Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt

Chương 10



Bốn vị giám khảo sẽ chấm điểm sau khi thí sinh biểu diễn xong.

Sau đó bình quân thành điểm cuối cùng của thí sinh đó.

Sau khi có điểm hết sẽ bắt đầu dựa theo xếp hạng mà phân tổ.

An Tử Hàm, Thường Tư Âm ở tổ bốn người, là một nhóm lâm thời vừa lập một tháng trước, phối hợp không chỉnh tề mấy nhưng đều có cơ sở nên biểu hiện cũng đáng để thưởng thức.

Đừng nhìn An Tử Hàm ngày thường không có bộ dáng đứng đắn, nhưng vẫn rất có thiên phú ở ca hát, khiêu vũ, cộng thêm học tập từ nhỏ, nên trong toàn bộ nhóm lại là người xuất xắc nhất.

Khi bốn vị giám khảo tiến hành bình luận đều khen An Tử Hàm. An Tử Yến ở bên cạnh nói thêm vài câu rồi vui vẻ công bố điểm số cuối cùng.

An Tử Hàm 87 điểm.

Thường Tư Âm 74 điểm.

Kiều Nặc hôm trước mỉa mai Tô Cẩm Lê 65 điểm.

Người cuối trong đội 63 điểm.

Toàn bộ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.

Sau đó tới người thứ 58 biểu diễn tiết mục, mà lại không phải mấy người trước Tô Cẩm Lê.

Nhưng mà sau khi mỗi thí sinh đi lên, đều sẽ tự giới thiệu trước rồi trả lời mấy câu hỏi của giám khảo, biểu diễn tiết mục, tiến hành tới lượt của Tô Cẩm Lê đã là giữa trưa.

Thật sự đến lúc Tô Cẩm Lê lên sân khấu cậu vẫn có chút khẩn trương, không biết mình chỉ học được nửa năm có thể lấy ra biểu diễn được không.

Hầu Dũng với anh Đức đều khích lệ, là bởi vì bọn họ đều là người cùng công ty, người khác sẽ thấy như thế nào chứ?

Cậu đều xem được mấy người trước biểu diễn, đột nhiên phát giác thực lực mình không đủ, vẫn có chênh lệch nhất định.

Cậu khẩn trương với lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn, còn có mấy lần biểu diễn trước tăng thêm áp lực.

Về phương diện khác, là sợ hãi An Tử Yến.

Cậu thật sự sợ hai anh em này, không biết hai người họ có thích ăn cá không?

Cậu đi qua hành lang, vừa vào sân đã khiến cho toàn bộ giám khảo chú ý.

An Tử Yến nhìn thấy cậu cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ là cảm thấy quần áo của Tô Cẩm Lê hôm nay đẹp đến mức mắt anh sáng lên.

Trước khi lên sân khấu, có người đưa micro cho Tô Cẩm Lê, nhỏ giọng nói cho cậu micro đã mở, cậu lên sân khấu vừa nghe thấy An Tử Yến hỏi: “Cậu mặc bộ đồ này rất thú vị, làm người khác nhớ kỹ đấy.”

Tô Cẩm Lê cầm microphone, cảnh giác nhìn anh, sau một lúc lâu mới trả lời một từ “Vâng”.

An Tử Yến không có kinh nghiệm làm MC, cho nên với cái trường hợp này thật không biết nói tiếp như thế nào.

Nhưng mà anh nhìn Tô Cẩm Lê, anh cảm thấy thú vị một cách khó hiểu, nên anh hỏi tiếp: “Sao cậu chọn mặc quần áo như vậy tới tham gia thi đấu?”

Tô Cẩm Lê thành thật trả lời: “Tương đối phù hợp với phong cách bài hát của tôi…… người đại diện của tôi cũng có ý tưởng này.”

“Cụ thể là ý tưởng gì?”

Tô Cẩm Lê ngượng ngùng cười, trả lời: “À thì…… người đại diện nói tôi thiết lập nhân vật như thế này.”

An Tử Yến không nghĩ tới Tô Cẩm Lê còn dám nói cái này, thật đúng là kinh ngạc trong nháy mắt, không biết đùa hay thật, nhưng mà đứa nhỏ này thật sự rất đơn thuần.

Anh lại gần Tô Cẩm Lê một bước, hỏi: “Vậy thiết lập của cậu là gì?”

Tô Cẩm Lê sợ anh, vì thế theo bản năng lui ra sau một bước nói: “Chính là ôn tồn lễ độ, hào hoa phong nhã, cực kì đẹp trai.”

