Đại Phụng Đả Canh Nhân

Quyển 1 - Chương 99: Tin tức cộng hưởng



Mà thứ được che giấu, hơn phân nửa là có liên quan tới tiếng cầu cứu ta nghe được. Cũng có thể, dị biến này là vì ta mới có.... Hứa Thất An bị suy đoán của mình làm cho hoảng sợ.

Hắn là một cảnh sát hình sự chuyên nghiệp, làm việc bài bản, không lập tức nhận định mình là "Hung phạm", nói đúng ra, hắn chỉ có thể gọi là người bị tình nghi.

Chuyện này còn có một khả năng khác. Tuy theo kiểm tra Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu, chỉ có hắn nghe thấy tiếng cầu cứu.

Nhưng chưa hẳn hắn là người dẫn tới trận rối loạn này.

Bản thân Tang Bạc đã có bí mật, hơn nữa chỉ có một mình Nguyên Cảnh Đế biết được bí mật đó. Có khả năng trận rối loạn này nhất định sẽ xảy ra, còn hắn chỉ vì có đặc thù, nên mới nghe thấy âm thanh không nên nghe.

"Đặc thù trên người mình.... Chắc chính là cái buff hay lượm được tiền rồi." Tâm tình Hứa Thất An rất phức tạp và đầy tò mò, vừa muốn truy tìm ra chân tướng, vừa sợ đó là thứ mà độ tuổi của hắn không thể nào chịu nổi.

Một canh giờ sau, tế tổ cuối cùng kết thúc.

Cao tầng Cấm vệ quân và Đả Canh Nhân bảo vệ người hoàng thất và văn võ bá quan rời khỏi, đám Hứa Thất An cũng được giải thoát, tản ra.

"Thật là kỳ quái, rốt cuộc trong Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu có cái gì?"

Trên đường trở về, Tống Đình Phong mặt mày nhẹ nhõm, bắt đầu bát quái.

"Mở mắt ra mà nhìn đường đi, Lý Vinh Hạo." Hứa Thất An cười trêu ghẹo, cố gắng phân tán suy nghĩ của mình, làm mình bình tĩnh lại.

"Lý Vinh Hạo là ai?" Tống Đình Phong ngơ ngác.

Hứa Thất An mặc xác hắn.

Các đồng la khác cũng đang bàn tán ồn ào.

"Vừa rồi đó là kiếm khí đúng không? Ta chưa bao giờ thấy kiếm khí đáng sợ như vậy á, ngay cả kiếm ý uẩn dưỡng của Trương kim la, cũng vẫn thua xa." Một đồng la nói.

"Hù chết ta luôn. Lúc đó còn tưởng là có thích khách chứ, ta đã nói rồi, thích khách đáng sợ như vậy, làm sao mà vào được kinh thành. Kinh thành chúng ta có Giám Chính và quốc sư trấn giữ mà."

"Các ngươi nói, rốt cuộc trong miếu có cái gì?"

Đám đồng la nhìn nhau, không trả lời được.

"Là bội kiếm khai quốc Đế Quân năm đó dùng chinh chiến sa trường." Hứa Thất An nói.

Mọi người rào rào quay qua nhìn. Đối với người như Hứa Thất An, thái độ của đồng la trong nha môn Đả Canh Nhân chia làm hai phe.

Một phe muốn kết giao với hắn, phe còn lại thì ghen ghét hắn.

Dù sao có thể làm cho hai kim la đánh nhau, thì tương lai của tiểu tử này nhất định là tiền đồ vô lượng, ít nhất cũng phải là ngân la.

"Ngươi thì biết cái gì!" Có người cười lạnh một tiếng.

"Tự đi mà hỏi lão tiền bối." Hứa Thất An cười lạnh đáp trả.

Những người này đều là đồng la trẻ tuổi, không biết rõ lắm về chiến dịch Sơn Hải Quan, nhưng các đồng la, ngân la có tuổi thì có lẽ ai cũng biết, chuyện năm đó Nguyên Cảnh Đế mời thần kiếm ra, tặng cho Trấn Bắc vương.

