Đại Hào Môn

Chương 290: Khoa học giải thích



- Ưu Ưu, chúng ta chuẩn bị một chút, lập tức mở cái hộp kia ra.

Tân Lâm không có giải thích cái gì với Uyển Thiên Thiên bọn họ, trực tiếp nói với Phong Vãn Nương.

Hiện tại, Tân Lâm vô cùng khát khao có thể tại nơi này mở hộp đen kia ra, có lẽ có thể trợ giúp Tiêu Phàm rất nhanh khôi phục trên thuật pháp. Cứ cho là tính khả thi rất ít, nhưng chỉ cần có một phân hy vọng, cũng phải tranh thủ.

- Được, còn thiếu một bước cuối cùng, bất cứ lúc nào đều có thể mở ra.

- Chờ một chút.

Tiêu Phàm khoát tay chặn lại, nói.

Mấy đại mỹ nữ đều ngửa đầu nhìn về phía hắn.

- Tân nhi, em đi đón Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc đến đây.

- Đón bọn họ tới đây sao?

Tân Lâm rất kinh ngạc hỏi lại một câu.

- Đúng. Chiếc hộp này là chúng ta cùng nhau mang về từ Tần Quan bên kia, hiện tại muốn mở ra, cũng có thể mời cô ta đến xem. Nếu thực có đồ vật gì đó, mọi người lại thương lượng làm sao để phân phối.

- Tiêu Phàm, việc này không cần thiết chứ?

Không đợi Tân Lâm đáp lời, Uyển Thiên Thiên liền tranh nói, hai hàng lông mày nhíu lại.

Chiếc hộp đen này là ba vị đương gia Yên Chi xã chúng tôi quên cả sống chết từ trong địa cung mang ra ngoài. Tiêu Phàm anh đã cứu mệnh tôi, tôi cảm kích ơn cứu mệnh của anh, liền đem hộp đen giao cho anh xử trí. Trừ việc này ra, còn có quan hệ gì với người khác sao?

Tiêu Phàm liếc nhìn cô một cái, thản nhiên nói:
- Lúc ấy nếu không phải là Cơ Khinh Sa nói cho tôi biết, chúng tôi cũng không thể kịp thời đuổi tới Tần Quan. Hơn nữa tại thị trấn Dương Tây, người kia cũng là do cô ấy và Phạm Nhạc dẫn rời đi đấy, bằng không sẽ rất phiền toái.

Cơ Khinh Sa không kịp thời cho tôi biết, chỉ cần chậm một ngày đuổi tới Tần Quan, kết quả là khác nhau rất lớn rồi. Ít nhất kết cục của Uyển Thiên Thiên hoàn toàn không phải như hiện tại. Bọn họ không dẫn Diệp Cô Vũ rời đi, tôi cũng không thể thuận lợi thi cứu cho cô.

Vật bên trong hộp đen này, Cơ Khinh Sa đương nhiên có phần, làm sao có thể vào lúc này gạt người ta qua một bên được chứ?

Uyển Thiên Thiên sửng sốt, lập tức bĩu môi, không lên tiếng.

"Đệ nhất nữ ma đầu" đôi khi cố nhiên rất không nói đạo lý, lại không bao gồm chuyện như vậy. Bằng hữu trên giang hồ, coi trọng chính là ân oán rõ ràng. Cô và Cơ Khinh Sa quan hệ tốt là một chuyện, ân cứu mạng nhất định phải báo đáp, đó là một việc khác.

Tân Lâm trái lại một câu cũng không nhiều lời, xoay người đi ra ngoài.

Đối với tính cách của Tiêu Phàm, Tân Lâm hiểu rất rõ.

Rầm rộ, tuyệt không tùy tiện chiếm tiện nghi của người khác.

Đường đường chưởng giáo chân nhân đời thứ sáu mươi bốn của Vô Cực Môn, đích tôn trưởng Tiêu gia, cũng nên có loại khí phách này.

Rất nhanh, Mercedes Benz liền chạy nhanh ra khỏi Chỉ Thủy Quan. Lúc này, Thiết Môn đang tiến hành "càn quét lớn ". Dựa theo đề nghị của Tiêu Phàm, Cơ Khinh Sa rời khỏi Thiết Môn, tạm thời ở tại thủ đô.

