Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)

Chương 167



Vương Duyệt đỡ cha Vương Đạo, giẫm lên những mảnh vỡ của cây trâm bạch ngọc, đi lướt qua Thanh Hà, không quay đầu lại.

Si Giám nói: "Đa tạ công chúa thâm minh đại nghĩa, lấy đại cục làm trọng."

Biết rõ chỉ là đang diễn kịch, nhưng cả người Thanh Hà phát run, đau lòng không chịu được, giống như Vương Duyệt thực sự rời bỏ nàng vậy. Thanh Hà thẫn thờ đọc thoại: "Chúc mừng Si thượng thư gửi gắm đúng minh chủ, từ thủ lĩnh dân lưu lạc thành Thượng thư, từ nay một bước lên trời."

Si Giám đưa người đi tiếp nhận Thượng thư đài.

Tất cả đều là liên hoàn kế mà mấy người Vương Duyệt nghĩ ra. Thực ra bọn họ có thể trực tiếp nói Si Giám dẫn một trăm nghìn binh đến thành Kiến Khang, tiêu diệt hoặc khống chế hai vạn Trung lĩnh quân của Vương Ưng. Nhưng làm như vậy tương đương với việc trực tiếp tuyên chiến với Vương Đôn. Một khi hai quân ở Giang Nam khai chiến, chính sách khôi khục nguyên khí mà Vương Đạo khổ tâm làm bao nhiêu năm nay sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

Nếu Giang Nam trở thành vùng Trung Nguyên xương trắng phơi đầy đồng thứ hai, thì tất cả có ý nghĩa gì nữa?

Vì vậy, Thanh Hà Vương Duyệt cần một lý do, để Si Giám mang một trăm nghìn binh đến thành Kiến Khang quang minh chính đại mà không gây bất cứ xung đột gì.

Khả năng duy nhất là Si Giám nhận được sự đồng ý của Vương Đôn.

Nhưng Vương Đôn không ngu ngốc. Làm sao ông ta có thể để Xi Giám, một thủ lĩnh dân tị nạn quyền lực có mối quan hệ tốt với Vương Duyệt, đến Kiến Khang để làm quan?

Cách duy nhất là Vương Đôn tự mình cử Si Giám đến thành Kiến Khang.

Vương Đôn cũng không phải là con rối gỗ, làm sao ông ta có thể nghe theo lời của Thanh Hà, Vương Duyệt?

Vương Duyệt tâm cơ, hắn dùng phương pháp dương đông kích tây. Đầu tiên, lấy danh nghĩa Thái Ninh Đế, phong Si Giám làm đô đốc Giang Tây, để Si Giám chỉ mang theo mấy trăm người đến Dương Châu nhậm chức, cố ý dụ Vương Đôn phái thủy quân đi ngăn cản Si Giám.

Tiếp đó Chu Phủ ra tay, thuyết phục Vương Đôn lôi kéo Si Giám, kết đồng minh với Si Giám.

Cuối cùng, để Si Giám ra sức tâng bốc nịnh nọt Vương Đôn, giả vờ sùng bái Vương Đôn - Thực ra cũng không phải là giả vờ. Vương Đôn bành trướng dã tâm nắm hết binh quyền, trước khi xa lánh anh họ Vương Đạo, Vương Đôn là đại tướng quân mà Si Giám sùng bái.

Lòng hư vinh của Vương Đôn được thỏa mãn, cho rằng Si Giám đến mượn sức hắn. Lúc này, Chu Phủ góp ý, phong thẳng Si Giám làm thượng thư lệnh, để hai người Vương Đạo Si Giám tranh đoạt vị trí, như vậy có thể thử thăm dò lòng trung thành của Si Giám, cũng có thể tiêu diệt được Vương Đạo đa mưu túc trí.

Ngoại trừ chức quan Thượng thư lệnh, Vương Đạo không có gì cả. Cho dù sĩ tộc ủng hộ thì có thể làm được gì? Vương Đạo cũng không còn giữ chức quan gì nữa.

Kế hoạch một mũi tên trúng hai con nhạn, đương nhiên Vương Đôn đồng ý, viết ngay giấy bổ nhiệm, nói Si Giám đến Thượng thư đài ở thành Kiến Khang nhậm chức, mượn tay Si Giám kéo Vương Đạo xuống đài.

