Đại Phụng Đả Canh Nhân

Quyển 1 - Chương 120: Ngẫu hứng làm thơ



Các thị vệ quay qua nhìn, mắt sắc như đao, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Cửa sổ cỗ xe thêu chữ "Khánh" mở ra, một bàn tay trắng như ngọc vén rèm lên, Hứa Thất An nhìn thấy cái cằm nhọn trắng muốt xinh đẹp và đôi môi nhỏ hồng hồng của trưởng công chúa khẽ mấp máy: "Đi theo."

Trong lòng hắn vui vẻ, vừa định thúc ngựa ngang nhiên xông qua, thì khóe mắt thoáng liếc thấy cửa sổ cỗ xe thứ tư được đẩy ra, một khuôn mặt mượt mà xinh đẹp, vũ mị đa tình thò ra.

Nàng nhìn chằm chằm vào Hứa Thất An, mắt hai bên gặp nhau, khóe môi nàng ta cong lên, sau đó đóng cửa sổ lại.

"Đó là nhị công chúa? Hí...iiiiii.... nữ nhi của Hoàng Đế xinh đẹp thật." Hứa Thất An thu hồi ánh mắt, thầm so sánh hai vị công chúa với nhau.

Đối với các loại mỹ nữ khác nhau, bạn chỉ có thể mất ngủ, nhưng phải cố gắng so sánh cao thấp các nàng với nhau, thật ra là chuyện vô nghĩa.

Vì thứ quyết định điều ấy hoàn toàn dựa vào sự yêu thích của bạn.

Cho dù rất nhiều nam nhân nói, chỉ thích bị hắc ngự tỷ loli chế ngự.... Nhưng thật ra là họ thích đủ hết, rải lòng bác ái không giới hạn, chỉ là đúng loại đó thì họ đặc biệt thích hơn mà thôi.

Hứa Thất An không đánh giá trưởng công chúa và nhị công chúa ai đẹp hơn, vì theo cảm nhận, trưởng công chúa tạo cảm giác đẹp thanh lãnh, như đóa sen trên băng tuyết.

Biết nàng cao quý ưu nhã, thanh lệ thoát tục, nhưng ngươi lại cứ không nhịn được muốn khinh nhờn nàng, sau đó nhìn nàng lộ ra vẻ quẫn bách, ngượng ngùng.

Còn nhị công chúa, Hứa Thất An tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng chỉ qua một cái nhìn vừa rồi, Hứa Thất An đã tự tưởng tượng ra cho nàng hình ảnh một cái quần ngắn nhỏ bao lấy cái mông tròn vểnh, sợi dây màu trắng nhỏ sau lưng ôm lấy bộ ngực duyên dáng yêu kiều, đôi chân dài trắng muốt đi một đôi giày chơi bóng, thoải mái lắc lư trong sàn nhảy, mái tóc uốn gợn sóng bay bay.

Đặt vào cái thời đại kia của hắn, chính là nữ vương của quán bar.

Như trên đã từng nói, con gái mà đi dạo quán bar đều không phải loại hiền, nhưng nhị công chúa dù sao cũng là người cổ đại, điểm này Hứa Thất An không dám khẳng định.

.....

Hôm nay các hoàng tử hoàng nữ đi ra ngoài liên hoan, hoạt động, địa điểm là một cái hồ nhỏ có cảnh đẹp ở trong hoàng thành.

Ven hồ trồng tuyết tùng, long bách xanh mướt bốn mùa, những luống hoa giờ đã tàn, nhưng hẳn đến xuân năm sau, cảnh sắc sẽ càng thêm xinh đẹp.

Hôm nay ánh mặt trời nhẹ nhàng ấm áp, trời không gió, là một ngày tốt để phơi nắng.

Ven hồ có một cái bình đài bốn bề trống gió, đám người hầu mang bàn tới, đốt đàn hương, lấy hết món ngon này tới món ngon khác ra khỏi hộp đựng.

Hứa Thất An buộc ngựa vào tàng cây, im lặng đi theo trưởng công chúa, có hai nha hoàn xách váy giúp nàng.

Trưởng công chúa búi tóc đơn giản nhẹ nhàng, chỉ cắm một cây trâm vàng giá trị liên thành, rủ dây tơ vàng, đầu chót khảm một viên trân châu đầy đặn, lúc bước đi, dây tua vàng đung đưa đung đưa, rất là đẹp mắt.

Hai người không nói một lời, Hứa Thất An đi sau nàng, hành động cứ như thị vệ.

