[Đam Mỹ] Mùa Đông Ấm Áp

Chương 38



Tiểu Thu lấy tờ giấy chưa thấm nước, cầm bút viết chữ, tay anh bắt đầu xuất hiện những vết bỏng có thể thấy được bằng mắt thường, viết rất chậm, Khương Mặc không nhìn nổi, cất bước trở về phòng, khiến anh sợ tới mức lùi ra sau vài bước.

Khương Mặc nhíu nhíu mày, lấy bình thuỷ với hai túi chườm đá từ trong phòng ra đưa cho anh: "Lấy nước rửa tay đi, còn đá thì để đắp....Chắc anh cũng biết làm thế nào ha."

Tiểu Thu ngơ ngẩn nhìn anh, hồi lâu mới gật đầu, sau đó viết đầy một tờ giấy rồi xé đưa cho cậu, rồi nhận lấy bình thuỷ với đá.

Khương Mặc mở giấy ra, những con chứ trên giấy đều được anh cố gắng viết thật đẹp, từng nét bút rất giống như một đứa trẻ mới tập viết.

[Người tôi thích cũng một lòng với cậu, tôi lo bác sĩ Hứa sẽ hại đến cậu ấy, nên mới điều tra.]

[Cậu ấy không có quyền lên tiếng, nên tôi nói với cậu ấy cũng không được gì. Cậu thường ngày rất bận, tôi thì viết chậm, nói chuyện với cậu cũng không nên, cũng không có phương thức liên lạc, mọi chuyện ở căn cứ này đều được bảo mật.]

[Tôi hỏi thăm rất nhiều người, biết được cậu Khương nhỏ là người mà cậu tín nhiệm nhất, nên mới nghĩ cách liên hệ với cậu ta trước. Cậu ấy có nói với cậu, việc này chắc hẳn cậu đã nghe rồi.]

[Nhược điểm của tôi nằm trong tay bác sĩ Hứa, tôi không thể để lộ thân phận mình, nhưng tôi nhất định sẽ không tổn thương cậu.]

[Cậu muốn tôi chứng minh kiểu nào cũng được.]

Khương Mặc yên lặng xem xong, dùng sức nắn huyệt thái dương của mình, ho khan hai tiếng rồi đem tờ giấy cuộn lại, giương mắt lên thì thấy Tiểu Thu không vặn nắp bình ra, có lẽ tay anh ấy bị nặng chứ không hề nhẹ chút nào, rất không linh hoạt.

Khương Mặc ngồi xổm xuống, lấy bình thuỷ trong tay anh, ngón tay gầy gò của Tiểu Thu run rẩy, rồi co rụt trở về.

Khương Mặc yên lặng giúp anh mở bình thuỷ, kéo tay anh lại, đem nước lạnh đổ lên mũ bàn tay sưng đỏ của anh.

Tiểu Thu vẫn cúi đầu không nói gì, hỏi thở rất nhẹ nhàng, như đang nín thở nhìn tay mình.

"Vết thương trên đầu còn chảy máu không?" - Khương Mặc nhìn tấm gạc máu me nhầy nhụa trên trán anh.

Tiểu Thu lắc đầu.

Khương Mặc chỉ lấy hai túi chườm đá kia rồi đứng dậy, giọng nói nghèn nghẹn nói: "Vào trong nói chuyện đi."

Tiểu Thu gật gật đầu, tuy rằng vừa rồi anh bị doạ sợ không nhẹ, nhưng vẫn luôn tuân theo lời cậu. Nhưng mà Khương Mặc trở lại phòng đợi một hồi, vẫn không thấy Tiểu Thu đi vào, bèn ngó đầu ra ngoài xem có chuyện gì.

Tiểu Thu vẫn chưa đứng dậy.

Anh luôn ấn ấn đầu gối chân trái của mình, cảm tưởng như nếu đứng dậy thì chân phải là chân sẽ trụ lực toàn thân, nhưng hơi khó khăn, vừa nãy va chạm mạnh khiến chân anh đau muốn xỉu, hiện giờ đã đở hơn một chút nhưng khi ngưng xoa bóp lại trở nên đau đớn như cũ, tác động một chút lực cũng không ổn.

Anh nhẫn nhịn thở hổn hển, nâng ống tay áo lên lau máu loãng trên cằm, vươn một bàn tay vịn lấy cái ghế dài bên cạnh, tay còn lại che chở đứa nhóc trong bụng, thử cử động thân thể.

Khương Mặc càng nhìn càng không chịu nổi, lập tức đi qua, cúi xuống đem người đó bế lên.