Đây là kế sách kinh điển, "tiêu diệt nội bộ lẫn nhau" bằng "lời nói". Vương Duyệt là một người chơi cờ cao minh, mỗi bước đi đều tính toán cực kỳ cẩn thận. Mượn tay Vương Đôn, thuận lý thành chương để Si Giám và một trăm nghìn binh của hắn đến thành Kiến Khang!

Vì vậy mới có một cảnh đoản trâm tan vỡ của Thanh Hà và Vương Duyệt trước Thượng thư đài, người có tình trở thành xa lạ.

Thanh Hà nhập kịch quá sâu, thẫn thờ đứng đó. Tuấn mã bên cạnh dường như cảm nhận được sự đau thương của nàng, phát ra tiếng phì phì trong mũi, vươn cổ, dụi vào tai Thanh Hà. Thanh Hà đưa tay vu0t ve bờm ngựa. Bầu trời rơi xuống từng bông tuyết nhỏ mịn, mu bàn tay lạnh lẽo, Thanh Hà cảm nhận được trên đầu tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn thì thấy một chiếc ô.

“Hoán nương, chúng ta đi thôi.” Thanh Hà định leo lên ngựa, thì lại phát hiện người cầm ô lại là Vương Ưng.

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.

Thanh Hà dẫn ngựa lùi lại hai bước, tránh chiếc ô của Vương Ưng. Nàng đội mũ trùm đầu, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, đề phòng nhìn Vương Ưng.

Vương Ưng nói: "Hôm nay công chúa làm rất tốt, tránh được một cuộc xung đột đẫm máu. Phụ thân ta đã phân phó, muốn Vương Đạo rời khỏi vị trí Thượng thư đài, nhưng lại không được để phụ tử Vương Đạo Vương Duyệt bị thương. Dù sao bon họ cũng là người của Lang Gia Vương thị. Nhưng Si Giám vừa mới đầu quân vào làm thuộc hạ của phụ thân ta. Nếu Si Giám và Vương Duyệt đánh nhau, ta đều không thể giúp hai bên, may mà có công chúa ra tay giải vây."

Lần trước Thanh Hà đã so chiêu với Vương Ưng, đã phá vỡ tiên nhân khiêu* của Vương Ưng, còn mang theo đội quân, hôm nay cục diện hòa nhau, nếu Vương Ưng không khoe khoang một phen, há chẳng phải là áo gấm đi đêm sao?

*仙人跳: Tiên nhân khiêu: một hành vi lừa đảo có tổ chức, thường là sẽ một người nữ lừa một người đàn ông, đến khi chuẩn bị ngủ với nhau thì đồng bọn ập vào nói là hai người thông dâm, ngoại tình.

Có điều Vương Ưng đã chịu thua thiệt một lần, biết làm việc là phải khiêm tốn, cho dù khoe khoang thì giọng điệu không được kiêu ngạo vô lễ giống như trước đây.

Coi như là có chút tiến bộ.

Thanh Hà lạnh lùng nói: "Hi vọng thế tử giữ đúng lời hứa. Vương cùng Mã làm nên thiên hạ. Sau này Hoàng thượng nghe lời thế tử, nhưng thế tử cũng phải tôn trọng Hoàng thượng, không nên làm loại chuyện đưa phi tần của tiên đế lên giường của Hoàng thượng nữa."

Vương Ưng đỏ mặt. Lần trước thua dưới tay Thanh Hà, hắn còn nhớ rất kỹ, hỏi: “Nếu bây giờ ta và công chúa liên minh, công chúa có thể nói cho ta biết, phi tần tối hôm đó giấu ở đâu không?"

Đương nhiên là được gửi đến kho lúa rất xa ở quê Vương Duyệt để tránh đầu sóng ngọn gió. Nhưng Thanh Hà ngoài miệng nói: "Trường Giang cuồn cuộn đổ về đông, dưới Trường Giang Hoàng Hà, có bao nhiêu thi hài chết oan? Sợ là vô số không đếm được."

