Đại Lý Tự Khanh

Chương 70: Ngả bài



Đèn trong Tử Thần điện mới tắt chưa đầy ba canh giờ, đã bị thắp sáng trở lại.

Tô Mạch Ức đang đợi ngoài điện, chờ Chiêu Thành Đế triệu kiến. Phú Quý bước ra, mời hắn vào.

Ánh nến sáng ngời trong đại điện, lần đầu tiên không có Long Tiên Hương chuyên dùng cho hoàng gia, mà đốt bạc hà để tỉnh táo tinh thần.

Chiêu Thành Đế dựa vào ghế rồng, vẻ mặt mệt mỏi. Ngài thấy Tô Mạch Ức bình tĩnh đi vào, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, buông tay đang xoa thái dương xuống.

“Tống Chính Hành đã chết,” Chiêu Thành Đế nói thẳng vào vấn đề.

“Dạ,” Tô Mạch Ức cũng không kinh ngạc, hôm nay hắn tới diện thánh là vì chuyện này.

Chiêu Thành Đế không đoán được Tô Mạch Ức đang nghĩ gì, hơi lo âu: “Theo ý của ái khanh, Lương vương làm việc này hay sao?”

Tô Mạch Ức cười nhẹ, hơi nhướng mắt: “Thần không biết.”

Hắn dừng lại, bổ sung thêm: “Nhưng thần cho rằng, có phải Lương vương làm hay không thật sự không quan trọng.”

“Hửm?” Chiêu Thành Đế kinh ngạc, “Nói rõ hơn nào?”

Tô Mạch Ức gật đầu, “Bởi vì triều đình đã điều tra rõ ràng chuyện ở Hồng Châu. Cho dù Tống Chính Hành chết, chỉ cần triều đình cắt bỏ một lô quặng buôn lậu ở Hồng Châu, Lương vương sẽ cho rằng Tống Chính Hành đã thú nhận tội ác của mình. Vì vậy, chỉ cần Tống Chính Hành từng vào nhà lao, chuyện ông ta có khai ra hay không, hay khai bao nhiêu, kỳ thật không gì khác biệt.”

Được hắn nhắc nhở, lúc này Chiêu Thành Đế mới nhận ra quả thật như thế, trái tim đang treo lơ lửng lại rơi xuống bụng, mặt mày đều giãn ra một chút.

“Như vậy theo ái khanh, kế tiếp Lương vương sẽ hành động thế nào?”

Tô Mạch Ức thong thả nói từng câu từng chữ: “Tội ác bị vạch trần, Lương vương có ba con đường trước mắt. Thứ nhất, chịu đòn nhận tội và quy phục triều đình.”

Chiêu Thành Đế nhíu mày, dường như cho rằng điều này không có khả năng.

Tô Mạch Ức nói tiếp không nhanh không chậm: “Thứ hai, phản kháng triều đình, dấy binh vào kinh; thứ ba……”

“Âm thầm hành động, hãm hại bệ hạ đồng thời chỉ tay về phía thần, lấy danh nghĩa thanh trừng gian thần bên cạnh vua để đánh vào kinh. Giết vua, bắt thần ủng hộ việc lập Thái Tử, dựa vào quyền lực của mình và quan hệ thông gia với gia đình hoàng hậu để nhiếp chính, dần dần thay thế.”

Chiêu Thành Đế gật đầu, im lặng không nói gì.

Tình hình hiện tại, kỳ thật không thể rõ ràng hơn.

Nếu Lương vương muốn làm phản, y không có đủ lửa để đối đầu trực diện với triều đình. Sở dĩ Tô Mạch Ức nhanh chóng quyết định bắt Tống Chính Hành, không nghi ngờ là cố ý ép y vào bước đường cùng.

Theo cách này, nếu y đầu hàng, triều đình sẽ không cần dùng binh lính, đương nhiên Chiêu Thành Đế sẽ rất vui; tệ nhất, nếu y chọn mạo hiểm, triều đình cũng có một cái cớ chính đáng để giết y.

