen nhánh như lông vũ ấy của anh, ánh sáng trắng ấm áp từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, từng vầng sáng nhỏ nhảy nhót trên mi mắt anh.

Đường nét khuôn mặt người đàn ông góc cạnh rõ ràng đấy như giáng một đòn đẹp trai trí mạng vào cô.

Người Cố Ảnh lùi về phía sau, tiếp tục lời chưa nói xong, “Hết bận rồi chứ?”

Giang Tuân nhìn cô mấy giây, sau đó cúi đầu đáp tiếng ừ.

“Vậy anh vào chơi đi.” Cố Ảnh đứng lên lần nữa, trả chỗ ngồi lại cho anh.

Giang Tuân không ngồi vào đó, mà nhìn sang phía đối diện nói với anh chàng đang ngồi xem bên cạnh Đường Khoa: “Trương Phóng, ông vào chơi đi.”

Trương Phóng bị điểm tên đến, vẻ mặt đầy nghi hoặc, “Ông không chơi sao?”

“Tôi xin lỗi,” Trước ánh nhìn đầy khó hiểu của cả bàn người ngồi đây, Giang Tuân điềm nhiên giải thích, “Tôi có việc phải đi qua khu phía Tây thành phố, mọi người chơi tiếp đi, hai ngày nữa Đan Hạo Thiên về lại gặp sau.”

Cố Ảnh nghe anh bảo muốn sang phía Tây thành phố, hai mắt sáng lên, “Anh cho tôi quá giang xe anh với được không?”

Hình như Giang Tuân tuyệt nhiên chẳng hề bất ngờ, gật gật đầu, chậm rãi đáp, “Đi thôi.”

Khu Cố Ảnh sống vừa vặn nằm bên phía Tây thành phố, giờ mà về thì có thể ngủ bù thêm một giấc, nếu không thì khó mà trụ được ca trực khuya đêm nay.

“Anh đợi tôi xíu nhé, tôi đi chào chị Trương Nghi Đình và tiền bối một tiếng đã.”

“Nhanh đi.” Bước chân Giang Tuân bắt đầu hướng ra ngoài cửa, ý là không định đợi cô.

Cố Ảnh nghĩ rằng công việc anh bận bịu, vội vã giải thích với Trương Nghi Đình chuyện tối nay phải trực ca đêm, rồi hẹn với Khâu An Nam qua hôm sau được nghỉ sẽ mời anh ăn cơm, sau đó ba chân bốn cẳng chạy sát theo sau Giang Tuân đi ra cửa.

Ngoài trời rét buốt căm căm, hơi thở ra gặp phải khí lạnh biến thành hơi khói mờ trắng.

Ra khỏi khách sạn, Cố Ảnh lấy mũ áo khoác lông trùm lên đầu, đi với Giang Tuân đến bãi giữ xe ngồi vào chiếc xe việt dã quen thuộc.

Sau khi cô ngồi vào xe, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi, “Cuối tuần mà anh vẫn phải làm việc sao?”

Giang Tuân lạnh nhạt đáp ừ.

Cố Ảnh nghiêng đầu, tầm mắt nhìn thấy hàm dưới người đàn ông bạnh chặt, thái độ xa cách người khác toả ra lan xa cả nghìn dặm.

Dường như chỉ trong nháy mắt từ bạn học lại trở về là người xa lạ.

Cố Ảnh thu mắt, ngồi thẳng người lên, không nói nữa.

Xe chạy vào đường cái, tầm mắt Giang Tuân nhìn thẳng về phía trước, nhẹ giọng hỏi: “Cô đi đâu?”

“Về nhà.” Cố Ảnh nói.

Trong vô thức xe đã chạy đến cổng khu nhà của Cố Ảnh.

Cô nói tiếng cảm ơn, định mở cửa xuống xe, thì thấy không mở cửa xe ra được.

Cố Ảnh ngoảnh đầu lại, chỉ vào tay nắm cửa, “Mở không được.”

Giang Tuân tựa người vào ghế lái, liếc xéo cô, “Nói chuyện chút đi?”

Bên ngoài cửa sổ trời vừa đổ mưa, từng hạt mưa li ti lất phất bay từ trên cao rơi xuống, như đang giăng một tầng lụa mỏng che phủ cả phố phường.

Mưa tà tà đáp lên cửa kính ô tô, đọng thành từng giọt nước một, chảy dọc xuống theo cửa sổ xe.

Cố Ảnh rụt tay lại, nhìn thẳng vào anh, ánh mắt thấp thoáng vẻ ngờ vực, “Nói chuyện gì?”

Thấy anh nghiêm túc như vậy, chợt nghĩ đến chuyện gì đó, vẻ ngờ vực đó của Cố Ảnh chớp mắt được thay bằng sự căng thẳng, chắc không phải định nhắc về chuyện hồi cấp ba đó chứ?

Thật ra cũng không phải là không thể nói, dù gì đã qua lâu vậy rồi.

Bởi vì nghĩ kĩ lại thì, với kiểu quan hệ hiện tại của hai người hình như chẳng có chuyện gì để nói với nhau.

Cũng chẳng phải bạn bè thân thiết ngồi cùng nhau bắt đầu ôn lại chuyện cũ.

“Nghe nói ——”

Khoé môi Giang Tuân nhẹ cong lên, ngữ khí không còn lạnh nhạt giống ban nãy, trong lời nói như có thêm mấy phần nghiền ngẫm, “Cô thấy rất vừa ý tôi?”

“Hả?” Cố Ảnh còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, bỗng nghe anh hỏi thế, phút chốc đầu óc trở nên đờ đẫn, “Ý anh là sao?”

“Thì lần đi coi mắt trước đó.” Giang Tuân nhắc cô, “Dì Lâm phản hồi lại như vậy.”

“......”

Câu phản hồi này được sử dụng hết sức hợp tình, càng rõ ràng rằng với anh buổi coi mắt lần trước là một nhiệm vụ.

Cố Ảnh không nhớ được đây đã là lần thứ mấy trong ngày hôm nay cô thấy xấu hổ rồi.

Cái cảm giác xấu hổ này chẳng kém gì việc có người đem chuyện bạn thầm yêu một người nói cho chính chủ nghe, kết quả là chính chủ tự tìm đến đây để chứng thực.

Hay phủ nhận nhỉ, thế thì không trung thực, xét cho cùng thì mình có từng nói.

Hay thừa nhận đi, bây giờ đối diện với Giang Tuân, căn bản không biết được câu kế tiếp anh sẽ nói gì, càng không biết liệu mình có đối phó được hay không.

Làm xong công tác tư tưởng, Cố Ảnh ậm ừ, “Như anh nói đó, lần trước dì Lâm hỏi tôi, tôi trả lời thế để ứng phó trước.”

“Ứng phó?” Khuỷu tay trái của Giang Tuân tì lên cửa kính xe, tay chống trán, “Vậy sao không trả lời thẳng luôn là cô không vừa lòng đi?”

Ý của anh là cứ nói thẳng không vừa lòng thì sau này khỏi phải ứng phó nữa.

Cố Ảnh không hiểu được anh đang muốn thăm dò gì đó hay chỉ thuận miệng rồi hỏi vậy, dù sao trước đây quả thật mình từng có suy nghĩ không nên có đối với anh.

Đôi mắt trong veo của người đàn ông sáng ngời lên nơi góc tối, trong đấy có sự nghiêm túc, nhưng độ cong trên khoé môi đi với giọng nói thản nhiên đấy của anh khiến câu hỏi này nghe giống như chỉ là lời bông đùa.

Im lặng mấy giây, Cố Ảnh trả lời: “Thực tình mà nói, từng là bạn học, tôi phải giữ thể diện cho anh chứ?”

Những lời này lọt vào tai Giang Tuân nghe như đang cố hết sức phủi sạch hết mọi mối liên quan với anh, lo anh sẽ hiểu lầm gì đó. Bỗng dưng khiến anh có cảm giác hết sức buồn bực, nhưng chẳng tìm được lí do gì để phát tiết nó ra, anh tức quá cười ngược, “Thế thì cảm ơn cô nhiều.”

Môi Cố Ảnh mấp máy, nhỏ giọng đáp: “Đừng khách sáo thế.”

Giây tiếp theo đấy, bên trong xe vang lên tiếng “cạch” mở khoá. Cố Ảnh biết đây là hàm ý kết thúc “cuộc nói chuyện”, vì vậy cô gật đầu với Giang Tuân, lập tức mở cửa bước xuống xe. Trước khi đóng cửa, Giang Tuân ném cây dù sang cho cô, chẳng hiểu sao giọng nghe hơi cộc cằn: “Trời mưa không thấy sao?”

“......”

