Đại Nịnh Thần

Quyển 04 - Chương 13: Tuyết Ngọc



Tuy Tuyết sơn bạch liên giáo có quan hệ đến Ngọc Hành quốc, cũng không đồng nghĩa liên quan tới lão hoàng đế kia.

Dạ Vị Ương hỏi qua Bắc Thần Diêu Quang, vì cái gì sứ giả Ngọc Hành quốc nhất quyết muốn gặp hắn, Bắc Thần Diêu Quang nói chuyện này có liên quan đến công trình thủy lợi ở Quảng Nam.

Ngọc Hành quốc tuy rằng cách bọn họ một ngọn núi, nhưng đường thủy tương thông, nếu Dạ Vị Ương tu kiến hà đạo, có thể nối liền các quốc gia lại với nhau, Ngọc Hành quốc đối với việc này có chút chờ mong lại có chút sầu lo, tính toán muốn cùng Bắc Thần Diêu Quang thương lượng một chút.

Dù sao quan hệ hiện giờ giữa Ngọc Hành quốc và Thiên quốc mặc dù không tồi, nhưng cũng không tính là tốt.

Hơn nữa so với các quốc gia mà nói, thực lực của Bắc Thần quốc là cường đại nhất, muốn bàn luận tất nhiên là tìm cường giả, cho nên nếu Ngọc Hành quốc tìm Thiên quốc thương nghị, ai biết Bắc Thần quốc có vì vậy mà nổi giận hay không.

Dạ Vị Ương lo lắng cũng vô dụng, hắn không quá am hiểu chuyện chính trị, hắn chỉ biết làm tròn công tác chức vụ.

Nếu Thiên Quốc có thể kiến thiết công trình thủy lợi thì Bắc Thần cũng có thể.

Dân chúng Thiên quốc là người, dân chúng Bắc Thần cũng là người, cho dù trăm năm nay không ngừng xung đột nhưng có khả năng trăm năm trước là cùng một gốc rễ,huống chi hai lão đại còn là phụ thân của tiểu hồ ly, quan hệ càng thêm khắng khít.

Kiến thiết công trình thủy lợi so với chiến tranh tốt hơn không biết bao nhiêu, Dạ Vị Ương bình thường không có việc gì thường cùng hai huynh muội thảo luận chuyện này, vừa nhìn bản đồ vừa suy nghĩ địa phương nào có thể xếp vào phạm vi quy hoạch.

Nhưng trừ bỏ công việc bên ngoài, chuyện quan trọng nhất của hắn vẫn là trông trẻ.

“Thiên Hữu, chạy chậm chút!”

Dạ Vị Ương nâng vạt áo đuổi theo phía sau tiểu hồ ly bướng bỉnh, ở trong hoàng cung Tử Vi thành được nửa tháng, tiểu hồ ly ban đầu còn cảm thấy xa lạ bây giờ thì coi như nhà mình luôn rồi, mỗi ngày điều chạy lung tung hại Dạ Vị Ương phải tìm bé khắp nơi.

Lúc trước còn có Chước Hoa trông giúp, hắn trẻ tuổi võ công lại cao, chỉ cần tung người một cái là có thể bắt được tiểu hồ ly đem về. Lúc này hắn có việc tạm thời phải xuất cung, Dạ Vị Ương đành tự mình ra trận.

Chờ hắn bắt được tiểu hồ ly bướng bỉnh kia, nhất định phải tét mông hai cái.

“Ui da!”

Phía trước đột nhưng truyền đến tiếng kinh hô của tiểu hồ ly, Dạ Vị Ương chạy tới chỉ thấy tiểu hồ ly cắm đầu chạy đã đụng ngã ai đó.

“Xin lỗi, thật xin lỗi! Ngươi có sao không?”

Hai ba bước chạy đến, Dạ Vị Ương một bên tóm lấy tiểu hồ ly, một bên khẩn cấp đỡ người vừa ngã đứng dậy.