Chiêu Thành Đế suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thái Hậu có nói cho ngươi biết, người mà Lương vương cài vào cung……”

“Là Vệ Xu,” không chờ Chiêu Thành Đế nói xong, Tô Mạch Ức tiếp tục câu chuyện: “Thần có nói chuyện với Thái Hậu, lúc ấy bị Chương Nhân thử ở Hồng Châu, người duy nhất có khả năng để lộ tin tức là Vệ Xu.”

“Ừm,” Chiêu Thành Đế gật đầu, sau một lúc im lặng mới nói: “Hoàng hậu……”

Tô Mạch Ức hiểu rõ ý ngài, rũ mắt nói: “Theo lệnh của Thái Hậu, thần đã phái người đến nhà mẹ ruột của hoàng hậu, tìm kiếm chỗ Xu công chúa chữa bệnh năm đó, nhưng không tìm thấy gì cả.”

Nghe hắn nói một cách uyển chuyển, Chiêu Thành Đế hiểu ngay lập tức.

Không có vấn đề mới là vấn đề lớn nhất.

Bởi vì điều này chứng minh, có người cố tình giúp Vệ Xu che giấu.

Ngay cả Thái Hậu và Tô Mạch Ức đều có thể nhìn ra vấn đề, bản thân hoàng hậu là mẹ ruột, không những không hề phát hiện, thậm chí còn chuẩn bị chu đáo cho nhà mẹ ruột, dường như đã đoán trước sẽ có người điều tra.

Sắc mặt Chiêu Thành Đế lập tức ảm đạm. Dù gì cũng là phu thê mười mấy năm, tuy không yêu thương sâu đậm nhưng cũng tôn trọng nhau.

Tô Mạch Ức hơi nhướng mắt, nói thêm, “Hoàng hậu là mẹ ruột của Thái Tử, thần cho rằng bà sẽ không bỏ mặc tương lai của Thái Tử, để lựa chọn kết bạn với loạn thần tặc tử như Lương vương.”

Lời này tương đương với việc nhắc nhở Chiêu Thành Đế, hoàng hậu tham gia vào vụ án này, có thể vì bị Lương vương nắm nhược điểm.

Sắc mặt của Chiêu Thành Đế càng khó nhìn.

Tô Mạch Ức dừng ngay khi có chuyển biến tốt, bắt đầu nói chuyện khác: “Lần này nếu Lương vương có ý đồ nổi loạn, đại khái sẽ bắt Vệ Xu ra tay hoặc cung cấp tin tức. Hoàng thượng chỉ cần thuận nước đẩy thuyền, tương kế tựu kế.”

“Ừm,” Chiêu Thành Đế gật đầu, nói thêm: “Đến lúc đó để Thái Hậu đưa hoàng hậu rời khỏi Đại Minh cung với lý do tránh rét. Một mình Vệ Xu sẽ dễ khống chế hơn.”

“Dạ,” Tô Mạch Ức đồng ý.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, cửa Tử Thần điện bị mở ra. Một tiểu thái giám thầm thì với Phú Quý, sau đó Phú Quý cầm bức thư trong tay hắn, bước tới cúi lạy Tô Mạch Ức và Chiêu Thành Đế: “Thái Hậu muốn giao phong thư này cho thế tử.”

Nói xong vái chào, dâng lá thư bằng hai tay.

Thái Hậu đưa thư cho hắn vào lúc này, e là có chuyện quan trọng. Vì thế hắn không trì hoãn, lập tức mở ra đọc.

Tuy nhiên, sau một hơi thở, sắc mặt Tô Mạch Ức thay đổi rõ rệt.

Gương mặt vốn dĩ không hồng hào, giờ càng tái nhợt như tờ giấy. Mới vừa rồi bày mưu tính kế trong triều đình, khí thế trong lòng biến mất trong nháy mắt, chỉ còn lại sự hoảng sợ và luống cuống.

Chiêu Thành Đế chưa bao giờ nhìn thấy biểu hiện như vậy của hắn.

Chưa kịp hỏi thăm, Chiêu Thành Đế thấy hắn chắp tay vái chào: “Thần có việc gấp phải về Đại Lý Tự……”

Giọng nói run rẩy.