Các hoàng tử hoàng nữ rời khỏi xe ngựa. Hứa Thất An nhìn lướt qua, người nào cũng đẹp. Thái Tử mặc áo trắng, đầu đội kim quan, tuấn lãng phi phàm.

Kỳ thật vẻ ngoài của các hoàng tử đều không có gì đặc biệt, cả Thái Tử cũng vậy, vì dù có đẹp đến mấy, cũng không tuấn mỹ bằng tiểu lão đệ Hứa Từ Cựu.

Trong bốn công chúa, trưởng công chúa và nhị công chúa là có dung mạo tuyệt hảo, là đại mỹ nhân hàng đầu.

Lúc ngồi vào vị trí, không biết vô tình hay cố ý, nhị công chúa lại chiếm mất chỗ ngồi của trưởng công chúa.

Không ai quát tháo, các hoàng tử hoàng nữ đều như đã quen, làm như không thấy.

Trưởng công chúa không ngồi vào vị trí của nhị công chúa, mà ngồi cách nàng ta một bàn.

Trưởng công chúa và nhị công chúa quan hệ không hòa thuận? Hứa Thất An nhớ kỹ chi tiết này.

Thái Tử nhìn quanh chư huynh đệ tỷ muội, nói: "Chúng ta đã lâu không ra ngoài du ngoạn."

Các hoàng tử lên tiếng phụ họa, cánh hoàng nữ thì cười nhẹ.

Hứa Thất An nhìn vào trong hồ, thấy ở trong hồ có những đạo bóng đen lướt qua, không biết nuôi cái gì.

Công dụng của Thái Tử trong yến tiệc là chịu trách nhiệm đưa ra đề tài, chủ trì yến hội.

Chơi tửu lệnh trong yến hội có mấy loại, nhưng loại cao nhã thì không nhiều. Ngồi ở đây đều là người có thân phận, chơi mấy trò oẳn tù tì đổ xúc sắc đương nhiên là không thể, phải là nhã lệnh.

Nhã lệnh có rất nhiều loại, ngoài loại cao cấp là làm thơ về hiện trường, thì phi hoa lệnh còn có độ khó lớn hơn.

Thái Tử không hề ngẩng đầu, lấy "Nước" làm đề, chữ đầu tiên là nước.

Bài thơ của Nhị hoàng tử, chữ thứ hai sẽ phải là chữ "Nước", cứ thế mà suy ra.

Ở đây hoàng tử nhiều, hoàng nữ ít, vòng thứ nhất chấm dứt, Thất hoàng tử vắt hết óc cũng không làm ra được bài thơ có chữ cuối cùng là chữ "Nước", bị phạt một ly.

Bát hoàng tử thì đã chết từ mấy năm trước.

Cửu hoàng tử chịu trách nhiệm tiếp tục duy trì bài lệnh, giống với thái tử, chữ đầu là "Nước".

Tới phiên nhị công chúa. Đôi mắt hoa đào to tròn của nàng mở to, tròng mắt đen láy đảo đảo, tay nhỏ vỗ một cái, giòn giòn giã giã nói: "Có rồi, “sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển”."

Ánh mặt trời sáng rỡ chiếu lên người nàng, bộ cung trang đỏ rực, đồ trang sức hoa lệ phức tạp, nữ tử bình thường không thể khống chế nổi kiểu ăn mặc trang điểm xa xỉ mà tầm thường như thế.

Nhưng qua chỗ nàng, thì lại được nâng cấp.

So với sự quý khí của Trưởng công chúa là khí chất bên trong, nhị công chúa càng giống một con chim hoàng yến xinh đẹp hoa lệ. Dù vật có xa xỉ màu mè cỡ nào, cũng đều chỉ làm tăng thêm vẻ đẹp của nàng. Nhưng nếu cùng mặc áo màu trắng, e là nhị công chúa sẽ thua kém trưởng công chúa rất nhiều.

Thái Tử cười nói: "Bài thơ này ta đã từng nghe rồi. Là từ Giáo Phường Ty truyền ra, hình như là do một học sinh nào đó của huyện Trường Nhạc sáng tác, được khen là bài vịnh mai có một không hai, đứng đầu cổ kim."

Tam hoàng tử khí chất nho nhã như người đọc sách, bình luận: "Đáng tiếc, một tác phẩm kinh tài tuyệt diễm như thế, mà lại đi tặng cho một kĩ nữ, phung phí của trời."

Chuyện về tình yêu tài tử và danh kỹ được truyền lưu đầy ngoài phố, cực được hoan nghênh. Nhưng đúng là không lên được trên mặt bàn, huống chi trong mắt Hoàng tộc.