————

Sau buổi trực ca đêm xong Cố Ảnh có được hai ngày để nghỉ ngơi, ở nhà ngủ một ngày, ngày hôm sau cô định sẽ mời Khâu An Nam dùng cơm.

Việc trước tiên là quyết định gọi điện thoại cho Trương Nghi Đình, “Tối nay chị có rảnh không?”

“Tối nay hả?” Trương Nghi Đình như có mòi do dự, “Tối nay bạn thân của chồng chị về nước, có hẹn nhau đi ăn cơm.”

“Vậy trưa nay thì sao ạ?” Cố Ảnh hỏi tiếp.

“Trưa nay nhà chị lại có khách.” Đại khái Trương Nghi Đình cũng biết được mục đích cô gọi đến, “Em định mời Khâu An Nam đi ăn cơm à? Tối mai cậu ta bay rồi, hay trưa mai đi được không?”

Cố Ảnh thở dài, “Ngày mai thì em lại phải đi làm.”

Trương Nghi Đình suy nghĩ một hồi, nói: “Vậy thì đêm nay cũng được, chị không đi với chồng chị nữa.”

“Dạ được.” Cố Ảnh không khách khí với cô ấy, sau khi cúp điện thoại cô tập trung soạn tin nhắn gửi cho Khâu An Nam nói tối nay muốn mời anh ta ăn cơm, đối phương trả lời “Ok”.

Cô biết Khâu An Nam là nhờ vào Trương Nghi Đình, tha hương nơi xứ người mà gặp được đồng bào của mình luôn có cảm giác thân thiết hơn những người khác.

Khâu An Nam cùng học ngành y, lúc học môn chuyên ngành anh ta từng giúp đỡ Cố Ảnh rất nhiều.

Đối mặt với anh ta, Cố Ảnh luôn có tâm thế kính cẩn, có lẽ là vì đôi khi Khâu An Nam tạo cho cô cảm giác bức bách.

Thực ra thỉnh thoảng cô cũng sẽ cảm nhận được cái cảm giác ấy khi tiếp xúc với Giang Tuân.

Mà rõ ràng rằng, hai cái cảm giác bức bách này hoàn toàn không giống nhau. Cảm giác bức bách từ Giang Tuân sẽ khiến cô thấy căng thẳng và tim đập nhanh hơn, nó khiến cô rơi vào trạng thái mâu thuẫn giữa suy nghĩ nên tiếp tục giằng co hay là chùn lại.

Nhưng cảm giác bức bách từ Khâu An Nam lại khiến cô có cảm giác hơi không thoải mái, thế nên sinh ra tâm lí bài xích.

Đây là nguyên do vì sao mà nhất định Cố Ảnh phải rủ rê Trương Nghi Đình đi cùng.

Từ hai hôm trước đến giờ tuyết vẫn chưa rơi, mưa liên tục không ngừng, nhiệt độ xuống thấp như trước.

Thời tiết thế này thật sự rất thích hợp để ăn lẩu, nhưng hiếm khi mời Khâu An Nam dùng bữa, Cố Ảnh nghĩ nên tươm tất thì tốt hơn.

Cô không sành ăn nhà hàng cho lắm, từ lúc về nước đến giờ nếu không ăn ở quán cơm nhỏ trước cổng khu nhà mình thì sẽ gọi cơm bên ngoài về.

Thật sự nơi sang trọng duy nhất từng đến là nhà hàng tư nhân kia, hình như tên là Minh Nguyệt Các.

Cố Ảnh không muốn mất thì giờ tìm kiếm thêm nơi khác nữa, nhờ ngay Khổng Oánh đặt chỗ ở nhà hàng ấy hộ cô.

Trương Nghi Đình biết Minh Nguyệt Các, nói là tối nay đến đón cô trước rồi cùng nhau đến đó.

Nguyên quán Khâu An Nam không phải ở Vân Thành, hai ngày nay anh ta nghỉ tạm ở khách sạn.

Vừa hay khách sạn cách điểm hẹn không xa, nên anh ta sẽ tự đi đến đó.

Năm giờ chiều, Cố Ảnh nhận được tin nhắn từ Trương Nghi Đình bảo cô đi xuống, lúc đó trời vừa chập choạng tối.

Chiếc xe màu đỏ với hai ngọn đèn sáng tỏ đậu trước cổng khu dân cư, cửa số ghế phụ lái mở ra phân nửa, Trương Nghi Đình vẫy tay với cô.

Cố Ảnh bước đến mở cửa sau xe ngồi vào, cô không hề bất ngờ khi nhìn thấy Thẩm Dập ngồi ở ghế lái.

Bởi vì trước khi đi xuống, Trương Nghi Đình có nhắn WeChat cho cô biết chồng cô ấy cũng hẹn bạn ở khu trung tâm thành phố, tiện đường nên đi chung với nhau.

“Để chị nhắn Khâu An Nam trễ xíu hẵng đi.” Trương Nghi Đình lấy điện thoại ra soạn tin nhắn, “Chồng chị phải đi đón hai người bạn của anh ấy nữa, chắc không đến sớm được.”

“Không trễ lắm đâu.” Thẩm Dập nói, “Tụi nó chung một chỗ, đỡ mắc công đi lòng vòng.”

Nghe họ nói muốn đi đón bạn, Cố Ảnh ngồi nép người vào.

Nửa tiếng sau xe dừng trước một toà nhà văn phòng.

Nhìn thấy toà nhà văn phòng quen mắt này, lòng Cố Ảnh dần dâng lên dự cảm chẳng lành.

Bạn mà anh ta nói có lẽ nào chính là......

Cửa sau xe bị kéo ra, cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Ảnh, dự cảm ấy được chứng thực.

“Bác sĩ Cố?” Vừa nhìn thấy người ngồi trong xe, động tác mở cửa xe của Đường Khoa khựng lại, anh ta cười với Cố Ảnh, ngay lập tức dạt người sang một bên để Giang Tuân lên xe trước, “Mày ngồi giữa đi, tao say xe.”

“......” Giang Tuân liếc xéo anh ta, sau đó khom lưng ngồi vào xe.

Nụ cười trên gương mặt Cố Ảnh trở nên gượng gạo lúc chạm phải ánh mắt Giang Tuân, “Lại gặp nhau nữa rồi.”

Giang Tuân ngả lưng ra sau, lên tiếng ừ coi như đáp lời.

Vào xe sau cùng nên Đường Khoa bị ép chặt vào cửa, trải qua lần răn dạy trước đó, anh ta học được cách ngoan ngoãn, nên lần này không hỏi Cố Ảnh những vấn đề nhạy cảm nữa, nhưng chung quy không thể nào rảnh miệng được, “Bác sĩ Cố đi ăn chung với chúng tôi luôn sao?”

“Không có, chị Nghi Đình và tôi hẹn trước với người khác rồi.” Cố Ảnh đáp.

“Là anh chàng lần trước ngồi chung với hai người đó hả?” Ngay tức khắc Đường Khoa thấy hứng thú, “Anh ta là tiền bối của cô à?”

Cố Ảnh gật đầu, “Đúng vậy.”

“Có phải anh ta đang theo đuổi cô không?” Đường Khoa thẳng thừng hỏi luôn, “Với kinh nghiệm tung hoành trên tình trường nhiều năm liền của tôi đây thì, ánh mắt anh ta khi nhìn cô rất là khác thường.”

Giang Tuân dựa vào ghế, cụp mắt, mi mắt giật liên hồi.

“Thế thì kinh nghiệm nhiều năm tung hoành đấy của anh bỏ phí mất rồi.” Cố Ảnh điềm nhiên giải thích: “Chúng tôi là bạn bè, giống như với chị Nghi Đình vậy.”

Vừa lúc Trương Nghi Đình bổ sung thêm câu nữa: “Giữa chúng tôi chỉ có tình cảm bạn bè trong sáng mà thôi.”

“Vậy sao?” Đường Khoa dịch người, lỡ đụng phải Giang Tuân, “Ê mày, mày xích qua bên kia chút coi nào.”

Giang Tuân nghiêng đầu, giương mắt, “Không.”

“......” Dáng người Đường Khoa cao lớn gần một mét tám, bị dồn sát vào cửa thật sự chết ngạt đến nơi.

Nghe đoạn trò chuyện của họ, Cố Ảnh dịch người về phía cửa.

Cô ngẩng đầu nhìn sang Giang Tuân, vốn định lên tiếng bảo anh ngồi xích qua đây một chút.

Ai ngờ Giang Tuân đã để ý thấy hành động đấy của cô, anh quay mặt qua, “Cô cũng say xe à?”

“......” Cố Ảnh lắc đầu, chỉ vào khoảng cách bé xíu giữa hai người, “Anh có thể ngồi nhích sang đây một chút.”

“Không cần.” Giang Tuân nói, “Tôi ngồi thế này rất ổn.”

