Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt

Chương 34



Tô Cẩm Lê tùy ý An Tử Hàm giúp cậu cải trang giả dạng, quấn một tầng lại một tầng, chỉ để lại đôi mắt có thể nhìn thấy.

Sau đó đi theo An Tử Hàm rời khỏi trại huấn luyện, do An Tử Hàm gọi điện thoại cho xe tới.

Tài xế hẳn là biết An Tử Hàm, sau khi An Tử Hàm lên xe còn nói chuyện với An Tử Hàm, gọi An Tử Hàm là nhị thiếu.

“Tử Hàm, tôi hơi nóng.” Tô Cẩm Lê rầu rĩ nói.

An Tử Hàm quay đầu nhìn Tô Cẩm Lê, kéo xuống khẩu trang của cậu: “Lên xe có thể tháo xuống.”

“Ồ, được.” Tô Cẩm Lê lập tức cởi bỏ tất cả trang bị, thở phào nhẹ nhõm, “Sau này đi ra ngoài cũng nhất định phải như vậy sao?”

“Hầu như mũ và khẩu trang là thứ cần thiết, nếu không sẽ rất phiền phức”.

Tô Cẩm Lê đột nhiên có chút phiền muộn, thở dài một hơi, chuyện này hơi phiền toái.

An Tử Hàm đã sớm tập mãi thành quen, vẫn luôn cầm điện thoại nhắn tin, không có tâm tình để ý gì cả.

Xe chạy hơn một giờ còn chưa tới nơi, Tô Cẩm Lê thậm chí hoài nghi nơi này còn xa hơn phòng làm việc của cậu.

Cậu nhìn trái nhìn phải, xe vẫn ở trên đường cao tốc, cậu lập tức hỏi An Tử Hàm: “Bao lâu nữa mới đến?”

Tài xế trả lời: “Còn hai mươi phút nữa.”

“Tôi hơi say xe……” Tô Cẩm Lê không đi xe nhiều, ngày thường ngồi Minibus của Hầu Dũng không có cảm giác gì lắm, nhưng xe này mở điều hòa dần dần có chút không thoải mái.

“Đường cao tốc không thể dừng xe, chúng ta qua trạm nghỉ đi.” An Tử Hàm trả lời, lấy ra một lọ nước khoáng đưa cho Tô Cẩm Lê.

Bọn họ qua trạm dừng, cố ý chạy đến chỗ vắng xe, Tô Cẩm Lê xuống xe đứng nghỉ một lúc mới cảm thấy khá hơn.

Tài xế đi giúp cậu mua một cây kem ốc quế, cậu ngồi xổm bên vệ đường ăn.

Lúc này, tài xế của một chiếc ô tô gần đó lái tới, nhìn thấy Tô Cẩm Lê thì nhìn nhiều vài lần.

Tô Cẩm Lê vẫn không có tự giác mình đã nổi tiếng, vẫn nhàn nhã ăn cho đến khi thấy có người cầm điện thoại muốn chụp lại cậu mới nhanh chóng lên xe.

Mấy người kia vẫn không đi, nhìn xe bọn họ đi rồi mới bỏ qua.

Tô Cẩm Lê nhìn ngoài cửa sổ xe, đẩy vai An Tử Hàm hỏi: “Sẽ không có vấn đề chứ?”

“Ôi này, tay cậu dính kem cọ lên quần áo tôi.”

“Tôi hỏi cậu thì sao.”

“Không sao, mới vừa lấy điện thoại ra cậu đã trở lại, tôi nhìn xung quanh cũng không có người khác. Hiện tại cậu đã biết chưa? Về sau chú ý chút.”

Tô Cẩm Lê vội gật đầu: “Thì ra này là nổi tiếng hả?”

“Tôi thật sự rất khó hiểu, trong rừng sâu núi thẳm của cậu không có gì sao? Tại sao cái gì cũng không hiểu?”

Tô Cẩm Lê cũng không thể trả lời chỉ có thể tùy tiện ứng phó một câu: “Chỉ là…… không có mạng.”

An Tử Hàm tâm tình không tốt, không nói gì.

Tô Cẩm Lê cầm điện thoại mình, nghiên cứu có nên đăng một bài Weibo không.