Tam hoàng tử là một người đọc sách, vì thế vô cùng đau đớn.

Phung phí của trời hồi nào? Hoa khôi Phù Hương được bài thơ này, giá trị con người tăng vọt, nhảy lên trở thành minh tinh hàng đầu Đại Phụng vương triều, còn ta thuận thế tạo được mối quan hệ hữu hảo với nàng, rõ ràng là cả hai cùng có lợi!

Hứa Thất An trong lòng không phục.

Đi tửu lệnh tiếp tục, tới phiên trưởng công chúa, thì thành đề khó giống như Thất hoàng tử.

Bài thơ mà từ cuối cùng là nước, là hiếm như lông phượng sừng lân. Trưởng công chúa mặc dù học rộng tài cao, nhưng về thi từ thì không giỏi lắm. Hàng mày đẹp đẽ hơi nhăn lại, trầm ngâm.

Thấy vậy, nhị công chúa liền cười hì hì: "Hoài Khánh là đệ nhất tài nữ của kinh thành chúng ta, một bài thơ nho nhỏ, làm gì có chuyện không làm được."

Nhị công chúa quả thật có hơi phiếu (nói bồi, nói thêm).... Sau này gọi ngươi là Phiếu Phiếu đi! Hứa Thất An thầm nghĩ.

Kỳ thật đối với rất nhiều nam nhân, nói bồi thích hợp, ngược lại khá là hấp dẫn người. Đương nhiên, Hứa Thất An không phải là loại nam nhân đó.

Chúng hoàng tử hoàng nữ mỉm cười nhìn, trưởng công chúa tài hoa xuất chúng, lực áp huynh đệ tỷ muội, cho dù là nữ tử, nhưng cũng làm người đố kỵ.

Có thể chèn ép nàng trên một lĩnh vực mà nàng am hiểu, đúng là niềm vui của mọi người.

Trưởng công chúa mặc kệ ánh mắt hài hước của các hoàng huynh hoàng muội, khẽ nghiêng đầu, nhàn nhạt liếc Hứa Thất An đứng bên cạnh.

.... Ngươi nhìn cái gì?

Hứa Thất An thầm thở dài, trưởng công chúa nàng giỏi, biết ta gặp nàng vì có việc nhờ, bắt ta trả thù lao trước.

Hoài Khánh nhìn hắn làm gì?

Nhị công chúa luôn để ý tới trưởng công chúa, chỉ chờ nàng lắc đầu nhận thua, lúc đó, mình sẽ nhảy ra chỉ vào nàng nói: Ha ha, cuối cùng ngươi cũng thừa nhận mình là một cây thương đầu cùn!

Ai ngờ Hoài Khánh không chút hoảng hốt, lại còn mắt đi mày lại với đồng la nhỏ kia.

Các hoàng tử hoàng nữ khác cũng nhìn thấy, nhưng trong lòng họ không có suy nghĩ đùa bỡn phong phú như nhị công chúa.

"Sau say không biết trời trong nước!" Hứa Thất An trầm ngâm một lát, giọng nhỏ xíu đọc một câu thơ.

Hắn vội vàng thúc giục đầu óc, thơ có chữ cuối là nước, trong đầu nghĩ tới một câu này.

Trưởng công chúa khẽ vuốt cằm, cất giọng nói: "Sau say không biết trời trong nước."

Nhị công chúa sững ra, sau đó thì thất vọng, tỷ tỷ thối Hoài Khánh, không ngờ vẫn còn vài chiêu.

Các hoàng tử nhíu mày trầm tư, quay qua nhìn Tam hoàng tử, Tam hoàng tử lắc đầu: "Hoài Khánh, Tam ca hình như chưa từng nghe thấy bài thơ này."

Trưởng công chúa cười nhẹ: "Đây là thơ của một tác giả mới."

Nhị công chúa lập tức lên tinh thần, dịu dàng nói: "A a, ngươi chơi xấu, nói bừa một câu lừa gạt chúng ta sao, phạt ba chén rượu."

"Ngẫu hứng làm thơ là được, " Thái tử điện hạ nở nụ cười: "Nhưng mà Hoài Khánh phải làm được cả một bài thơ nguyên vẹn thì mới được tính."

Tam hoàng tử gật đầu: "Đại ca nói rất phải."

Trưởng công chúa lại quay đầu, nhìn Hứa Thất An, dường như đang nói: Giao cho ngươi rồi.