Cố Ảnh: “......”

Đường Khoa: “???” Nhưng đê ma ma ông mày không ổn!

Bầu không khí bên trong xe trở nên ngượng nghịu một cách kì quái.

Trương Nghi Đình hắng hắng giọng, mở lời phá vỡ bầu không khí xấu hổ: “Đường Khoa, hôm trước anh vừa đi coi mắt đúng không?”

“Đừng nhắc nữa.” Nghe đến chuyện này mặt Đường Khoa tối sầm, “Tôi bị cho leo cây.”

Thẩm Dập ngồi ghế lái thình lình chen vào một câu: “Mày gửi hình mày cho cô nàng kia xem trước đúng không?”

Đường Khoa trầm ngâm một giây, “Ý mày là sao hả?”

“Thì tao đã nói với mày rồi.” Thẩm Dập cố nhịn cười, “Nếu mà mày gửi hình Giang Tuân, mày nghĩ xem cô em kia không đến mới là lạ đó?”

“Ha hả.” Đường Khoa cười nhếch mép, “Đẹp trai thì có ích lợi gì, đi coi mắt cũng thất bại như ai thôi.”

Trương Nghi Đình ngoái đầu lại, giọng ngạc nhiên, “Giang Tuân cũng đi coi mắt sao?”

Vốn dĩ Cố Ảnh đang im lặng mãi ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ, những lời vừa rồi ngay lập tức thu hút được sự chú ý của cô.

Cô cố dỏng tai lên nghe ngóng câu tiếp theo, lòng thì cứ phấp phỏng không yên.

“Đúng vậy,” Đường Khoa hả hê cười trên nỗi đau của người khác, “Lần trước nó đi coi mắt về, tôi hỏi nó thấy sao rồi, nó nói cũng được, kết quả sau đó là không có sau đó nữa.”

Tim Cố Ảnh đập thình thịch, lập tức nhìn sang Giang Tuân, thấy anh vẫn cụp mắt, bộ dáng như chuyện này không hề liên quan đến mình, thậm chí cô còn đang nghi ngờ rằng anh chẳng nghe thấy gì.

Bằng không thì tại sao lại không có tí phản ứng nào hết?

Anh nói “Cũng được”, là coi như thấy vừa ý cô hay chỉ thuận miệng trả lời lấy lệ?

Cố Ảnh nghĩ khả năng vế sau có vẻ đúng hơn.

Chắc hẳn bọn họ không biết đối tượng coi mắt của Giang Tuân chính là cô, bằng không cũng chẳng hỏi thẳng trước mặt thế này.

Dì Lâm có nói với cô rằng Giang Tuân cũng vừa ý cô, Cố Ảnh không quan tâm lắm.

Lúc đó cô còn nghi ngờ dì Lâm chưa hỏi qua anh, bởi vì theo như dì Lâm nghĩ, chắc hẳn chẳng có ai thấy không hài lòng về cô.

Nếu mà có, thì hẳn là ánh mắt đối phương không tốt rồi.

Ngay lúc này, Giang Tuân nhẹ giương mắt, nhìn thẳng vào mắt cô.

Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng không gợn một chút cảm xúc gì, lần này chẳng chờ Cố Ảnh chuyển tầm mắt, đối phương hệt như hai lần đầu đụng mặt cô, nhìn chừng một giây ngắn ngủi rồi thản nhiên đánh mắt sang hướng khác, làm cô có cảm giác anh thật sự chỉ muốn ngó xem thử cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

Trương Nghi Đình định nói gì đó rồi lại thôi.

Hai tay Thẩm Dập vẫn cầm chắc vô lăng, ánh mắt liếc nhìn Giang Tuân ngồi đằng sau qua gương chiếu hậu, “Mày thấy vừa ý cô nàng đó thật à?”

Anh ta vừa dứt lời, xe chạy qua vũng nước hõm sâu, do không giảm vận tốc, xe giật nảy lên.

Cố Ảnh theo quán tính ngả người về đằng trước, lúc nghìn cân treo sợi tóc, một bàn tay duỗi qua giữ đầu cô lại, xúc cảm ấm áp ấy rời đi ngay tức khắc.

Đợi lúc cô ngồi vững người lại, nhìn sang bên cạnh, thấy Giang Tuân vẫn ngồi nguyên tư thế ban nãy, dửng dưng như chẳng có chuyện gì vừa xảy ra, tựa như người vừa đưa tay đỡ cô không phải anh.

Đường Khoa xoa xoa cái trán của mình vừa bị đụng mạnh, hỏi nương theo lời Thẩm Dập, “Chắc không đến mức thích đâu? Hơi có thiện cảm thôi hả?”

Giang Tuân không trả lời, ngón trỏ phải gõ gõ từng nhịp xuống màn hình di động.

Đường Khoa thấy vậy, không dám hỏi tiếp nữa, vội chuyển đề tài khác, “À đúng rồi, tụi mình đi đâu ăn đây?”

“Đến quán bar kia tìm đại cái gì đó ăn đi, tối nay tụi mình nhậu lai rai.” Thẩm Dập nói.

Không nghe được câu trả lời mong muốn, Trương Nghi Đình ngồi thẳng người lên, qua kính chiếu hậu nhìn về hai người ngồi đằng sau, vẻ mặt đầy khó hiểu.

Hiếm lắm mới nghe Giang Tuân lên tiếng: “Ăn ở Minh Nguyệt Các đi.”

Thẩm Dập không phản đối, nói: “Thế cũng được, vậy mày gọi điện thoại cho Đan Hạo Thiên bảo nó đến thẳng Minh Nguyệt Các luôn đi.”

“Để tao gọi cho.” Đường Khoa chủ động ôm việc vào mình.

Cố Ảnh đang dán chặt vào cửa nghe thấy hai cái tên “Đan Hạo Thiên” và “Minh Nguyệt Các”, huyệt thái dương giật giật từng hồi.

Vậy anh bạn học vừa từ nước ngoài về mà bọn họ nói là Đan Hạo Thiên? Bọn họ cũng đến Minh Nguyệt Các dùng bữa?

“Này, Cố Ảnh.” Trương Nghi Đình ngoái đầu nhìn lại, “Đan Hạo Thiên và Giang Tuân là bạn hồi cấp ba, vậy em có biết anh ấy không?”

“Dạ có biết,” Cố Ảnh nói: “Là bạn học.”

“Nếu mọi người đều đến Minh Nguyệt Các, hay cùng dùng bữa với nhau luôn nhé.” Thẩm Dập đề nghị.

Trương Nghi Đình phụ họa: “Chị cũng có ý này đấy, chắc Khâu An Nam không có ý kiến gì đâu, em thấy sao hả?”

Cô ấy hỏi Cố Ảnh.

Cố Ảnh nghĩ mình lại không có lí do gì để từ chối, thế là đồng ý.

Đan Hạo Thiên coi như là bạn chí cốt của Giang Tuân, là một trong những người chứng kiến hết thảy toàn bộ quá trình cô đeo đuổi Giang Tuân, điều đó thật sự khiến Cố Ảnh bắt đầu thấy hồi hộp về cuộc gặp mặt tiếp theo đây.

Đường Khoa bên này vừa nói chuyện điện thoại xong, “Đan Hạo Thiên nói nó sắp đến rồi.”

Sau đó anh ta lại nhoài người về phía trước, mắt nhìn vào Cố Ảnh, “Mới nãy có phải hai người nói là ăn tối chung với bọn tôi luôn không?”

Cố Ảnh ừm.

Nghe được lời khẳng định đấy, trong mắt Đường Khoa chợt loé lên vẻ thích chí.

“......”

Tất nhiên Cố Ảnh sẽ không tự huyễn hoặc mình rằng phản ứng đấy của anh ta là vì nghe mình đồng ý đi ăn cùng với bọn họ, mà lại cảm thấy rằng ý đồ đối phương không trong sáng cho mấy.

Đến Minh Nguyệt Các, đoàn người bước xuống xe.

Đan Hạo Thiên đã đợi sẵn bên trong, Khâu An Nam thì bảo sắp đến nơi, Trương Nghi Đình nói mọi người cứ vào trong trước, cô ấy và Cố Ảnh đứng trước cửa chờ thêm một lát.

Chờ bên cạnh không còn người ngoài nữa, Trương Nghi Đình sít gần lại hỏi: “Hồi còn ở nước ngoài em có gặp Giang Tuân không?”

“Dạ không có.” Cố Ảnh khó hiểu, “Sao chị lại hỏi như vậy?”

“Chẳng phải trước đó chị có kể em nghe chuyện Giang Tuân khuyên chồng chị ra nước ngoài tìm chị tái hợp sao?” Trương Nghi Đình nói: “Chồng chị nói là thật ra lần đó có Giang Tuân đi cùng anh ấy nữa, nhưng mà chị không gặp được cậu ta.”

