Đại Việt Chúa Tể

Chương 214: Đánh cướp



Đem báo cáo để qua một bên, Trần Giang ngẩng đầu lên nhìn Trần Hà một chút, “Vất vả ngươi! Đám binh sĩ vừa mới quy thuận kia ngươi cũng nên nhanh chóng sắp xếp huấn luyện cho bọn hắn, giúp cho bọn hắn nhanh chóng hòa nhập vào đội ngũ của chúng ta càng sớm càng tốt.

Đại đế lần này cử ngươi đi theo ta ra ngoài để học hỏi, muốn nhanh chóng học được cách bài binh bố trận, sách lược chiến thuật thì ngươi càng phải cố gắng nhiều hơn nữa, cũng đừng có mà lười biếng, cô phụ lại sự kỳ vọng của Đại đế dành cho ngươi!”

“Thuộc hạ tuyệt không cô phụ sự kỳ vọng của Đại đế!”, nghe Trần Giang nói như vậy thì liền tâm tình đều kích động cả lên, nhưng trong mắt hắn càng toát ra thêm mấy phần khẩn trương!

“Làm sao? Có chuyện gì vậy?”, nhìn thấy Trần Hà vẫn còn đứng ở đấy, Trần Giang cũng thuận miệng hỏi một câu.

“Tướng quân, ta…”

“Có việc gì cứ nói thẳng, chớ có dong dài như đàn bà thế!”

“Tướng quân, thuộc hạ có một vấn đề nghĩ mãi không thông, trước đó, tên Lương Gian kia hỏi ngài làm sao biết hắn trốn ở nơi đó, ngài nói là đoán, nhưng thuộc hạ nhìn phản ứng của ngài lúc đó, giống như đã từ trước ngài đã biết tên kia trốn ở trong lùm cây cạnh suối!”, lúc này, Trần Hà trăm mối ngỗn ngang trong đầu mình không cách nào phá giải, hiển nhiên cũng chỉ vì vấn đề này mà hắn xoán xuýt hơn nữa ngày trời.

“Nguyên lai là việc này…”, khi đang nói chuyện, Trần Giang thuận thế cầm lên một cái ly trước mặt mình, sau đó lại hướng về Trần Hà hỏi, “Trần Hà, ngươi đoán xem, kế tiếp ta muốn làm gì?”

“Uống nước!”, nhìn thoáng qua cái ly trong tay của Trần Giang, Trần Hà không cần suy nghĩ mà theo bản năng trả lời.

“Ngươi chắc chắn là ta muốn uống nước sao?”, Trần Giang nhìn hắn cười hỏi lại một câu.

“Cái này…”, nghe hỏi như vậy, Trần Hà phút chốc sững sờ, sau một hồi suy nghĩ, hắn liền đáp, “Cũng không chắc chắn”

— QUẢNG CÁO —

“Vậy tại thời điểm ta hỏi ngươi cảm thấy ta muốn làm gì tiếp theo, vì sao ngươi lại trả lời là ta muốn uống nước?”, Trần Giang tiếp tục cười hỏi.

“Bởi vì thuộc hạ nhìn thấy ngài cầm cái ly trong tay”



“Chính vì cái ly mà ngươi suy đoán là ta muốn uống nước?”, Trần Giang cười nhạt một cái rồi tiếp tục nói, “Trước khi một việc nào đó chưa trở thành hiện thực, thì trên đời này cũng chẳng tồn tại bất cứ thứ gì gọi là tuyệt đối cả! Nói ví dụ, bây giờ ta cầm cái ly này trên tay, có thể là ta muốn uống nước, nhưng cũng có thể là không phải, thậm chí trước khi ta kịp uống nước, thì lại xuất hiện một tình huống nào khác khiến cho ta phải ngưng lại, hoặc là ta vô tình làm vỡ cái ly này trước khi ta kịp uống nước cũng không phải là không có khả năng…”

“Nếu ta uống nước trong cái ly này, điều đó chúng tỏ là suy đoán của ngươi đúng, nhưng bây giờ…”, khi đang nói chuyện, Trần Giang đem cái ly đặt lại trên bàn của mình, “Ngươi đoán sai”

“…”

“Ngươi có phải đang cảm thấy ta cố ý trước thì hỏi ngươi, sau đó lại cố ý làm ngược lại để cho ngươi đoán sai?”

