Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 152: Cao trào



Hướng Nam không đuổi kịp buồng thang máy Thường Triết vừa đi vào.

Thang máy của y đi xuống dưới tầng thì thấy Thường Triết cúi đầu đi thẳng ra ngoài, liền vội đuổi theo.

Hướng Nam gọi y nhưng khoảng cách quá xa nên y không nghe thấy.

Thấy Thường Triết sắp tới bãi gửi xe ngoài trời, Hướng Nam rảo bước đi nhanh về trước, đột nhiên xuất hiện một người đầu cúi gằm đi theo Thường Triết, chen vào giữa Thường Triết và Hướng Nam.

Hướng Nam cảm thấy kỳ quái.

Nhìn từ đằng sau, người kia tóc ngắn, đeo khẩu trang, đội mũ, mặc bộ quần áo lao động liền thân màu xanh sẫm, hai tay đút trong túi áo trước.

Nhìn theo hướng gã đi, Hướng Nam không rõ gã chỉ là cùng đường với Thường Triết hay là đang đi theo Thường Triết.

Hướng Nam yên lặng đi theo sau kẻ kia, dần dần thả bước chậm lại.

Thường Triết đi tới trước xe ô tô của y, lấy chìa khóa ra mở chốt xe, cầm lấy tay nắm cửa.

Y hoàn toàn không nhận ra có người theo sau mình.

Y vừa mở cửa xe ra đã bị đẩy mạnh từ đằng sau.

Y bị đẩy nhào về phía thân xe, tức giận quay lại thì ngẩn người, nhanh tay đỡ Hướng Nam đang loạng choạng.

Thấy một gã đàn ông đeo kính đen cầm con dao sáng choang tiến lại gần mình, Thường Triết sửng sốt.

Trình Nam gào lên giận dữ, mặt mũi đằng đằng sát khi từ phía không xa xông tới.

Kẻ kia hoảng hốt, vội vã ba chân bốn cẳng chạy đi.

Cao Hách không biết xuất hiện từ đâu tới ném một thùng xăng rỗng giả bộ như định giội xăng lên tên kia. Tên trộm vội vã đưa tay che, liền bị Thiếu Kiệt quét chân quăng qua vai, vặn tay đè xuống đất.

Đoàn kết chính là sức mạnh.

Một đòn đơn giản, Thiếu Kiệt đắc ý tranh công, Trình Nam tóm lấy tên trộm tức giận ra đòn, Cao Hách nhìn tên trộm bị đánh, Thường Triết gạt mồ hôi phàn nàn.

Trong giây phút ấy, đám sói con trước mặt Hướng Nam như trở về thời Đại học vẫn còn là anh em tốt.

Có điều cũng chỉ trong thoáng chốc.

Rất nhanh, mọi người viết xong biên bản tường trình, tên trộm bị cảnh sát dẫn đi, Hướng Nam được đưa vào phòng bệnh, quan hệ của bọn họ lại trở về như hiện tại, không khí cứng nhắc.

Hướng Nam thực ra vốn không cần nằm viện.

Y yên lặng ngồi ở đó. Y tá lau rửa sạch sẽ vết thương cho y rồi bôi thuốc, quấn băng, xong đi ra.

Ba con sói con trông nom y, không nói lời nào.

Hướng Nam cứ cúi đầu suốt, trong lòng đầy tâm sự, cũng không nói gì.

Hướng Nam ngồi đấy rất lâu, Thiếu Kiệt bị gọi đến chỗ lão gia nhà họ Ngụy cũng đã lại đây.

“Cái này….” Thiếu Kiệt lấy từ túi quần ra một tập giấy vụn đưa cho Hướng Nam.

Hướng Nam xem thử thấy nét chữ lẫn lộn, tất cả đều là bị xé vụn xong rồi được dán lại. Hướng Nam không hiểu ngẩng đầu lên: “Cái gì đây?”

“Bức thư năm ấy sau khi thoát khỏi hoang đảo tôi viết để lại cho anh.”

Hướng Nam nghe vậy, nhìn mảnh giấy nát trong tay mà ngây người.

Thiếu Kiệt chau mày uất ức: “Tôi cho tất cả vào một túi giấy dai đưa cho y tá trưởng, kết quả bà nội lấy được rồi xé đi.”

“Năm đó ông Đồ nhặt về, không kịp dán lại cho anh đã phải theo mọi người rời đi rồi. Hôm đó sau khi tôi trả con lại cho anh xong lại chẳng tìm được anh nên tới tìm ông Đồ trút giận. Kết quả ông Đồ lấy thứ này ra trả tôi, tôi mới biết vì sao anh lại không cần tôi nữa…”

Cậu nắm lấy tay Hướng Nam, giục Hướng Nam xem thư, nhưng bức thư này đã quá cũ, không được giữ gìn cẩn thận mà lại từng bị xé nát nghiêm trọng như vậy, Hướng Nam đọc không hiểu được mấy chữ.

Thiếu Kiệt cảm thấy mình thực oan ức, không cam lòng mà nói với Hướng Nam: “Nếu không để tôi đọc anh nghe.”

Hướng Nam lắc đầu, khẽ bảo: “Thôi.”

Hướng Nam biết, cậu không thể nào còn nhớ nội dung bức thư được.

Hơn nữa…

“Cậu cũng sắp kết hôn rồi, còn muốn gì ở tôi nữa?”

“Vậy… Vậy nếu tôi nói cô dâu của tôi là anh, anh có phải sẽ chấp nhận tôi không?”

Lưng Thiếu Kiệt nhanh chóng bị ánh mắt của mấy con sói con đằng sau chọc thủng.

Hàng lông mi của Cao Hách khẽ run lên, che đi tia u ám trong đáy mắt.