Lần cãi nhau chia tay đấy, mỗi ngày Thẩm Dập đều mượn rượu giải sầu, buổi tối hôm trước ngày xuất ngoại còn rủ Giang Tuân đi uống rượu.

Kết quả sáng ngày hôm sau Giang Tuân mua ngay cho anh ta vé máy bay, còn nói thêm sợ anh ta uống nhiều rượu quá không tỉnh táo nên đi theo canh chừng, anh còn nói tiện thể làm chuyến du lịch.

Tiệc mừng trăm ngày hai hôm trước được thấy thái độ hết sức đặc biệt mà Giang Tuân dành cho Cố Ảnh, tối đến ngẫm lại Trương Nghi Đình chợt nảy ra suy đoán có lẽ mục đích lúc đó của Giang Tuân không đơn giản như thế.

Nhưng mà ban nãy biết được chuyện Giang Tuân đi coi mắt, cộng thêm giờ phút này nghe được câu trả lời từ Cố Ảnh khiến cô ấy có cảm giác là bản thân mình đã suy nghĩ quá nhiều mà thôi.

“Anh ấy đến trường chúng ta sao?” Cố Ảnh sửng sốt.

“Chị không biết.” Trương Nghi Đình chà xát hai bàn tay lạnh cóng, “Có thể cậu ta đến đó du lịch thôi.”

Cố Ảnh à đáp lại, chợt nhớ đến tấm ảnh chụp trên trang cá nhân của Giang Tuân, nhưng lại không nghĩ thêm nữa.

Không đến năm phút đồng hồ sau, Khâu An Nam đến Minh Nguyệt Các.

Trương Nghi Đình giải thích sơ với anh ta tình huống hiện tại, nói chồng cô ấy và bạn cũng hẹn dùng bữa ở đây, vừa khéo đó lại là người quen của Cố Ảnh, muốn hỏi anh ta ngồi cùng luôn có được không, “Ngoại trừ cậu bạn mời về đến kia, hai người còn lại cậu từng gặp hai hôm trước rồi ấy.”

“Mình sao cũng được mà.” Khâu An Nam thoải mái đồng ý, tiếp đó giục hai bọn cô, “Nhanh nhanh đi vào nào, hai cái người này thiệt tình, ngoài này lạnh thế mà sao không vào bên trong chờ.”

Ba người họ đi qua dãy hành lang uốn khúc bước vào nhà hàng, hệ thống sưởi toả ra khắp nơi, ấm áp đến độ làm người khác thở phào khoan khoái.

Phòng riêng nhóm Giang Tuân đặt là ở lầu hai nhà hàng, vừa vào trong Cố Ảnh bắt gặp ngay Đan Hạo Thiên ngồi phía đối diện cửa, đối phương gật đầu cười với cô, “Chào Cố Ảnh, lâu rồi không gặp cậu.”

Anh chàng Đan Hạo Thiên có đôi mắt một mí ưa nhìn, mỉm cười lên lại thêm phần đáng yêu.

“Lâu rồi không gặp cậu.” Cố Ảnh nở nụ cười chân thành.

Sau khi ra nước ngoài hầu như cô không liên lạc lại với bạn bè hồi cấp ba, nhưng hai năm rưỡi thời cấp ba đấy chính xác là khoảng thời gian vui vẻ nhất cuộc đời cô.

Thế nên với những người bạn học cũ, cô luôn thấy thật hoài niệm.

Chào hỏi nhau xong rồi, nhóm của Cố Ảnh ngồi xuống.

Trương Nghi Đình nói nhóm bạn cũ bọn cô đã lâu rồi không gặp nhau nên xếp cho cô ngồi bên cạnh Đan Hạo Thiên, bên phải Đan Hạo Thiên là Giang Tuân, bên trái Cố Ảnh là Khâu An Nam.

Do có việc gấp nên Khâu An Nam đã đổi chuyến bay sang sáng mai, Cố Ảnh không quên mục đích ban đầu của cuộc hẹn hôm nay, bất luận là lúc gọi món hay khi trò chuyện đều đặc biệt săn sóc anh ta.

“Cái cậu này có bạn học mới rồi là bỏ rơi bạn học cũ vậy sao?” Đan Hạo Thiên nhích ghế ra sau, trước lúc nói câu này, anh ta đã quan sát Cố Ảnh một lúc lâu, biết rõ từ đầu đến giờ cô chưa từng nhìn Giang Tuân lấy một cái, trái lại liên tục trò chuyện với vị tiền bối đấy của cô.

“Nào có?” Cố Ảnh vừa mở nắp bình sữa chua, chuẩn bị rót trước cho mình một ly, nghe Đan Hạo Thiên nói vậy, cô quay sang hỏi, “Cậu uống sữa chua không?”

Đan Hạo Thiên mỉm cười đưa ly của mình sang, “Cảm ơn nhé.”

“Đừng khách sáo.” Cố Ảnh rót giúp anh ta nửa ly, ánh mắt lướt qua anh ta dừng tại Giang Tuân, thấy đối phương cụp mắt, dựa lưng vào ghế, vẻ mặt lạnh tanh.

“Giang Tuân.” Lúc Cố Ảnh thấy anh đưa mắt nhìn sang, giơ bình sữa chua trên tay, “Có muốn uống cái này không?”

“Không uống.” Giang Tuân nói xong lại bồi thêm một tiếng, “Cảm ơn.”

Câu trả lời của anh đúng như dự đoán của Cố Ảnh, anh chưa bao giờ thích loại đồ uống này.

Vậy tại sao cô lại hỏi?

Có lẽ bởi câu nói vừa rồi của Đan Hạo Thiên đã chạm đến một dây thần kinh nào đó trong cô, chợt không muốn để anh ta nảy sinh hiểu lầm không đáng gì đó.

Đã hỏi hai người rồi, vì đại cuộc làm trọng, Cố Ảnh đành phải kiên nhẫn tiếp tục hỏi hết những người còn lại.

Đan Hạo Thiên nhìn hành động vừa rồi của Cố Ảnh và Giang Tuân, trong đôi mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên.

Anh ta ngạc nhiên là vì thái độ của Cố Ảnh, quá sức tự nhiên và khách khí, chẳng có vẻ gì gọi là mờ ám, trao đổi với nhau như những người bạn học cũ bình thường không mấy thân thiết.

Anh ta từng tận mắt chứng kiến những năm tháng cấp ba cô thích Giang Tuân.

Lúc đó, mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người, ánh mắt cô luôn say đắm nhìn Giang Tuân mà chẳng kiêng dè gì ai, kiểu thể hiện tình cảm thương mến hết sức trắng trợn, chẳng mảy may giấu giếm.

Nhưng hiện giờ ánh mắt cô nhìn Giang Tuân không khác gì nhìn những người khác.

Thời gian thật sự có thể làm phai mờ tất cả sao?

Đường Khoa ngồi đối diện nháy mắt với anh ta, Đan Hạo Thiên thầm mắng một câu thằng chó ngốc.

Mặc dù anh ta cũng thấy tò mò, nhưng anh ta không dại dột đến mức đó, không thể khơi ra đề tài nhạy cảm làm người ta khó xử trước mặt nhiều người thế này được.

Còn nữa, lần trước anh ta chỉ trả lời lấp lửng với Đường Khoa, thật ra anh ta biết nhiều hơn thế.

Nhưng bởi vì biết nhiều, thế nên mới không tuỳ tiện lấy chuyện này ra để nói giỡn.

Ăn xong rồi, nhóm Thẩm Dập dự định đi bar chơi, lúc ra khỏi nhà hàng có ý mời Khâu An Nam, nhưng người ta lấy lí do sáng mai có chuyến bay sớm nên đã từ chối.

Bọn họ đi rồi, Cố Ảnh và Trương Nghi Đình tiễn Khâu An Nam về khách sạn, rồi tạm biệt nhau ra về.

————

Vẫn là quán bar kiểu Anh đó.

Trên sân khấu, cô ca sĩ đeo mặt nạ đang trình bày một ca khúc nhạc jazz, chất giọng khàn khàn đầy từ tính.

Có bốn người ngồi trên chiếc ghế dài đối diện sân khấu, hai chai rượu vang đỏ thượng hạng mở sẵn để trên bàn.

Giang Tuân ngồi nhàn hạ trên xô pha, nghe ba người kế bên trò chuyện, thi thoảng bị cue đến sẽ lên tiếng trả lời vài câu, anh đã uống khá nhiều rượu.

Trong bốn người bọn họ tửu lượng Giang Tuân tốt nhất, Đường Khoa kém nhất, uống chưa được nửa tiếng đã la lối đòi nghỉ mệt.

