Đại Hào Môn

Chương 200: Khốn đốn vì tình



- Tiêu Phàm, đến ngồi đi!
Về tới nhà, Phương Do Mỹ liền máy móc theo quy củ, giống như tiểu chủ nhân nhiệt tình mời.

Phòng khách rất rộng rãi, màu sắc trang trí cũng tương đối trang nhã, áp dụng cách bài trí từ một quảng cáo, được gọi là: giản lược mà không đơn giản. Giản lược trang trí và dụng cụ gia đình để lộ ra quý khý nhàn nhạt và ung dung.

Sô pha phòng khách được bọc vải, so với ghế sô pha bọc da đắt tiền thì nó có lực hấp dẫn hơn rất nhiều.

- Mẹ, khách tới rồi!

Mời xong Tiêu Phàm, Phương Do Mỹ loi choi đi lên phòng bếp, cười hì hì nói. Vừa nãy, trong lòng cô vẫn lo lắng không yên, giờ lại chuyển đổi tính khí, rốt cuộc vẫn là một tiểu cô nương không tim không phổi.

- Tiêu Phàm đến rồi hửm?

Nhiêu Vũ Đình cười từ trong phòng bếp đi ra, một thân quần áo mặc ở nhà rất thanh lịch phối hợp cùng một chiếc tạp dề cũng rất trang nhã, điển hình cho hình tượng bà mẹ hoàn hảo, rất khó có thể liên hệ Nhiêu Vũ Đình gió êm mưa dịu trước mắt và Nhiêu quản lý trưởng hào quang lừng lẫy với nhau.

Tiêu Phàm vội vàng khom người chào hỏi:
- Cô Nhiêu, cháu chào cô.

- Được rồi được rồi, cháu ngồi đi, đồ ăn một lát nữa là được rồi. Tiểu Mỹ, rót nước mời anh Tiêu Phàm mau lên.

- Cô Nhiêu, không cần khách khí đâu ạ.

- Đừng ngại, đừng ngại, cứ ngồi đi, đừng đứng. Đã đến nhà rồi thì cháu cứ tự nhiên chút, đừng câu nệ gì cả.

Trong những nhà quyền quý thế gia ở thủ đô, Phương gia cũng không hiển hách cho lắm, nhưng cũng không tỏ ra kiêu căng. Nhưng qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ Tết âm lịch, những lễ tiết mang tính thăm hỏi lẫn nhau thì thật đúng là rất ít khi con cháu quý tộc tới nhà làm khách.

Nhìn Tiêu Phàm nhã nhặn dịu dàng, lại lễ độ nho nhã, Nhiêu Vũ Đình liền cố ý nói thêm một câu như vậy.

- Vâng, cháu cảm ơn cô.

- Mẹ, con muốn ăn nộm, con còn muốn ăn thịt hầm nữa… mẹ không biết đồ ăn ở trường khó ăn thế nào đâu…

Phương Do Mỹ khanh khách cười, không dám đối mặt với Nhiêu Vũ Đình. Có thể cô gái nhỏ này nói chuyện líu ríu không ngừng cũng là vì muốn phân tán lực chú ý của Nhiêu Vũ Đình.

- Con bé này, suốt ngày muốn ăn thịt hầm là sao? Coi chừng biến thành cô bé mập mạp thì khắc được.

Nhiêu Vũ Đình cười sẵng giọng nói.

Phương Do Mỹ cười hì hì nói:
- Lớn lên mập mạp cũng đừng là cọng lúa là được rồi ạ, con thật sự rất đói rồi mẹ.

- Được rồi, chờ mẹ, mẹ làm cái này cho.

Tâm tình Nhiêu Vũ Đình hơi xấu, cười dí dí đầu cô.

Kì thực bà biết trưa nay cô sẽ về nhà ăn cơm nên đã sớm dặn dò bảo mẫu hâm lại thịt. Lão Phương và Phương Do Mỹ đều thích ăn món này, nhưng Nhiêu Vũ Đình không ăn, bà còn phải duy trì vóc dáng nữa.

Bên ngoài, Nhiêu Vũ Đình nổi danh là cường nữ, về đến nhà lại là hiền thê lương mẫu.

- Đi ra nói chuyện với anh Tiêu Phàm đi con, không được nghịch ngợm nhé.

Nhiêu Vũ Đình biết rõ tính tình cô khuê nữ bảo bối này rất thích đùa dai, Tiêu Phàm là một người chắc chắn, điềm đạm, chỉ e không quen cái “ bờn nhờn” của Phương Do Mỹ.

- Yên tâm đi mẹ, mẹ nấu đi mẹ, đã lâu con chưa được ăn thức ăn mẹ tự nấu rồi.

Phương Do Mỹ phụ mẹ vào bếp, sau đó cười đùa quay lại, muốn rót nước cho Tiêu Phàm nhưng mẹ đã làm rồi, liền cười hì hì cầm dao gọt hoa quả ngồi xuống bên cạnh Tiêu Phàm gọt táo cho Tiêu Phàm ăn.