An Tử Yến giống như muốn cùng cậu phân cao thấp, lại đuổi theo một bước hỏi: “Vậy cậu cảm thấy mình đã thiết lập ổn chưa?”

“Ổn một phần.”

“Phần nào?”

“Cực kì đẹp trai.” Tô Cẩm Lê trả lời, tự mình xấu hổ mình đến mức đỏ bừng tai.

An Tử Yến nghe xong, trực tiếp bị chọc cười, hơn nửa ngày dừng không được.

Mấy vị giám khảo cũng bị chọc cười đến ngửa tới ngửa lui, chỉ cho rằng đây là một pha hài hước.

An Tử Hàm ngồi ở thính phòng, nghe xong không nhịn được cười to: “Tiểu tử này thật thú vị.”

Thường Tư Âm cũng gật đầu theo, bởi vì biết nơi này có camera, biểu hiện có chút câu nệ: “Tôi cảm thấy nhân thiết của cậu ấy hẳn là ngốc manh.”

Tàng Ngải cầm hồ sơ của Tô Cẩm Lê lên xem, hỏi: “Cậu làm thực tập sinh đã bao lâu?”

“Không đến nửa năm.”

“Thời gian không dài, lúc trước học qua chưa?”

Tô Cẩm Lê lắc đầu.

“Sao lại nghĩ tham gia thi đấu sớm vậy, tôi xem hồ sơ cậu cũng chỉ mới 18 tuổi, kỳ thật có thể chờ một chút.” Tàng Ngải tiếp tục hỏi.

“Thật ra công ty của tôi từ khi thành lập đến nay đều làm ăn thua lỗ, họ hy vọng tôi có thể ra tay cứu vãn tình thế của công ty.”

“Thảm như vậy? Vậy ngày thường luyện tập thế nào?”

“Tôi chỉ đến lớp tập gần đó bằng xe đạp và học với các học viên khác. Nhưng không ai trong số họ là thực tập sinh, và một số người chỉ đi để giảm cân.”

Tàng Ngải nghe xong, cảm thấy rất khó tưởng tượng, cả người đều dại ra.

An Tử Yến cũng nhịn không được hỏi: “Công ty cũng không đóng gói cho cậu sao?”

“Đóng gói là gì vậy?”

“Chẳng hạn như đào tạo ngôn ngữ và hành vi, phương diện hình tượng, còn có điều khiển Weibo của cậu, viết bản thảo tuyên truyền, quay chụp hình ảnh cho cậu.” Lúc An Tử Yến trả lời còn lại gần Tô Cẩm Lê, muốn đứng cạnh cậu, màn ảnh nhìn mới càng đẹp mắt.

Kết quả, Tô Cẩm Lê lại né tránh, nghĩ rồi trả lời: “Người đại diện của tôi có mua mặt nạ cho tôi.”

An Tử Yến nhìn Tô Cẩm Lê, duỗi tay cầm tay Tô Cẩm Lê, túm Tô Cẩm Lê về tới giữa sân khấu, nói: “Đừng trốn nữa, trốn nữa xuống sân khấu luôn, cậu sợ tôi?”

“Không! Ngài…… Ngài cực kì hòa ái.” Tô Cẩm Lê lập tức phủ nhận, nhưng mà lại rất muốn tút tay về.

Hòa ái……

An Tử Yến cũng không dây dưa cậu nữa, kéo đến giữa sân liền buông lỏng tay ra.

Lúc này, Hàn Khải nói lúc mình còn trẻ cũng chưa từng luyện tập qua, chỉ là bởi vì đam mê, nơi nơi bôn ba truy tìm mộng tưởng.

Tàng Ngải gật đầu: “Kỳ thật một người chuyên nghiệp nói vậy rất bình thường, tôi chỉ không nghĩ tới thực tập sinh công ty phái tới mà lại như thế này …… không hề đóng gói chuyên nghiệp gì.”

Nhưng đúng là không có, nếu có đóng gói lúc trả lời sẽ không nói ra mấy lời này.

Tô Cẩm Lê quả thực là có cái gì nói cái đó, trắng ra khiến bọn họ đều cảm thấy Tô Cẩm Lê rất thú vị.

Cũng có thể hơi ngốc đối với nhiều người.

Nói một hồi, bọn họ bảo Tô Cẩm Lê có thể bắt đầu biểu diễn.

Kỳ thật mọi người đều chuẩn bị tốt để xem một màn khôi hài.