*

Vào buổi trưa, một trận tuyết lớn lại rơi ở Thịnh Kinh.

Lâm Vãn Khanh đã quên mình trở về viện bằng cách nào.

Nàng chỉ nhớ đóa hoa mai đỏ rụng trên mặt đất, giống máu bắn tung toé trên bộ áo tù của Tống Chính Hành.

Suy nghĩ hỗn loạn như tuyết bay ngoài cửa sổ ── mọi thứ đang khuấy động, nhưng không thể nhớ gì cả. Nàng ôm đầu gối ngồi mất hồn trên giường, tay chân lạnh cứng.

“Cô nương,” có người đẩy cửa bước vào, đó là Lai Lạc.

Lâm Vãn Khanh ngây người nhìn nàng, gương mặt vô cảm.

Lai Lạc không khỏi bước nhẹ nhàng, ngồi bên cạnh nàng, cẩn thận gọi “Cô nương?”

Có sự hỏi thăm trong ánh mắt.

“Phải làm sao bây giờ……” Lâm Vãn Khanh tự lẩm bẩm, giọng nói run rẩy như tuyết rơi ngoài cửa sổ.

Đôi mắt hơi hoảng loạn của Lai Lạc hiện lên một tia u ám, nàng nắm tay Lâm Vãn Khanh vỗ về, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Lâm Vãn Khanh không đáp, chỉ nhìn tuyết rơi xào xạc ngoài sân, cô đơn và sợ hãi.

Tống Chính Hành đã chết.

Nàng nên làm gì?

Mọi thứ dường như quay về năm 4 tuổi, nàng trơ mắt nhìn Tiêu gia bị giết, cảm giác bất lực. Những khó khăn và bất bình mà nàng chịu đựng mười mấy năm nay đều trở nên vô nghĩa.

Hy vọng bị dập tắt, tuyệt vọng bao vây và chặn đường.

Tuyết càng lúc càng lớn, xả xuống như ném bông, giống như muốn làm rối tung mọi thứ mới bằng lòng bỏ qua.

Trong lòng căng thẳng như sợi tơ rối rắm, không có manh mối nào cả.

Phải thẳng thắn với Tô Mạch Ức ư? Hắn có tin không? Cho dù hắn tin, nhưng còn Thái Hậu thì sao? Chiêu Thành Đế thì sao?

Hoàng gia bạc tình.

Năm đó cô cô mang thai con của vua cũng không thoát được, huống chi là nàng?

Nàng tuyệt vọng nhìn tuyết hỗn loạn, khuôn mặt Tô Mạch Ức hiện ra trước mắt.

Nàng nhớ ánh mắt lấp lánh của hắn mỗi khi gọi Khanh Khanh. Nàng nhớ lúc hai người triền miên trong đêm tuyết đầu mùa ấm áp.

Nàng nhớ hai chữ “Tin ta” mà hắn đã hứa với nàng trong suối nước nóng.

Nàng chợt sợ hãi, sợ Tô Mạch Ức không tin nàng, càng sợ chỉ có một mình Tô Mạch Ức tin nàng.

Bàn tay đặt trên áo choàng nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệt. Đã lâu không có tiếng động trong phòng, chỉ còn lại tiếng tuyết rơi xào xạt.

“Chẳng phải ngươi muốn đi đến một nơi mà bốn mùa như mùa xuân hay sao?” Nàng đột nhiên hỏi, giọng khàn khàn.

“Ta sẽ đi theo ngươi.”

Hành lý được thu dọn rất mau, bởi vì nàng hầu như không có gì để mang theo.

Đồ mà Tô Mạch Ức đưa nàng chứa đầy một hộp. Nàng đặt chúng lên bàn, trả lại cho chủ nhân.

“Cô nương,” Lai Lạc gọi nàng ở sau lưng, “Đây là cái gì? Muốn đem theo không?”

Hai dấu tay chồng lên nhau xuyên qua trang giấy hơi mỏng, một lớn một nhỏ, lòng nàng thấy chát khi nhìn nó, khóe miệng nở một nụ cười gượng gạo: “Không mang theo, đặt chung với những thứ này.”