Nói thêm cho biết, Trấn Bắc vương là Thân Vương, thân đệ đệ của Nguyên Cảnh Đế.

Chính thức phong hào là Hoài Vương.

Trấn Bắc vương là kính xưng của Hoài Vương, vì ông ta trấn thủ phương bắc, chấn nhiếp cả vùng thảo nguyên.

Thân Vương có rất nhiều, nhưng Trấn Bắc vương chỉ có một.

Thấy Hứa Thất An và đồng la kia bốc mùi thuốc súng, chúng đồng la lập tức đổi chủ đề, thảo luận sang chuyện khác.

Tế tổ lần này hữu kinh vô hiểm, nhiệm vụ hoàn thành viên mãn, nên đám đồng la bàn nhau đêm nay đi Giáo Phường Ty hoặc một thanh lâu quen thuộc nào đó chơi bời.

Thời đại này rất buồn tẻ, không có trò giải trí gì thú vị, hoạt động giải trí của nam nhân ngoài đi xã giao, nếu không đi câu lan nghe hát thì chỉ còn có đi thanh lâu ngủ nữ nhân thôi.

Thật sự là không thú vị!

....

Trở lại nha môn Đả Canh Nhân, tim Hứa Thất An bỗng nhiên đập nhanh, biết đám buôn dưa Địa Thư lại có động tĩnh rồi.

Hắn lấy cớ đi nhà xí, lấy kính nhỏ ra, thấy Kim Liên đạo trưởng đang hỏi mình và số một.

【 số chín: Số một số ba, tế tổ kết thúc, đã xảy ra chuyện gì, mà gây ra động tĩnh lớn thế? 】

Số một còn chưa trả lời, những người còn lại đã ăn dưa hừng hực.

【 số hai: Đạo trưởng, lời này của ngươi là có ý gì? Nguyên Cảnh Đế tế tổ bị gặp thích khách hả? Đã chết rồi sao, hặc hặc. 】

Hứa Thất An dám khẳng định, số hai tuyệt đối không phải người trong triều đình, trừ phi cả đời hắn ta hoặc nàng ta không định gặp mình và số một.

Số hai này nói năng không biết tiết chế, nếu sống ở niên đại của ta, hẳn đã bị cảnh sát nhân dân lần theo đường truyền net túm cổ, cho vào cục cảnh sát ăn cơm rồi.

【 số chín: Bần đạo đang tĩnh tọa, đột nhiên trông thấy từ hướng Tang Bạc có một đạo kiếm quang phá tan mây xanh, giống như ngày đó thư viện Vân Lộc có thanh khí xông lên trời. 】

【 số hai: Chắc là có cao thủ nào đi hành thích đấy. 】

【 số chín: thanh bảo kiếm trấn quốc đó là bội kiếm của Đại Phụng khai quốc Hoàng Đế, Đại Phụng sau khi lập quốc, nó được vận mệnh quốc gia tẩy lễ mỗi ngày, đã trở thành bảo vật có cùng nhịp thở với vận mệnh quốc gia của Đại Phụng. Theo lý, một món trọng khí như vậy, sẽ không thể xuất hiện dị thường. 】

Số hai vừa nói xong, đoạn giải thích một tràng của số chín Kim Liên đạo trưởng cũng hiện lên.

Số hai thấy mình cướp lời của người ta, liền im không nói nữa. Đợi hơn mười giây, thấy Kim Liên đạo trưởng đã nói xong, hắn ta/nàng ta mới tiếp tục truyền thư:

【 số hai: Vậy nên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 】

【 số bốn: Cái gì? Trấn quốc thần kiếm sống lại? Có phải có cường giả nhất phẩm tới kinh thành Đại Phụng, dẫn động thanh thần binh đó không? Bằng không, ta không nghĩ ra được lý do gì có thể làm cho trấn quốc thần kiếm sống lại được. 】

Số bốn lộ vẻ vô cùng khiếp sợ, hắn đã từng vào triều làm quan, hiểu biết về Đại Phụng không thua gì số một và số ba, thậm chí còn nhiều hơn.