Dù sao thông qua hỏi đáp vừa rồi, bọn họ cảm thấy công ty Tô Cẩm Lê rất thiếu chuyên nghiệp, ấn tượng với Tô Cẩm Lê cũng là chưa được đào tạo qua gì.

Nhưng mà sau khi bắt đầu biểu diễn, nhóm giám khảo đều chấn kinh rồi.

Thanh âm Tô Cẩm Lê rất trong trẻo, lúc ca hát còn nhẹ hơn.

Thanh âm như được thiên sứ hôn lên, tựa như có thể truyền đến tận sâu thẳm tâm hồn, chấn động tâm cảnh.

Một hài hát cổ phong, dùng thanh âm mỹ diệu hát lên, vũ đạo của Tô Cẩm Lê không tính khó, điểm nổi bật là cậu đột nhiên rút một chiếc quạt từ trong tay áo ra giữa điệu nhảy, nhảy múa với chiếc quạt.

Vũ đạo kết hợp Thái Cực, cương nhu giao hòa, động tác nước chảy mây trôi, vạt áo phiêu phiêu trên không tiêu sái.

Lực độ của cậu đủ mạnh, đại khai đại hợp, vừa có thể cân bằng cân thể, có thể thấy có căn bản võ thuật.

Đặc biệt là kết cục, lộn mèo mấy cái, khiến cho mấy học viên trong thính phòng đều vỗ tay.

Thiếu hiệp quả nhiên thân thủ bất phàm.

An Tử Yến đứng ở rìa sân khấu, có chút không thoải mái nhéo nhéo mũi của mình, anh luôn cảm thấy mùi trên sân khấu quá thơm, khiến anh cảm thấy có chút mất tự nhiên.

Mùi hương, đủ để say lòng người.

Mùi hương nồng đậm, còn có màn biểu diễn của Tô Cẩm Lê, làm anh không rời mắt được, nhìn chằm chằm vào Tô Cẩm Lê.

Tô Cẩm Lê động tác uyển chuyển đẹp mắt, xong rồi lại ôm quyền chào giám khảo, lại mang theo chút anh khí.

Thường Tư Âm âm thầm kinh ngạc trong lòng, cậu vẫn luôn cho rằng, Tô Cẩm Lê thật sự năng lực không được, mới có thể bị Mộc Tử Đào đào thải.

Giống như Hồ lão sư nói, Tô Cẩm Lê không dám mở miệng ca hát.

Nhưng mà, lần này Tô Cẩm Lê vừa mới mở miệng, bọn họ đã bị khiếp sợ rồi. Tô Cẩm Lê hát cực kì hay, có điều này mà Tô Cẩm Lê không thể vào Mộc Tử Đào, đều trở nên không thể tưởng tượng.

“Cậu ta sao lại không thông qua phỏng vấn bên Mộc Tử Đào? Mấy thầy trong công ty mù hết rồi à?” An Tử Hàm hỏi.

Thường Tư Âm xấu hổ……

Cậu ta không những bán anh trai mà còn bán công ty rất tiện tay.

Kiều Nặc bên cạnh biểu tình có chút mất tự nhiên……

Một lúc sau khi kết thúc, An Tử Yến mới định thần lại, một lần nữa đi lên sân khấu, Hàn Khải đã hỏi Tô Cẩm Lê mấy vấn đề: “Tôi muốn nghe cậu hát một bài trữ tình, nghe phong cách khác một chút, có thể hát không?”

Tô Cẩm Lê đã học qua mấy bài hát, nên chọn một bài anh Đức dạy cậu lúc trước, nhóm giám khảo nghe xong liên tiếp gật đầu.

Tàng Ngải là giám khảo vũ đạo, lại hỏi: “Có thể nhảy khác không?”

Tô Cẩm Lê gật đầu, ngay sau đó thật cẩn thận hỏi: “Tôi có thể cởi áo khoác ra không?”

“Cổ trang quá nóng?” An Tử Yến hỏi.

“Sáng hôm nay thấy lạnh nên mặc quần mùa thu, giờ thấy hơi nóng.” Tô Cẩm Lê đúng sự thật trả lời.

Lúc này, lại đem mọi người chọc cười.

“Cởi đi.” An Tử Yến đi tới, giúp đỡ Tô Cẩm Lê cởi qu@n áo, sau đó nhận lấy áo khoác Tô Cẩm Lê, biểu hiện thập phần tri kỷ, không còn cọng giá.

Áo khoác Tô Cẩm Lê có hai tầng, bên trong là áo trên màu trắng không tay, bên dưới còn lại cái quần rộng thùng thình.

