[Đam Mỹ] Tựa Như Tình Yêu

Chương 22: Chính là tựa như tình yêu



Trước ngày rời đi, Lạc Xuất Vân giặt giũ ga trải giường thật sạch sẽ phơi ra ngoài hiên, di cái ghế dựa ra đó ngồi hóng mát rồi buộc con bọ rùa vàng mới bắt được hôm trước vào một ống trúc.

Ngay lúc Lạc Vu Sơn bước vào thì thấy tấm ga bị gió thổi tung bay, cọ nhẹ vào bên má Lạc Xuất Vân.

Hắn tới ngồi cạnh anh trai.

Lạc Xuất Vân liếc qua, đưa cây kem đậu xanh đang ăn dở trong tay qua: “Này.”

Lạc Vu Sơn không cầm lấy mà vươn tay ra nắm lấy ót của Lạc Xuất Vân.

Không biết là hôn được bao lâu rồi, Lạc Vu Sơn từ từ buông anh ra, Lạc Xuất Vân thở hổn hển, anh cúi đầu nhìn kem đau lòng nói: “Chảy mất tiêu rồi……”

Lạc Vu Sơn không nói gì, hắn bóp cằm Lạc Xuất Vân xoay qua, lại chặn môi đối phương lần nữa.

Thôi Tử Tử ngồi trên tàu cứ chốc chốc lại ngó đầu ra ngoài.

Lạc Vu Sơn chống cằm thờ ơ nói: “Đừng liếc ngang liếc dọc nữa, anh ấy không tới đâu.”

Thôi Tử Tử phồng má giận dỗi: “Mấy ngày nay anh với anh Xuất Vân chạy đi đâu chơi hả… Chẳng cho người ta theo với, đồ đáng ghét~”

Lạc Vu Sơn lạnh lùng liếc cậu nhóc.

Mấy hành khách đi qua đều đổ dồn ánh mắt vào Thôi Tử Tử và Lạc Vu Sơn.

Ái chà chà, tuấn nam mỹ nữ nha.

Thôi Tử Tử cũng thuân theo tự nhiên dùng tay xoắn xoắn mấy sợ tóc hoa lê giả, mỉm cười chân thành đáp lại những ánh mắt rực lửa của đám đông.

Sau cùng thì Lạc Vu Sơn không chịu nổi nữa: “Cậu xuống xe được rồi đó……”

Thôi Tử Tử thương tâm: “Em đã làm gì sai đâu chứ? Hôm nay người ta trang điểm lộng lẫy như này là cho anh mặt mũi rồi đó, đồ xấu xa!”

Lạc Vu Sơn: “……”

Lúc Lạc Xuất Vân đang sắp xếp một số thứ lặt vặt mà em trai để lại thì thấy Nhan Nhan đi tới, rút một cái thẻ ngân hàng từ trong túi áo đưa cho anh: “Này, em trai cậu để lại đó.”

Lạc Xuất Vân nhìn thoáng qua, hơi ngạc nhiên.

Nhan Nhan vắt chéo chân châm một điếu thuốc, lựa lời nói: “Có hơn 700 triệu của cậu với tiền tiêu vặt mà cậu tích giữ cho Lạc Vu Sơn trong đó.”

Lạc Xuất Vân nhíu mày: “Sao cái này lại ở chỗ của anh?”

Nhan Nhan trợn mắt: “Cậu nghĩ tôi muốn giữ hả? Em trai cậu cứ cương quyết để lại cho cậu thì tôi biết làm sao?” Nói xong lại bổ sung thêm: “Đúng rồi, mật khẩu mới chuyển từ sinh nhật của em trai sang sinh nhật cậu đó.”

Vốn là hơn 700 triệu giờ đã có thêm hai số 0 đằng sau.

Lạc Xuất Vân đứng trước cây ATM ngơ ngẩn một lúc, tâm tình rối bời thu tay về.

Nghẹn lời một hồi rồi không khỏi tự lẩm bẩm một mình: “Mẹ nó, thế mà còn kiếm được nhiều tiền hơn cả ông đây.…”

Mới đây, Tiêu Sương Thiên nhượng lại tiệm cắt tóc cho Lạc Xuất Vân để về nhà chăm sóc vợ đang mang thai, lúc sắp đi còn để lại 2 ông thợ cắt tóc lâu năm cho anh.

Tiêu Ninh Vọng vẫn thường đến chỗ Lạc Xuất Vân uống rượu tán gẫu mấy tối. Sau khi tốt nghiệp đại học anh ta đã tìm được một công việc ổn định, em gái cũng lên đại học rồi, còn có cả bạn gái kém mình 8 tuổi nữa cơ.

Cứ sau khi uống quá chén là anh lại vỗ lưng Lạc Xuất Vân: “Anh em tốt của tôi ơi, chú mày nói xem chú đẹp trai ngời ngời như này mà vẫn cô đơn một mình là sao hả?”

Lạc Xuất Vân liếc xéo một cái, miệng nhai đậu phộng: “Ai nói em một mình……”

Tiêu Ninh Vọng giơ tay lên: “Khoan! Đừng có nhắc đến thằng em chú ở đây… chẳng ẽ cứ định cứ sống với nhóc ấy cả đời đấy à! “

Lạc Xuất Vân dở khóc dở cười, tự rót cho mình một ly.

Tiêu Ninh Vọng gật gù đắc ý nhìn anh: “Em cậu giỏi thật đấy, khoan nói đến Nhan Nhan, biết sao thằng nhóc muốn đến thành phố A không? Chú biết Tần Sâm Mộc không, nhớ không, lão Tần Sâm Mộc ấy!”

“Ừ ừ.” Lạc Xuất Vân vỗ vỗ vai anh ta: “Biết biết, em nhớ mà.”

Tiêu Ninh Vọng vừa lòng gật đầu, nấc một cái: “Tần Sâm Mộc cũng nhìn trúng thằng cu ấy, em trai chú đó, nhân tài nha! Vừa học đại học vừa làm kinh doanh, quá đỉnh luôn!”

Lạc Xuất Vân lặng yên không nói, châm điếu thuốc kẹp ở tay rồi hít một hơi.

Tiêu Ninh Vọng không đầu không đuôi tiếp tục lải nhải: “Em trai chú, thật sự là có tiền đồ nha, tiền đồ, không biết thằng nhóc liều mạng như vậy làm gì nhỉ haha…… Khó trách lão già Nhan Nhan nói ở lại đây thì quá đáng tiếc, đáng tiếc……”

Lạc Xuất Vân nhấp một ngụm rượu, anh nhìn Tiếu Ninh Vọng cười cười: “Em biết.”

Tiếu Ninh Vọng mơ màng nhìn anh.

Lạc Xuất Vân thở ra một vòng khói, híp mắt nói: “Em ấy là em trai của em, làm gì có chuyện em không hiểu cho được.”

Bàn về chuyện

Ayyo tác giả không viết rõ những khoảnh khác mà 2 đứa rung động với nhau ha, cứ chầm chậm thích nhau.

Rồi hôn!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

———————

Hehe hôm nay tôi tìm được cách cho chuyên mục hoặc bài viết vào trang rồi nè, tuyệt vời hông, tung bông ヾ(≧▽≦*)o

Thật ra nay không định đăng bài đâu nhưng vui quớ lại dịch truyện tiếppp