[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 124



Chu Hi đợi một lát, hạ thấp người hỏi: "Dám hỏi bệ hạ, Dung thứ tướng và Tri châu Thục Châu buộc tội lẫn nhau, việc này nên xử trí thế nào?"

Nhiếp Huyễn sâu sắc nhìn hắn một cái, như cười như không mà nói: "Hạ chỉ khiển trách."

Chu Hi giương mắt nhìn hoàng đế: "Là hạ chỉ khiển trách Tri châu Thục Châu?"

Nhiếp Huyễn lại nhìn hắn một cái, ngón tay nhẹ gõ lên bàn ba lần, nói: "Cũng hạ một thánh chỉ khiển trách Dung khanh."

Dừng một chút lại nói: "Phái giám quân mới đến chỗ Dung khanh, bên phía Thục Châu cũng phái một Giám sát Ngự sử liêm chính một chút, nếu như quả thật phụ kỳ vọng của trẫm, liền đổi Thục Châu Tri châu mới là được."

Trong lòng Chu Hi khẽ cười một tiếng, trên mặt thanh sắc bất động, chỉ thập phần khéo léo mà đáp một chữ "vâng".

Đến khi Chu Hi mang theo mấy vị thượng thư lui ra ngoài, Nhiếp Huyễn giữ lại một mình Ôn Tử Nhiên.

Chỉ vào vị trí mà Nhiếp Kỳ vừa ngồi bảo hắn ngồi xuống, Nhiếp Huyễn cũng ngồi xuống bên kia bàn cờ, trên bàn cờ vẫn là tàn cục cũ chưa đánh xong, quân cờ đen trắng dây dưa khó hòa giải, Ôn Tử Nhiên tạ ơn ban ngồi, rồi mới cẩn thận dè dặt mà ngồi xuống.

Mi tâm hơi hơi nhíu lại.

Nhiếp Huyễn nhìn hắn, thản nhiên đặt một quân cờ lên bàn cờ, hỏi: "Nghĩ chuyện gì? Lương thảo ở Thục Trung không dễ phân phối sao?"

Ôn Tử Nhiên suy nghĩ thêm một lát, thập phần thận trọng nói: "Chỉ nhớ lại các khoản tiền lương năm ngoái của Thục Trung mà thôi. Chuyện mà bệ hạ dặn dò lường trước cũng không có vấn đề gì lớn, đợi thần trở về điều hành một lần, sẽ thu xếp được."

Nhiếp Huyễn cười lên, ăn một quân cờ ném vào trong hộp, thở dài nói: "Quả nhiên chỉ có Ôn khanh là làm trẫm bớt lo nhất. Không giống hai người kia."

Ôn Tử Nhiên cười cười, biết hoàng đế nhắc tới "hai người kia" là ai, lại không nhắc tới, chỉ cười: "Đây đều là bổn phận của thần."

Nhiếp Huyễn vươn tay nắm lấy tay hắn xoa nắn.

Ôn Tử Nhiên cả người trắng nõn, tay cũng trắng nõn, cầm thấy mềm mềm, làm cho người nhịn không được muốn nhéo mấy cái.

Không giống với bàn tay thon dài vừa đẹp vừa gầy của Chu Hi, khớp xương quá rõ, móng tay còn sắc bén; cũng không giống với bàn tay cũng thon dài mà mạnh mẽ của Dung Hàm Chi, cường tráng còn mang theo một phần khí tức sát phạt, có thể kéo cung, có thể cầm kiếm, lòng bàn tay mang theo vết chai thường xuyên luyện tập cung mã.

Ôn Tử Nhiên nhìn hoàng đế liên tục xoa nhéo bày tay của mình, nhất thời không biết phải làm sao, cũng không dám rút ra, chỉ đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ..."

Nhiếp Huyễn gãi gãi mấy cái trong lòng bàn tay hắn, chợt nắm chặt lấy cổ tay hắn, không cho hắn rút tay về, trêu đùa: "Đỏ mặt cái gì?"

Vừa nói vừa dắt tay hắn, đặt lên trên đùi mình, vỗ vỗ, nói: "Lại đây."

Ôn Tử Nhiên càng đỏ mặt, cúi đầu, lại gọi một tiếng: "Bệ hạ..."

Nhiếp Huyễn cực thích dáng vẻ e lệ này của hắn, bao giờ cũng không nhịn nổi mà trêu chọc, lại lấy tay gãi gãi lên cằm hắn.

Ôn Tử Nhiên có chút chịu không nổi, mới nhắc nhở: "Bệ hạ, còn đang là ban ngày..."

Nhiếp Huyễn nhéo nhéo ngón tay hắn: "Những chuyện còn quá hơn như vầy, không phải ban ngày cũng từng làm rồi sao?"

Ôn Tử Nhiên hết cách với sự vô sỉ của hoàng đế, rút tay về, ngập ngừng nói: "Bệ hạ tạm tha cho thần đi."

Nhiếp Huyễn dò xét nhìn hắn, như cười như không, Ôn Tử Nhiên chột dạ lại cúi đầu càng thấp, nói: "Dù sao cũng phải chờ đến tối rồi mới..."

Nhiếp Huyễn cười ha ha hả hả, tiếp tục nhéo mạnh lên tay hắn, nói: "Được, được, không đùa ngươi nữa, đi làm việc của ngươi đi."

Ôn Tử Nhiên rốt cuộc nhận được đại xá, đỏ mặt chạy.

Chương 150

Năm nay trời mưa cũng có vẻ nhiều hơn mọi năm một chút, kéo dài không dứt, ngay cả mặt nước sông Kim Thủy trong kinh thành cũng cao hơn hai thước.