An Tử Yến đứng bên cạnh cậu, cầm áo khoác, lùi lại vài bước vỗ tay một cái: “music.”

Tô Cẩm Lê nghe không hiểu tiếng Anh, nhưng cậu có thể nghe thấy tiếng nhạc, lúc trước học huấn luyện cũng học Street Dance.

Sau khi tiếng nhạc vang lên, theo giai điệu biểu diễn một đoạn Street Dance ngẫu hứng.

Bài nhạc được phát là 《Shudder》, 20 giây đầu của bài hát vang lên rồi nhanh chóng tua qua, từ 2: 32 tiếp tục.

Tô Cẩm Lê cũng phối hợp âm nhạc, nhảy một đoạn Popping, ngay cả khi tua nhanh đoạn giữa cũng kết nối liền mạch, năng lực tùy cơ ứng biến rất mạnh, thu hút được một tràng pháo tay.

Kiểu múa này rất khác với bài Thái cực quyền ban đầu của Tô Cẩm Lê, là một kỹ thuật co rút và thư giãn cơ bắp nhanh chóng, khiến cơ thể rung động.

Tô Cẩm Lê vừa mới học nửa năm, mà đã có thể nhảy ra dáng ra hình.

“Oa Oa!” Tàng Ngải nhịn không được vỗ tay, “Soái soái soái.”

Liên tục khen ba chữ, liền cúi đầu viết điểm.

“Nhanh như vậy đã quyết định sao?” An Tử Yến nhìn thấy động tác của Tàng Ngải, nhịn không được hỏi.

“Đúng vậy, đã có thể.”

An Tử Yến quay đầu nhìn về phía Tô Cẩm Lê, đem quần áo trả lại, hỏi tiếp: “Còn có sở trường gì khác không?”

“Có, nhưng quản lý nói với tôi rằng nên để dành dùng khi vào vòng đào thải.”

“Tôi có chút tò mò, nếu cậu không biểu diễn chúng tôi loại cậu thì sao?”

“Tôi đã xem qua quy tắc, vòng này không có đào thải.”

An Tử Yến không lừa được, vì thế lại hỏi: “Còn gì nữa không?”

Cậu đột nhiên nghĩ đến, lúc cậu nói biết chơi một loại nhạc cụ Hầu Dũng đã khen ngợi cậu, vì thế trả lời: “Tôi biết thổi tiêu.”

Trong nháy mắt An Tử Yến hiểu sai, dù cố gắng kìm nén nhưng khóe miệng anh vẫn nhếch lên cười.

An Tử Hàm nhìn màn hình lớn thấy biểu cảm của An Tử Yến, chỉ vào màn hình nói: “Anh tôi hiểu sai.”

“Hả……” Thường Tư Âm trước nay chưa từng thấu em trai nào cật lực bán anh trai như thế.

“Anh tôi rất thích cậu ấy.” An Tử Hàm lại nói một câu như vậy.

“Hả? Làm sao thấy được?” Thường Tư Âm thực kinh ngạc, lập tức truy hỏi, trong lòng có chút hâm mộ.

“Anh trai tôi không muốn nói quá nhiều với những người mà anh ấy không thích, đều là tốc chiến tốc thắng. Hiện tại anh tôi cứ nói mãi, như một kẻ lưu manh.”

Thường Tư Âm ngừng nói, cậu phát hiện mấy thí sinh trước, hình như đều là tốc chiến tốc thắng.

Bao gồm cậu.

Mấy giám khảo bình luận vài câu, cuối cùng tuyên bố Tô Cẩm Lê: 91 điểm.

Là điểm cao nhất hiện tại.

Sau khi Tô Cẩm Lê cúi đầu chào đi về thính phòng, thì thấy An Tử Hàm đang vẫy tay với cậu.

Cậu không muốn ngồi cạnh An Tử Hàm, nhưng mà…… nếu hiện tại cậu không qua đó, An Tử Hàm sẽ rất xấu hổ nhỉ?

Vì vậy cậu cũng vẫy tay với An Tử Hàm, sau đó ngồi trong góc.

An Tử Hàm thấy Tô Cẩm Lê không lại đây cũng không thèm để ý, trực tiếp đi qua, ngồi cạnh Tô Cẩm Lê, cười tủm tỉm hỏi: “Cậu có thể cho tôi mượn áo khoác mặc không?”

Tô Cẩm Lê bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa cho cậu ta, An Tử Hàm vui vẻ mặc vào, nhưng mặc không được, Tô Cẩm Lê nhỏ giọng nhắc nhở: “Sai rồi, này là mặt trên.”

