Đại Thúc Có Yêu Khí

Quyển 1 - Chương 127: Thần Tích Tuyết Phong (4)



Mặc Dạ dừng một chút, mắt nhìn Lạc Hồng Bụi.

"Huyễn Thử hình như rất thích thân thể của hắn, gặm lợi hại, hiện tại chuẩn bị ăn nội đan của hắn."

"...... mau đi cứu hắn, nhanh lên."

Liễu Khanh Nhan có chút gấp, Mặc Dạ nhíu mày tỏ vẻ không vui, vì sao bắt hắn đi cứu tình địch. Không đúng, tên kia vô năng, là đồ vô dụng căn bản không xứng với hai chữ tình địch.

"Không đi. Hắn và ta có quan hệ gì."

"Nếu như ngươi không đi, ta đi."

Lời nói này rất hữu hiệu. Mặc Dạ cũng không nói gì, xoay người một cái đã tới chỗ Hồng Trần.

Lạc Hồng Bụi chìm vào ảo ảnh, nhìn thấy Liễu Khanh Nhan khóe miệng đổ máu liền bắt đầu luống cuống, lại nhìn thấy Mặc Dạ bay tới, trong ngực hắn là Liễu Khanh Nhan. Nháy mắt hắn thấy người ôm trong lòng kia biến thành con chuột có móng vuốt bén nhọn.

"Mau buông ra, trong ngực ngươi là một con Huyễn Thử!"

Lạc Hồng Bụi nóng nảy hô lên. Không chỉ có Mặc Dạ nghe, Lan Thương nghe, mà ngay cả Liễu Khanh Nhan đang bị đông lạnh run rẩy cũng nghe thấy, chợt có chút buồn bực. Cái gì, dám gọi ta là con Huyễn Thử sao?

"Ngu xuẩn! Đến bây giờ còn chưa biết hiện trạng."

Ánh mắt Mặc Dạ lạnh lùng như băng.

Lạc Hồng Bụi chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, đầu như bị vật bén nhọn đâm vào. Ngay sau đó ảo giác trước mắt bắt đầu tan rã. Rất nhanh hắn đã phát hiện người đứng bên cạnh là một con Huyễn Thử, lúc này hắn hét lên xuất ra tất cả lực đánh chết Huyễn Thử.

Mặc Dạ vẫn như cũ chỉ lạnh lùng đứng xem, trong ánh mắt là tuyệt đối lạnh lùng cùng vô tình, hoặc là nói không có một chút cảm tình.

Nhờ như vậy trong nháy mắt, Lạc Hồng Bụi từ vực sâu được kéo lên. Nhưng mà, hắn vẫn còn cường ngạnh, giọng điệu chẳng hề để ý.

"Nhìn cái gì vậy, còn không phải xử lý xong rồi."

"Ngu xuẩn!"

Lạc Hồng Bụi cũng không bình tĩnh la hét.

"Ngươi nói ai đó?"

"Luôn cản trở, nếu không phải vì hắn, ta không cứu ngươi."

Hừ, cứu ta, ngươi nghĩ rằng ta cần có ngươi cứu sao?

Lời này cũng chỉ có thể nói trong lòng bởi vì lần này gặp Huyễn Thử, kế tiếp cần phải cẩn thận hơn. Lạc Hồng Bụi có vết xe đổ, cũng không dám lỗ mãng, cũng tăng gấp đôi cảnh giác. Gặp những dã thú ở đây nếu yếu kém thì không thể tồn tại. Nếu những dã thú này mà đến tam giới, còn không biết sẽ gây ra bao nhiêu thảm sát.

Bởi vì có Mặc Dạ ra tay nên hành trình rút ngắn không ít. Qua một ngày đến thời điểm trời tối, tuyết càng ít dần, tầm nhìn càng rõ ràng. Xa xa thấy được một tòa lầu các được điêu khắc từ băng đá.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Liễu Khanh Nhan cảm thấy nhiệt độ bắt đầu ấm dần. Không phải càng đi sâu vào trong thì nhiệt độ phải càng thấp hơn sao?

Không chỉ có Liễu Khanh Nhan ý nghĩ như vậy, mà ngay cả Mặc Dạ cùng Lạc Hồng Bụi cũng vậy. Sắc mặt Lan Thương có thể nói là đẹp mắt đến cực điểm.

"Hình như không lạnh nữa."

Mặc Dạ giúp Liễu Khanh Nhan cởi quần áo dày ra, Lạc Hồng Bụi cẩn thận đem đồ đó bỏ vào không gian riêng của mình, để lúc trở về còn dùng lại.