Tiểu Thu nghệt mặt ra, bởi vì hoảng loạn mà khua tay múa chân, sau đó vội vàng bảo vệ đứa nhỏ trong bụng, ho khan hai tiếng rồi nằm cứng ngắt trong ngực cậu, một tiếng thở mạnh cũng không dám.

Khương Mặc ôm anh đặt lên ghế mềm trong phòng, để hai tay anh lên trước bàn, lấy túi nước đá chườm lên mũ tay anh.

Bác sĩ nhỏ mang cái mặt nạ tròn tròn, hai tay đặt trên bàn không dám cử động, thật ra mà nói, nếu bầu không khí đang không hợp, thì Khương Mặc sẽ thấy thật buồn cười.

"Vừa rồi là do tôi kích động, xin lỗi anh, tôi không nên động thủ." - Khương Mặc ngồi trên Sofa đối diện anh, bởi vì mệt mỏi, cả người như trầm xuống, giọng khàn khàn kiên định: "Nhưng tôi phải nói với anh thật rõ ràng, mặc kệ anh là ai, có nhược điểm gì đang trong tay bác sĩ Hứa, bây giờ anh phải phối hợp với tôi. Tôi muốn tra ra anh vì ai mà đến cũng không khó, không tra là để lại đường lui cho nhau. Nếu anh không phối hợp, một khi tôi biết hắn là ai, lập tức sẽ đem giết cả hai người."

Tiểu Thu yên lặng mà nghe, sau đó gật đầu.

"Về sau anh có phát hiện chuyện gì, chỉ được nói với tôi." - Khương Mặc nói tiếp: "Nếu anh nói với bất kì ai, cũng là không phối hợp."

Lúc này phản ứng Tiểu Thu hơi nghệt ra một chút, nhưng vẫn gật đầu.

Khương Mặc ngồi thẳng dậy, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm Tiểu Thu: "Ngoài trừ việc giao mấy cái đó cho cậu Khương nhỏ, gần đây có phát hiện chuyện gì mới không? Nói chuyện gì đó đều được."

Tiểu Thu không phản ứng.

"Có hay không?" - Khương Mặc hỏi to hơn.

".....Có." - Tiểu Thu bừng tỉnh hoàn hồn lại, nghẹn giọng trả lời, không rảnh lo chuyện tay còn đang chườm đá, duỗi tay vào túi lấy điện thoại ra: "Hôm nay.....Ngày hôm qua lúc cậu đang có cuộc họp, anh ta không ở trong phòng thuốc, mà ở phòng điều khiển công khai."

"Lúc các anh họp xong.....Anh ta cũng vừa ra." - Ngón tay Tiểu Thu cố hết sức điều khiển điện thoại di động, muốn cho Khương Mặc thấy thời gian quay chụp: "Anh ta, có thể đang nghe lén các cậu....."

"Phòng điều khiển này không có chức năng ghi âm." - Khương Mặc nghiền ngẫm một lát rồi nói: "Trước mắt là bác sĩ Hứa chỉ đang theo dõi tình trạng sức khoẻ của tôi theo yêu cầu...."

Cậu còn chưa nói hết, tay Tiểu Thu run rẩy, điện thoại rơi xuống mặt bàn, anh nhìn Khương Mặc nhíu mày, vội vàng cất điện thoại, nhẹ giọng nói: "Về sau.....Có thể để tôi phụ trách công tác chữa bệnh với chăm sóc cậu được không? Anh ta có thể.....sẽ làm tổn thương cậu."

Khương Mặc ngước nhìn anh, ánh mắt lạnh lẽo: "Anh hơi bị ân cần quá rồi đó? Vừa mới bị tôi doạ sợ tới mức không dám nhúc nhích chính là anh, bây giờ nhiệt tình đòi toàn quyền giám sát tôi cũng là anh. Nếu tôi không tin bác sĩ Hứa, dựa vào cái gì mà tôi sẽ tin tưởng anh?"

"Tôi sẽ không tổn thương cậu." - Tiểu Thu lặp đi lặp lại câu nói như đang thề thốt với Khương Mặc đến nỗi giọng nói thều thào đến mức không ra hơi: "Tôi làm cho cậu nhiều đồ bổ lắm, nếu muốn hại cậu, tôi...."

"Những gì anh làm, tôi chưa hề đụng vào." - Khương Thành nhàn nhạt cắt lời anh.

Tiểu Thu ngơ ngẩn, đôi môi tái nhợt khẽ nhếch, như là có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không phát ra được tiếng nào.

Khương Mặc nhìn chầm chậm anh, sau đó chỉ vào cái bàn cách đó không xa, trên bàn còn có chén canh mà lúc nãy Tiểu Thu đưa qua: "Nếu anh đói bụng, ở đây có là vi sóng để hâm."