Cậu được Hầu Dũng dặn dò hiện tại làm cái gì đều thật cẩn thận, cho nên trước khi đăng Weibo còn qua Weibo An Tử Hàm nhìn một vòng, cảm thấy không có gì có thể học tập.

Sau đó qua bên Phạm Thiên Đình, Ô Vũ, Thường Tư Âm nhìn nhìn, thêm chú ý họ rồi thì nghiên cứu bọn họ đăng Weibo như thế nào.

Ảnh phong cảnh của Ô Vũ nhiều hơn, nói chuyện như báo chính phủ, ba phải cái nào cũng được, xem không hiểu, nhìn có vẻ rất lợi hại.

Phạm Thiên Đình thì đăng truyện cười, còn có ảnh tự chụp.

Thường Tư Âm toàn đăng sinh hoạt hằng ngày của mình.

Weibo An Tử Hàm, ảnh tự chụp, đi du lịch, còn có mỉa mai An Tử Yến, phun tào trên Weibo.

Mấy người bọn họ hình như đều có phong cách riêng, Tô Cẩm Lê nghĩ nghĩ rồi hỏi An Tử Hàm: “Cậu chụp giúp tôi một tấm được không?”

An Tử Hàm gật đầu, cầm điện thoại Tô Cẩm Lê tìm góc độ cho cậu, sau lại dứt khoát chụp sườn mặt Tô Cẩm Lê.

Bởi vì ở trong xe, ngoài cửa sổ xe có nắng, làm vẻ mặt Tô Cẩm Lê hơi tối, lại làm đường cong sườn mặt càng thêm trong sáng, còn có chính là, lông mi cực dài.

“Cái lông mi của cậu quái……” An Tử Hàm phóng đại ảnh chụp nhìn thoáng qua, nói, “Không cần sửa, cầm đi đi.”

Tô Cẩm Lê cầm điện thoại về liền đăng Weibo với một tấm ảnh chụp.

Tô Cẩm Lê: Tiểu cẩm lý của ngày hôm nay đã đến, tôi nghe nói những người tốt bụng sẽ gặp may mắn ~ [Hình ảnh]

*

Tới nơi rồi Tô Cẩm Lê liền biết tại sao An Tử Hàm nói nơi này an toàn.

Khu biệt thự cực kì hẻo lánh, vị trí thuộc về thành phố kế bên, xe phải đăng kí mới được vào khu biệt thự, chạy một lúc mới đến nơi tụ hội. Nếu có người hay xe chưa đăng kí thì không thể vào.

Sau khi vào bất kể là ai, đều sẽ bị tịch thu thiết bị thông tin, thiết bị sẽ được kiểm tra xem có thiết bị nào khác không, chỉ sau khi thông qua mới được vào.

Sau khi tiến vào, rất nhiều người chào hỏi hai người bọn họ, An Tử Hàm thản nhiên đáp lại, hỏi bảo mẫu: “Người tôi sắp xếp tới đâu?”

Bảo mẫu chỉ trên lầu: “Ở trong phòng chờ cậu.”

An Tử Hàm nghĩ nghĩ rồi nói với Tô Cẩm Lê: “Chốc nữa cậu chọn đồ ăn vặt thích trên bàn, nói cho cô ấy, sau đó bọn họ đưa cậu lên lầu.”

“Ồ, được.” Tô Cẩm Lê đã hướng mắt lên đồ ăn bày trên bàn dài.

“Phòng 207 trên lầu là phòng cố định của nhà chúng tôi, cửa có khóa tổ hợp, mật khẩu là 739128. Lát nữa cậu có thể vào phòng đó ăn cơm, nghỉ ngơi một lát, xong việc sẽ đến tìm cậu.” An Tử Hàm nói xong, đi thẳng lên cầu thang.

Tô Cẩm Lê cùng bảo mẫu tới trước bàn dài, cậu nhìn đồ ăn trên đó, cũng không khách khí, thật sự chỉ vài món.

Bảo mẫu ghi tên từng món ăn, ra hiệu cho cậu: “Cậu có thể lên lầu chờ, chúng tôi làm xong sẽ đưa cho cậu.”

Tô Cẩm Lê cảm ơn cô, sau đó vui vẻ lên lầu, dùng mật mã mở cửa phòng.

Trong phòng đã sớm được dọn dẹp, rất ngăn nắp.