Người trong cung cơ bản đều biết Dạ Vị Ương cùng tiểu hồ ly, tuy rằng một lớn một nhỏ này thân phận không rõ ràng, nhưng tất cả đều biết Bắc Thần Diêu Quang đối với hai người này vô cùng sủng ái, thân phận tôn quý, cho dù hiện tại có va chạm cũng có thể coi như không thấy.

Bị tiểu hồ ly va vào là một nữ nhân trung niên mặc cẩm y hoa phục, bề ngoài thoạt nhìn độ ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi, trên mặt không hề có nếp nhăn, nhưng trên thực tế đã trên bốn mươi.

Tuy rằng bị tiểu hồ ly đụng trúng nhưng trên mặt nàng vẫn hòa ái, lắc đầu nói: “Ta không sao.”

Sau đó nhìn bộ dạng lo lắng của tiểu hồ ly bên cạnh, cười nói: “Đứa nhỏ này thật xinh đẹp.”

Nói xong, nàng nhìn về phía Dạ Vị Ương, ý cười trong mắt càng sâu: “Ngươi còn trẻ lại có hài tử đáng yêu như vậy, thật là có phúc khí.”

Một bên tổng quản đi tới, đối với nàng cười nói: “Công chúa điện hạ không có việc gì là tốt rồi, bên này thỉnh.”

Công chúa điện hạ? Bắc Thần Diêu Quang lại có tỷ tỷ lớn như vậy?

Thời điểm Dạ Vị Ương còn đang suy nghĩ nữ nhân khí chất cao quý ôn hòa này là thân phận gì, thì nàng ta đột nhiên nói: “Khối ngọc trên cổ công tử nhìn rất đặc biệt, tuy kích cỡ chỉ bằng ngón cái nhưng có vẻ không phải loại ngọc ở Bắc Thần.”

Ngọc? Dạ Vị Ương đưa tay sờ cổ, đây là tín vật Lưu Bá Hề cho hắn, đại khái là lúc nãy chạy quá nhanh nên rơi ra khỏi cổ áo.

Nghe nàng ta nói vậy, Dạ Vị Ương cúi đầu nhìn mảnh ngọc trước ngực mình, tò mò hỏi: “Đại công chúa biết xuất xứ của ngọc này sao?”

Nếu tổng quản thái giám gọi nàng là công chúa, Dạ Vị Ương cũng gọi theo, dù sao lúc bọn họ nói chuyện không ai can thiệp, Dạ Vị Ương liền muốn hỏi rõ ràng.

“Công tử đã đeo ngọc này, lại không biết nguồn gốc xuất xứ?” Nàng hỏi ngược lại.

“Kỳ thật đây là người khác tặng ta, ta cũng không rõ.”

“Ngọc này trong suốt như tuyết, gọi là tuyết ngọc, chính là đặc sản của Đại tuyết sơn ở Ngọc Hành quốc ta, địa phương khác không có.”

Nữ nhân dùng ngữ khí bình tĩnh nói ra lai lịch của khối ngọc.





Ngọc Hành quốc?

Đại tuyết sơn?

Trên người Bá Hề thế nhưng có đồ vật đến từ Đại tuyết sơn Ngọc Hành quốc, điều này có khả năng phụ mẫu thân sinh của Bá Hề không phải người Thiên quốc, mà là Ngọc Hành quốc?

Dạ Vị Ương ở trong phòng tựa trên giường tinh tế đánh giá khối ngọc nhỏ trong tay, hôm nay hắn ngoài ý muốn đụng phải sứ giả đến từ Ngọc Hành quốc, chính là đương kim công chúa đến nay vẫn chưa xuất giá – Ngọc Minh Châu.

Một đại công chúa không có khả năng chạy đến đây lừa hắn, chẳng lẽ khối ngọc thật sự đến từ Đại tuyết sơn Ngọc Hành quốc?

Nghe âm thanh đẩy cửa, Dạ Vị Ương nhìn Bắc Thần Diêu Quang đang tiến vào phòng, vội vàng ngồi dậy.