“Còn có mặt trên dưới?”

“Ừ.” Duỗi tay giúp An Tử Hàm sửa sang lại một chút.

An Tử Hàm mặc xong cổ trang, hỏi Tô Cẩm Lê: “Đẹp không?”

“Ừm, xanh mượt, rất đẹp trai.”

“Nó không giống như một lời khen ngợi.”

Sau đó không lâu, lại có một người nữa lên sân khấu, có thể nói kỹ năng đánh bại đám đông.

“Công ty Ba Nhược Ba La, thực sự rất có năng lực.” An Tử Hàm xem xong biểu diễn, chống cằm bình luận.

“Ba Nhược Ba La?” Tô Cẩm Lê lặp lại một câu.

“Ừm, một trong ba công ty lớn.”

Tô Cẩm Lê trầm mặc.

Cậu phát hiện, hóa ra không chỉ có công ty Mộc Tử Đào có tên trái cây, còn có Ba Nhược Ba La.(Dứa Borou)

Lúc trước có phải ngồi canh sai công ty rồi không?

Sao mình lại ngốc thành như vậy.

Ba Nhược Ba La Ô Vũ cuối cùng đạt được 94 điểm, vượt qua Tô Cẩm Lê.

Tô Cẩm Lê vẫn đắm chìm trong tuyệt vọng, cho nên không có biểu tình gì, cũng không có chú ý tới nhiếp ảnh gia cố ý quay đặt tả mặt cậu.

“Cái tên Ô Vũ này, thật là không nói nên lời.” An Tử Hàm cười nói.

“Khiêu vũ rất đẹp……” Tô Cẩm Lê rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, cảm thán một câu.

“Cũng coi như được.” An Tử Hàm bĩu môi.

“Người cũng đẹp.”

“Cũng coi như được.”

Chờ Ô Vũ lại về phòng, Tô Cẩm Lê không khen nổi nữa.

Lại một tên đàn ông nặng dương khí! Chỉ là không đáng sợ bằng anh em An thị thôi.

Tất cả tiết mục đã kết thúc, cũng tới buổi tối rồi nhưng mọi người ở đây không ai có ý định nghỉ ngơi hay ăn cơm.

Nghe nói vòng biểu diễn đầu tiên này sẽ chiếu thành hai tập.

Chờ toàn bộ thí sinh ngồi xuống, An Tử Yến cầm microphone làm tổng kết cuối cùng, kết cục còn công bố một việc khiến mọi người sợ hãi.

“Mấy thí sinh đang ngồi đây chắc không viết, lúc các cậu đi vào bàn, có rất nhiều máy quay quay các cậu.”

Nghe câu này, rất nhiều người có mặt đều sửng sốt.

“Sau khi vào đấu trường, gương ở hành lang và trong phòng chờ đều là gương nhìn một chiều, phía sau gương giấu camera. Ngay khi bạn bước vào đấu trường, sẽ có camera ghi lại từng lời nói và hành động của bạn.” Lúc An Tử Yến cầm microphone nói chuyện, hình như còn cố ý liếc An Tử Hàm một cái.

An Tử Hàm bị sốc đến nỗi vẻ mặt tê liệt, muốn chửi thề lại nhịn xuống.

Tô Cẩm Lê đột nhiên minh bạch ám chỉ của Bobo.

An Tử Yến: “Tiết mục này của chúng ta muốn tuyển, là thần tượng quốc dân. Cho dù các cậu ở trên sân khấu hay ở sau màn, đều phải là một người ưu tú, lễ phép. Khán giả thông qua màn ảnh, nhìn được con người thật, không bị che dấu của các cậu, biết được các cậu có phải người trong ngoài như một hay không?”

Toàn trường ồ lên.

Ngay sau đó, liền nghe được An Tử Yến cuối cùng hỏi bọn họ: “Cửa thứ nhất, toàn dân tổng hợp khảo nghiệm, các cậu có thông qua không đây?”

Sau đó, An Tử Yến lại nói với màn ảnh phía dưới: “Những người xem trước đó thông qua biểu hiện của thí sinh, phỏng chừng trong lòng mọi người đã có ý tưởng. Nếu những người trẻ tuổi đang ngồi này, là thí sinh yêu thích của bạn, có thể lấy điện thoại, mở …@¥@#… Tiến hành bầu phiếu.”

===========

* Chú thích:

– Nguồn gốc tên Ba Nhược Ba La:

Ba Nhược Ba La Mật tâm kinh – Phật giáo

Ba La Mật: trái mít

Ba La: trái dứa