Đại Phụng Đả Canh Nhân

Quyển 1 - Chương 91: Một chữ ngựa



Hứa công tử....

Nghe cách gọi lạ lẫm kia, mấy người Ngụy Uyên lập tức theo bản năng rà danh sách năm đệ tử thân truyền của Giám Chính Ty Thiên Giám để tìm.

Không đúng, áo trắng này nói là "Hứa công tử" chứ không phải là "Hứa sư huynh", như vậy, người mở đường giảng bài không phải đệ tử Ty Thiên Giám, là một người ngoài.

Họ Hứa.... Chẳng lẽ là.... Mắt Trưởng công chúa lóe lên, trong lòng đã có một suy đoán to gan. Nàng ta không đợi được, muốn đi nghiệm chứng.

Đồng thời, trong mắt Ngụy Uyên cũng lộ vẻ chợt hiểu, đã có được suy đoán của mình.

Tống Khanh đã từng nói với ông ta, Hứa Thất An là một kì tài luyện kim thuật khó lường, lúc đó Ngụy Uyên không để ý lắm, vì Tống Khanh là đệ nhất nhân luyện kim thuật của Ty Thiên Giám mà.

Nên kì tài trong miệng hắn, có thể chỉ là một người có thiên phú luyện kim xuất sắc, chứ không thể đứng ngang hàng với luyện kim thuật đệ nhất nhân, thậm chí còn được hắn gọi là "Thầy của ta".

Ngụy Uyên nhìn hai nghĩa tử, thấy hai người vẫn còn ngơ ngác. Rõ ràng hai người không hề nghĩ tới chuyện Hứa công tử kia là Hứa Thất An, lời Tống Khanh nói ngày hôm đó, hai người đã quên mất rồi.

"Nghĩa phụ, Ty Thiên Giám có người họ Hứa hồi nào?" Nam Cung Thiến Nhu chưởng quản tình báo, tra tấn, đối với loại nhân vật đột nhiên xuất hiện này rất là mẫn cảm.

Dương Nghiên hơi nghiêng đầu, nhìn Ngụy Uyên, ý cũng muốn hỏi.

Hai kim la tuy đã quên mất lời ngày đó Tống Khanh đánh giá Hứa Thất An, nhưng lời Khương Luật Trung nói ngày hôm trước, thì họ còn nhớ rõ.

Ngụy Uyên cười cười: "Lên lầu nhìn thì biết."

Trưởng công chúa cầm váy, thướt tha đi lên lầu, dáng người dong dỏng, tỉ lệ hoàn mỹ, mỗi bóng lưng thôi cũng đẹp vô cùng.

Chưa cần nhìn chính diện, cũng biết là một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại.

....

"Bản chất của Luyện kim thuật là trao đổi ngang bằng."

Những thuật sĩ thông minh dùng ngay lời của Hứa Thất An để trả lời câu hỏi của hắn.

"Là chắt lọc ra tinh hoa của vật, biến phế thành bảo." Cũng có thuật sư luyện kim căn cứ kinh nghiệm của mình, đưa ra câu trả lời.

Thuật sĩ Lục phẩm trở xuống không ai nói gì, chuyên tâm nghe giảng, chỉ có lục phẩm thuật sư luyện kim là nhao nhao lên tiếng, bày tỏ cách hiểu của mình.

Đa phần đều chỉ là phiến diện, căn cứ từ thực nghiệm để đưa ra đáp án.... còn cái kẻ dùng lời của ta để đáp, thì chỉ biết một mà không biết hai.... tri thức lí luận của Ty Thiên Giám đúng là thiếu thốn.

Hứa Thất An kiên nhẫn nghe, không bảo đúng cũng không phản đối.

Các áo trắng phát biểu hoàn tất, đồng loạt nhìn Tống Khanh.