Ý là vị phi tần kia của tiên đế đã bị diệt khẩu, táng thân trong bụng cá.

Vương Ưng khen ngợi: "Công chúa thật thủ đoạn. Hôm nay là trận tuyết đầu tiên của mùa đông, có thể mời công chúa uống rượu thưởng tuyết, cùng nhau bàn đại nghiệp?"

Thanh Hà nói: "Ta là một nữ tử, không có thù lớn gì. Mọi thứ chỉ là để tự bảo vệ bản thân, chỉ vì hoàng vị của Tư Mã gia. Trước đây ở Lạc Dương như thế, bây giờ ở Kiến Khang cũng như vậy. Vương cùng Mã làm nên thiên hạ. Hoàng vị là của Tư Mã gia, còn thiên hạ thuộc về người Vương gia các ngươi. Mọi người nước sông không phạm nước giếng là được."

Vương Ưng càng ngày càng cảm thấy Thanh Hà không giống với những người khác trong hoàng thất: "Vẫn là công chúa nhìn thông suốt, sáng khoái hợp tác. Đế Hậu ở Đài Thành không cam tâm làm con rối, còn nhờ công chúa khuyên bọn họ nghe lời nhiều hơn, đừng đã cho mặt mũi mà còn chê. Hoàng thượng chỉ là thứ xuất, hắn còn có năm đệ đệ, chúng ta ủng hộ một vị vương gia nào đó, hắn có thể làm được Hoàng Đế, chúng ta cũng đều có thể cướp lại bất cứ lúc nào."

Thanh Hà nói: “Thông suốt gì chứ, chẳng qua chỉ là một con rối sống. Mẫu thân bị lập năm lần phế năm lần, quen bị khống chế rồi, vì vậy biết được một chút kỹ xảo để sinh tồn mà thôi."

"Ta sẽ chuyển lời đến Hoàng thượng. Sau này thế tử cũng nên chú ý lời nói, đặc biệt là trước mặt các quan đại thần, lễ nghi không nên sai sót. Đừng tỏ ra kiêu ngạo giống như bây giờ. Hoàng thượng tuổi trẻ khí thịnh. Nếu hắn thực sự muốn cá chết lưới rách, thế tử mang danh hành thích vua, cũng không tốt."

Vương Ưng nói: "Lời công chúa dạy bảo, ta đều ghi nhớ, cũng không tái phạm nữa."

Thanh Hà thầm nghĩ, một con châu chấu sau mùa thu như ngươi thì chẳng nhảy nhót được mấy ngày nữa, cũng làm gì còn nhiều cơ hội mà tái phạm.

Si Giám nhận được sự tin tưởng của Vương Đôn, thành công tiến vào thành Kiến Khang, hoàn thành bước một của kế hoạch "Lật đổ Đôn",

Bước thứ hai, chính là dựa vào Tống Huy.

Bông tuyết nhỏ như những miếng ngọc vỡ từ trên trời rơi xuống, thẳng cho đến khi "Đông thiên tiến bổ (*)".

(*) Đông thiên tiến bổ: Mùa đông, con người bước vào thời gian tích trữ, việc uống thuốc bổ vào thời điểm này giúp các chất dinh dưỡng dễ hấp thu vào cơ thể hơn, từ đó phát huy vai trò tốt của thuốc bổ hơn. Vì vậy, dân gian có câu "Đông thiên tiến bổ, tam xuân đả hổ.”

Vương Đôn là người Lang Gia Sơn Đông, rất mê tín "Đông thiên tiến bổ", cho nên nhập Nhân sâm và Da lừa về chưng thành dạng đặc làm thuốc bổ.

Tống Huy bưng một bát thuốc bổ, mặt cười tươi như hoa: "Thừa tướng, đến giờ uống thuốc rồi."

Mỗi ngày Vương Đôn uống một bát không chừa một giọt. Đây là loại thuốc bổ có tính đại bổ, uống xong khiến cho toàn thân hắn khô nóng, đặc biệt là lúc có người đẹp bên cạnh, hắn lại càng tâm viên ý mãn. Vương Đôn bổ xong thân thể, thì dùng thân thể bổ luôn sủng thiếp Tống Huy, khiến cho Tống Huy mặt hồng má đào.