Nếu quyết định vứt bỏ, hãy quay về con số 0 trong im lặng. Sau khi lội qua những bông hoa rơi và nước chảy, đến lúc phải lau khô làn da và cơ thể.

Không muốn sông, cũng không muốn thuyền.

“Coi như xong rồi,” Lai Lạc vỗ tay, giọng điệu nhẹ nhàng.

Lâm Vãn Khanh gật đầu, “Ừm”, nắm tay nải định rời đi, quay đầu lại thì thấy một bóng dáng màu tím đang đứng ở cửa.

Là Tô Mạch Ức.

Hắn vẫn còn mặc triều phục, tuyết làm ướt phát quan và quần áo hắn chỗ đậm chỗ nhạt. Con người luôn luôn thích sạch sẽ lúc này vô cùng mệt mỏi, thậm chí có râu xanh lún phún dưới cằm, trông rất chật vật.

Tay nải trên tay đột nhiên bị nắm thật chặt, Lâm Vãn Khanh nhất thời ngơ ngẩn, màng nhĩ bị tiếng tim đập dồn dập của mình khuấy động.

“Ta……” Lời giải thích bị nghẹn trong cổ họng, nàng không nói nên lời.

Vốn không có gì để giải thích.

Tô Mạch Ức chỉ đứng đó, nhìn nàng, gió tuyết sau lưng khắc ra một hình dáng nhợt nhạt của hắn, xa cách và xa xăm, lãnh đạm như đứng ngoài cuộc.

Lai Lạc vung cánh tay, chắn trước mặt Lâm Vãn Khanh.

“Lai Lạc,” Lâm Vãn Khanh gọi nàng, ánh mắt rơi vào màu tím ngoài cửa, “Ngươi đi ra ngoài chờ ta nhé.”

“Nhưng mà……” Lai Lạc không yên tâm, nhìn Tô Mạch Ức cảnh giác, trong mắt tràn đầy đề phòng.

“Không sao đâu,” Lâm Vãn Khanh nói: “Ngươi đi đi.”

Lúc này Lai Lạc mới đi ra, khép cửa lại.

Trong phòng không thắp đèn bỗng tối sầm lại, ánh sáng và gió tuyết đều bị khóa ở bên ngoài.

Chỉ còn lại hắn và nàng.

Đôi mắt sâu thẳm của Tô Mạch Ức rốt cuộc chuyển động, dừng lại trên tay nải trong tay Lâm Vãn Khanh.

Ánh mắt hắn nao nao, ngay sau đó nhìn sang chỗ khác, còn bật cười —— một chút thoải mái, một chút nhận ra, phần còn lại là tự giễu.

“Nàng có chuyện gì muốn nói với ta không?” Hắn hỏi, ánh mắt ảm đạm.

Lâm Vãn Khanh bị ánh mắt như vậy của hắn đâm một chút, vội vàng nhìn sang chỗ khác, bình tĩnh nói: “Ta không thể gả cho ngài.”

“Ừm,” hắn không gạn hỏi, giọng nói vẫn bình tĩnh, tựa như đã biết đáp án từ lâu.

Lâm Vãn Khanh rũ mắt, không trả lời.

“Bởi vì Tống Chính Hành đã chết?” Hắn hỏi, “Hay là bởi vì vụ án của gia đình nàng rốt cuộc không thể khiếu nại được nữa?”

“Hay là bởi vì không thể che giấu…… thân phận của nàng?”

Ba câu chất vấn, Tô Mạch Ức đi tới trước mặt Lâm Vãn Khanh. Nàng vẫn luôn cúi đầu, đột nhiên nhấc lên khi nghe câu cuối cùng.

“Ngài……” Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt nàng, ngay sau đó biến mất, hóa thành vẻ bình tĩnh như trút được gánh nặng.

Một cánh cửa sổ nhỏ bị gió lạnh thổi mở, ánh sáng trời tuyết tràn vào, sự âm u bị thổi bay, sáng đến mức khiến người ta không biết làm sao.

Cuối cùng cũng có cảm giác ngả bài.

“Ngài đã biết.”

Nàng thở dài, “Vậy đại nhân định bắt ta để hỏi tội hay sao?”