Tống Khanh là đệ tử thân truyền của Giám Chính, cũng là người được Ty Thiên Giám công nhận là luyện kim thuật đệ nhất nhân, mãi đắm chìm trong luyện kim thuật không chịu tấn chức, mê muội với luyện kim thuật, chẳng thèm quan tâm tới cảnh giới cao phẩm.

Các sư huynh tứ phẩm, ngũ phẩm khác mà về mặt luyện kim cũng không bằng hắn.

Tống Khanh lắc đầu, thở dài.

.... Tống sư huynh đây là ý gì? Các thuật sĩ áo trắng không hiểu, nghe thấy Hứa Thất An vỗ tay.

Lúc này, mọi người mới chuyển lại sự chú ý lên người hắn.

Hứa Thất An cảm khái: "Toàn bộ Ty Thiên Giám, trong lĩnh vực luyện kim thuật, chỉ có Tống sư huynh là người có thể khiến ta kính nể, là người có thể sánh vai mình."

Các áo trắng đều bày tỏ sự kính nể.

Tống Khanh mỉm cười, lặng lẽ vươn thẳng lưng lên.

Hứa Thất An tiếp tục nói: "Ý của Tống sư huynh là, nói thật ra, lời của chư vị ngồi đây đều đúng, nhưng mà không toàn diện đầy đủ, cho nên cũng không thể coi là đúng."

Mặt mọi người hiện vẻ suy nghĩ.

Hứa Thất An chậm rãi nói tiếp: "Luyện kim thuật là một lĩnh vực vô cùng rộng lớn, chư vị ngồi đây có lẽ trong lòng đều biết một chút, nhưng đều chỉ là mơ hồ và không rõ ràng.... Ừ, vốn dĩ, ta chỉ đáp ứng Tống Khanh sư huynh, truyền thụ một môn tri thức cho các ngươi, kết quả Tống Khanh sư huynh lại bắt ta trả cả vốn lẫn lời, vậy thì ta sẽ giảng rộng hơn một chút, sâu hơn một chút."

Vừa nói xong, mắt các áo trắng đều trở nên hừng hực.

"Tạ Tống sư huynh, tạ Hứa công tử."

"Hứa công tử mau bắt đầu đi, ta không thể chờ được nữa rồi."

Ai nấy nhao nhao ầm ĩ, vừa đúng lúc trưởng công chúa bước lên tới lầu bảy nghe thấy, nàng ta bèn dừng lại, không đi vào, mà nấp ở phía xa, nhìn nam nhân trẻ tuổi đang nói những lời sục sôi đứng trước bàn, chỉ điểm giang sơn cho các thuật sĩ luôn cao ngạo.

Hứa Thất An, quả nhiên là hắn!

Ngụy Uyên cũng dừng bước, trông thấy Hứa Thất An thì hơi khựng lại, sau đó lại khôi phục thản nhiên.

Ngụy Uyên dừng bước, Nam Cung Thiến Nhu và Dương Nghiên cũng dừng theo, ngó qua vai trưởng công chúa và Ngụy Uyên, mơ hồ nhìn thấy Hứa Thất An.

Thì ra lời Khương Luật Trung nói đều là thật.... Dương Nghiên nhìn chằm chằm vào Hứa Thất An, khe khẽ gật gù.

Đồng la này chỉ có thể ở dưới trướng hắn, ai cũng đừng hòng cướp được.

Nam Cung Thiến Nhu vốn định xông vào nghe, xem xem tiểu tử kia có thể nói được cái gì, nhưng thấy trưởng công chúa và nghĩa phụ đều không có ý quấy rầy, thì nhịn xuống, đứng im bất động.

Hứa Thất An nói: "Bản chất của luyện kim thuật là trao đổi ngang bằng, điều này nêu rõ những nét chính của vấn đề chuẩn tắc, nhưng nó không có hình tượng rõ ràng, chỉ có bậc đại sư luyện kim thuật như Tống Khanh sư huynh mới ngộ ra được chân ý của những lời này, hôm nay, ta sẽ từ từ trình bày từ cạn tới sâu vấn đề này cho chư vị hiểu.