“Thuộc hạ không dám!”

“Không dám sao?”, nghe Trần Hà nói như vậy, Trần Giang liền cười khan một tiếng, sau đó hắn đưa tay đem cái ly hồi nãy úp ngược lại trên mặt bàn làm việc của mình, “Ngươi nhìn thấy không? Cái ly này vốn dĩ là trống không, bên trong căn bản không có nước, nước trong này đều đã bị ta uống hết từ trước”

Khi hai người đang nói chuyện, một chiến sĩ hậu cần nhanh chân tiến vào, trong tay lại xách theo một cái ấm nước mang đến, “Tướng quân, nước ngài gọi thuộc hạ đã mang đến đây!”

“Ừm! Vất vả ngươi, ngươi cứ đặt ở đó đi!”

Người chiến sĩ hậu cần kia cẩn thận đặt ấm nước lên trên bàn, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài, ánh mắt của Trần Giang cũng lần nữa rơi xuống trên thân của Trần Hà. Mà lúc này, mặt của Trần Hà cũng đều đã đỏ bừng cả lên vì xấu hổ, hắn căn bản cũng không biết nên nói cái gì cho đúng. — QUẢNG CÁO —

“Ngươi có biết tại sao ngươi đoán sai không?”

Trần Hà không nói một lời, hắn bây giờ đã bị hãm sâu trong sự xấu hổ, cũng khó có thể trong thời gian ngắn thoát ra được. Trần Giang ngược lại cũng không hề để tâm đến, chỉ thấy hắn tiếp tục mở miệng nói,

“Là bởi vì ngươi thu thập tình báo vẫn chưa đầy đủ! Cái ly trong tay của ta lúc đó cũng không nâng cao, đứng ở vị trí của ngươi, hẳn là có thể nhìn thấy trong ly của ta có nước hay không mới đúng, hoặc là nếu ngươi chú ý đến trên bàn làm việc của ta, hẳn là ngươi cũng có thể nhìn thấy trên bàn không có bất kỳ một cái ấm nước nào.

Nhưng ngươi lại không hề để ý đến những điểm quan trọng mấu chốt này, chỉ đơn giản là ngươi nhìn thấy ta cầm cái ly trong tay, liền vội vàng kết đưa ra kết luận là ta muốn uống nước. Đây chính là nguyên nhân khiến cho ngươi phán đoán sai!

Trong tác chiến cũng giống như vậy! Hai đám người đần đồn vọt tới cùng một chỗ đánh nhau một trận loạn xì ngầu cả lên, người ta sẽ gọi đó là tụ tập đám đông ẩu đả. Mà tác chiến và chiến tranh chính là cả một quá trình liên tục, song phương không ngừng suy đoán đối thủ của mình.

Căn cứ cách phối trí binh chủng của đối phương, sắp xếp đội hình thế trận. Chúng ta liền có thể suy đoán được thói quen sử dụng chiến thuật của đối phương là gì. Khi nhìn thấy đối phương sử dụng những thủ đoạn tấn công thực tế cùng tín hiệu mệnh lệnh của bọn chúng, chúng ta liền có thể suy đoán ra tình hình của đối phương, thậm chí là có thể suy luận ra được hành động tiếp theo của bọn chúng là gì!



Thông qua sự nhạy bén quan sát nhất cử nhất động của đối phương, cùng với việc đưa chính bản thân của mình vào trong tình huống đó để phán đoán hành động của đối phương, chúng ta có thể nâng cao tối đa khả năng phán đoán chính xác của mình!”

Nói đến đây, âm thanh của Trần Giang đột nhiên dừng lại một chút, “Mà lúc đó ta lại đoán đúng, chỉ đơn giản như vậy!”

Lượng thông tin mà Trần Giang vừa mới truyền tải đến cho Trần Hà không thể nói là không lớn, lúc này đây, Trần Hà cũng không khỏi lâm sâu vào trầm tư suy nghĩ. Chờ hắn có thể tiêu hóa được những tin tức này xong, với tố chất là một tên mãnh tướng, hắn nhất định có thể thu hoạch được sự trưởng thành nhanh chóng.

