Đại Việt Chúa Tể

Chương 201: Các ngươi, chính là những con dân trung thành của ta!



Mà trong lúc Trần Nguyên vẫn đang đánh giá Nùng Tồn Thọ, thì Nùng Tồn Thọ cũng đang đánh giá lại Trần Nguyên.

Nói thật, Nùng Tồn Thọ có chút không nghĩ tới. Cái người mà trong miệng đám người kia gọi là “Đại đế” này trông không khỏi yếu đuối một chút. Trong quan niệm của bọn hắn, người đàn ông mạnh mẽ là phải là một người đàn ông lực lưỡng, cao lớn, khuôn mặt phải dữ tợn thì mới có thể đe dọa được thú dữ, uy hiếp được kẻ địch.

Giống như dạng người này, ở đất nước của hắn, e rằng không thể sống quá ba ngày. Thế mà hiện thực là, người trông vô cùng yếu đuối trước mắt hắn này đây, lại là người thống lĩnh tối cao của một đội quân mạnh mẽ.

Nhưng bây giờ, dù nói gì đi nữa thì hắn cũng đang nằm trong tình thế phải cầu xin sự giúp đỡ của người ta. Hắn đành phải phải chấp nhận hiện thực mà cung kính quỳ xuống hành lễ.

Trần Nguyên lúc này cũng so đo với tên Nùng Tồn Thọ kia làm gì. Hắn biết bản tính hoang dã của tên này vẫn hoàn toàn chưa mất hết, hắn cũng chẳng khác gì mấy tên Trần Giang hay Đại Man kia, tính tình luôn dễ nóng giận không thể kiềm chế được! Trần Nguyên lúc này mở miệng,

“Ngoài những gì ghi ở trong báo cáo đưa đến cho ta, người còn có lời nào khác muốn nói?”

Âm thanh trầm ấm tràn đầy nội lực của Trần Nguyên vang lên xé tan bầu không khí yên tĩnh trong Chính sự điện, ánh mắt tràn đầy thâm thúy của Trần Nguyên rơi vào trên thân của tên Nùng Tồn Thọ kia.

Bị đôi mắt không một chút gợn sóng cảm xúc của Trần Nguyên nhìn lấy, vừa mới cho là Trần Nguyên không thể sống lâu quá ba ngày tại đất nước của hắn, tron lòng Nùng Tồn Thọ lúc này không khỏi sinh ra một cỗ áp lực vô hình.

Thanh âm kia tuy nghe rất bình tĩnh, nhưng lại lộ ra một cố bá đạo uy nghiêm không thể nghi ngờ, không được làm trái mệnh lệnh. Tại thời khắc này, Nùng Tồn Thọ ý thức được rằng, người gọi là “Đại đế” này không những không hề yếu đuối, mà chỉ sợ so với hắn tưởng tượng còn muốn mạnh mẽ hơn nhiều.

Áp lực to lớn trong lòng mình lúc này không khỏi khiến cho não tử của Nùng Tồn Thọ loạn thành một bầy. Hắn rối loạn không biết nên bắt đầu từ đâu, bao nhiêu tâm lý chuẩn bị sẵn từ trên đường tới đây trông phút chốc bị quét sạch sành sanh.

“Đất nước Nam Thiên chúng ta hiện đang trong tình trạng chiến tranh với một thế lực lớn khác. Nếu đất nước các ngươi chịu ra tay giúp đỡ, chúng ta sẽ dùng rất nhiều vàng để báo đáp cho các ngươi!”

Nùng Tồn Thọ vừa lo lắng nói. Hắn lúc này cũng không biết là nói như vậy là có đúng hay không? Thứ nhất là quá nhanh đi vào vấn đề là bọn hắn cần sự trợ giúp, mà thứ hai là hắn chưa nghe được đất nước này cần gì mà đã vội nói ra muốn đền đáp thứ quý giá nhất trong đất nước của bọn hắn hiện giờ. Đó chính là Vàng! — QUẢNG CÁO —

Hắn lúc này cũng bất chợt thầm chửi mình ngu ngốc không thôi! Nhưng sau một hồi ầm thầm trách móc, hắn cũng đành tự nhủ với bản thân; Thôi thì dù vàng có quý giá đến đâu thì cũng không thể quý giá bằng đất nước của bọn hắn!