Thẩm Dập ngồi gần Giang Tuân nhất, anh ta như nhớ ra chuyện gì đó, vờ như lơ đãng hỏi một câu với giọng khẽ khàng chỉ đủ để hai người họ nghe được: “Năm đó mày đi cùng tao đến nước M, là có lòng riêng đúng chứ?”

Giang Tuân cầm ly rượu lên cụng ly với anh ta, mi mắt nâng nhẹ, “Lòng riêng gì?”

Biết rằng không cạy được thông tin gì, Thẩm Dập mỉm cười, “Ai mà biết mày.”

Anh ta uống xong ly rượu thì đứng dậy vào nhà vệ sinh, Giang Tuân cũng đi theo ra khu vực hút thuốc.

Đường Khoa bên này tay day ấn đường, thừa dịp Giang Tuân đi khỏi, đá chân Đan Hạo Thiên, “Lần trước mày nói với tao hồi cấp ba Cố Ảnh là người đeo đuổi Giang Tuân? Sao tao nhìn hoài vẫn không thấy giống?”

Đan Hạo Thiên dịch chân đi, “Chứ mày thấy giống gì?”

“Lúc đầu tao cũng nghĩ Cố Ảnh thích Giang Tuân.” Lần đầu tiên thấy bọn họ nói chuyện với nhau trong phòng bệnh ở bệnh viện, quả thực nghĩ rằng chuyện thật sự là như vậy. Đường Khoa nằm ườn ra xô pha, “Sau đó lại cảm thấy không giống, ngược lại thì giống Giang Tuân thích cô ấy hơn, nhưng mày không nói gạt tao đâu, cho nên tao mạnh dạn đoán Cố Ảnh đeo đuổi được Giang Tuân rồi thì đá phắt nó đi có đúng không?”

Đan Hạo Thiên cười cười không trả lời.

“Nhưng mà hình như không phải thế.” Đường Khoa nhắm mắt lại, tự lẩm bẩm: “Nếu mà thế thật, dám chắc Giang Tuân sẽ chẳng thèm ngó ngàng tới cô ấy nữa.”

Trong mắt anh ta, Giang Tuân chẳng phải người không đánh người chạy lại, nhớ lại những năm đầu mới gây dựng công ty, có đối tác vì không tin tưởng năng lực của bọn họ mà từ chối hợp tác, sau này bất luận bên đó thoả thuận lợi lộc ra sao đi nữa Giang Tuân đều từ chối.

Đan Hạo Thiên vỗ vai anh ta, “Mày nghỉ tiếp đi, tao đi làm điếu thuốc đây.”

Đan Hạo Thiên bước vào khu vực hút thuốc, thấy Giang Tuân vẫn đang đứng đó phì phèo khói thuốc, anh vừa đi tới vừa châm một điếu thuốc đặt bên miệng, thuận miệng hỏi: “Mày gặp Cố Ảnh trước đó rồi à?”

Giang Tuân cúi đầu, ừ một tiếng.

Là bạn bè chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tất nhiên Đan Hạo Thiên nhìn ra tinh thần anh hơi sa sút.

Dù rằng vẻ mặt đối phương vẫn thản nhiên như thường, nhưng anh ta nhìn ra được đúng là như vậy.

“Tao có cảm giác cô ấy đã thay đổi rất nhiều.” Đan Hạo Thiên đứng tựa lưng vào tường, điệu bộ như hai người bạn tốt cùng đứng tâm sự, “Ý tao là về tính tình, điềm đạm hơn trước, với mày thì......”

Anh ta vừa nói ra mấy chữ đấy đã thấy Giang Tuân giương mắt nhìn sang anh ta, lời đến bên môi lại nuốt ngược trở vào.

Nhưng vẻ mặt Giang Tuân ngược lại vẫn bình tĩnh, “Với tao thì làm sao?”

“Thì không còn thích mày nữa thôi.” Đan Hạo Thiên dùng giọng nhẹ nhàng nhất để nói ra câu đó.

Nói xong, anh ta lặng lẽ quan sát phản ứng của Giang Tuân, thấy anh không có vẻ mất vui, mà chỉ gật đầu từ tốn.

Qua mắt Đan Hạo Thiên phản ứng với động tác này của anh được hiểu như đang trả lời rằng “Ừ, tao biết”.

Coi ra anh tự hiểu được chuyện này, có điều không biết hiện tại anh có suy nghĩ gì.

Nói cho cùng, năm đó thái độ của Giang Tuân dành cho Cố Ảnh qua mắt anh ta thì dùng từ “nuông chiều” để hình dung không phải đang nói quá.

Giang Tuân là kiểu người đã muốn làm chuyện gì đó, dù trong quá trình đó có bất kì khó khăn hay cám dỗ nào vẫn quyết tâm hoàn thành nó cho bằng được.

Lúc nhỏ, mọi đứa trẻ đều sẽ tự đặt mục tiêu cho bản thân mình sau khi lớn lên, về cơ bản thì mỗi năm lại thay đổi một lần, hoặc là thay đổi liên tục dựa theo nghề nghiệp của nhân vật trong bộ phim ăn khách tại thời điểm đó, nhưng riêng anh biết rõ rằng mình muốn làm gì ngay từ nhỏ, hơn nữa luôn cố gắng để đạt được nó.

Anh kiểm soát chính bản thân mình rất tốt, làm mọi việc thành thạo, không để xảy ra sai lầm dù nhỏ nhất, hai từ chính xác để hình dung về anh là kiên trì và quyết tâm.

Anh từng nói không muốn yêu đương ba năm cấp ba, quả đúng thật từng kiên định từ chối khá nhiều người, nhưng đến Cố Ảnh thì, dường như anh không còn sự kiên định đấy nữa.

“Vậy còn mày?” Đan Hạo Thiên bỏ ngỏ nửa câu, nhưng anh ta tin đối phương nghe hiểu.

“Tao cái gì?” Giang Tuân vò tắt điếu thuốc trong tay, nhìn anh ta, dẫn đầu bước ra khỏi đó, “Đi nào, ra kia uống rượu.”

————

Hôm nay là thứ ba, Cố Ảnh trực ca ngày.

Cô đang định đi thăm phòng bệnh buổi sáng, trước lúc ra khỏi cửa đã thấy Khổng Oánh hớt hơ hớt hải chạy vào phòng.

“Chị Tiểu Ảnh, chị nghe tin gì chưa?” Vừa bước vào Khổng Oánh đã đóng cửa phòng lại, dáng vẻ hết sức thần bí.

“Nghe tin gì?” Cố Ảnh chẳng hiểu mô tê gì.

“Chiều hôm qua bác sĩ Từ có ca phẫu thuật phá thai, thai phụ kia nói là làm kiểm tra ở phòng khám nào đó ra kết quả thai bị dị tật, còn cầm theo cả giấy cho phép phá thai được phê duyệt đến để chứng minh.” Khổng Oánh ngồi xuống ghế trước mặt cô, nói tiếp: “Bác sĩ Từ đề nghị chị ta làm siêu âm 4D nhưng chị ta không đồng ý, cứ kiên quyết đòi phá thai cho bằng được, chị biết rốt cuộc kết quả ra sao không?”

Hơi thở Cố Ảnh nghẹn lại, đại khái đã đoán ra được kết quả.

Khuôn mặt xinh xắn của Khổng Oánh nhăn nhúm: “Thai nhi bị phá là một bé trai tứ chi toàn vẹn, lúc hết thuốc mê thai phụ đó tỉnh dậy hay tin ngất lịm ngay, mẹ chồng chị ta thì quỳ rạp dưới sàn khóc lóc kêu gào.”

“Thai phụ đó họ Lưu đúng không?” Giọng Cố Ảnh rất nhẹ, tuy rằng hỏi vậy, nhưng đáp án trong lòng đã quá rõ ràng.

“Hình như là vậy.” Khổng Oánh ngạc nhiên, “Sao chị biết?”

“Mấy hôm trước cô ta có đến bệnh viện một lần rồi.” Cố Ảnh kể sơ qua chuyện hôm đó cho cô nàng nghe, “Không ngờ cô ta vẫn không chịu nghe lời khuyên của chị.”

“Em nghe chuyện này cũng cảm thấy rất khó chịu.” Khổng Oánh thở dài, “Có phải sau này sẽ thường xuyên gặp những chuyện thế này không chị?”

“Không đâu.” Cố Ảnh an ủi cô nàng, “Em đừng nghĩ đến nó nữa.”

“Dạo này em cứ luôn nghi ngờ chả biết rốt cuộc mình có thích hợp làm bác sĩ hay không đây.” Khổng Oánh nói, “Chiều thứ bảy vừa rồi em ngồi than thở với cả họ nhà mình là đi làm trực ca đêm vất vả thế nào, kết quả bảy cô lớn tám dì nhỏ nhà em đều thẳng thắn khuyên em thôi đừng làm nữa.”