Mà lúc này, những chiến sĩ được Trần Giang giao phó cho nhiệm vụ nghiên cứu hai cái xe công thành cùng ba cái sàng nỏ vừa mới thu được kia cũng truyền đến tin tức, biểu thị rằng bọn hắn đã nghiên cứu sơ qua mấy loại vũ khí này.

— QUẢNG CÁO —

Những vũ khí này cấu tạo vô cùng thô sơ, đơn giản nhất đó chính là hai xe công thành của bọn Nhã Gia Đại Lĩnh kia, chủ yếu được làm từ các thanh gỗ lớn ghép lại với nhau mà thành, cũng chẳng có gì đặc biệt.

Ba cỗ xe sàng nỏ kia tuy rằng cũng vô cùng thô sơ, bọn hắn hoàn toàn không cần qua đào tạo cũng có thể dễ dàng đạo nhái theo được. Tuy nhiên, bọn hắn gặp phải một vấn đề lớn ở đây, đó chính là nguyên vật liệu. Ở nơi vùng đất mới này, bọn hắn biết đi đâu để tìm kiếm dây cung bây giờ, chẳng lẽ là đến hỏi thăm mấy cái thế lực lớn kia mua? Tuyệt đối không thể!

Cũng chẳng sao cả! Đây cũng là tình huống mà Trần Giang đã dựa liệu được từ trước. Không có cách nào, những sợi dây cung của mấy cái sàng nỏ này quá dài, hắn chẳng tài nào dùng mấy cái sợi dây cung của bọn hắn nối lại được. Mà dù có nối lại được đi chẳng nữa thì cũng chẳng tài nào có thể bắn chính xác được.

Dây cung nguyên bản của nó mà còn chưa bắn được chính xác thì làm sao có thể bắn chính xác với cái sợi dây nối hai ba đoạn này được cơ chứ? Dù sao, hắn cũng đã chiếm được ba cái sàng nỏ này, không chế tạo thêm được thì tạm dùng nó vậy, dù sao có cũng hơn không!

Mấy ngày sau đó, Trần Giang một mặt đôn thốc quân đội luyện tập, còn mặt khác thì hắn lại cử người ra ngoài tìm kiếm nguồn thực phẩm. Mục tiêu của hắn chính là những bộ lạc nhỏ bé xung quanh, hoặc là những hộ gia đình rải rác trên khắp vùng đất Châu Nhai này.

Nhiều khi không tìm được thì bọn hắn liền tổ chức bí mật đánh cướp trong đêm, không kể là bộ lạc nhỏ hay một trong năm thế lực lớn kia. Chỉ cần bọn hắn có lương thực, vũ khí, vải vóc, gia súc, gia cầm, ngựa, dê … thì tất cả đều bị đám người Trần Giang nhắm tới.

Bọn hắn bây giờ đang rất cần nguồn tài nguyên để duy trì và phát triển thế lực mới của mình tại vùng đất này. Không có tài nguyên thì không tài nào có thể nhanh chóng phát triển lớn mạnh lên được, đây đã là quy luật bất di bất dịch ở thế giới này.

Chỉ trong vòng mấy ngày, bọn hắn đã tổ chức bí mật đánh cướp trên mấy chục bộ lạc lớn bé khác nhau. Điều này khiến cho tất cả mọi người đang sinh sống trên vùng đất này không khỏi lo lắng sợ hãi. Mà điều này cũng dần dần gây nên sự chú ý của năm thế lực lớn. Bọn hắn đã bắt đầu cử người đi truy lùng ra kẻ nào dám lộng hành trên địa bàn của bọn hắn.

Mặc kệ đám người ở ngoài kia đang bàn tán xôn xao cả lên, ở trong Châu Nhai thành, Trần Giang cùng đám thuộc hạ của mình thì vẫn không ngừng tăng cường tập luyện. Bởi vì hắn biết, kẻ thù của bọn hắn chẳng bao lâu nữa sẽ kéo tới đây hỏi thăm, và hắn cũng cần phải chuẩn bị cho đối phương một món quà lớn mới được!