Tiêu Phàm ngay tại trong mật thất khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu thổ nạp hô hấp, điều chỉnh tình trạng thân thể của mình.

Uyển Thiên Thiên, Đường Huyên, Phong Vãn Nương liền ở một bên nhìn, ai cũng không dám ra tiếng quấy rầy hắn.

Ước chừng nửa giờ trôi qua, Tiêu Phàm chậm rãi mở hai mắt ra, trong con ngươi tinh quang trầm tĩnh, hiển nhiên đã khôi phục lại.

Phong Vãn Nương hỏi:
- Tiêu đại ca, pháp lực của người tu đạo các anh là tồn tại loại hình thức gì? Sóng điện não sao?

Vấn đề này đã quanh quẩn ở trong đầu cô rất lâu, vẫn luôn muốn hỏi, hiện tại rốt cục nhịn không được.

Tiêu Phàm không khỏi ngơ ngẩn một chút.

Cũng chỉ có Phong Vãn Nương mới có câu hỏi như vậy?

Pháp lực dựa vào hình thức gì tồn tại?

Học bá của đại học thủ đô luôn nỗ lực dựa vào một loại hình thức khoa học mà mình có thể lý giải để đi tìm hiểu thế giới mà mình không biết.

Trầm ngâm một chút, Tiêu Phàm đáp:
- Có thể nói như vậy... Hẳn là lợi dụng đối với các loại vũ trụ năng bên người. Chỉ có điều quá trình lợi dụng này tạm thời vẫn không thể dùng phương thức khoa học để tiến hành miêu tả. Điện năng, từ năng, nhiệt năng đều là một loại của vũ trụ năng.

Phong Vãn Nương liền liên tục gật đầu, ra vẻ vô cùng vui sướng, nói:
- Vậy các anh bình thường tu luyện, chính là khai thác, phát triển tiềm năng của thân thể, học cách làm thế nào để khống chế những vũ trụ năng này trong tay, và lợi dụng chúng, đúng không?

- Đúng.

Lần này, Tiêu Phàm không chần chờ, lập tức liền gật gật đầu.

Uyển Thiên Thiên cười nói:
- Ưu Ưu, tôi thấy cô a, cô đừng ở lại đại học thủ đô nữa, chi bằng trực tiếp bái Tiêu chân nhân làm thầy, cùng hắn học pháp thuật đi. So với cô hiện tại nghiên cứu toán học có tiền đồ hơn, rất thú vị, có phải hay không?

Phong Vãn Nương cũng trố mắt một chút, dường như chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề như vậy, lập tức nghiêng đầu một cái, ban đầu còn thật sự tự hỏi, giống như cái đề nghị này của Uyển Thiên Thiên vô cùng đáng giá suy xét.

Tiêu Phàm không khỏi lắc lắc đầu.

Uyển Thiên Thiên lại đang lừa người. Phong Vãn Nương cố nhiên thiên phú kinh người, nhưng hắn vẫn chưa có ý tưởng muốn "Mở đàn thu đồ đệ", mặc dù hắn đã đem phương pháp tu luyện của Hạo Nhiên Chính Khí truyền cho Trần Dương, nhưng đó là có nguyên nhân khác, Trần Dương cũng không thể xem như đồ đệ của hắn.

- Chị Thiên Thiên, chị vì sao không bái sư? Chị thông minh như vậy, còn biết võ công, chị bái sư khẳng định sẽ học nhanh hơn so với tôi.

Suy tư một phen, Phong Vãn Nương rất chân thành hỏi ngược lại.

Uyển Thiên Thiên cười ha hả, nói:
- Tôi thật ra muốn bái sư, nhưng người ta không thu nhận a. Tiêu chân nhân chê tôi ngu dốt, không chịu thu nhận tôi làm đồ đệ. Hơn nữa, hắn cũng sợ hãi...

Phong Vãn Nương vẻ mặt vẻ kinh ngạc:
- Sợ hãi? Sợ cái gì?

- Đồ đệ đánh sư phụ a! Nếu như tôi lợi hại hơn anh ta rồi, cô xem tôi sẽ chỉnh anh ta như thế nào!