"Nhắc tới luyện kim thuật, người ngoài nghề theo bản năng sẽ nghĩ ngay tới tiên đan, dược tề. Người hơi hiểu một chút, thì nhất định sẽ nghĩ tới...." Hứa Thất An nói đến đây, chỉ món đồ trang sức cắm trên tóc Chử Thải Vi: "Kim chúc!"

Các thuật sĩ áo trắng khẽ vuốt cằm.

"Ý ta muốn nói cho các ngươi biết chính là, đây chỉ là hai lĩnh vực thuộc luyện kim thuật mà thôi. Ta gọi tên hai lĩnh vực luyện kim thuật này là lĩnh vực y học và lĩnh vực tài liệu. Đa phần thuật sư luyện kim, đều chỉ nghiên cứu trong hai lĩnh vực này, thi thoảng ngẫu nhiên mới nhảy qua lĩnh vực khác. Chỉ có một mình Tống sư huynh, ánh mắt của hắn đã vượt qua một lĩnh vực hoàn toàn độc lập khác."

Các thuật sĩ áo trắng lập tức quay qua nhìn Tống Khanh, Tống Khanh khẽ giật mình, như là tìm ra tri kỷ, mắt nóng rực lên.

Hắn biết, Hứa Thất An muốn giảng trọng điểm vào lĩnh vực ghép sinh vật của mình.

Có lẽ, bài giảng này, sẽ là một bước quan trọng giúp hắn hoàn toàn bước vào một lĩnh vực luyện kim hoàn toàn mới.

Nghĩ tới đây, nhịp thở của Tống Khanh trở nên dồn dập.

Bên ngoài, trưởng công chúa và Ngụy Uyên không khỏi nhìn Tống Khanh, đương nhiên cả hai đều không xa lạ gì người đệ tử hiếm có này của Giám Chính.

Biết hắn bình thường hay thí nghiệm một vài thuật luyện kim đáng sợ, thậm chí vì vậy mà còn bị Giám Chính nhốt lại.

Thuật luyện kim của Hứa Thất An thật sự cao thâm đến mức này ư? Có thể chỉ điểm cả cho Tống Khanh?

"Phương hướng nghiên cứu của Tống Khanh sư huynh, là lĩnh vực sinh vật." Hứa Thất An nói: "Không sai, luyện kim thuật không phải chỉ nhằm vào vật chết, mà vật sống cũng nằm trong phạm vi của luyện kim thuật."

Một thuật sĩ áo trắng đứng dậy, trầm giọng: "Hứa công tử, Giám Chính lão sư đã từng nói, sinh mệnh không nằm trong phạm vi của lĩnh vực luyện kim thuật."

Tuy rất kính nể với trình độ luyện kim của Hứa Thất An, nhưng những lời này vi phạm lời dạy của Giám Chính, đi ngược với lý niệm của hắn.

Các thuật sĩ khác cũng bày vẻ mặt chất vấn và không phục.

Trưởng công chúa quay đầu, nhìn Ngụy Uyên mang ý chất vấn. Ngụy Uyên cười, nói khẽ: "Ta nhất trí với cách nhìn của Giám Chính."

Trưởng công chúa gật đầu, quay lại nhìn Hứa Thất An.

Xem xem hắn nói thế nào.

"Đó là bởi vì phương pháp của Tống Khanh sư huynh đã sai, nên Giám Chính đại nhân mới phê bình hắn. Nhưng phương hướng của hắn không sai." Hứa Thất An đáp.

Hắn đương nhiên sẽ không tranh cãi với Giám Chính. Dù hắn có biện luận thắng, nhưng lỡ làm Giám Chính lão đầu không vui, không dỗ dành ông ấy được, ông ấy tát cho một phát chết tươi, biết tìm ai mà khóc.