“Thế lực lớn khác?”, nghe đến đây, Trần Nguyên không khỏi nhíu mày sâu lẩm bẩm.

“Thế lực lớn mà ngươi nói kia là thế lực nào?”, Trần Nguyên lúc này sắc mặt âm trầm nhìn Nùng Tồn Thọ hỏi.

“Bọn kia chính là bọn thế lực nhà Đường!”, nghe Trần Nguyên hỏi đến kẻ thù của đất nước mình, trên vẻ mặt của Nùng Tồn Thọ cũng không khỏi nổi lên vẻ giận giữ.

“Thế lực nhà Đường? Vua của bọn hắn là ai?”, Trần Nguyên vẻ mặt càng âm trầm nặng hơn.

“Vua của bọn súc vật kia chính là Đường Long Tông”, Nùng Tồn Thọ miệng tung tóe nước bọt như muốn chửi tục cả lên đáp.

“Đường Long Tông?”, đang mải mê trầm tư suy nghĩ, nghe tên Nùng Tồn Thọ kia nhắc đến cái tên này cũng sém chút nữa khiến cho hắn phì cười cả lên.

Cái tên này khiến cho Trần Nguyên vô cùng lạ lẫm không thôi. Cho dù là kiếp trước, lịch sử bọn Tàu hắn còn thuộc làu làu hơn cả lịch sử của đất nước Việt Nam hắn, ấy vậy mà hắn cũng chưa bao giờ đến có vị vua nào tên là Đường Long Tông hài hước như thế này!

Nhưng suy nghĩ lại, đây cũng không phải là không có khả năng! Bọn Khựa kia còn có Tần Hỏa Hoàng, thì bọn Tàu bên này cớ sao lại không có Đường Long Tông cho được?

Ngẫm lại một chút, ở cái thời đại này, những thế lực mà Trần Nguyên đã chạm mặt hoặc vừa mới biết được đây, có lẽ đều là tiên tổ xa xưa của những thế lực mà hắn đã từng biết được qua từng trang sách lịch sử ở kiếp trước! Hoặc cũng có thể chỉ là một sự trùng hợp nào đó ngẫu nhiên mà thôi!

Tuy rằng Trần Nguyên luôn thắc mắc về điều này, nhưng hắn hiện tại năng lực có hạn, cũng không tài nào có thể giải đáp được vô số nghi vấn trong lòng của hắn bấy lâu nay! — QUẢNG CÁO —

Tạm gác lại chuyện này! Trần Nguyên lần nữa nhíu này nhìn Nùng Tồn Thọ hỏi, “Ngươi nói đất nước của ngươi ở đâu? Cách đây bao xa?”

“Đất nước của chúng ta cách đây khoản hơn hai tháng đi đường. Còn về đất nước của ta ở đâu thì ta cũng không biết nói thế nào để các ngươi có thể hiểu rõ được. Ta nhớ không lầm, vùng đất của chúng ta đang ở được bọn Đường Long Tông kia gọi là châu Quảng Nguyên”, Nùng Tồn Thọ khi nghe Trần Nguyên nhắc đến đây liền không giấu nổi vui mừng đáp.

“Châu Quảng Nguyên?”, Trần Nguyên lúc này giật cả mình, hắn đứng bật dậy khi nghe Nùng Tồn Thọ nhắc đến cái tên này.

Có thể những cái thế lực lớn kia hắn hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào cả thật, nhưng cái Châu Quảng Nguyên này thì hắn không thể tài nào quên được. Vì lần trước kia, hắn chính cùng với bạn bè của mình từng đi phượt ở nơi này.

Nơi này còn có một cái tên khác, đó chính là tỉnh Cao Bằng. Còn từ châu Quảng Nguyên chính là cách gọi khác của tỉnh Cao Bằng từ thời phong kiến. Lúc nào hắn đi phượt thì hắn cũng đều có một thói quen, đó chính là tìm hiểu thêm một số tin tức về vùng đất mà bọn hắn sẽ đi tới.