“Quyết định phụ thuộc vào em cả thôi.” Cố Ảnh day day hai bên thái dương, “Tâm nguyện ban đầu của em là gì, vì sao lúc trước em lại chọn nghề này.”

“Mà thôi, không nhắc mấy chuyện này nữa.” Khổng Oánh khoát tay, “Hôm nay sinh nhật mẹ em, hết giờ làm anh em sẽ đến đón em, có gì em đánh bài chuồn trước một xí nha.”

Cố Ảnh đang mất tập trung không nghe rõ cô nàng nói gì, chỉ gật gù trả lời “Được”.

Hiện giờ tâm trạng cô vô cùng phức tạp, cô vừa thấy hơi hối hận, lại thấy hơi đau lòng.

Suy nghĩ hối hận ấy vừa xuất hiện đã nhanh chóng chiếm giữ tâm trí cô, thậm chí cô đã nghĩ rằng, nếu như ngày đó mình đồng ý thanh toán 400 tệ kia, có phải sẽ cứu được một sinh mạng nhỏ rồi không?

Chưa đầy ba tháng nữa đứa bé ấy sẽ được đến với thế giới này, vậy mà ngay những thời khắc cuối cùng em lại bị buộc phải trở về.

Đứa bé vô tội không được sinh ra đáng thương, thai phụ kia cũng vậy.

Theo như lời Khổng Oánh nói, bà mẹ chồng sau đó rất hối hận, có điều với Cố Ảnh bà ta không xứng đáng nhận được sự cảm thông.

Những chuyện xảy ra ngay sau đó như minh chứng thêm cho suy nghĩ đấy.

Lúc Cố Ảnh đi kiểm tra phòng bệnh không nhìn thấy Tiểu Lưu đâu cả, y tá nói lại là sau khi cô ấy tỉnh đã bị bà mẹ chồng đưa về nhà.

Cố Ảnh không biết cuộc sống sau này của cô ấy sẽ như thế nào, hi vọng cô ấy kiên cường hơn, trải qua chuyện lần này, mong rằng về sau cô ấy sẽ có chủ kiến riêng của mình.

Trước giờ tan tầm buổi chiều, Cố Ảnh tiến hành lượt kiểm tra phòng bệnh cuối cùng của ngày hôm nay.

Sau khi kiểm tra xong về lại phòng làm việc của mình thì thấy trong phòng không còn ai cả, Khổng Oánh đã về trước rồi.

Vài phút nữa mới đến giờ tan tầm, Cố Ảnh ngồi vào bàn làm việc sắp xếp lại tài liệu.

Vốn dĩ cô định đi sang phòng làm việc đối diện tìm bác sĩ Từ hỏi về chuyện của Tiểu Lưu, nhưng mà người ta lại bị viện trưởng gọi đến phòng hành chính.

Sắp xếp tài liệu xong hết rồi, Cố Ảnh đứng dậy cởi áo áo blouse trắng ra chuẩn bị tan làm, đột nhiên nghe thấy tràng tiếng bước chân vang dội từ xa tiến đến gần.

Cố Ảnh vẫn đang tự hỏi không biết giờ này rồi còn ai đi lại ngoài kia.

Thì chợt thấy một nam ba nữ đẩy cửa vọt vào phòng, họ không nói không rằng, thẳng tay đập phá đồ đạc, nhìn thấy cái gì là đập cái đó.

Cố Ảnh bị dọa đứng sững người, phải mất một lát sau mới tìm về được giọng nói của mình, “Mấy người đang làm gì vậy?”

Sau khi bọn họ đập phá gần hết mọi thứ trong phòng chỉ còn duy nhất máy tính để bàn, thì bà cô trung niên tóc tai bù xù mới thở hào hển trả lời câu hỏi của cô, “Bác sĩ, cô biết Lưu Vân Hương chứ? Đứa bé trong bụng nó bị mấy người giết rồi, chúng tôi là bà con của nó, đến để bàn chuyện với mấy người đây.”

“Chẳng phải cô ta kiên quyết muốn phá thai sao?” Cố Ảnh ép giọng mình bình tĩnh lại, “Cô ta mang theo cả giấy cho phép phá thai đến đấy.”

“Nó thì biết gì, đứa bé có bị dị tật hay không bộ bác sĩ mấy người nhìn không biết sao?” Bà cô đấy kéo cái ghế dựa ngồi xuống trước mặt Cố Ảnh, chân bắt chéo, giở giọng lên án: “Mấy người là lũ táng tận lương tâm, có thấy xứng đáng với hai chữ y đức và nhân từ không hả?”

“Chúng tôi chỉ làm đúng theo yêu cầu.” Cố Ảnh chợt thấy bức bối trong lòng, mặc dù biết rõ đối với tình huống này tốt nhất là không nên cãi nhau với bọn họ, nhưng cô vẫn muốn giải thích cho rõ ràng, “Chúng tôi có khuyên Tiểu Lưu làm siêu âm 4D để xác nhận, nhưng mẹ chồng cô ta không đồng ý, cứ khăng khăng tin vào kết quả của phòng khám trên thị trấn mà nằng nặc đòi phá thai.”

“Bác sĩ Từ của mấy người kìa, cô ta xem siêu âm B rồi nói có chỗ giống bị dị tật.” Bà cô khoát tay, nói: “Cô à, tôi cũng không muốn làm khó dễ gì cô, cô cứ ngồi đây đợi đi, chờ lãnh đạo của các cô đến nói chuyện xong xuôi hết rồi mới được đi.”

“Nói vớ vẩn với cô ta làm gì.” Tay đàn ông đứng tuổi duy nhất ở đây móc con dao gọt trái cây ra từ túi áo khoác, nheo mắt lại nhìn Cố Ảnh, vẻ mặt như đang bảo “Mày ngoan ngoãn cho tao”.

Cố Ảnh từng nghe và cũng từng thấy qua bạo lực ngành y, nhưng đây là lần đầu tiên cô tự mình trải nghiệm.

Con dao gọt trái cây dưới ánh đèn điện hắt lên ánh sáng bạc sắc lạnh, khiến người ta hoảng sợ.

Cố Ảnh nhìn bọn người bô bô mồm nói đến đây đòi công bằng cho người thân, nhưng nét mặt chẳng chút đau buồn, không khác gì người dưng.

Bà cô ngồi trước mặt cô, hai cô gái trạc tuổi cô đứng canh ngoài cửa, tay đàn ông cầm dao ngồi trên ghế làm việc của Cố Ảnh, rung chân rất thư thả.

Nhìn qua cô đã đoán được sơ lược lai lịch của đám người này, chắc họ là đám người hành nghề bạo lực ngành y mà mọi người vẫn thường nhắc.

Cả đám chẳng có nghề ngỗng gì chỉ chực chờ xúi bệnh nhân tranh chấp với bệnh viện, rồi uy hiếp bệnh viện đòi tiền bồi thường, mình thì đứng giữa thu lợi.

Mà khiến Cố Ảnh thấy nực cười nhất chính là, chuyện của Lưu Vân Hương kia căn bản không thể nào tạo thành tranh chấp gì trong điều trị của bệnh viện.

Nơi họ nên đi tìm là phòng khám kia mới đúng, vì họ lấy kết quả kiểm tra ở đó đến chi cục dân số xin giấy cho phép phá thai mà.

Đoán chừng là nghĩ rằng bệnh viện lớn sợ ảnh hưởng danh tiếng đa phần đều nhẫn nhịn dàn xếp cho yên chuyện, thế nên mới thừa thế làm càn như vậy.

Nhưng theo Cố Ảnh được biết, bệnh viện Nhã Khang có hợp tác với đội ngũ luật sư rất chuyên nghiệp.

Đám người này chắc chắn không vơ vét được lợi lộc gì.

Bên này, Khổng Oánh tan tầm sớm mấy phút đi ra ngoài cửa bệnh viện, thấy có người cầm băng rôn màu trắng ở trước cửa bệnh viện, trên đó đề mấy chữ to tướng hút mắt: Trả cháu trai cho tôi!

Trái phải bà ta còn có thêm hai người phụ nữ đầu đội khăn tang cùng ngồi trước cửa bệnh viện khóc than.

Đây là lần đầu tiên Khổng Oánh nhìn thấy cảnh tượng thế này, vẫn chưa nắm được rõ ràng tình hình, thì xe việt dã của Giang Tuân đã chạy đến trước cửa bệnh viện.

Cô nàng băng qua đám người đang đứng vây xem, bước đến ngồi vào xe.

Đối với cảnh tượng tranh cãi ngoài đường Giang Tuân chẳng bao giờ quan tâm, anh không thèm ngó sang cứ thế lái xe rời khỏi bệnh viện.