Nói là một phòng không bằng nói là một cái nhà. Sau khi vào là phòng khách, có sô pha siêu lớn với bộ loa, liền đó là nhà ăn, chỉ là không có phòng bếp, chắc không có ai tự mình tới đây nấu cơm.

Phòng khách ngăn với phòng ngủ là mành.

Sau khi vào phòng tắm, Tô Cẩm Lê đã bị sốc…… phòng tắm siêu lớn! Bồn tắm siêu lớn! Có thể biến thành cá bơi lội! Cậu đã lâu rồi chưa đi bơi.

Cậu kinh ngạc nhìn một hồi liền có người ấn chuông cửa, cậu lập tức đi mở cửa, có người đẩy toa ăn tới, đem đồ ăn đưa đến nhà ăn, ngay sau đó lại rời đi.

Tô Cẩm Lê ngồi trong nhà ăn ăn cật lực, đồ ăn chỗ này ngon làm cậu suýt nữa rơi lệ, cậu rốt cuộc cảm thấy chuyến đi này không tệ.

Cơm nước xong bụng cậu căng hết nấc, ở trong phòng đi vài vòng, lại bắt đầu mệt rã rời, kéo mành lên đi ngủ.

*

Hầu Dũng không nghĩ tới anh vào công ty Truyền Kỳ Thế Gia, người tới bàn hợp đồng với anh thế mà lại là An Tử Yến.

Này tuyệt đối là cấp bậc đãi ngộ cao nhất.

An Tử Yến là con trai đầu của tổng giám đốc Truyền Kỳ Thế Gia, lại là nghệ sĩ có nhân khí nhất trong công ty. Từ hai năm trước đã bắt đầu tiếp nhận một ít việc trong công ty.

Nhưng công việc cũng rất bận, thời gian xửa lý những việc này không nhiều lắm, Hầu Dũng có thể thấy An Tử Yến rất là kinh ngạc, cũng bởi vậy có ấn tượng rất tốt.

Ngay sau đó, An Tử Yến liền đưa Hầu Dũng một phần hợp đồng, mặt trên viết điều kiện sẽ cho Tô Cẩm Lê. Ví dụ như tài nguyên bảo đảm mỗi năm, ít nhất bao nhiêu đại ngôn, tỉ lệ chia cũng rất hợp lý.

Còn có chính là……

“Nếu cậu ấy tới công ty chúng tôi, anh vẫn sẽ là người đại diện của cậu ấy, lúc này thì không cần tự tay làm toàn bộ. Chúng tôi sẽ trang bị người tạo hình riêng, bảo tiêu, tài xế, trợ lý 1 đến 4 người, tuyên truyền 2 đến 5 người. Những người mà công ty chúng tôi thuê luôn là những người xuất sắc nhất.”

Hầu Dũng lật xem hợp đồng, nhìn hứa hẹn bên trong, mỗi một cái, mỗi một chữ đều có đủ dụ hoặc.

Hơn nữa đoàn đội An Tử Yến cấp ra khiến tim anh đập loạn xạ.

Lúc trước anh ở Hoa Sâm cũng mang người mới, tuyên truyền là phải dùng đoàn đội chung công ty thống nhất, đôi lúc còn phải tự mình tới làm. Tạo hình cùng bảo tiêu đều là cần mới mướn, cũng không có nhân viên cố định.

“Hơn nữa, ba năm đầu tiên cậu ấy đến công ty của tôi hẳn là bận rộn nhất, cho nên ba năm đầu tiên, anh chỉ mang một nghệ sĩ, một đối một, về phần tài nguyên của cậu ấy, toàn bộ đều sẽ qua tay tôi.”

Hầu Dũng gật đầu, hỏi An Tử Yến: “Cho nên sau khi Tô Cẩm Lê ký hợp đồng, là nghệ sĩ dưới trướng ngài sao?”

Sau khi An Tử Yến đến Truyền Kỳ Thế Gia thì không phải là một nhà độc đại, anh phải làm ra vài thành tích mới có thể được tán thành.

Mà cái thành tích này là bồi dưỡng ra nghệ sĩ nhân khí.

Mấy năm nay An Tử Yến cũng bồi dưỡng vài nghệ sĩ khá mạnh, đều thuộc về trận doanh của An Tử Yến, nhưng vẫn là có chênh lệch với mấy thiên vương trong tay tiền bối.

