[Đam Mỹ] Dư Hương

Chương 36: Điệu nhảy của yale



Buổi chiều Lục Cảnh Niên đi tới công ty, lãnh đạo trong công ty nhiều lần gọi điện thoại cho hắn bảo hắn sớm quay trở lại công tác, công ty đang có đợt điều động nhân sự, từ cấp trên đến cấp dưới đều tiến hành 'thay máu', với kinh nghiệm và khả năng làm việc của Lục Cảnh Niên có rất nhiều lợi thế để được thăng chức.

Lục Cảnh Niên gửi báo cáo cho lãnh đạo xem, đối phương uống một ngụm trà, nói: "Để cậu nghỉ phép là vì lo lắng cho sức khỏe cậu, cũng lo lắng tâm lý cậu chịu không nổi, mặc kệ kết quả có phải âm tính hay không, cấp trên đều sẽ không ép cậu phải từ chức, cậu không cần phải nghĩ nhiều, cũng đừng có khúc mắc trong lòng, hiện tại không có việc gì, xem như nghỉ phép đi du lịch, ngày mai bắt đầu đi làm, văn phòng của cậu đã cho người dọn dẹp, hạng mục mới sắp tới nếu làm tốt chắc chắn sẽ được thăng chức, còn nếu làm không được những người trong phòng ban cậu sẽ bị cắt giảm hợp nhất với phòng ban khác, cậu hiểu ý tôi chứ."

Ý tứ rất rõ ràng, nếu hạng mục này hoàn thành, Lục Cảnh Niên sẽ được thăng chức, tiền lương với phúc lợi cũng sẽ tăng lên gấp mấy lần,

"Tôi sẽ cố gắng hết sức."

"Không cần làm hết sức, phải chắc chắn làm tốt."

Lục Cảnh Niên đứng thẳng dậy, "Tôi nhất định sẽ làm tốt."

Lúc ra khỏi văn phòng mới nhớ ra mình còn mấy chậu cây nhỏ, không biết có bị chết khô không, hắn quay người đi về phía phòng làm việc, đồng nghiệp thấy hắn trở về đều khách sáo chào hỏi, rồi lại lục tục đi làm việc của mình, chỉ có trợ lý Tiểu Lâm là chân thành mong ngóng hắn trở về nhất, hai mắt hồng hồng cười chào đón hắn, "Anh Lục, anh quay lại rồi!"

"Ừm, đã trở lại."

Tiểu Lâm theo hắn vào trong văn phòng, "Phòng làm việc của anh ngày nào em cũng dọn, hoa trên bàn cũng tưới nước."

"Cảm ơn cậu, Tiểu Lâm."

"Anh đừng khách sáo, em đi ra ngoài làm việc đây."

Chậu trầu bà bên cửa sổ đã lớn hơn rất nhiều so với lúc hắn đi, chậu cây trên bàn không biết tên, hắn nhớ rõ lúc trước lá cây vẫn là màu hồng nhạt, bây giờ lại thành phía dưới màu xanh phía trên màu hồng, trông cực kỳ đẹp.

Lục Cảnh Niên chụp một tấm hình gửi cho Dư Tri Ý, [Ông chủ Dư, đây là cây gì vậy?]

Phía sau còn gửi một meme '?' nữa.

Dư Tri Ý đang ngồi trước cửa tiệm phe phẩy quạt, sau khi Lục Cảnh Niên đi một ngày lại cúp điện, lúc nhận được tin nhắn bị Úc Lê nhìn thấy, Úc Lê nói: "Anh Niên coi anh thành bách khoa toàn thư Baidu, thì ra đàn ông các anh cũng nói chuyện phiếm, anh Niên cũng thật đáng yêu, lại còn gửi meme."

"Khụ," Dư Tri Ý mất tự nhiên ho khan một tiếng, quả thật rất đáng yêu, "Anh Niên cô chắc đang đố anh."

Chờ Úc Lê tránh đi Dư Tri Ý mới nhắn tin trả lời hắn, [Là Điệu nhảy của yale, thích hợp với môi trường khô ấm, thông thoáng, không cần tưới quá nhiều nước, thỉnh thoảng phơi nắng một chút.]

[Được.]

Về đến nhà, Lục Cẩm Hoa đã chuẩn bị cơm tối, anh đang tìm phòng, kiếm một chỗ gần vợ con, anh không muốn ly hôn, không muốn rời xa vợ con, nhưng vợ anh thái độ kiên quyết anh chỉ có thể chấp nhận.

"Công việc thế nào rồi?" Lục Cảnh Niên hỏi hắn, anh vẫn ngưỡng mộ người em trai có học thức cao và công việc tử tế, chuyện xảy ra anh luôn tự trách bản thân mình chỉ sợ phá hỏng tiền đồ của em trai.

Lục Cảnh Niên kể lại những lời lãnh đạo nói với hắn cho anh trai, Lục Cẩm Hoa rất vui vẻ, "Vậy em càng phải cố gắng, chờ giá nhà giảm một chút thì em lại mua một căn, bất động sản bên Châu Giang đang rớt giá, hồi bố còn sống vẫn luôn mong em có thể mua một căn nhà lớn một chút sau đó kết hôn sinh con, đáng tiếc lại không chờ được đến ngày đó."

"Anh," Lục Cảnh Niên cắt ngang anh, "Em định xong hạng mục này sẽ rời khỏi Quảng Châu."

"Em nói cái gì?"

"Em muốn rời khỏi Quảng Châu, đổi môi trường sống, đổi cách sống."