Liễu Khanh Nhan nhìn không thấy cảnh tượng tráng lệ chói mắt trước mặt, nhưng mà ba người khác thấy rất rõ ràng.

Một tòa lầu cao hơn mười tầng, toàn bộ là băng đá trong suốt. Vách đá điêu khắc hình Phi Yến Điêu Long xoay quanh.

Lầu các có nhiều mặt, mỗi một mặt đều có cửa thoạt nhìn rất tinh tế, trên nóc nhà cao cao nổi bật một khối trân châu cực đại, tỏa ra ánh sáng nhu hòa.

Từng góc đều có trang trí hoa đăng, mỗi một hoa đăng đều dùng băng đá trong suốt điêu khắc nên. Bên trong nhụy hoa nở rộ kia có đốt nến thơm. Những đóa nở rộ mang theo mùi thơm nhàn nhạt thanh nhã.

"Đó là cái gì, ta cho tới bây giờ chưa thấy qua có người dùng băng điêu khắc thành căn nhà lớn như vậy. Chỗ này nếu dùng nhân lực thì cũng phải mất thật nhiều năm mới hoàn thành."

Lạc Hồng Bụi nâng cằm lên, cảm thán đồng thời còn có chút hâm mộ.

Lan Thương đang tự hỏi, nên không nói gì.

"Này, ngươi xem xem, không nghĩ tới nha, còn có người có tòa cung điện to lớn đồ sộ thế này, hâm mộ à, ghen ghét à."

Lạc Hồng Bụi hướng Mặc Dạ nheo mắt.

Cung điện Thiên Giới hắn thấy nhiều rồi, nhưng dùng băng làm ra mà còn lớn như vậy là chưa có thấy.

"Xác thực là tinh xảo đoạt thiên công, nếu là ta lầu các này cũng chỉ tốn hao vài ngày thời gian."

Lòng Lạc Hồng Bụi lộp bộp. Hắn biết người này lợi hại, nhưng thật không nghĩ tới đúng là muốn phân cao thấp.

Bất quá......

Lạc Hồng Bụi còn đang trầm tư, Lan Thương lại thở dài một tiếng, cảm thán tựa như hồi tưởng đến chuyện cũ.

"Ta nhớ rõ lần trước tới đây cũng không có tòa lầu các này, không nghĩ tới tu vi Băng Cơ lại tăng lên. Mặc Dạ, hiện tại hắn chỉ kém ngươi một chút, có thể vượt qua ngươi, vị trí của ngươi có chút nguy hiểm nha."

Lan Thương cười, như muốn đợi xem kịch vui.

"Như vậy, những ngày tiếp theo sẽ không tịch mịch."

Xác thực là không tịch mịch.

Những thứ kia Mặc Dạ không ngờ tới, nếu biết rõ kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, gặp phải tao ngộ gì, tuyệt đối sẽ không có việc đến nơi đây.

Nháy mắt, Liễu Khanh Nhan cảm giác có chút mê man, trong này thật sự có thể trị đôi mắt sao.

Ba người tiếp tục đi, Mặc Dạ đem Liễu Khanh Nhan ôm vào trong ngực.

Cũng không lâu lắm, bốn người liền vào trong một sơn cốc. Làm cho người ta thấy kỳ quái là trong sơn cốc ấm như ngày xuân, không có một chút rét lạnh như bên ngoài.

Muôn hoa đua sắc, nở đầy sơn cốc, mọi người có cảm giác lạc vào tiên cảnh.

Có màn liễu rũ, có cầu nhỏ bắt qua dòng nước chảy, những khóm hoa lá rậm rạp. Trong này có thể nói là một khu vườn tươi đẹp. Lạc Hồng Bụi nói thầm trong lòng.

Trước mặt bọn họ không có đường, chỉ thấy những mảng lớn hoa đào. Cây đào trong này so với cây đào bình thường cao lớn hơn, to khỏe hơn, thân cây muốn ôm không hết, trồng cũng rất dày đặc.

Lạc Hồng Bụi đưa tay hái xuống vài cánh hoa, so với hoa đào ngày xưa còn muốn tiên diễm hơn vài phần, còn có một ti thanh u.

