[Đam Mỹ] Độc Chiếm

Chương 10



Từ Minh Hạo kéo Lý Thạc Mẫn đến bên cạnh ghế sofa rồi ấn cậu ngồi xuống, dặn dò như nói với một đứa trẻ lên ba, "Mày ngồi đây trước đi, để tao đi xem có việc gì cần giúp một tay không đã." Vừa dứt lời, Từ Minh Hạo không đợi Lý Thạc Mẫn đáp lại đã đi thẳng về phía Văn Tuấn Huy. Mặc dù Lý Thạc Mẫn cũng là kiểu người hướng ngoại nhưng đột nhiên bị đặt vào giữa đám đông toàn người lạ thế này ít nhiều gì cũng có chút câu nệ. Sau khi lặng lễ nhìn xung quanh một vòng, cậu bắt đầu rút điện thoại ra, vừa bấm vừa lầm bẩm cái đồ mắc dịch Từ Minh Hạo, kéo ông qua đây cuối cùng chỉ lo mê trai thôi.

Không bao lâu, Lý Thạc Mẫn chợt nhận ra có cái gì đó là lạ. Lại là cái cảm giác bị nhìn chăm chăm. Cậu loáng thoáng đoán là người nọ nhưng không dám khẳng định.

Lý Thạc Mẫn nhíu mày, lấy cớ đổi tư thế để liếc về phía đối diện. Kim Mẫn Khuê ngồi phía bên kia, vẫn đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại. Lý Thạc Mẫn lắc đầu cười cười, chắc là do tối qua thức khuya quá cho nên cảm giác hơi nhạy cảm một tí chăng?

Lý Thạc Mẫn tiếp tục cúi xuống chăm chú chơi game, còn chưa chơi được bao lâu cậu lại cảm nhận được ánh mắt ấy, cái loại cảm giác mà bị người ta lột sạch đồ xong quan sát từ trên xuống dưới khiến Lý Thạc Mẫn lạnh cả người. Lần này cậu đột ngột ngấng đầu, không hề ngạc nhiên khi bắt gặp ánh mắt từ phía người đối diện. Người nọ thậm chí không hể có ý che giấu, tiếp tục đối mặt với Lý Thạc Mẫn không chút kiêng kị.

Lý Thạc Mẫn siết chặt điện thoại trong tay. Lần trước đối mặt với Kim Mẫn Khuê, tên kia có đeo kính, hơn nữa cũng đứng cách nhau khá xa nên lúc ấy cậu chỉ cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng lần này thì khác, khoảng cách giữa hai người không đến hai mét, Kim Mẫn Khuê lại không đeo kính, ánh mắt kia càng thêm trần trụi khiến Lý Thạc Mẫn cảm thấy có chút không chịu nổi.

Lý Thạc Mẫn đột ngột đứng dậy khiến anh bạn đang tập trung chơi game cạnh cậu giật

mình, cậu lúng túng cười trừ với người ta một cái, "Tớ đi tìm Minh Hạo xem thế nào."

Lý Thạc Mẫn nhớ mang máng lúc nãy Từ Minh Hạo đi về phía sau, vì vậy cũng đò dẫm đi tới phía sau cánh cửa. Chỉ là bạn nhỏ đáng thương mới bị giật mình sợ hãi hoàn toàn không biết cái người vừa ngồi đối diện cậu cũng đứng lên lặng lẽ theo sau.

Càng đi vào trong, không gian càng tĩnh lặng giúp Lý Thạc Mẫn dần dần tỉnh táo lại. Cậu không ngừng mắng bản thân, mẹ nó chứ đều là đàn ông với nhau sao mình lại phải sợ hắn ta, cùng lắm thì đánh một trận, ông đây không tin mình đánh không lại hẳn. Lý Thạc Mẫn vừa lầm bẩm vừa tìm kiếm Từ Minh Hạo, nghe thấy có tiếng người phát ra từ gian phòng phía trước, cậu vội đi vào không chút suy nghĩ.

"Két..." Vừa đầy ra cánh cửa khép hờ, cảnh tượng bên trong khiến Lý Thạc Mẫn cứng họng. Cậu vội vàng lui ra ngoài đóng cửa lại, tựa vào tường vỗ vỗ trái tìm bé nhỏ đang đập thình thịch. Nghĩ tới hình ảnh lọt vào mắt mình vừa rồi, hai má Lý Thạc Mẫn đỏ bừng. Trong kia, Văn Tuấn Huy đang đè Từ Minh Hạo xuống bàn, vùi đầu vào ngực cậu ấy, mặc dù chỉ nhìn thoáng qua không thấy rõ động tác của hai người họ, nhưng mà chưa ăn thịt heo đâu có nghĩa là chưa thấy heo chạy, Lý Thạc Mẫn chẳng cần đoán cũng biết hai tên kia đang làm gì.

Cậu nhớ ngày hôm qua, lúc cậu hỏi Từ Minh Hạo muốn tặng gì cho Văn Tuấn Huy, thằng này còn không biết xấu hổ mà nói: Chẳng phải quà đang đứng ngay trước mặt mày đây hả? Lý Thạc Mẫn xì mũi tỏ vẻ coi thường, bây giờ mới biết hóa ra Từ Minh Hạo thật sự nghĩ như vậy. Cậu cúi người lắc đầu một cái, cố gắng rũ sạch hình ảnh ban nãy ra khỏi đầu mình.

...*Còn tiếp*...