Nói thế nào đi nữa thì Tiêu Phàm hôm nay chính là “ đại cứu tinh” của mình, dù sao cũng nên tỏ một chút tâm ý.

- Này, em nói em có thể bói toán được hả?

Cô bé khéo léo gọt quả táo rất nhanh và đẹp, gọt xong liền đưa cho Tiêu Phàm, vừa hạ thấp giọng, vừa “ lén lén lút lút” liếc về phía nhà bếp một cái, tựa hồ sợ bị mẹ nghe thấy.

- Có thể.

Tiêu Phàm cũng không khiêm tốn, cười gật đầu.

Hắn đã hai lần ba lượt dùng việc thật để chứng minh khả năng tính toán của cô tiểu nha đầu này nên cũng không cần phải phủ nhận.

- Vậy anh nói xem, rốt cuộc là tính như nào vậy? Công năng đặc dị sao? Anh dạy em được không?

Cô bé lập tức hưng phấn, thần thần bí bí hỏi han.

Tiêu Phàm dở khóc dở cười. Thứ này có phải ai cũng học được đâu?

- Stop! Anh không muốn dạy thì thôi, cũng không cần làm cái mặt khổ sở thế kia. Em đây là muốn học một tẹo, lát quay về bộc lộ tài năng cho bạn học cũng được…
Thấy ánh mắt Tiêu Phàm, cô bé liền vung tay lên, rất không ngoan nói ra, tuy nhiên lại lập tức quay đầu lại, xòe bàn tay tuyết trắng nhỏ bé trước mặt Tiêu Phàm:
- Nếu không, anh xem tướng tay cho em, xem em về sau… ừm… vận hạn thế nào?

- Vận trình em tốt lắm, không cần xem.

Tiêu Phàm nói.

- Stop! Nói có lệ!

Cô bé càng thêm khó chịu.

Tiêu Phàm thực sự không xem qua loa cho cô, không cần xem tay, cuộc đời cô bé trực tiếp viết trên mặt rồi còn đâu. Lấy gia thế và trí thông minh của cô, con đường tương lai của cô có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Tất nhiên sẽ có những phiền phức nho nhỏ, nhưng cũng không phải là chủ yếu.

Tiêu Phàm mỉm cười:
- Xem tướng không nhất định phải xem tay, tướng mạo và tướng tay rất giống nhau.

Mắt to của cô bé đảo quanh một vòng, giơ cái đầu nhỏ trước mặt Tiêu Phàm, khuôn mặt xinh đẹp đối diện với ánh mắt Tiêu Phàm:
- Vậy anh xem cho em kĩ đi. Em sau này… đời sống tình cảm như thế nào? Có thể tìm được tình yêu tốt đẹp không, chính là… tình yêu hoàn mỹ ấy.

Lúc nói những lời này, gương mặt xinh xắn của cô bé bỗng nổi lên hai luồng đỏ ửng.

Người con gái nào mà lại không có ý xuân đâu chứ?

Tuy gia giáo rất nghiêm, Phương Do Mỹ lại dám đề cập tới chuyện nam nữ nhưng ví dụ về những điều này xung quang cuộc sống của cô cũng không ít. Học sinh cấp 3, thậm chí học sinh trung học, những cặp song sinh, anh anh tôi tôi đấy, có khối người.

Phương Do Mỹ đối với vấn đề này rất tò mò.

Tiêu Phàm cười:
- Vậy đưa tay em ra đây cho anh nhìn chút.

- Không phải anh bảo xem tướng mạo cũng giống sao?

Cô bé không khỏi hoài nghi, có điều vẫn chìa bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết ra trước mặt Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm liền cười.

Lúc này lại có chút khác biệt, cô bé không hiểu nhưng cũng không cần giải thích cho cô hiểu làm gì. Coi như đây là một loại giải trí trước bữa cơm, đùa với trẻ con một chút cho vui.

Bàn tay Phương Do Mỹ nhỏ bé trắng nõn tinh xảo, da thịt mềm mại xinh đẹp co dãn.

Tiêu Phàm cẩn thận xoa nắn bàn tay nhỏ bé của Phương Do Mỹ.

May mà bảo mẫu đã đi vào bếp phụ nấu ăn, bằng không bà nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ ngạc nhiên cho mà xem. Đây là loại người nào a, dám ở Phương gia cầm tay cô chủ rà qua rà lại thế này chứ?

Nếu để cho Nhiêu Vũ Đình nhìn thấy, liệu có ngay lập tức đem hắn quẳng ra ngoài không?

Đúng là háo sắc làm liều!

- Thế nào ạ?

Cô bé tò mò, trong thanh âm có chút không yên tâm.

Mày Tiêu Phàm hơi nhăn lại.

Mới rồi không có nhìn kĩ, bây giờ xem kĩ rồi thì đúng là có chút vấn đề. Đường tình Phương Do Mỹ hoa văn rất đặc biệt, không ngờ con đường tình cảm của cô bé sau này lại rất long đong. Từ đầu đến cuối đều rất rối rắm. Dựa theo lời văn hoa mỹ mà nói, Phương Do Mỹ về sau sẽ “khốn đốn vì tình”, vì thế sẽ cực kỳ phiền muộn.