Lan Thương đứng ở hàng đào đầu tiên, ra hiệu bảo mấy người không cần phải lên tiếng. Hắn đứng nguyên tại chỗ cúi đầu thở dài, sau đó cao giọng hô:

"Lan Thương, Hải Hoàng đời thứ một trăm hai mươi mốt tiến đến bái phỏng, xin Thần Sư Băng Cơ của Thần Tích Tuyết Phong mở đường, ta đến bái phỏng, xin tạm thời ở nhờ một đêm."

Ba người đều kinh ngạc, đặc biệt là Lạc Hồng Bụi, như là cho tới bây giờ chưa từng biết Lan Thương. Khúm núm, hành lễ, mỗi một từ mỗi một chữ đều là cố gắng cực hạn.

Ngay cả trước mặt Mặc Dạ, Lan Thương cũng không như bây giờ. Cũng không phải là làm bộ, trừ phi người này làm hắn cực kỳ sợ, hắn mới ẩn nhẫn, mới có thể nhịn hết sức. Hay là người hắn cực kỳ kính nể.

Liễu Khanh Nhan cũng cảm thấy được. Bất quá, cũng không lên tiếng, rất hứng thú chờ đợi cái người gọi là Thần Sư Băng Cơ. Nghe như là một nữ nhân, rốt cuộc là một người như thế nào mà ngay cả Lan Thương cao ngạo cũng phải sợ.

Qua thật lâu, cũng không có nghe được tiếng đáp lại, ba người thấy buồn bực, chuẩn bị hỏi Lan Thương, liền thấy cây đào trước mắt chuyển động. Từng mảnh màu hồng bay lên, những cánh hoa đào bay tùy ý, rơi vào trên mặt mấy người họ, mang theo hương hoa thơm ngát.

Trước mắt xuất hiện một lối đi nhỏ chỉ có thể chứa một người, lối đi quanh co, cũng không biết thông tới đâu.

Lan Thương không nói lời nào, bước vào lối đi, Lạc Hồng Bụi thấy vậy cũng đi theo, còn nắm tay Liễu Khanh Nhan dắt theo. Mặc Dạ quăng một ánh mắt lạnh lùng về phía trước. Con lợn Lạc Hồng Bụi đúng là chết không sợ nước nóng, bất đắc dĩ Mặc Dạ đành phải nắm tay còn lại. Bởi vì con đường quá nhỏ, hai bên vô cùng hẹp, chỉ có thể chứa một người, nếu như bình thường bây giờ có khả năng đã thấy thi thể Lạc Hồng Bụi.<HunhHn786>

Mặc Dạ vào cuối cùng, hắn tiến vào xong sau lưng lại bắt đầu hoạt động, lối đi nhỏ bị che khuất lại, căn bản là nhìn không ra trong này từng có một lối đi.

Mấy người đi một đường tới trước. Đến cầu nhỏ bắt ngang dòng nước, thì thấy một nhóm người đi đến.

Người dẫn đầu là một vị nam tử mặc quần áo màu lam, dáng người gầy, dung mạo tuấn mỹ, lộ ra vẻ tà mị. Diện mạo tuấn mỹ đến cực điểm, cước bộ nhẹ nhàng, đi như không chạm đất. Phía sau đi theo một đám người hầu, tất cả đều mặc quần áo hoa mỹ, trắng như tuyết. Mỗi người đều có bộ dáng thế gian khó có được.

Mấy người bọn họ đều kinh ngạc trong lòng. Nơi này là chỗ của thần thánh phương nào?

Không đợi mấy người đoán, đã nghe vị nam tử áo lam tà mị lên tiếng.

"Các vị tiến đến Tuyết Sơn bái phỏng, quả thật là vinh hạnh cho chủ tử nhà ta. Chỉ là trời đã tối, chủ nhân nhà ta sớm đã đi nghĩ, đành phải do tại hạ nghênh đón mấy vị. Ngày mai sẽ định sao?"

Thì ra người này không phải chủ nhân. Nhưng chủ nhân nơi này mặt mũi thật sự là khá lớn. Theo đạo lý mà nói, Lan Thương đã nói rõ hai chữ Hải Hoàng, địa vị cũng coi như không nhỏ, trong tam giới cũng có chút danh tiếng nhưng chủ nhân nơi này không chỉ không có nghênh đón, còn đi ngủ. Càng thêm kỳ quái là thái độ Lan Thương đối với hạ nhân còn cung kính như vậy? Nếu như nói là cung kính thì phải nói là nịnh nọt?

Liễu Khanh Nhan trong lòng buồn bực. Đến tột cùng là tình huống như thế nào mới có thể khiến cho một người cao ngạo như Lan Thương phải khúm núm?