“Không sai, anh hẳn là biết tôi rất mong muốn bồi dưỡng ra nghệ sĩ ưu tú? Căn cơ của tôi ở Truyền Kỳ Thế Gia không ổn, công ty còn có nhiều cổ đông như vậy, sau này tôi phải có thành tích mới có thể đến vị trí càng cao.” An Tử Yến nói thật.

Hầu Dũng hiểu rõ trong lòng, cầm hợp đồng nhìn lại.

Có thể nói, Truyền Kỳ Thế Gia thật sự rất có thành ý.

“Nếu anh cảm thấy có thể, tôi có thể phái người liên hệ cùng lãnh đạo phòng làm việc các anh, về sau phòng làm việc sẽ thuộc về Truyền Kỳ Thế Gia.” An Tử Yến điều chỉnh tư thế, nghiêm túc nhìn Hầu Dũng.

Hầu Dũng ngẩng đầu, cùng An Tử Yến đối diện trong nháy mắt liền cảm thấy có chút không thích hợp, lập tức quay đi. Anh nghe đồn trong giới cho nên vẫn luôn phòng bị với An Tử Yến, sau khi vào cũng chưa đối diện với anh lần nào.

“Tôi có thể suy xét lại một chút không?” Hầu Dũng hỏi.

“Có thể.” An Tử Yến rất có tự tin, anh cảm thấy anh đã lấy ra điều kiện tối ưu, những công ty khác làm không được.

Nói xong An Tử Yến nhận được một cuộc gọi.

Đang bàn chuyện nên An Tử Yến không muốn cuộc gọi quấy rầy nên trực tiếp tắt đi.

Kết quả, đối phương cực kì chấp nhất, vẫn luôn gọi, anh chỉ có thể cáo từ trước, để Giang Bình Thu tiếp tục làm, đi ra ngoài tiếp điện thoại: “Này, làm sao vậy?”

“Tử Yến……” Trong điện thoại là giọng thanh mai trúc mã nghẹn ngào.

An Tử Yến hơi nhíu mày, hỏi: “Sao lại khóc? Là Âu Dương khi dễ cậu sao? Ngày hôm qua chúng ta gặp còn tốt mà.”

“Có thể không đề cập tới anh ta không?”

“Làm sao vậy?”

“Tử Yến, tôi yêu cậu! Tôi thật sự rất yêu cậu.”

An Tử Yến cảm thấy rất khó hiểu, bên kia điện thoại là thanh mai trúc mã của anh Trần Điềm Tiếu.

Trần Điềm Tiếu đã đính hôn đầu năm nay, vị hôn phu cùng An Tử Yến cũng rất quen biết, là công tử thế gia trong vòng.

Lúc ấy An Tử Yến còn tham gia lễ đính hôn của bọn họ, ngay cả ngày hôm qua, bọn họ cũng mới gặp mặt qua.

“Cậu…… đang chơi trò đánh đố?” An Tử Yến hỏi.

“Tôi vẫn luôn yêu cậu, từ khi mới hiểu cảm tình đã bắt đầu yêu cậu, cậu vẫn luôn làm lơ tôi. Tôi cũng không thích Âu Dương, cùng anh ta ở bên nhau chỉ là ích lợi hôn nhân, tôi thật sự không muốn cùng anh ta ở bên nhau, cậu cứu tôi được không?”

An Tử Yến giơ tay xoa trán, đột nhiên cảm thấy chuyện này cực kì khó giải quyết, trả lời: “Chuyện này tôi chỉ là người ngoài, không thể nói cái gì. Tôi chỉ có thể xác định, cho dù cậu không cùng Âu Dương ở bên nhau, tôi cũng sẽ không cùng cậu ở bên nhau, tôi không có cảm giác phương diện kia với cậu.”

An Tử Yến nói thật, anh không có hảo cảm với người xung quanh, cho tới nay cũng chỉ coi Trần Điềm Tiếu là bạn bè.

Nhưng câu cự tuyệt này, làm Trần Điềm Tiếu tiến vào trạng thái điên cuồng: “Nhưng tôi yêu cậu! Tôi quả thực không biết nên làm như thế nào mới có thể đủ quên cậu. Tôi muốn điên rồi, tôi không muốn như vậy, tôi thật sự không nghĩ còn như vậy, cậu đến với tôi một lần được không? Cầu xin cậu.”

