[Đam Mỹ] Độc Chiếm

Chương 9



Sáng chủ nhật Lý Thạc Mẫn vẫn theo thói quen cuộn mình trong chăn ngủ trương rốn,

Từ Minh Hạo đã hoàn thành xong công cuộc trau chuốt vẻ ngoài thật tỉ mỉ nhưng con người đang ngủ nướng kia vẫn không hề có động thái muốn tỉnh dậy. Từ Minh Hạo bám vào thành giường chọc chọc cái bánh tét tên Lý Thạc Mẫn, vẫn không có phản ứng, lại dùng sức đập hai cái, bánh tét lăn thẳng vào trong cùng áp sát tường rồi lại bất động.

Từ Minh Hạo nhanh nhẹn leo lên cầu thang bên cạnh giường, nửa người rướn vào trong giường của Lý Thạc Mẫn, một tay vịn chặt cầu thang, tay kia dùng khí thế nhanh như chớp thò vào trong chăn, nhằm chính xác vào vòng eo bé nhỏ đầy thon ngọn của Lý Thạc Mẫn rồi bóp một cái thật mạnh, sau đó nhanh chóng nhảy xuống.

"Bà mẹ nó!" Cảm giác đau đớn đột ngột truyền tới từ eo khiến Lý Thạc Mẫn giật mình ngôi bật dậy, vừa xoa eo vừa quăng thẳng cái gối vào Từ Minh Hạo đang cười ngặt nghẽo, "Con mẹ nó, mày điên hả!"

Từ Minh Hạo nhanh nhẹn đỡ lấy cái gối Lý Thạc Mẫn quặng tới, tiện tay ném lại lên giường, "Tối qua ai ngồi ôm máy tính vừa chơi game hưng phấn nói sẽ không trễ hẹn cơ?"

Lý Thạc Mẫn bực bội cầm điện thoại lên xem giờ, đã hơn mười một giờ rồi, cậu còn nhớ rõ tối qua Từ Minh Hạo nói trưa nay sẽ tới nhà Văn Tuấn Huy ăn cơm mà.

"Còn ngây ra đấy làm gì? Dậy nhanh coi! Tao cho mày năm phút, năm phút mà không xong thì tao sẽ giúp mày!" Từ Minh Hạo vừa nói vừa trợn mắt làm động tác cắt cổ.

Đối với những việc có liên quan đến Văn Tuấn Huy ấy mà, Lý Thạc Mẫn hoàn toàn tỉn tưởng Từ Minh Hạo có thể tuyệt tình đến mức không thèm nể nang gì anh em bạn bè, vì vậy dù rất là bất đắc dĩ nhưng cậu vẫn nhanh nhẹn bò xuống, vội vã rửa mặt xong rồi tùy tiện mặc đại một cái áo T-shirt đã bị Từ Minh Hạo kéo ra khỏi phòng.

Lý Thạc Mẫn cũng mang máng biết về gia cảnh của Văn Tuấn Huy, nhưng lúc cậu bị Từ Minh Hạo kéo đi hết nửa cái thành phố tới trước cửa nhà Văn Tuấn Huy ấy, Lý Thạc Mẫn còn đang mơ màng ngái ngủ vẫn bị vườn hoa trong sân căn biệt thự làm rung động, nghe bên tai là tiếng suối nhân tạo phun rào rào, Lý Thạc Mẫn cảm thán một tiếng, tư bản đại ác...

Lý Thạc Mẫn giật giật tay áo, Từ Minh Hạo nghỉ ngờ quay đầu lại thấy bạn nhỏ này dùng vẻ mặt chân thành mà nói, "Minh Hạo à, bây giờ tao mới có cảm giác mày được gả vào chỗ tốt à nha."

Từ Minh Hạo cười đập cho Lý Thạc Mẫn một cái, "Lắm chuyện."

Đi qua vườn hoa, vừa tới gần cửa chính đã nghe âm thanh huyên náo vọng ra từ bên trong, cửa đang mở rộng, hai người đi thẳng vào trong nhà.

Vừa vào cửa Văn Tuấn Huy đã ra đón, gật đầu với Lý Thạc Mẫn sau đó tiện tay xách hộ cái túi trên tay Từ Minh Hạo, "Sao giờ mới đến."

Từ Minh Hạo lơ đãng liếc nhìn Lý Thạc Mẫn, cười nói: "Bị kẹt xe."

Lý Thạc Mẫn hơi ngại ngùng gãi đầu, đánh trống lảng nhìn về hướng khác, ai ngờ vừa nhìn đã sững sờ.

Trong phòng khách hiện tại đã có vài người, mấy khuôn mặt này Lý Thạc Mẫn đều từng gặp nhưng không biết tên, chỉ có điều cái vị đang ngồi trên sofa kia quả thực đã trói chặt ánh mắt cậu lại.

Hóa ra tên này ăn mặc chỉnh chu một tí cũng khiến người ta trầm trồ ra phết.

Chỉ thấy Kim Mẫn Khuê cầm điện thoại ngồi trên sofa lười biếng tựa vào thành ghế, ăn mặc rất là thời thượng, hình như còn cõ ý tạo kiểu tóc chứ không để lòa xòa như mọi khi. Cặp chân dài tùy ý gác lên ghế đầu đẳng trước, nhìn từ góc độ của Lý Thạc Mẫn thì còn được chiêm ngưỡng thêm cả góc nghiêng sắc bén như dao gọt và đường quai hàm khêu gợi của hẳn ta nữa.

Ơ này, hình như có cái gì không đúng...

Sao hôm nay thăng cha này không đeo kính? Ôi mẹ ơi, nói không phải chứ Kim Mẫn Khuê bỏ kính ra thật sự rất đẹp trai á. Lý Thạc Mẫn nghĩ như vậy, càng nghĩ càng tò mò quan sát hẳn từ trên xuống dưới, đột nhiên Kim Mẫn Khuê như cảm ứng được điều gì đó quay đầu lại, ánh mắt sắc bén cứ như vậy đụng thẳng vào tầm nhìn của Lý Thạc Mẫn.

Lý Thạc Mẫn chột dạ, vội vàng lúng túng quay đầu, cũng may Văn Tuấn Huy và Từ Minh Hạo ở bên này đã nói chuyện xong rồi, Từ Minh Hạo bèn kéo cậu đi vào trong phòng khách, vừa đi vừa xởi lởi chào hỏi với mọi người, tiện thể giới thiệu Lý Thạc Mẫn cho tất cả làm quen. Thấy Từ Minh Hạo hành động như thể khá thân thiết với những người ở đây, Lý Thạc Mẫn cảm giác hình như mình đã bỏ lỡ điều gì đó thì phải.

Con trai lớn rồi thành con nhà người ta!

...*Còn tiếp*....