Xe vừa ra khỏi bãi đỗ xe bệnh viện, Khổng Oánh đã nhận được điện thoại từ cô bạn Đặng Giai Giai, cũng là thực tập sinh giống cô.

“Oánh Oánh, bồ đang ở đâu vậy?”

“Mình vừa tan tầm nè, đang đi trên đường, có chuyện gì sao?” Khổng Oánh hỏi.

“May mà bồ tan tầm đó, bồ không biết chuyện văn phòng bồ làm vừa bị người ta xông vào đập phá hả, đám người đó rất khủng bố.” Đặng Giai Giai nói.

“Bị đập phá? Là sao hả?” Khổng Oánh sốt ruột, “Vậy chị Tiểu Ảnh thì sao? Giờ chị ấy đang ở đâu? Chị ấy có bị gì không hả?”

Giang Tuân đang lái xe nghe thấy vậy ánh mắt thoáng đờ ra.

Đặng Giai Giai nói: “Hình như bác sĩ Cố vẫn còn ở văn phòng thì phải, mình cũng tan tầm rồi, không rõ lắm tình hình hiện giờ ra sao nữa.”

“Vậy cúp máy nhé, cảm ơn bồ, mình phải gọi điện cho chị Tiểu Ảnh cái đã.” Sau khi cúp điện thoại Khổng Oánh gọi ngay vào dãy số của Cố Ảnh.

Giây lát có người nhận điện thoại, Khổng Oánh gấp gáp hỏi: “Chị Tiểu Ảnh chị đang ở đâu? Chị không sao chứ?”

Giọng Cố Ảnh từ đầu dây điện thoại bên kia nghe vẫn bình thường, “Chị đang ở văn phòng, không sao hết.”

Đúng lúc này xe dừng lại chờ đèn đỏ, Giang Tuân hơi nghiêng đầu, tầm mắt dừng trên điện thoại Khổng Oánh.

Khổng Oánh nhỏ tiếng hỏi: “Có phải có người đến văn phòng sinh sự không ạ?”

Hỏi xong, không nghe Cố Ảnh trả lời, mà nghe mang máng bên kia có người lên tiếng mắng chửi gì đó, rồi theo sau đó là tiếng la thất thanh của Cố Ảnh: “Đừng, không được.”

“Sao vậy chị?” Giọng Khổng Oánh run run, “Chị Tiểu Ảnh?”

“Em đừng lo, giờ chị có việc rồi, chị cúp nhé.”

Khổng Oánh nghe tiếng tút tút phát ra từ điện thoại, bỗng bất thình lình cả người bổ nhào về phía trước, đến lúc ngẩng đầu lên thì thấy xe đã đỗ lại ven đường.

Cô nàng ngơ ngác nhìn Giang Tuân, “Anh làm gì vậy?”

“Em xuống gọi xe đi trước đi, giờ anh có việc bận rồi.” Ngữ khí Giang Tuân rõ mất kiên nhẫn.

“Hở?” Khổng Oánh chậm chạp phải ứng lại, “Bây giờ sao?”

Câu trả lời của Giang Tuân là trực tiếp nhoài người tới mở cửa xe cho cô nàng.

Ngoài trời lạnh như thế, mặc dù rất không cam lòng, nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng đấy của Giang Tuân, cuối cùng Khổng Oánh vẫn không dám phản kháng lại, đành ngậm ngùi vâng lời bước xuống xe.

Cô nàng chưa kịp đứng vững thì chiếc xe đã vụt đi mất, xịt cả khói vào mặt cô.

“......”

Giờ phút này tại bệnh viện.

Tay đàn ông cầm dao thấy Cố Ảnh nghe điện thoại thì bất mãn, nhấc máy tính của cô lên định đập xuống sàn.

Cố Ảnh ngăn hắn ta lại ngay lập tức.

Đồ đạc khác thì không nói, máy tính bị đập hỏng sẽ rất phiền.

“Mày ở yên đó, không được nhúc nhích.” Tay cầm dao chỉ vào Cố Ảnh nói.

Cố Ảnh gật đầu, “Được.”

Cô ngoan ngoãn đứng tựa lưng vào tường, lòng hi vọng vị đại ca này thu dao lại giùm.

Nhìn nó thật sự rất đáng sợ.

Tay cầm dao thấy cô chịu đứng yên, buông máy tính trên tay xuống, lại ngồi xuống ghế tại bàn làm việc.

Cố Ảnh thầm thở ra một hơi.

“Rầm ——” Cửa bị dùng lực mở ra đập mạnh một cái, có bóng người xuất hiện ngoài cửa.

Thấy có người đến, hai cô gái đứng canh ở cửa vô thức bước thụt lùi về sau, trong đó có người lên giọng ngập ngừng hỏi: “Anh, anh đến đây làm gì?”

Người vừa đến trên tay cầm một cây gậy sắt, lồng ngực phập phồng, hơi thở nặng nề, giống như vừa vội vã chạy đến đây còn chưa kịp dừng lại nghỉ ngơi.

Nhìn mấy người đứng trong phòng, anh cụp mắt cười khẩy.

Có mấy còn gà còm thế này thôi?

Uổng công cầm vũ khí theo.

Khoảnh khắc Cố Ảnh quay đầu qua nhìn thấy Giang Tuân đứng đó, cô trợn tròn mắt đầy kinh ngạc, “Sao anh lại đến đây?”

Giang Tuân phóng khoáng bước về phía cô, “Đón cô tan tầm.”

Lúc còn cách Cố Ảnh khoảng hai bước chân, tay cầm đao ngăn anh lại, “Mày là ai? Hiện giờ cô ta không được đi khỏi đây.”

Căn bản Giang Tuân chẳng thèm đếm xỉa đến con dao trong tay hắn ta, ánh mắt anh nhìn hắn hệt như đang nhìn thứ rác rưởi gì đó, “Cút ngay.”

“Tao không phải người của bệnh viện này, nên không có kiêng nể gì đâu.” Giang Tuân xoay xoay cây gậy trong tay, mất kiên nhẫn nói, “Muốn đánh nhau thì nhanh nhanh vào.”

Cố Ảnh hiếm khi thấy Giang Tuân tức giận.

Dáng vẻ anh tức giận thật sự rất đáng sợ, như giờ phút này đây, ánh nhìn anh sắc lạnh, sự tàn bạo toát ra từ trên người thôi đã đủ đe doạ đám người xung quanh.

Tay cầm dao nhìn như bị doạ thật, nhưng quyết không chịu thua để bản thân mất mặt, buộc lòng phải vờ hung hăng tiếp tục đứng chắn trước mặt anh, “Từ từ đã.”

“Tao không muốn chờ.” Giang Tuân chán ngán cười gằn, trước ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người anh giơ cây gậy sắt lên hướng thẳng vào đầu của tay cầm dao đánh xuống.

Tay cầm dao sợ quá khua con dao gọt trái cây loạn xạ về phía Giang Tuân.

Cố Ảnh đứng bên cạnh thốt kêu lên: “Giang Tuân!”

Cô sợ anh bị thương, cũng sợ anh đánh người khác bị thương.

Khoé môi Giang Tuân nhẹ cong lên, cây gậy sắt cách hắn ta độ còn vài centimét nữa thì dừng hẳn.

Giây kế tiếp, anh nhíu mày, nhanh chóng đưa tay túm lấy bàn tay cầm dao của hắn ta vặn thật mạnh, tên đó đau đến trợn mắt há mồm, kêu la gào thét lên.

Con dao trong tay hắn ta rơi xuống đất, tay Giang Tuân dùng lực mạnh thêm nữa, chờ đến lúc mà hắn ta không chịu đựng được nữa van nài xin tha, anh mới hất thẳng hắn ta nằm gục xuống sàn.

Giang Tuân ngồi xổm xuống đưa tay nhặt con dao kia lên, khi mà hai cô gái đứng đằng sau định bước đến túm lấy Cố Ảnh, anh ngắm nghía con dao trên tay, ôn tồn nói: “Con người tôi chẳng có cái nguyên tắc đàn ông thì không bao giờ đánh phụ nữ, muốn thử xem hay không?”

Giang Tuân nói với giọng đầy khiêu khích, anh hơi ngửa đầu ra sau, bộ dạng giống y hệt một cậu trai hư hỏng.

Cố Ảnh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đấy của anh, vừa bất cần lại ngạo mạn.

Mấy người đó tất nhiên không dám gây sự thêm với Giang Tuân nữa, hoảng sợ tự động dạt sang một bên.

Giang Tuân ném con dao xuống, xoay người kéo tay Cố Ảnh đi khỏi đó.

Hai người ra đến hành lang thì đụng mặt trưởng khoa và bác bảo vệ chạy đến trễ.