Đã thế, mùa đông năm nay trải qua ở quê hương dịu dàng, Vương Đôn có người đẹp sự nghiệp đều lên đến đỉnh cao, người đẹp nằm trong lòng, hoàng đế nghe lời, mọi việc đều suôn sẻ.

Chỉ có một chuyện duy nhất không đẹp chính là hàng liễu bên sông bắt đầu đâm chồi xanh, lúc gió xuân tràn về bờ Giang Nam xanh biếc thì Vương Đôn đổ bệnh.

Thầy thuốc đến khám, nói thận thủy suy yếu, muốn chữa khỏi bệnh thì trước tiên phải cấm dục.

Đối với kết quả này, Vương Đôn là Vương Bát (*) ăn sủi cảo, trong lòng ông ta biết rõ, mùa đông này, ông ta ỷ lại sức trẻ điên cuồng trỗi dậy, mỗi đêm đều cùng Tống Huy sênh ca. Ông ta nghĩ đời người đến lúc xuân phong đắc ý lại không ngờ rằng nói già là già, không thể giống như tuổi trẻ phóng túng bản thân, có thể hồi phục lập tức, cái lưng già của ông ta hơi không chịu nổi.

*Vương Bát: ý chỉ người bị vợ ngoại tình, đội nón xanh.

Tống Huy ngồi trước giường bệnh nũng nịu: "Thừa tướng, tất cả đều là lỗi của thần thiếp."

Quả thật là do Tống Huy sắp xếp. Trong liều thuốc bổ mùa đông này, Tống Huy đã len lén thêm một thứ, cơ thể mềm mại của thiếu nữ đôi tám, là trường kiếm chém ngang thẳng lưng của kẻ ngốc. Mặc dù không nhìn thấy đầu người rơi, nhưng lại âm thầm làm cho xương cốt quân vương khô cạn.

Vương Đôn không phải loại đàn ông giận chó đánh mèo với phụ nữ, an ủi người đẹp: "Không sao đâu, không phải là lỗi của nàng, uống chút thuốc là được rồi."

Tống Huy chăm sóc Vương Đôn trước giường bệnh, tình cảm giữa hai người ngày càng sâu đậm.

Chỉ là sức khỏe của Vương Đôn ngày càng sa sút, càng ngày càng không tốt.

Thành Kiến Khang, Đài Thành.

Kể từ khi đoạn tuyệt với Vương Duyệt, mà bên người lại có nhiều tai mắt của Vương Ưng. Thanh Hà không thể vụng trộm với Vương Duyệt. Mùa đông này ở Đài Thành không bước ra khỏi phòng, đặc biệt tịch mịch.

Mỗi ngày Thanh Hà đều phải lên lớp dạy, giảng giải cho Hoàng hậu nghe về "Tu dưỡng bản thân thành Đế Hậu bù nhìn", "Không ngừng buông thả cuộc sống phía trước, còn phải lơ là với những điều ở phương xa", "Buông thả có thể làm nên điều kỳ diệu - Ta đã tham sống sợ chết lúc thân mẫu ngũ phế ngũ lập như thế nào, sống sót trong lúc gian nan, sống đến cuối cùng trong loạn bát vương" vâng vâng.

Vương Ưng đều nhìn thấy trong mắt. Có thể dùng mắt thường nhìn thấy Thái Ninh Đế mỗi ngày đều vơi đi sự sắc sảo trên cơ thể của mình, bắt đầu trở nên ngoan ngoãn và nghe lời.

Lâm triều, từ kịch liệt tranh luận trở nên im lặng, sau đó hỏi Vương Ưng: "Thế tử thấy thế nào?"

Hoặc là hỏi Si Giám: "Thượng thư lệnh thấy như thế nào?"

Chỉ là không hỏi Trung thư thị lang Vương Duyệt. Cho dù Vương Duyệt viết tấu chương gì dâng cho Thái Ninh Đế, Thái Ninh Đế đều chỉ xem qua một lần, sau đó đều ném đi, không thèm để ý nữa.

