Đại Xà Và Tiểu Nhân Ngư

Chương 30: Uất ức quá



Đại Xà chỉ nói vài tiếng thì đã biến mất hơn 3 ngày

" Tức quá đi mất! Con rắn thối tha bỏ mặc mình ở cái động rắn này đã mấy ngày rồi không thèm nói gì với mình "

Cậu lủi thủi tự mình đi ra suối ngâm mình cho thoải mái. Hôm nay dạo chơi cả ngày linh khí cũng đã hết, đi đến gần con suối nhỏ thì cậu lại biến trở về nguyên hình

" Hứ! Đến cả ông trời cũng muốn chọc tức ta "

Cậu đang uất ức còn gập cảnh ch.ó chết này cậu lại càng bực tức hơn, bây giờ mà gặp được hắn cậu sẽ liền cho hắn một cái đạp ngay vào bụng

Thân thể nữa người nữa cá này thì làm sao mà di chuyển được. Từ trước đến giờ đều là Đại Xà đưa cậu ra suối ngâm mình, cậu chưa từng phải một mình bước ra đây

Cậu lê cái thân thể đó khó khăn lết xuống nước, vây cá của cậu bị sỏi đá cào cho rách ra mà chảy máu. Vây đuôi vây lưng đều bị đá sướt vào rách hết cả ra

( Chiết tiệt! Tất cả là tại hắn, tại hắn )

Cậu khó khăn cuối cùng cũng xuống được suối cạn

" Đau...quá! Rách ra rồi..hư..thế này thì ngủ cả đêm ở đây rồi "

Cậu cong đuôi lên ôm vào thân

" Con rắn thối, rắn thối..."

Cậu luôn miệng gọi hắn xem ra là thật sự nhớ Đại Xà rồi

" Hứ! Tại sao lại nhắc đến con rắn thối ấy chứ...Không được nhớ đến hắn. Không được dựa dẫm vào hắn. Không được nhắc đến hắn "



Lẩm nhẩm vài câu thì liền gục đầu xuống đuôi

" Ta...ta hình như là nhớ Rắn lớn rồi "

Tiểu Mỹ Nhân nhớ Phu quân rồi

Hắn đi cũng đã được 3 ngày. Cơ thể cậu thì khó chịu tâm tính lại bắt đầu nóng nảy. Chỉ có cái tính ôn nhu của Đại Xà mới có thể xoa dịu cậu

Bỗng nhiên trong đầu cậu vang lên tiếng gọi của hắn

" Nương tử!! "

Cậu nghe thấy còn nhớ hắn hơn, nước mắt vàng ngọc của cậu lại bắt đầu rơi lả chả, ngọc trai vừa sáng vừa trắng rơi xuống suối liền óng ánh như sao trời

" Răn lớn...!! "

Đột nhiên một cánh tay ấm nóng sờ vào má bánh bao rồi lau đi hàng nước mắt đọng trên má, cảm giác ấm áp đến lạ thường

" Nương tử à sao lại khóc vậy? Nói vi phu nghe xem nào "

Cậu lập tức ngẩn mặt lên nhìn về phía tiếng nói ấy phát ra

" Sao vậy nương tử? Em không sao chứ, khó chịu ở đâu sao? "

Là hắn, hắn về rồi. Đợi lâu thế mới chịu quay về, cậu đã từng nghĩ khi hắn về liền sẽ bỏ mặt hắn, lơ hắn, đánh hắn cho hả giận nhưng bây giờ thì



" Hức...hức....Aaaaaaa!!! "

Cậu vừa thấy hắn liền òa khóc nức nở như một đứa trẻ. Đại Xà vừa lo vừa không hiểu cậu khó chịu ở đâu mà khóc đến xót xa như thế

" Hức....ta ghét..ngươi! Ghét...ngươi "

Câu giơ tay nhỏ lên đánh vào người hắn

" Hu...ghét ngươi...chết được! Ta...sẽ...sẽ mặc kệ ngươi...sẽ bỏ mặc ngươi..luôn huhu..hu "

Cậu uất ức lắm luôn

" Hức....đi một mạch...tận 3 ngày...không nói gì..hết! Có biết...biết ta nhớ ngươi lắm không hả "

Đại Xà nở một nụ cười vừa dịu dàng vừa ôn nhu giang tay ôm lấy vợ yêu vào lòng

" Vi phu cũng rất nhớ em! Rất nhớ "

" Hức...ta..ta sẽ bỏ mặc..ngươi luôn huhu! "

Đại Xà vừa ôm vừa dỗ tiểu nhân ngư, thấy vợ yêu khóc vì nhớ mình

" Để nương tử phải khóc là vi phu không đúng! Để nương tử uất ức thì người làm phu quân này càng đáng tội "

" Đúng...vậy! Ta...ghét ngư.ơi lắm "

Hắn ôm cậu vào lòng vừa xót vừa thương. Cậu thật sự nhớ hắn đến bật khóc đến ẩn khuất như thế, đau lòng như thế làm hắn rất vui