Cố Ảnh đứng lại, cô nói ngắn gọn với trưởng khoa chuyện vừa xảy ra, lòng cô lo rằng nó sẽ gây thêm phiền hà cho bệnh viện, hoặc sẽ làm ảnh hưởng đến Giang Tuân.

Bọn cô từng được tập huấn trước về tình huống này, khi gặp bạo lực ngành y, đặc biệt là loại bạo lực ngành y có bài bản như này, nhất định không được làm cương với đối tượng gây rối, và đặc biệt là hai bên không được xảy ra xô xát với nhau. Ngoại trừ lúc cấp bách buộc phải tự bảo vệ mình, nghiêm cấm hoàn toàn việc ra tay đánh người, bằng không sẽ chỉ khiến tình hình trước mắt trở nên gay go hơn mà thôi.

Trưởng khoa nghe cô kể lại sự tình xong thì trao cho cô ánh mắt trấn an tinh thần, ý bảo cô đi trước, phía bên này sẽ có người giải quyết.

Giang Tuân tiếp tục kéo tay Cố Ảnh bước về phía trước.

Đi được mấy bước, Cố Ảnh cảm giác được có chất lỏng ấm nóng chảy ra tay cô, nhơn nhớt và dinh dính.

Cô nhìn xuống, vệt máu đỏ tươi trong tầm mắt như đâm thẳng vào mắt cô.

Đôi lông mày Cố Ảnh nhíu chặt, ngay lập tức buông tay Giang Tuân ra, cẩn thận nắm ngược trở về để kiểm tra, “Anh bị thương rồi?”

Trên mu bàn tay Giang Tuân có vết dao cắt dài khoảng ba đốt ngón tay, máu liên tục rỉ ra, không nhìn ra vết thương sâu cạn thế nào.

“Không sao đâu.” Giang Tuân vùng tay thoát khỏi tay cô, giọng dửng dưng.

“Đi, tôi dẫn anh đi băng vết thương lại.” Cố Ảnh vờ như không nghe thấy anh nói gì, cô nắm lấy bàn tay còn lại của anh dắt về phía thang cuốn.

Giang Tuân để mặc cho cô kéo đi, mình thì vốn chẳng bận tâm đến bàn tay đang chảy máu.

Dọc đường đi Cố Ảnh mím chặt môi không nói gì, đưa anh vào phòng cấp cứu rồi nhờ bác sĩ trực ban bôi thuốc và băng bó giúp anh.

Xong hết rồi, Cố Ảnh bảo anh đợi mình ở sảnh chờ, cô đến quầy thuốc lấy thuốc cho anh.

Lúc lấy thuốc xong quay trở về thì thấy anh đã tháo miếng băng gạc vừa quấn xong, người đàn ông ngồi đấy một tay cầm một đầu băng, đầu băng còn lại anh dùng miệng cắn, hành động như đang cố quấn nó lại lần nữa.

“Sao anh lại tháo nó ra?” Cố Ảnh bước đến cầm lấy băng gạc, “Chẳng phải ban nãy đã quấn kĩ rồi sao?”

“Cô kia thắt nơ bướm cho tôi.” Giang Tuân tựa lưng vào ghế, dừng một lát, rồi lại uể oải nhả ra mấy chữ: “Nữ tính quá.”

“......” Cố Ảnh quấn băng lại giúp anh, tốt tính hỏi, “Vậy tôi phải cột thế nào mới trông có vẻ nam tính hơn đây?”

Vị bác sĩ khoa ngoại ban nãy là người quen của Cố Ảnh, phỏng đối phương nghĩ muốn trêu anh nên mới thắt nút kiểu đấy.

“Đừng thắt nơ bướm là được, cột chặt vào.” Giang Tuân nói.

“Cây gậy sắt kia anh lấy đâu ra vậy?” Cố Ảnh vừa băng bó giúp anh vừa hỏi.

“Trong cốp xe.” Giang Tuân nói, “Lần trước thợ sửa xe để quên trong đấy.”

“Sao anh lại bị thương vậy?” Cố Ảnh buồn bực, “Chẳng phải người nọ đã bị anh đánh nằm gục xuống sàn sao?”

Giang Tuân nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cô, khoé miệng giật giật, nhưng cuối cùng vẫn chọn im lặng.

Cố Ảnh không nghe thấy anh trả lời, chầm chậm ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải đôi mắt sâu thẳm hút hồn đấy.

Không giống như những lần trước, nhìn thoáng qua nhau rồi lại vội vàng dời tầm mắt đi thật nhanh, lần này thì anh nhìn chằm chằm vào cô.

Kể từ sau tiệc mừng đầy trăm ngày của bé Táo Nhỏ hai ngày trước, anh chưa bao giờ nhìn thẳng mình thế này.

Kể cả trước đó có đôi lúc mà mối quan hệ giữa hai người họ bớt căng thẳng, vẫn chưa từng đối diện với nhau như vậy.

Cảm giác bức bách theo đó kéo đến.

Cảm giác bức bách này khiến lòng cô rất mâu thuẫn, vừa khiếp sợ muốn chùn bước lại vừa muốn nghênh đón lấy nó.

Nhìn nhau thêm vài giây nữa, Cố Ảnh bỏ cuộc, cúi đầu tiếp tục băng bó giúp anh.

Băng bó xong lần nữa, hai người đi ra cửa bệnh viện.

Không còn cảnh người kéo băng rôn và than khóc trước cửa nữa.

“Tôi đưa cô về nhé?” Giang Tuân hỏi.

Cố Ảnh gật đầu, sau khi lên xe cô nhìn băng gạc trên cổ tay anh, gắng nín nhịn, rồi lại nói: “Ban nãy anh kích động quá rồi.”

“Cô có sợ không?” Giang Tuân chẳng nóng lòng khởi động xe, đôi mắt anh nhìn thẳng vào mắt Cố Ảnh, như đang muốn nhìn thấu cô.

“Thật ra mục đích của bọn họ không phải muốn làm chúng ta bị thương ——”

“Tôi hỏi cô có sợ không?” Giọng Giang Tuân trầm xuống, nghe có phần giận dữ.

Tâm trí Cố Ảnh hiện giờ khá là mơ màng, bị anh quát như vậy, nỗi sợ hãi cố gắng kìm nén trước đó, những hối hận, đau lòng cùng đủ loại cảm xúc bỗng hoá thành sự tủi thân.

Cổ họng cô nấc lên nghẹn ngào, đôi mắt đỏ ửng.

Cố Ảnh khụt khịt mũi, ngửa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố nén những giọt nước mắt đang chực trào ra.

“Sợ còn giả vờ bình tĩnh thế hả?” Giọng Giang Tuân vô thức dịu hẳn đi, “Những lúc như vậy an toàn của bản thân cô mới là quan trọng nhất, cô để tâm nhiều chuyện như thế để làm gì?”

Câu nói này trực tiếp chọc trúng vào dây thần kinh yếu ớt nhất của Cố Ảnh, bức tường thành mạnh mẽ được xây dựng kiên cố trong lòng đột ngột sụp đổ.

Chất lỏng lạnh lẽo từ khoé mắt tuôn rơi, chảy dọc theo hai má, môi cô nếm được vị mặn chát ấy.

Giang Tuân chăm chú nhìn đằng sau gáy cô.

Một giây trước khi anh thu tầm mắt lại, dường như nhìn thấy giọt nước trong suốt long lanh chảy xuống cằm cô.

Đầu ngón tay Giang Tuân hơi co lại, anh vươn tay rút tờ khăn giấy đưa qua.

Cố Ảnh nhận lấy, chặn dưới khoé mắt, không lâu sau tờ khăn giấy ấm lên, ẩm ướt rồi dần ướt đẫm.

Xe vẫn đỗ ở chỗ cũ, Giang Tuân ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ bực bội của anh lúc này hiện rõ qua đôi mày đang nhíu chặt.

Cố Ảnh không nhớ rõ bao lâu rồi mình chưa khóc, khóc được rồi thì thấy người nhẹ nhõm hẳn, như vừa trút được gánh nặng nghìn cân.

Điều chỉnh lại cảm xúc xong rồi, Cố Ảnh ngồi thẳng người lên, mắt nhìn vào bàn tay Giang Tuân đang đặt trên vô lăng, cô hơi lo lắng hỏi anh: “Anh vẫn lái xe được chứ? Tay có bị đau không?”

Giang Tuân nghiêng đầu nhìn xéo cô, “Cô lái nhé?”

“Tôi không có bằng lái.” Cố Ảnh nói bằng giọng mũi đặc sệt, hàng mi ướt đẫm óng ánh, lúc này tháo đi lớp vỏ bọc bình tĩnh bên ngoài, trông giống hệt đứa trẻ đáng thương.

“Vậy thì ngồi im.” Qua hai giây, anh nói thêm: “Tôi không đau.”

Hết chương 15