Trình Nam khoanh hai tay trước ngực, nắm đấm siết chặt, không làm gì cả.

Thường Triết rất muốn nói cho Hướng Nam biết chuyện súng không thiếu mất viên đạn nào nhưng lại chờ mãi chẳng có cơ hội ở một mình, có chút bực bội.

Có người y tá vào phòng, thông báo tin của Mạc Dương cho Hướng Nam.

Mạc Dương dạo trước Quỷ môn quan một vòng đã được cứu sống.

Gã vì mất máu quá nhiều nên không rõ khi nào sẽ tỉnh lại. Đầu đạn đã được gắp ra, bác sĩ ước chừng sẽ phải mất khá nhiều thời gian để vết thương ở chân có thể bình phục lại hoàn toàn.

Biết tin Mạc Dương còn sống, Hướng Nam xông ra, thiếu chút nữa đẩy ngã vị bác sĩ.

Bên này còn chưa kịp bật khóc vì hạnh phúc cực độ, bên kia lại đột nhiên có người tới tìm Thường Triết.

Bọn họ lấy giấy tờ ra, nói với Thường Triết: “Cậu Thường, chúng tôi nghi ngờ cậu có liên quan tới một vụ bắn súng đả thương người, mời cậu đi cùng chúng tôi để hỗ trợ điều tra.”

Hướng Nam và Thường Triết nghe vậy thì cùng sững người.

Hướng Nam thấy Thường Triết định theo bọn họ đi vội kéo tay Thường Triết lại. Thường Triết mỉm cười trấn an y, giả bộ bình tĩnh ôm y rồi khẽ nói: “Không sao đâu.”

Rồi Thường Triết rời đi cùng đám người kia.

Người nhà họ Ngụy không cho Hướng Nam gặp Mạc Dương, Trình Nam liền đưa y về nhà.

Hướng Nam lại bắt đầu chờ đợi tin tức của Thường Triết.

Muốn biết Thường Triết có chuyện gì hay không, cái này còn khó hơn lúc ở bệnh viện chờ tin.

Hướng Nam không biết phải làm gì mới có thể có được thông tin, tử thủ bên các loại điện thoại cũng như các phương tiện truyền phát tin tức.

Hướng Nam ngồi trong phòng khách rồi thiếp mất.

Đợi tới lúc y tỉnh lại, liền bị đám tin mới ùn ùn kéo đến đè bẹp.

Báo giấy, tạp chí, tất cả đều đăng hình Hướng Nam.

Trên mạng cũng có.

Có hình lúc ở bệnh viện đợi tin của Mạc Dương.

Có hình Trình Nam để Hướng Nam gác chân.

Có hình Thiếu Kiệt, Cao Hách ở bãi để xe bắt kẻ xấu.

Còn có hình ôm Thường Triết lúc y chuẩn bị rời đi

Tất cả đều là ảnh chụp trộm, kèm theo những thông tin cá nhân vụn vặt của Hướng Nam, viết thành bài sống động như thật.

Hai đứa cháu trai nhà họ Ngụy, thái tử nhà họ Trình, cậu chủ nhà họ Thường cùng cậu Ba nhà họ Cao coi một đại thúc bình thường như bảo bối.

Vị đại thúc này có đức có tài gì?

Là thần thánh phương nào?

Vấn đề này trở thành câu chuyện được bàn tán sôi nổi nhất cả thành phố. Hướng Nam trở thành đối tượng bị nghiên cứu, trở thành tiêu điểm của mọi người.

Cuộc sống của Hướng Nam như đảo lộn hoàn toàn.

Y không thể ra khỏi nhà, ngay cả rèm cửa cũng một mực đóng kín.

Hướng Bắc và Hướng Thiện không chịu nổi sự quấy nhiễu, đã xin nghỉ dài hạn.

Cũng may bệnh viên mẹ Hướng đang ở không phải là bệnh viện thường, cho tới nay là nơi duy nhất còn yên ổn.

Hướng Nam tưởng rằng “cơn bão” này tùy tiện ào qua rồi sẽ biến mất, thế nhưng rất nhanh, y liền biết suy nghĩ này của mình sai mười phần.

Không rõ liệu có phải có kẻ rắp tâm hãm hại hay không, đoạn clip giữa Trình Nam và đại thúc mà năm ấy nhà họ Trình đã sử dụng mọi thế lực để thu hồi cũng như cấm truyền ra, biến mất lâu như vậy, bây giờ lại có kẻ lôi ra được, còn đưa lên mạng.

Trong thoáng chốc đoạn clip bị điên cuồng phát tán, mọi người đều lấy ra so sánh, phát hiện, nhân vật chính thứ hai cùng đại thúc, thật sự giống.

Hướng Nam được gắn cho danh “người bị hại”, chịu sự xói mói của mọi người. Hình chụp màn hình bị đem ra so sánh với bức ảnh gác chân trên đùi Trình Nam. Quan hệ giữa hai người rốt cục là người bị hại cùng người mang tội hay là thế nào khác, bị mọi người phỏng đoán qua lại tới mức rối rem.

Cả thành phố sôi sục. Hướng Nam không chịu nổi sự quấy rầy này, được Cao Hách lén đón tới biệt thự nhà họ Cao, trốn tạm ở gian nhà khách bên cạnh.

QQ: Sorry mn, giờ mới post được. Do mình khá bận, không tập trung beta được 1 loạt nên từ giờ đến cuối tuần mình sẽ post dần cho đủ số chương truyện của tuần này. Vì lịch học cùng như làm việc của mình đợt này có thay đổi nên lịch post cũng sẽ thay đổi. Sang tháng mình sẽ thông báo kỹ sau ^^ <ins class="adsbygoogle"