Mưa liên miên cũng khiến cho đường đến Thục Trung thêm khó khăn, bên phía Tây Nam của Dung Hàm Chi tin tức truyền đến càng lúc càng ít, nhưng mỗi lần đều là tin tốt, cho nên Nhiếp Huyễn cũng không cảm thấy lo lắng.

Dung khanh của y tài năng như thế, ngoại trừ cách làm việc có đôi khi hơi tùy ý quá mức, nhưng xác thật là không cần y phải lo lắng.

Nhiếp Huyễn không thích mưa xuân không dứt ẩm ướt lạnh lẽo thế này, luôn sai người đối than trong Noãn các đến ấm áp vô cùng, khô thoáng ấm áp, ở bên trong không muốn dời đi đâu cả.

Chiều hôm nay, bên ngoài mưa vẫn rơi tí tách, mấy vị trọng thần đều đang ở trong các. Ấm đến khổ sở, Chu Hi bởi vì mỗi ngày đều ra vào Noãn các, lúc nóng lúc lạnh, hai hôm nay thân thể có chút cảm thấy không khỏe, tinh thần cũng hiếm khi trở nên không được tốt, Nhiếp Huyễn liếc mắt liền nhìn ra, thở dài trong lòng, thật sự có chút đau đầu với thân mình xương cốt gầy yếu như vậy của thừa tướng nhà mình.

Liền đẩy nhanh tiến độ nghị sự một chút.

Vốn dĩ cũng sắp nghị sự xong, lại bỗng nhiên có cấp báo từ Kinh Châu tiến vào, Nhiếp Huyễn theo bản năng liếc nhìn từng giọt mưa rơi xuống khỏi một góc mái hiên, giật nảy, nhận bản tấu, sau đó, một đôi mày kiếm sắc bén lập tức hất lên.

Thật lâu mới buông bản tấu trong tay xuống, thở dài nói: "Kinh Hồ lũ lụt, năm nào cũng gây phiền nhiễu, không biết đến khi nào mới dứt điểm được đây."

Chu Hi cúi thấp người nói: "Dám hỏi bệ hạ, có phải Kinh Châu...?"

Nhiếp Huyễn thở dài: "Năm nay mưa xuân quá nhiều, chỉ sợ lũ xuân sẽ đến sớm. Chư khanh quay về phải nhớ dặn dò các tư, sớm mà chuẩn bị."

Ôn Tử Nhiên bỗng nhiên mở to hai mắt, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.

Tâm tư Nhiếp Huyễn vẫn còn đang nằm trên bản tấu kia, chưa nhận ra, khoát tay nói: "Các khanh đều lui ra đi."

Lúc nói cũng không ngẩng đầu lên, vẫn cứ nhìn tấu chương trước mặt, lúc ngẩng đàu thì, lại thấy Ôn Tử Nhiên không rời đi, gương mặt trắng bệch bất động đứng đó, đầy mặt muốn nói lại thôi.

Nhiếp Huyễn ngẩn người, nhẹ giọng gọi hắn: "Ôn khanh? Còn có việc gì sao?"

Dường như âm thanh này gọi hồn phách hắn quay về, Ôn Tử Nhiên nhẹ giọng nói: "Lũ xuân ở Kinh Hồ, không phải là, phải mấy tháng nữa sao..."

"Đúng vậy." Nhiếp Huyễn dè thái dương, nói: "May mà kho Thưởng Bình ở Kinh Châu sức chứa lớn, coi như cũng không phải là đại sự gì."

Vừa dứt lời, mi tâm nhảy dựng, bỗng dưng giương mắt nhìn về phía Ôn Tử Nhiên, trong giọng nói khó có khi lại mang theo ba phần bất an: "Trẫm lúc trước rõ ràng từng hỏi đến, lúc đó chính Ôn khanh luôn miệng nói với trẫm, Thường Bình Kinh Châu mọi chuyện đều ổn!"

Khiến cho y thất vọng chính là, Ôn Tử Nhiên nghe thấy những lời này của y, ngay cả chút huyết sắc cuối cùng trên mặt cũng rút sạch, cả người tựa như chìm vào hôn mê vậy, đột nhiên quỳ rạp xuống, dập đầu xuống đất, trúc trắt nói: "Thần có tội, tội tội đáng chết vạn lần...chết vạn lần cũng khó khó có thể thứ tội...!"

Nhiếp Huyễn chỉ cảm thấy trước mặt u ám, nâng tay đỡ trán, gian nan nói: "Ngươi nói rõ ràng!"

"Bệ hạ... Thương Bình Kinh Châu có thiếu hụt...lương thực tích trữ e rằng không đủ một hai phần mười a!"

Nhiếp Huyễn bỗng nhiên đứng dậy.

Y nhìn Hộ bộ thượng thư của y nằm rạp run rẩy trên mặt đất, nhất thời không biết phải nói gì.

Đầu ngón tay Ôn Tử Nhiên bám chặt vào kẽ gạch, run giọng nói: "Thần tội chết vạn lần...!"

Nhiếp Huyễn lặng im nhìn hắn.

Làm sao cũng không thể tin được, thần tử luôn luôn làm việc cẩn thận, khiến cho y bớt lo nhất, cũng khiến cho y thương yêu trìu mến này, thế mà lại làm ra một chuyện tày trời đến như vậy.

Giữa tâm trạng hỗn loạn còn có rất nhiều lời muốn nói muốn hỏi, hồi lâu lại chỉ là cười một tiếng, nói: "Ngươi đúng thật đáng chết."