“Diêu Quang, hôm nay ta gặp Minh Châu công chúa của Ngọc Hành quốc.”

“Ừm, ta đã nghe nói.”

Bắc Thần Diêu Quang đi nhanh tới, ngồi xuống bên cạnh Dạ Vị Ương hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, vô cùng thân thiết hôn lên mặt đại hồ ly mấy cái.

Tuy rằng mỗi ngày bên nhau, nhưng bất luận là thời khắc nào Bắc Thần Diêu Quang vẫn muốn ôm lấy đại hồ ly khảm sâu vào trong ngực, bởi vì đã từng mất đi, cho nên khi có lại càng thêm quý trọng.

“Nàng nói ngọc này gọi là tuyết ngọc đến từ Đại tuyết sơn Ngọc Hành quốc gì đó, ngươi nhìn xem.” Dạ Vị Ương đưa khối ngọc cho Bắc Thần Diêu Quang.

Người nọ cũng không thèm nhìn kĩ, dù sao cũng không phải lần đầu tiên thấy, Bắc Thần Diêu Quang từng có thời gian muốn đem khối ngọc này quăng đi, nhưng sợ đại hồ ly sinh khí nên đành bỏ ý niệm.

“Là tuyết ngọc Đại tuyết sơn, nhưng chất liệu bình thường, loại phổ thông mà thôi.”

Nghe ngữ khí của Bắc Thần Diêu Quang, trong lòng Dạ Vị Ương càng khẳng định đây là đồ vật đến từ Ngọc Hành quốc, hắn cúi đầu nhìn khối ngọc nhỏ, nỉ non nói: “Đây là vật bên người của Đại tướng quân, hẳn là có quan hệ đến thân thế của Bá Hề.”

“Lưu Bá Hề không phải ngày đầu tiên mang khối ngọc này, lấy năng lực của hắn, tất nhiên biết ngọc này đến từ đâu.”

Bắc Thần Diêu Quang đưa mắt nhìn Dạ Vị Ương, thanh âm bình tĩnh mang theo vị chua.

“Ngươi không cần quan tâm tới hắn, nếu hắn thật sự muốn biết thân thế của mình thì đã sớm đi thăm dò, còn chờ đến con hồ ly ngốc như ngươi đến quản sao.”

Bắc Thần Diêu Quang nói cũng có đạo lý, có lẽ Bá Hề đã biết thân thế của mình, tuy rằng ngọc này là từ Đại tuyết sơn Ngọc Hành quốc, nhưng theo lời Bắc Thần Diêu Quang đó chỉ là ngọc phổ thông, có thể phụ mẫu Bá Hề chính là dân chúng bình thường của Ngọc Hành quốc, bởi vì nguyên nhân nào đó không thể nuôi dưỡng Bá Hề.

Nhưng Dạ Vị Ương kỳ quái chính là, người Ngọc Hành sao lại chạy đến Thiên quốc?

Hơn nữa từ lúc bọn họ quen biết nhau, chưa từng nghe Bá Hề nhắc qua thân thế của mình, chỉ đem khối ngọc này tặng cho hắn.

Thôi thôi, Bá Hề không nói ắt hẳn có lý do riêng, hắn ở đây rối rắm cái gì, tật lo trước lo sau lại tái phát rồi, cũng bởi vì gần đây cứ luôn nghe thấy “Ngọc Hành Ngọc Hành” khiến người khác phải miên man suy nghĩ.

Đáng tiếc sư phụ đã rời khỏi Tử Vi thành, nói không chừng sư phụ biết chút gì đó, Ngọc Hành quốc cũng được, Tuyết sơn bạch liên giáo cũng tốt, tựa hồ chỉ là khúc nhạc đệm mà thôi.

Dạ Vị Ương ở trong Tử Vi thành, mang theo tiểu hồ ly chơi đùa khắp nơi, ngày trôi qua khá nhàn nhã.