Tống Khanh nghe xong, không phục lắm, nhưng không phản bác, kiên nhẫn nghe hắn nói tiếp.

"Mọi người không ngại nhớ lại xem, chúng ta chắt lọc kim loại từ khoáng thạch; từ kim loại chắt lọc ra kim loại cứng rắn hơn; từ dược liệu luyện chế ra đan dược. Nhưng chúng ta lại không thể làm ra được dược tề từ kim loại, cũng như không thể luyện ra được kim loại từ dược liệu." Hứa Thất An nhắm ngay vào chỗ hấp dẫn: "Vì sao?"

"Vì dược liệu là dược liệu, khoáng thạch là khoáng thạch, Hứa công tử hỏi câu này ngộ quá."

"Hặc hặc, nếu mà tinh luyện được kim loại từ dược liệu, chả phải chúng ta có thể chắt lọc ra được vàng bạc từ cơm trắng hay sao?"

Theo họ thấy, Hứa Thất An hỏi cái câu này, cũng giống như là đang hỏi: Vì sao mặt trời lại bay lên từ hướng đông? Vì sao con người không ăn cơm thì sẽ chết đói? Vì sao một ngày có mười hai canh giờ?

Đám thuật sĩ châu đầu ghé tai. Tống Khanh đã mơ hồ sờ ra được cái gì đó, nhưng đám sư đệ lao nhao làm hắn ồn ào quá, không thể bình ổn tinh thần suy nghĩ được.

"Đùng!"

Tống Khanh vỗ bàn một cái, đứng dậy: "Im miệng!"

Rống xong, hắn mặt đỏ tới mang tai, hô hấp dồn dập, nhìn chằm chằm vào Hứa Thất An: "Ngươi nói, nói mau!!"

Đám áo trắng im bặt, rất hiếm khi nhìn thấy Tống sư huynh như vậy, đồng thời cũng ý thức được, lời Hứa Thất An vừa nói, là tri thức luyện kim thuật thật sự cao thâm.

Hứa Thất An lướt mắt nhìn bọn họ, nhìn thấy Ngụy Uyên đứng ở phía xa, thì hết hồn.

.... Mịa nó, đang tinh tướng hăng say lại bị lãnh đạo nhìn thấy..... trong lòng Hứa Thất An theo bản năng sinh ra mâu thuẫn tâm lý, đây là một loại chột dạ.

Thuật sĩ Ty Thiên Giám là đám trạch nam chỉ biết làm nghiên cứu khoa học, cắm đầu vào luyện kim thuật của mình, chẳng ai để ý tới lai lịch của luyện kim thuật.

Dù có khi thắc mắc, thì cũng sẽ tự động bỏ qua, chỉ cần học được thuật luyện kim thâm ảo, thì họ sẽ không quan tâm tới điều gì khác.

Nhưng Ngụy Uyên thì khác. Ngụy Uyên là nhà chính trị, là nhà quân sự, nhà chiến lược, trên đầu có quầng sáng người thông minh.

Mà người thông minh, sẽ rất dễ dàng nghĩ ra đủ thứ.

Sách lược Hứa Thất An dùng với đám thuật sĩ áo trắng là làm tinh tướng, nói càng khoa trương càng tốt. Còn sách lược dùng với Ngụy Uyên, là bày tỏ lòng trung thành, trong phạm vi hợp lý.

Tình hình bây giờ, rõ ràng không còn là giở trò tinh tướng nho nhỏ, mà đã thành một chữ ngựa rồi.

Ngụy Uyên nhìn Hứa Thất An, khẽ vuốt cằm.

"Phù.... đổi một cách nghĩ khác, thể hiện được giá trị của bản thân trước mặt lãnh đạo, cũng là một cách hiệu quả để tranh thủ sự chú ý, tăng tỷ lệ đánh cược thành công!"

Hứa Thất An hít sâu, dẹp hết tạp niệm, quay trọng tâm trở lại lớp học.