Tiểu Thu vẫn ngơ ngẩn nhìn anh như cũ.

"Ăn không? Để tôi lấy cho anh." - Khương Mặc đứng dậy lấy qua.

Tiểu Thu nhìn thấy sắc mặt Khương Mặc xanh trắng, trong mắt toàn là sự lạnh lẽo thấu xương, bỗng nhiên hiểu rõ ý tứ thật sự của cậu.

"Ăn đi." - Khương Mặc khuấy chén canh gà ác thơm phức, đưa trước mặt anh, biểu cảm không có sự ấm áp nào, cho đến lúc cậu lại gần và nhìn thấy tay Tiểu Thu.

Đôi tay kia gầy giơ cả xương, mũ tay bị phỏng chưa hết sưng đỏ, những vết lỗ kim nhỏ nhỏ cùng với vết thương trải rộng cả tay.

Cậu bỗng nghĩ, vết thương này là do nấu cơm cho cậu mà bị sao? Anh ấy làm bác sĩ, động tác tay thường rất nhanh nhẹn, nhưng sao nấu cơm lại vụng về như vậy?

Tiểu Thu đưa canh đến miệng, hớp một ngụm.

Khương Mặc thu lại cảm xúc của mình, nhàn nhạt nói: "Ăn thêm đi."

Tiểu Thu ăn được lưng chén, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm trong miệng: "Không có độc."

Ngay lúc nét mặt lạnh lẽo của Khương Mặc tan đi, yết hầu tái nhợt của Tiểu Thu cử động không ngừng, lồng ngực cũng phập phồng mãnh liệt hơn.

Cả người anh run rẩy, lấy trong túi ra một bao nylon đen, quay người nôn ra.

Anh không thể hấp thu đồ ăn quá nhiều hương vị đậm, cộng với máu chảy từ trán xuống cằm trên mặt nạ, mang theo vị tanh ngọt, càng kích thích anh buồn nôn thêm.

Mỗi lần nôn mửa, sống lưng gầy yếu như tờ giấy của anh cứ co rút tối đa, sau đó lại run rẩy thả lỏng ra, cả người như bị chặn ngang bẻ gãy, thống khổ vô cùng.

Vì Đường Tu có bệnh dạ dày nên Khương Mặc không xem cũng biết được vì sau Tiểu Thu nôn ra bát canh vừa ăn, sau đó vẫn tiếp tục nôn khan.

"Nôn không được thì ráng nhịn một chút đi." - Khương Mặc thấy Tiểu Thu nôn đến mức không đứng nổi, bèn đỡ anh lấy cánh tay anh, nhẹ giọng nói.

Tiểu Thu nghe được giọng nói cậu, liền đem bao nylon buộc kín mít lại, cố gắng điều chỉnh nhịp thở để chặn lại cảm giác buồn nôn kinh dị của mình, giọng đứng quãng mà giải thích với Khương Mặc: "Không có độc.....Do tôi.....Ăn không hết."

"Dạ dày không khoẻ phải không?" - Khương Mặc nhớ mỗi lần gặp anh ở nhà ăn, anh đều chỉ ăn một ít cháo, đồ luộc, rau chần, ức gà luộc,....có đôi khi sẽ ăn trứng gà, nhưng không biết tại sao lúc nuốt lòng đỏ lại rất khó khăn, sau đó thì đem nó tán nhuyễn ở trong cháo.

"Không có....." - Tiểu Thu nghẹn ngào, nhưng Khương Mặc không nghe rõ, cho rằng anh nói mình không có bệnh dạ dày, nhưng lời kế tiếp khiến cho Khương Mặc hiểu là anh ấy đang nói "Không có độc".

"Cậu ăn một chút đi."

"Cả ngày rồi.....cậu không ăn gì cả....."

"Ăn chút gì khác....cũng được."

Không tin anh, không sao cả.

Anh biết mình mới ăn mấy ngụm đã nôn ra, không hề có sức thuyết phục chút nào, cho nên cậu không tin anh, không sao cả.

Bản thân anh cũng muốn ăn ít gì đó.

"Tôi ăn rồi. Lần sau anh không cần nhọc công phí sức nhiều như vậy, tôi rất ít ăn đồ người ngoài làm." - Khương Mặc buông Tiểu Thu ra.

Lần này canh không có độc, cậu tin,nếu vì muốn có sự tín nhiệm của cậu mà ăn canh có độc sau đó cố nôn ra, cũng sẽ không ngốc tới mức mà nôn trước mặt cậu.

"Anh không cần tốn công lấy lòng tôi vậy đâu, phối hợp điều tra với tôi cho tốt, đừng có bất kỳ tâm tư gì khác, tôi sẽ không làm hại bọn anh." - Khương Mặc nói: "Đem canh đi đi."