“Thực xin lỗi, gần đây tôi rất bận.”

“Tôi ở Hinh Nguyệt sơn trang chờ cậu, nếu hôm nay buổi tối đợi không được, vài ngày sau tham gia lễ tang của tôi được không?”

“Cậu có ý gì?” An Tử Yến vốn đã chuẩn bị cắt đứt điện thoại, kết quả đột nhiên dừng lại.

“So với gả cho Âu Dương, sống cuộc sống không muốn sống, không bằng chết cho xong việc, như vậy còn thống khoái hơn.”

Trần Điềm Tiếu nói xong câu đó, liền cúp điện thoại.

An Tử Yến gọi lại cho Trần Điềm Tiếu, Trần Điềm Tiếu đều không nhận.

Anh chỉ có thể gọi đến Hinh Nguyệt sơn trang, được biết Trần Điềm Tiếu thật sự ở đó, cho bọn họ giả dạng nhân viên phục vụ phòng đi một lần, Trần Điềm Tiếu cũng không mở cửa, nhưng có trả lời có lẽ hiện tại còn an toàn.

Anh lại gọi điện thoại cho Âu Dương, không dám nói thẳng, mà nói: “Trần Điềm Tiếu gọi điện thoại cho tôi, trạng thái có vẻ không đúng lắm, cậu đi xem cô ấy thế nào?”

Âu Dương bên kia rất ồn ào, cười cười rồi đáp: “Ồ, hẳn là không có việc gì, cô ấy cứ thần kinh như vậy, chỉ là thích hấp dẫn cho người khác chú ý, cậu cũng đừng quá để ý.”

Loại ngữ khí này, căn bản không quan tâm Trần Điềm Tiếu.

An Tử Yến chỉ có thể cúp điện thoại, ngồi trong văn phòng một lúc, vẫn rời khỏi công ty, lái xe đến Hinh Nguyệt sơn trang.

Tới Hinh Nguyệt sơn trang, anh mang theo bảo mẫu tới gõ cửa phòng Trần Điềm Tiếu, lại lần nữa để bảo mẫu hỏi có cần phục vụ hay không.

Trong phòng truyền ra tiếng la cuồng loạn của Trần Điềm Tiếu: “Đã nói không cần!”

An Tử Yến nói bảo mẫu để ý một chút, sau đó qua phòng 207, nhập mật mã đi vào.

Sau khi vào, anh vào phòng khách trước, cởi áo khoác ra, quay đầu lại nhìn thấy những chiếc đ ĩa trống trong phòng ăn.

Nói chung khi có người tiến vào phòng, đều sẽ mở đèn nhắc nhở trong phòng, ví dụ như xin đừng quấy rầy hay lập tức dọn dẹp.

Người nhà họ tới đều sẽ mở đèn xin đừng quấy rầy, như vậy bên ngoài không thể tiến vào, chỉ có thể ấn chuông cửa, nhưng lúc anh vào không có nhắc nhở gì cả.

Anh lại đi vào phòng ngủ, kéo mành ra, thì thấy Tô Cẩm Lê nằm ở trên giường, mơ hồ xoa mắt, nhìn về phía anh.

Hai người đều ngây ngẩn.

Không đợi nói chuyện liền có người mở cửa phòng, An Tử Yến theo bản năng lại kéo mành lên, quay người lại thì thấy Trần Điềm Tiếu đi đến.

“Cậu biết mật mã?” An Tử Yến kinh ngạc hỏi.

“Tôi cùng cậu tới nơi này nhiều như vậy, thấy cậu nhập mật mã sao lại không nhớ rõ?”

“Cậu có chuyện gì sao?”

“Tôi biết cậu để ý tôi, đúng không?” Lúc Trần Điềm Tiếu nói đóng cửa lại, An Tử Yến thầm cảm thấy không thích hợp.

“Cậu uống rượu sao?” An Tử Yến tận khả năng giữ bình tĩnh, sau đó hướng ra cửa, “Chúng ta ra ngoài nói.”

“Cậu còn không muốn ở chung phòng với tôi sao?” Kết quả cửa bị Trần Điềm Tiếu chặn.

“Tôi là nghệ sĩ, như vậy không quá thích hợp.”

“Nơi này căn bản không có người có thể chụp lén!”

An Tử Yến có chút bất đắc dĩ mím môi, nhìn Trần Điềm Tiếu.