Vương Ưng cực kỳ hài lòng với Thanh Hà, từ kẻ địch chuyển sang ngưỡng mộ, việc ra vào cung Chước Hoa càng ngày càng trở nên thường xuyên.

Mùa đông trôi qua, Vương Ưng mời Thanh Hà ra Đài Thành, đi Thanh Khê đạp thanh: ".... Ở lâu trong thâm cung, chẳng phải rất khó chịu sao? Đi ra ngoài giải sầu cũng tốt."

Thanh Hà lắc đầu: "Ta không muốn đi. Cưỡi ngựa đạp thanh, ta đi Hoa Lâm viên trong cung là được rồi."

Thanh Hà luôn mang theo bộ dạng thờ ơ, lạnh nhạt với Vương Ưng.

Cô gái, ngươi đã thành công khơi dậy sự hứng thú của ta rồi đấy.

Vương Ưng hỏi: "Công chúa không có hứng thú với Thanh Khê, vậy còn Lâu Hồ thì sao? Ta có thể hỏi mượn Vương Duyệt."

Năm ngoái, Thanh Hà đã trả lại Lâu Hồ cho Vương Duyệt, hai người đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc.

Nghe đến tên Vương Duyệt, lại khơi dậy nỗi tương tư của Thanh Hà, nhíu mày: "Không đi. Hoa Lâm viên rất đẹp. Có người mới mang đến tặng hai con chim trĩ, giống hệt như con chim trĩ ở Lâm Hoa viên Lạc Dương. Ta thấy rất đẹp."

Vương Ưng khéo léo, lại hỏi: "Có phải công chúa lo lắng trở lại chốn cũ, nhìn vật nhớ người không?"

Thanh Hà suýt chút nữa làm chị dâu họ của hắn ta. Vương Ưng vô duyên vô cớ sinh ra ghen tuông. Vào trận tuyết rơi đầu tiên năm ngoái, Vương Duyệt đoạn trâm vi thề, bộ dạng Thanh Hà đau lòng với cây trâm bạch ngọc vỡ nát vẫn còn hiện lên rõ mồn một trong tâm trí hắn ta.

Đôi mắt Thanh Hà đờ đẫn trong nháy mắt, sau đó sắc mặt lại trở về như thường: "Nói chuyện tình tình ái ái thì có ích lợi gì. Thân là công chúa của Đại Tấn, trước tiên là hoàng vị của Tư Mã gia, sau đó mới có thể lo lắng tính đến chuyện khác. Nếu Đại Tấn không còn nữa, ta là công chúa lúc xuống đất làm sao còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông của Tư Mã gia đây? Há có thể có được cả cá và chân gấu (*)? Không thể nào được."

(*) Cá và chân gấu: Cá và chân gấu là những thứ quý giá ở Trung Quốc cổ đại. Câu này thường để chỉ có được thứ gì đó trong cuộc sống, bạn phải từ bỏ một số thứ khác, khó có thể có được tất cả mọi thứ cùng một lúc. Bạn phải biết chọn cái này cũng đồng nghĩa với việc buông bỏ cái kia.

Thanh Hà cũng không còn cách nào khác. Nếu muốn giải quyết hòa bình chuyện Vương Đôn và quân đội của ông ta, thì phải nhịn đau giả vờ chia tay, khóa chặt tình yêu của mình. Nếu không thì tất cả những kế hoạch trước đó sẽ uổng phí.

Hơn nữa thân phận của nàng và Vương Duyệt đã định sẵn hai người không chỉ có tình yêu, mà bọn họ còn phải gánh trách nhiệm của riêng mình nữa.

Có lúc tình yêu và hòa bình không thể có cả hai. Chỉ là tạm thời từ bỏ tình yêu trước. Nếu yêu nhau lâu dài, đâu cần sớm tối bên nhau.

Những cảm xúc còn lại không có cách nào che giấu được, cho nên dứt khoát bộc lộ ra ngoài, ngược lại càng tăng thêm tính chân thật.

Thanh Hà biểu lộ ra chân tình, Vương Ưng không cam lòng, đi đến hẻm Ô Y tìm Vương Duyệt: "Bán biệt viện Lâm Hồ cho ta, ngươi ra giá đi."

- -----oOo------