Mà vùng đất Cao Bằng, hay còn gọi là Châu Quảng Nguyên này cũng không hề ngoại lệ. Thậm chí hắn nhớ không nhầm còn có thời Châu Quảng Nguyên này còn được mở rộng kéo dài đến tận Ung Châu bên kia.

Nếu địa danh này thật sự tồn tại, điều đó cũng có nghĩa là… Trần Nguyên lúc này cũng không thể giữ nổi sự bình tĩnh bấy lâu nay của mình. Hắn bắt đầu đi lui đi tới trước Đế tọa của mình như có điều suy nghĩ.

Mà Trần Giang và Dương Hàn nhìn thấy Trần Nguyên như vậy cũng lo lắng không thôi. Bọn hắn đều không biết lý do vì sao khi nghe tên Nùng Tồn Thọ kia nhắc đến Châu Quảng Nguyên thì Trần Nguyên liền kích động như vậy?

Đối với bọn hắn, đây chẳng qua cũng chỉ là một cái tên mà thôi, có cái gì phải khiến cho bọn hắn kích động cơ chứ? Nghe cũng như nước đổ đầu trâu mà thôi! Vừa rồi, khi nghe tên Nùng Tồn Thọ kia nhắc đến cái tên Châu Quảng Nguyên này, Trần Giang như đầu trâu còn lấy một ngón tay không ngừng ngoáy ngoáy lỗ tai của mình đây!

Trần Nguyên sau một hồi suy nghĩ minh xác, như đã rõ ràng thêm vấn đề gì trong đầu của mình, hắn lúc này mới chậm rãi ngồi xuống nghiêm túc nhìn Nùng Tồn Thọ nói,

“Chuyện này, ta sẽ giúp các ngươi!”

Nùng Tồn Thọ nghe Trần Nguyên quyết định như vậy liền mừng rỡ không thôi, hắn liên tục dập đầu khấu tạ. — QUẢNG CÁO —

“Tạ ơn Đại đế đã giang tay cứu giúp đất nước của chúng ta! Chúng ta nhất định sẽ không quên ơn của Ngài!”

Bỏ lại quê hương phía sau, theo mệnh lệnh của vua, bọn hắn bước chân ra đi không phương hướng, chỉ với mong muốn tìm được một thế lực nguyện ý cứu giúp đất nước của bọn hắn.

Nay bọn hắn qua không biết bao nhiêu khổ cực sương gió, cuối cùng thì cũng có một thế lực đồng ý giang tay giúp đỡ. Đất nước của bọn hắn đã có hy vọng được cứu rồi! Nùng Tồn Thọ lúc này cũng vì quá đỗi vui sướng trong lòng mà hai mắt cũng thoảng qua một chút hoen đỏ.

Nhưng lúc này, Trần Nguyên nghiêm nghị nhìn hắn nói, “Ta giúp các ngươi, không phải vì để đổi lấy của cải, cũng không phải là vì đống vàng quý giá đó của các ngươi…”

Nùng Tồn Thọ khi nghe Trần Nguyên đề cập đến vấn đề này thì cũng ngạc nhiên không thôi. Trần Nguyên không phải đồng ý giúp bọn hắn vì để đổi lấy vàng bạc, đổi lấy tài nguyên, vậy thì là vì cái gì? Hắn cũng không tin trên đời này có người nào nguyện ý giúp người khác không công cả!

Mà Trần Giang ở bên cạnh nghe Trần Nguyên nói thế cũng ngây cả người! Hắn thừa biết Vàng là quý giá đến nhường nào, bởi chính Trần Nguyên trước đã nói rõ cho bọn hắn biết.

Tuy bây giờ thứ được gọi là Vàng kia vẫn chắc có bất kỳ một giá trị nào trong đất nước Đại Việt, nhưng Trần Nguyên đã nói rồi, sau này, Vàng sẽ chính là thứ có giá trị vô cùng lớn, nên bây giờ bọn hắn cần phải tìm kiếm được càng nhiều vàng càng tốt!

Trong lúc hai người đang còn không hiểu ý của Trần Nguyên như thế nào, thì lúc này, Trần Nguyên lại nhìn Nùng Tồn Thọ, âm thanh tràn đầy uy nghiêm văng vẳng vang lên.

“Ta giúp các ngươi, bởi vì đất nước các ngươi, chính là những con dân trung thành của ta!