Uyển Thiên Thiên bĩu bĩu môi đỏ, nói.

Phong Vãn Nương khanh khách cười, cô có hồn nhiên hơn nữa, cũng biết là Uyển Thiên Thiên đang nói đùa. Uyển Thiên Thiên đối với Tiêu Phàm tình ý rả rích, cô cũng không phải là nhìn không ra. Chỉ sợ Tiêu Phàm muốn thu nhận Uyển Thiên Thiên làm đồ đệ, Uyển Thiên Thiên cũng sẽ không đáp ứng. Mặc dù nói hôm nay là thời đại mới, chỉ cần không có liên hệ máu mủ, đồ đệ gả cho sư phụ cũng chưa tính là "Loạn luân", nhưng mà không có tầng trở ngại này, chẳng phải là tốt hơn sao.

- Tiêu đại ca, trận pháp chi đạo này tôi kỳ thật cảm thấy khá thú vị. Chính là, nếu tôi không hiểu pháp thuật, có phải sẽ không học được hay không?

Mỉm cười một hồi, Phong Vãn Nương hỏi.

Tiêu Phàm cười cười, nói:
- Trận pháp chi đạo, và tướng thuật không phải là một chuyện. Có chỗ giống nhau, cũng có chỗ khác nhau rất lớn. Nếu như là pháp trận mà đấu pháp dùng, vậy không hiểu pháp thuật thì sẽ không bố trí được. Cho dù bố trí được, cũng là thần không giống, không có tác dụng gì. Nhưng có rất nhiều bố trí trận pháp khác, có thể không cần gia tăng pháp lực. Hơn nữa, cho dù cô không hiểu pháp thuật, cũng có thể sử dụng pháp khí bày trận. Nói thí dụ như, tôi luyện chế ra cho cô, cô cầm bày trận. Phương pháp là nhiều mặt đấy, không có quy tắc nhất định. Bất kể thuật pháp chi đạo hay là trận pháp chi đạo, mấu chốt đều tại một chữ “Biến. Biến tắc thông!”

Phong Vãn Nương có chút hiểu được, chậm rãi gật gật đầu.

Uyển Thiên Thiên bĩu môi, cô không phải chưa từng tiếp xúc với thuật sư, nhưng giống Tiêu Phàm nỗ lực dùng lý luận khoa học để giải thích thuật pháp như vậy, vẫn là lần đầu. Nói thật, Uyển Thiên Thiên cũng không phân biệt ra được, Tiêu Phàm giải thích như vậy, rốt cuộc có đạo lý hay không.

Cô không thế nào quan tâm điều này, cô chỉ cần mỗi ngày ở cùng với Tiêu Phàm là thỏa mãn rồi.

Rất nhanh, hai chiếc Mercedes Benz cùng đi theo lái vào Chỉ Thủy Quan.

Đi theo phía sau Tân Lâm, Phạm Nhạc chuyên tâm lái xe, Cơ Khinh Sa thì ngoài dự đoán của mọi người không có ngay ngắn ngồi ở trong xe, mà là nhìn chung quanh, miệng chậc chậc có tiếng, không ngừng tán thưởng đối với trận pháp bố trí bên ngoài Chỉ Thủy Quan.

- Trận pháp chi đạo của Vô Cực Môn thật sự không giống bình thường, bác đại tinh thâm.

Phạm Nhạc không lên tiếng, anh ta dù sao cũng nhìn không ra.

Chờ xe thuận lợi lái vào bên trong Chỉ Thủy Quan, trước khi xuống xe, Phạm Nhạc lại nói một câu.

- Tiêu Phàm đây là ý gì?

Phạm Nhạc nếu không hiểu trận pháp chi đạo, cũng có thể nhìn ra được, Chỉ Thủy Quan không đơn giản, hẳn có thể xem như là " trọng địa căn bản " của Tiêu Phàm và Vô Cực Môn rồi. Cứ như vậy đưa bọn họ tiến vào, lòng dạ này không khỏi quá lớn chút.

Chẳng lẽ Tiêu chân nhân không có chút ý nào đề phòng người khác?

Hoặc là thực coi Cơ Khinh Sa là bằng hữu tốt nhất?