Muốn thay đổi cuộc sống chỉ biết học tập với làm việc, không muốn mỗi ngày thức dậy lại đối mặt với những tòa kiến trúc xi măng sắt thép lạnh lẽo, muốn cùng với người mình thương trải qua những ngày tháng bình đạm, trước đây đều sống không mục đích, vùi mình vào công việc, mỗi ngày đều đi làm rồi lại tan tầm tẻ nhạt, nhìn con số trong sổ tiết kiệm tăng dần lên qua từng năm, nhưng hạnh phúc lại theo đó mà ít đi, nếu không gặp được Dư Tri Ý, cuộc đời hắn vẫn mãi đơn điệu như vậy, nhưng hắn đã gặp được Dư Tri Ý, hắn muốn được ở lại giữa biển hoa kia.

Lục Cẩm Hoa trầm giọng nói: "Em điên rồi à? Vị trí đó của em bao nhiêu người chen cũng chen không nổi, lúc trước học hành khó khăn, thật vất vả mới đứng vững gót chân ở Quảng Châu này, bây giờ em lại nói muốn đi? Em muốn tìm nhà ở thành phố khác thôi đúng không?"

"Không phải, anh, anh đừng nóng, em chỉ mới nghĩ vậy, vẫn chưa nói với cấp trên."

"Em tốt nhất là nghĩ cho kỹ, em phải biết, bây giờ rất khó để tìm việc, em đừng có mà ngu ngốc."

Lục Cảnh Niên không muốn tranh cãi với anh, nói qua loa mấy câu để anh an tâm.

Hắn đã suy nghĩ rõ ràng, hắn muốn rời khỏi Quảng Châu, đến một nơi gần Dư Tri Ý một chút, hắn muốn sống một cuộc sống khác, nhưng không phải bây giờ, ít ra phải có kế hoạch rõ ràng, tương lai của hắn có Dư Tri Ý, nhưng hiện tại chưa xác định được cái gì nên không thể cho anh bất kỳ hứa hẹn nào. Ngày hôm nay hắn đã cố tình hỏi thăm đồng nghiệp, bọn họ có phòng làm việc ở Chương Châu, cách Dư Tri Ý rất gần, tầm nửa giờ đi xe điện.

Ở nhà dọn dẹp một ngày, những thứ cần giặt thì giặt, những thứ nên vứt thì vứt, Lục Cảnh Niên đặt ốc biển mang từ Đồng Lăng về trên tủ đầu giường, chụp một tấm hình đăng lên vòng bạn bè.

Dư Tri Ý lướt đến bài post kia nhìn thấy Đàm Vĩ bình luận một loạt dấu chấm hỏi với chấm than, Dư Tri Ý đỏ mặt giả vờ không hiểu, cũng bình luận ở dưới một chuỗi '??????!!!!!!!", đối phương trả lời anh một cái mặt cười.

Úc Lê trả lời dưới bình luận của Đàm Vĩ một câu: "Ghét nhất kiểu người có chuyện không nói lại gửi một đống dấu chấm hỏi."

Sau đó lại thêm một câu khác, "Ốc biển này lớn quá, anh Niên anh mang ở đây về đúng không? Mua lúc nào vậy?"

Nửa tiếng sau Lục Cảnh Niên mới trả lời Úc Lê: "Hỏi anh Dư em."

Dư Tri Ý nhìn bình luận, rặng mây đỏ mới lặn lại lập tức bò lên.

Trước khi đi ngủ, Dư Tri Ý hỏi Lục Cảnh Niên có muốn video call không, Lục Cảnh Niên nhận được tinh nhắn liền gọi tới, không biết có phải do cách màn hình hay ánh đèn hay không, Dư Tri Ý cảm thấy mới hai ngày mà hắn đã gầy đi nhiều.

"Có ăn uống đúng bữa không?"

Dư Tri Ý mở hết đèn trong phòng lên, nói: "Có, sao có thể không ăn được."

"Ừm," Hắn muốn nói trông em gầy đi nhưng lại nói không thành lời, gửi tin nhắn sẽ tốt hơn, nhưng lại muốn được nhìn thấy anh.

"Anh Niên, muốn xem nhà anh."

Lục Cảnh Niên mở camera sau quay một vòng quanh nhà cho anh xem, lúc quay đến phòng cho khách, hắn nói: "Anh trai anh đang ngủ, mấy ngày nay anh ấy đều ở đây."

"Nhà anh rất sạch sẽ, nhưng thiếu chút hoa hoa cỏ cỏ, ban công lớn như vậy mà anh không trồng cái gì, thật là lãng phí."

Lục Cảnh Niên cười nhẹ, "Nếu quen ông chủ Dư sớm một chút thì ban công cũng không đến mức trống không như vậy."

Trái tim Dư Tri Ý đập lỡ một nhịp, bây giờ mặc kệ Lục Cảnh Niên nói cái gì, Dư Tri Ý đều nghe như thể lời tán tỉnh.

"Anh Niên, anh muốn xem hoa không?"

"Có, hoa súng nở chưa?"

"Nở rồi, hôm nay có loài hoa đẹp hơn, nhưng mà phải chờ."

Lục Cảnh Niên nhớ đến cây hoa quỳnh trên sân thượng, "Hoa quỳnh đúng không?"

"Đúng vậy, anh muốn nhìn không? Chúng ta có thể cùng nhau chờ nó nở hoa."

Lục Cảnh Niên lại hỏi: "Em mệt không?"

"Anh muốn nhìn thì em không mệt."

"Được vậy chúng ta cùng nhau chờ."

Dư Tri Ý cầm theo sạc dự phòng lên sân thượng, video không ngắt, Lục Cảnh Niên tắt đèn phòng khách quay trở lại phòng ngủ, camera quét qua tủ đầu giường, lúc nhìn thấy ốc biển, Dư Tri Ý không kìm được cong cong mi mắt.