Thời điểm rảnh rỗi, Dạ Vị Ương bàn bạc với hai huynh muội về vấn đề xây dựng đường thủy, trừ cái này ra, Dạ Vị Ương còn nhận được thư hồi âm của Lưu Bá Hề và Tịch Thiên Thương, hai người biết được Tịch Thiên Lâu đến dân gian điều tra Tuyết sơn bạch liên giáo, đều tỏ vẻ không cần lo lắng cho sư phụ, sư phụ năm đó hành tẩu giang hồ kết giao không ít bằng hữu, làm việc có chừng mực, cho nên sẽ không có vấn đề gì.

Hơn nữa tuy rằng nói như thế, Tịch Thiên Thương và Lưu Bá Hề vẫn phái người âm thầm đi hỗ trợ.

Ngày cứ trôi qua, trên nhánh cây lá khô rơi rụng bị gió thổi bay, rơi xuống đất bị tuyết đầu mùa vùi lấp, tuyết mai phiêu lượn trong gió hương thơm làm say lòng người.

Tiểu hồ ly lần đầu nhìn thấy tuyết rơi, kích động lòi cả đuôi, ở trong sân chạy tới chạy lui bắt lấy bông tuyết, đều nói hài tử trên mông có lửa, lời này chẳng sai chút nào.

Tiểu hồ ly tựa như không biết lạnh, trên nền tuyết lăn tới lăn lui, sắp biến thành người tuyết. Nào giống như Dạ Vị Ương, mặc ít đi một kiện quần áo liền lạnh đến không chịu nỗi.

“Đừng để bị lạnh, ngươi bây giờ không giống trước kia, coi chừng nhiễm phong hàn.”

Trên vai được khoác thêm một kiện áo choàng ấm áp, Dạ Vị Ương xoay người nhìn Bắc Thần Diêu Quang ở bên cạnh, khẽ nhích về phía nam nhân, thời điểm càng lạnh càng muốn tựa vào.

“Chờ đến mùa xuân ta trở về Thiên quốc, cứ đi đi về về như thế, hài tử không nên xa người thân quá lâu.”

Khẽ thở dài, Dạ Vị Ương nhìn tiểu hồ ly vui vẻ khoái hoạt chơi đùa trong sân, vừa hâm mộ vừa đau lòng.

“Tiểu hồ ly hiện tại còn nhỏ, rất nhiều chuyện nó đều không rõ, nhưng ngẫu nhiên nó cũng hỏi ta, Tịch phụ thân và Lưu phụ thân đi đâu rồi, nó nhớ bọn họ.”

“Vất vả cho ngươi.” Bắc Thần Diêu Quang nhẹ nhàng xoa nắn bàn tay hơi lạnh của đại hồ ly. “Ta từng nghĩ muốn ngươi ở bên cạnh ta cả đời, nhưng nghe ngươi nói như thế, đầu năm sang xuân ta không còn cách nào giữ ngươi ở lại.”

“Nếu liên bang thật sự thành công, chúng ta không phải sẽ luôn ở bên nhau sao?” Dạ Vị Ương thấp giọng cười. Trở tay nắm lấy bàn tay nam nhân, không giống như Đại tướng quân dày rộng cứng cáp, bàn tay Bắc Thần Diêu Quang cũng giống như con người hắn, có chút bạc lãnh, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, bàn tay trời sinh để đạn cầm.

“Thành lập liên bang, ta vì bách tính mà suy nghĩ, lo lắng cho thiên hạ sau này. Nhưng ta cũng có tư tâm của bản thân, suy cho cùng các ngươi cũng không thể vì một mình ta mà buông bỏ quốc gia của mình.”

Như vậy quá ích kỷ, cũng quá mức ngây thơ.

“Chỉ cần ngươi cao hứng, ngươi vui vẻ, bất cứ điều gì ta cũng có thể làm cho ngươi.”

Đây chính là lời hứa của Bắc Thần Diêu Quang dành cho Dạ Vị Ương.



-Hết chương mười ba-