Phạm Nhạc cảm thấy giải thích này tựa hồ cũng không coi là rất đáng tin cậy, có lẽ Tiêu Phàm có mưu đồ khác? Người trong giang hồ, suy nghĩ vấn đề vẫn là không nên quá đơn giản quá lạc quan mới tốt, như vậy sống được lâu một chút.

- Yên tâm, không có ý gì khác... Ngươi còn không biết Tiêu Phàm.

Cơ Khinh Sa lại tựa hồ như tính trước kỹ càng, đẩy cửa xe ra, rất thản nhiên đi xuống.

Ở bên trong Chỉ Thủy Quan, Cơ Khinh Sa lại càng thêm lời tán thưởng. Không khí của Chỉ Thủy Quan so với cái hoa viên không trung kia của cô còn trong lành hơn nhiều lắm. Bất kể nói thế nào, tòa nhà Trung Thiên nằm bên trong phố xá sầm uất, mấy năm nay thành phố lớn không khí ô nhiễm càng ngày càng nghiêm trọng.

- Nhất thiếu.

Đi vào căn phòng bí mật mà Phong Vãn Nương đã ở, Cơ Khinh Sa mỉm cười chào hỏi với Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm gật đầu cười.

- YAA.A.A.., vị này chính là tiến sĩ Phong ư? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

Ánh mắt của Cơ Khinh Sa lập tức rơi vào trên người Phong Vãn Nương, lập tức hai mắt sáng ngời, phát ra tiếng ngạc nhiên thán phục.

- Chị, xin chào.

Phong Vãn Nương vội vàng gật đầu đáp lễ.

Cơ Khinh Sa một thân váy màu đen, càng lộ làn da trắng nõn vô cùng, trên mặt nhỏ nhắn luôn mang theo vài phần lạnh lùng diễm lệ, làm người ta không dám nhìn gần. Phong Vãn Nương dù không có từng trải xã hội hơn nữa, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được, vị này lai lịch không tầm thường.

Cơ Khinh Sa chủ động cầm tay Phong Vãn Nương, cảm thán nói:
- Cô gái xinh đẹp tôi gặp qua không ít, tiến sĩ cũng đã gặp không ít. Nhưng nữ tiến sĩ xinh đẹp như vậy còn trẻ như vậy, tôi thật đúng là lần đầu gặp. Thực rất giỏi.

Nhìn ra được, lời khen của Cơ Khinh Sa đối với Phong Vãn Nương thật sự là phát ra từ nội tâm.

Mấy vị mỹ nữ ở đây đều có vẻ thướt tha, đều có vẻ kiêu ngạo, ai cũng không thể so ai kém hơn bao nhiêu.

- Được rồi, chị, chị đừng vừa đến là khen cái này khen cái kia, chúng tôi đang sốt ruột đấy.

Uyển Thiên Thiên gắt giọng, giọng điệu dường như có chút bất mãn.

- Ơ, làm ngơ Thiên Thiên của chúng ta rồi, ghen tị có phải hay không à?

Cơ Khinh Sa dường như tâm tình rất tốt, lại mở lời vui đùa với Uyển Thiên Thiên, đồng thời rất chân thành đánh giá Uyển Thiên Thiên vài lần, thấy cô khí sắc dường như không tệ, liền yên tâm gật gật đầu.

- Em ghen cái gì chứ? Chị cũng là một cô gái, em có thể ghen với chị được sao?

Uyển Thiên Thiên đôi mắt to xinh đẹp trừng một phen, nói.

- Cơ tổng, mời cô lại đây, là vì Ưu Ưu đã giải được mê cung trên hộp đen, chúng ta cùng nhau mở ra xem đi. Xem xem chúng ta ngàn dặm xa xôi mang về vật gì tốt.

Đợi các cô hàn huyên vài câu, Tiêu Phàm liền cắt ngang, đi thẳng vào vấn đề chính.

Cơ Khinh Sa tự nhiên cười nói, nói:
- Tốt, tôi cũng ngứa ngáy trong lòng đấy, rất muốn tìm tòi đến tột cùng.

Thật cũng không có nói cái gì khách khí với Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm cũng không phải loại người thích nghe nói khách khí, lời nịnh nọt.