【 số năm: Ta chỉ quan tâm Đại Phụng Hoàng Đế chết hay chưa, nếu hắn chết rồi, bà cô ta sẽ báo liền cho a cha biết. 】

Bà cô... Số 5 là một muội tử. Mắt Hứa Thất An sáng lên.

【 số bốn: Nói cho a cha ngươi biết? Các ngươi muốn làm gì? 】

【 số năm: Đương nhiên là xuất binh đánh biên quan chứ còn gì, cướp lương thực và nữ nhân Đại Phụng, a ha ha ha ha. 】

Không ngoài sở liệu, số năm quả nhiên là Dị tộc, bằng không đã không hiểu rõ về lịch sử Vạn Yêu Quốc như vậy. Ừ, Vạn Yêu Quốc là ở Nam Cương, số năm hẳn không phải là các bộ tộc phương bắc.

Nam Man tử, hay mọi rợ phía đông?

Lúc này, số một lên sóng.

【 số một: Tế tổ đã chấm dứt, thần kiếm trong Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu sống lại, đã gây nên một ít động tĩnh. Hiện giờ đã bình thường trở lại, Nguyên Cảnh Đế đi vào trong miếu một khắc, không biết là làm gì. 】

【 chín: ài, không ngoài sở liệu, Tang Bạc quả nhiên có bí mật, bí mật này chỉ sợ chỉ có hoàng thất biết. 】

【 một: Đạo trưởng biết được bao nhiêu? 】

Hứa Thất An giật mình.

【 chín: Bần đạo chỉ là người xuất gia, không biết bí mật gì cả. Chỉ là trước khi kiếm khí xông lên trời, bần đạo trông thấy có ma khí ngưng tụ ở phía hoàng thành. 】

【 sáu: Bần tăng cũng nhìn thấy, chỉ lóe lên rồi biến mất. 】

Đệ tử cửa Phật số sáu cũng xen vào.

Địa Tông tu công đức, có lẽ cũng có một loại xem khí giống như Vọng Khí Thuật.... Phật Môn ta không hiểu rõ lắm, nhưng dựa theo lẽ thường, có lẽ là còn mẫn cảm với ma khí và yêu khí hơn.

Hứa Thất An yên lặng ngồi im nhìn.

【 hai: Nói cách khác, trong lúc tế tổ có Đại Yêu hoặc người của ma đạo tới gần kinh thành, nên khiến trấn quốc thần kiếm kích ứng sống lại, làm cao thủ đó sợ hãi thối lui? 】

Số hai đưa ra suy đoán.

【 bốn: Tuy kinh thành có Giám Chính tọa trấn, nhưng nếu đối phương cũng là cao thủ cùng đỉnh cấp, thì đúng là có thể nháy mắt tới gần Hoàng Thành. 】

【 sáu: Nhất phẩm cao thủ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, ai lại đi xâm chiếm kinh thành vào thời điểm này? 】

Một hồi lâu không ai nói chuyện, mọi người đại khái đều đã có suy đoán riêng của mình.

Nhưng Hứa Thất An biết, không phải là cao thủ nhất phẩm xâm phạm gì cả, vấn đề là từ chính ở Tang Bạc.

【 bốn: Kim Liên đạo trưởng, kiếm khí xông lên trời là vào lúc nào? 】

【 chín: Một canh giờ trước, ngươi hỏi làm gì? 】

Một canh giờ trước.... Mà số ba hỏi thông tin liên quan tới Tang Bạc cũng vừa vặn là một canh giờ trước, không, gần như là cùng lúc với nhau....

Biểu hiện của số ba lúc đó, rõ ràng là vô cùng bức thiết muốn biết tất cả thông tin về Tang Bạc.

Số bốn nhớ lại những câu hỏi của số ba lúc đó, liên hệ với chuyện xảy ra lúc tế tổ, rõ ràng, số ba không phải là vô duyên vô cớ mà đi hỏi.

Số ba là Nho gia học sinh, thông hiểu sách sử, không có khả năng hắn không biết lịch sử Tang Bạc, tại sao phải vẽ vời cho thêm chuyện, truyền tin đi hỏi mọi người?