Trần Điềm Tiếu hai mắt đẫm lệ, nói mình yêu anh bao nhiêu, nói từng việc từ nhỏ, lải nhải nói thật lâu.

An Tử Yến vẫn luôn nghe, sau đó trả lời: “Này thì thế nào, tôi cũng không thích cậu.”

“Sao cậu có thể ích kỷ như vậy, chỉ để ý chính mình, cậu có thể vì tôi suy xét một chút, tôi yêu cậu như vậy, cậu không thể cứu tôi sao?”

“Cứu như thế nào?” Giọng An Tử Yến lạnh băng, anh đã nhận ra trạng thái Trần Điềm Tiếu không đúng.

“Yêu tôi được không? Hoặc là, ôm tôi một cái, hôm nay cậu ở với tôi một đêm được không? Tôi về sau tuyệt đối không dây dưa cậu.”

“Cậu làm như vậy làm tôi thực chán ghét, hơn nữa cái lý luận thần kì này…… cho thấy cậu não tàn.”

“Cậu cố ý tới xem tôi, không phải để ý tôi sao?”

“Ba mẹ cậu với ba mẹ tôi là bạn bè, nếu cậu chết, tôi sẽ rất phiền toái, cho nên tôi tới nơi này chỉ là muốn xác định cậu chết chưa. Lúc trước lui tới với cậu, chỉ là bởi vì muốn cùng nhà cậu bảo trì quan hệ tốt đẹp, nhưng cậu hiện tại làm tôi thực phiền, tốt nhất cút đi, bằng không đừng trách tôi không khách khí.”

An Tử Yến không phải người tốt, gặp được loại chuyện này nhiều, phương pháp xử lý sẽ lãnh khốc vô tình.

Anh giỏi nói lời vô tình, làm ra bộ dáng lãnh khốc làm đối phương hết hy vọng, chỉ có làm như vậy đối phương mới có thể buông tha anh.

Nhưng mà lúc này đây, An Tử Yến sai rồi.

Trần Điềm Tiếu đột nhiên lấy từ trong túi ra một con đao, dùng tay nắm, sau đó dùng vẻ mặt dữ tợn nói với anh: “Tôi cảm thấy, nếu không chiếm được cậu, không bằng huỷ hoại cậu, bằng không về sau nhìn thấy cậu cùng người khác ở bên nhau, tôi sẽ rất khổ sở. Không…… Tuyệt đối không thể để chuyện như vậy phát sinh.”

An Tử Yến lập tức khẩn trương nói: “Cậu bỏ đao xuống, bình tĩnh một chút được không?”

Nhưng Trần Điềm Tiếu nghe không vào, tiếp tục lải nhải nói: “Không được, không thể để cậu cùng người khác ở bên nhau…… Không thể, tuyệt đối không thể lấy.”

An Tử Yến theo bản năng di qua chỗ khác, nghĩ cách cướp đao từ trong tay Trần Điềm Tiếu.

Trần Điềm Tiếu xuất phát từ cảnh giác cũng động theo.

Lúc này, mành phòng ngủ hơi giật giật, làm ngực An Tử Yến run lên, sợ Tô Cẩm Lê ngây ngốc lại đây hỗ trợ làm bản thân bị thương.

Nhưng anh còn chưa tới kịp ngăn trở, Tô Cẩm Lê đã đột nhiên kéo mành ra, bước nhanh tới, đột ngột ôm Trần Điềm Tiếu từ phía sau, đôi tay nắm lấy cánh tay của cô, dùng sức đâm hướng qua một bên.

Trần Điềm Tiếu dù sao cũng là một cô gái, trốn tránh không kịp, cánh tay đụng vào ngăn tủ, đao trong tay rơi xuống đất.

Lúc này Trần Điềm Tiếu bắt đầu liều mạng giãy giụa, kêu to khàn cả giọng.

Tô Cẩm Lê vẫn không buông ra, trong miệng lẩm bẩm một đoạn kinh văn, cho đến khi kết thúc chữ cuối cùng, Tô Cẩm Lê thấp giọng hét lên một tiếng: “Thu!”

An Tử Yến không nhìn thấy dương khí, tất nhiên cũng không thấy làn khói đen từ trong người Trần Điềm tiến vào mạch môn của Tô Cẩm Lê.