Tiểu Thu đứng tại chỗ nhìn chén canh hồi lâu, nhẹ nhàng gật đầu, đậy nắm hộp cơm lại, cầm theo canh đi tới cửa đứng một chút, bỗng nhiên lại nhẹ nhàng nói: "Tôi sẽ không làm hại cậu."

".....Ừm." - Khương Mặc mệt mỏi vì anh cứ nhai những lời này đi đi lại lại: "Về nghỉ ngơi cho khoẻ đi, qua mấy ngày nữa bác sĩ Hứa sẽ đi làm nhiệm vị, anh phụ trách theo anh ấy."

"Được." - Tiểu Thu đáp lại, rồi thuận tay đóng cửa.

Chân trái anh hơi thọt, cố hết sức đi hết một đoạn đường dài, lúc qua khúc ngoặt, hộp cơm trên tay anh đột nhiên rơi mạnh xuống đất, một bàn tay anh đỡ tường, một tay ôm ngực, chậm rãi quỳ xuống đất.

Vốn dĩ trái tim lúc này chỉ đau âm ỉ, bây giờ lại đau quặn lên, cả hai lá phổi như cũng theo đó mà co cụm lại, khiến anh gần như muốn lao lực mới hít thở được không khí mới.

Anh lấy trong Balô tuỳ thân ra một bình dưỡng khí, loại bình này có mặt nạ đặt chế, đeo lên rồi mở chốt là có thể thở oxy. Những loại bình thường khác thì phải tự ấn mới thở được, nhưng do lúc tim anh đau thường không có sức ấn, nên mới mua loại bình này.

Anh ngồi quỳ trên đất thở oxy, đem đứa nhỏ trong bụng đặt vào hõm chân, tầm mắt vẫn luôn nhìn chén canh gà ác với hộp cơm trên người.

Gà ác là anh nhờ phó bếp mua từ bên ngoài vào, dù đã làm sạch kỹ nhưng vẫn còn mùi máu tươi rất nặng, hơn nữa còn phải xử lý một ít nữa mới cho vào nồi, dù anh đã cố làm kỹ hết sức, nhưng vẫn có một số bước bị sót lại.

Khi ăn chung với canh ngao, lúc đó hiệu quả dược liệu mới ở mức tốt nhất, làm thế nào để có thể bồi bổ mà không làm nóng trong người, anh phải nghiên cứu thật lâu.

Lúc những nguyên liệu trong canh ngao được cho vào nồi đất đun sôi, anh vẫn luôn canh khuấy đều tay, vớt sạch bọt cùng váng mỡ.

Anh có nghĩ tới việc Khương Mặc sẽ không thích, nhưng anh vẫn không nghĩ tới, cậu ấy lại cho rằng canh này có thể bỏ thứ không nên bỏ.

Dù vậy anh vẫn hy vọng Khương Mặc sẽ ăn một miếng, bởi vì anh không biết là anh sẽ đủ sức làm một chén canh thật ngon cho cậu tới khi nào.

Lúc trước nhóc này thường quấn lấy anh đòi ăn, không chịu ăn cơm hộp, cũng không chịu ra ngoài tiệm, chỉ muốn ăn đồ ăn anh làm.

Mẹ thường nói thật ra anh nấu cơm ăn không ngon, mà ba lại ăn rất ít. Điều đó làm anh cảm thấy mình làm cơm không được ổn, vì thế rất ít khi làm cho em ấy.

Mà bây giờ lại không có cơ hội đền bù nữa.

Đứa nhỏ bây giờ đã sáu tháng nên rất hoạt bát, ở trong bụng anh sung sướng phun bong bóng ùng ục. Tính tình này càng rõ ràng hơn sau khi tiêm β3.

Tiểu Thu phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng vỗ về nó, dịu dàng nói nhỏ: "Tiểu Đường, con cũng biết đó là ba con cha con sao?"

Khương Tiểu Đường là tên cúng cơm mà anh đặt cho đứa nhỏ, bằng không mỗi lần nói chuyện với nó, cũng không biết gọi nó là cái gì cho được.

Tên này, thực ra hơi có lệ, anh đã bàn bạc với đứa nhỏ đây chỉ là biệt danh, về sau cha Khương sẽ đặt cho con một cái tên thật dễ nghe, nên vẫn luôn dỗ dành nó.

Em ấy cũng sẽ nỗ lực, cùng nhau dỗ dành con.

Tuy khi đó anh.....có thể không còn nữa, anh thật sự rất đau, cũng rất mệt, không cách nào tính được mình sẽ kiên trì được bao lâu.

Cái biệt danh này, có lẽ cũng sẽ không có ai biết nữa.