Số bốn cũng biết về lịch sử Tang Bạc, không khỏi tự đặt mình vào vị trí số ba.

"Nếu đó là ta, tham gia hoàng thất đại điển tế tổ, trên đường gặp phải chuyện này, nhất định ta sẽ nói rõ tình huống trước, sau đó thảo luận với mọi người nguyên nhân phát sinh dị biến, đưa ra kết luận có lẽ là do nhất phẩm cao thủ xâm phạm.

Nhưng số ba thì không, số ba hỏi về lịch sử Tang Bạc có mục đích rất rõ ràng. Số ba không phải người ngu xuẩn, trái lại, hắn là một kẻ thông minh tuyệt đỉnh."

Số bốn yên lặng suy luận: "Hắn là học sinh thư viện Vân Lộc, lẽ ra không nên vẽ vời cho thêm chuyện đi hỏi nọ kia, trừ phi hắn đã có phát hiện gì đó, nên mới sinh ra nghi ngờ những kiến thức về lịch sử mình đã được học, nghi ngờ kiến thức mình biết về Tang Bạc không biết có đúng hay không."

Nghĩ tới đây, số bốn kinh hãi, bởi vì hắn cho ra một kết luận mà chính hắn cũng kinh ngạc:

Nguồn gốc vấn đề chính là ở Tang Bạc, số ba nhìn trộm được một chút, nhưng chân tướng đó làm hắn nghi ngờ kiến thức của bản thân.

【 số bốn: Số ba, ngươi biết cái gì đó đúng không, ngươi lúc ấy cũng ở trong tế tổ. Sau khi ngươi hỏi về lịch sử Tang Bạc, thì trấn quốc kiếm lập tức sinh ra phản ứng, gây ra động tĩnh lớn như vậy, nhất định không phải là trùng hợp. 】

Số bốn truyền thư, làm đám thành viên Thiên Địa hội cùng giật mình.

Thì ra vừa rồi số bốn hỏi Kim Liên đạo trưởng thời gian kiếm khí xông lên trời là vì cái này.

Đám người vừa nảy ra suy nghĩ, số bốn đã tiếp tục truyền tin:【 số ba, ngươi là học sinh thư viện Vân Lộc, nhất định ngươi có biết về lịch sự Tang Bạc, tuy thư viện Vân Lộc đã rời khỏi triều đình hai trăm năm, nhưng nội tình thâm hậu, trong Tàng Thư Các của thư viện nhất định ghi chép về lịch sử Tang Bạc còn kĩ hơn ta nói.

【 lúc đó, ta đã cảm thấy kỳ quái, vì sao ngươi lại hỏi như thế. 】

Không, ta thật sự không biết.... Hứa Thất An không biết phải giải thích thế nào. Tiếng kêu cứu đáng sợ đó đã làm tinh thần hắn tan vỡ, dưới tình huống như vậy, cơ bản là không thể suy nghĩ gì được cả.

【 số bốn: Bởi vì ngươi sinh ra nghi ngờ những gì mình đã biết, ngươi cảm thấy lịch sử mình đã được học về Tang Bạc rất có thể là sai lầm. 】

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, sự việc thì ra là như vậy.

Hứa Thất An cũng bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là ta nghĩ như vậy.

Số bốn đúng là nhà suy luận ha.... Ừ, tuy là suy đoán không đúng, nhưng mà phải thừa nhận là, người này vô cùng nhạy cảm, là người phản ứng nhanh nhất trong đám.

Không hổ là người đọc sách từng vào triều làm quan.

【 số hai: khoan khoan. Nếu nói như vậy, nghĩa là vấn đề phát xuất từ chính Tang Bạc, chứ không phải có nhất phẩm cao thủ xâm lấn? 】

【 số bốn: cái đó thì phải hỏi số ba rồi. 】

【số năm: Số ba, tại sao không nói chuyện, mau nói cho bọn ta biết đi. 】

Nhìn đến đây, Hứa Thất An quyết định không im lặng nữa, hắn viết lên kính:

【 À, đúng là ta có biết một ít chuyện không muốn người biết. 】