Hơn nữa cái đoạn rối rắm ấy lại kéo dài rất lâu, xấp xỉ tới tận trung niên về sau mới dần dần ổn định lại.

Tình cảm trong suốt hai mươi mấy năm gút mắc cũng thật làm tổn thương con người.

Bằng gia thế và bộ dáng xinh đẹp xuất chúng của Phương Do Mỹ, theo lý thì không thể có đời sống tình cảm lận đận như vậy.

Cô thế nào lại tìm được loại đàn ông như nào vậy?

Nhưng tình cảm là thứ rất khó nói được rõ ràng, được coi như Thiên tử cũng sẽ khốn đốn vì tình, vì tình mà đau khổ.

Nhìn thấy Tiêu Phàm nhíu mi, Phương Do Mỹ lập tức không hiểu tại sao liền khẩn trương lên, tâm can nhỏ bé trong một thoảng thắt chặt lại, hạ giọng hỏi nhỏ:
- Này, anh mau nói ra đi, rốt cuộc thì thế nào?

Hai hàng lông mày Tiêu Phàm liền giãn ra, cười nói:
- Không có gì, rất tốt. Tiểu Mỹ, em tuổi còn nhỏ, đừng tìm hiểu mấy thứ này, chuyên tâm học hành đi, tự nhiên sẽ tìm được một tình yêu hoàn mỹ thôi.

Lời này quả là lời tuyên bố gạt người.

Hoa văn đường tình duyên của Phương Do Mỹ biểu thị rất rõ ràng. Chỉ có điều lúc này Tiêu Phàm không thể nói thật với cô được. Phương Do Mỹ vẫn là học sinh cấp 3, hiện tại không nên lâm vào gút mắc tình cảm. Tiêu Phàm cũng chỉ có thể nói dối cô mà thôi.

Coi như đây là lời nói dối thiện ý đi.

- Anh gạt người, rõ ràng em thấy anh cau mày.

Phương Do Mỹ cũng không dễ dàng bị lừa gạt, lập tức vểnh cái mũi lên, hầm hừ nói.

- Có sao? Không có mà. Có lẽ đó là thói quen của anh thôi.
Tiêu Phàm lập tức cười che giấu, nói nghiêm túc:
- Tiểu Mỹ, nhớ kĩ lời anh nói, hiện tại chớ suy nghĩ nhiều về chuyện này, nhiệm vụ của em bây giờ là chuyên tâm học tập. Hơn nữa, nếu có chuyện gì, anh sẽ giúp em.

- Thật không?

Phương Do Mỹ liền vui vẻ trở lại, hào hứng hỏi một câu, mắt đen lúng liếng sáng rạng rỡ.

Sau việc ngày hôm nay, cô bé càng ngày càng coi lời hứa của Tiêu Phàm đó là một chuyện quan trọng. Người đàn ông này so với những thiếu gia nhà giàu ăn chơi ăn chơi trác táng trong “truyền thuyết” hoàn toàn khác nhau, Phương Do Mỹ không biểu lộ suy nghĩ ra ngoài, nhưng dù sao thì cũng không giống với họ. Chỉ cần Tiêu Phàm hứa, Phương Do Mỹ đều tin.

- Đương nhiên là thật rồi!

Tiêu Phàm càng thêm nghiêm túc gật đầu.

- Vậy là được rồi, anh đừng quên hôm nay anh đã hứa với em rồi đấy nha.

Em về sau mà có việc tìm anh, anh không được đổi ý đâu nhé.

- Không đổi ý đâu.

Tiêu Phàm mỉm cười, sắc mặt và ánh mắt đều vô cùng ôn hòa.

Phương Do Mỹ vừa lòng gật đầu:
- Anh ăn táo đi… hay em bổ thanh long anh ăn nhé?

- Không cần, anh ăn táo là được rồi.

Tiêu Phàm cầm miếng táo đã gọt sạch lên cắn một cái,vị rất thanh, nước quả cũng rất ngon.

Cô bé chớp chớp ánh mắt hứng thú đánh giá Tiêu Phàm.

Từ nhỏ tới lớn, trừ mấy người bạn học tốt ra Phương Do Mỹ chưa bao giờ cũng một người con trai lớn hơn mình chục tuổi kết giao thân thiết như vậy cả. Đây là một loại cảm giác hoàn toàn mới.

Nhìn Tiêu Phàm anh tuấn nho nhã, khuôn mặt có vẻ hơi nhợt nhạt, trong lòng cô bé không nhịn được gợn lên một tia sóng khác thường. Ngay sau đó liền nghiêng đầu, trái tim thình thịch đập loạn, khuôn mặt trắng nõn che kín một rặng mây đỏ.

Người bị nhìn chằm chằm còn không có phản ứng, mình nhìn người ta lại còn bị ngượng nữa.

Tâm tư thiếu nữ, ai có thể hiểu thấu được chứ?

- Tiêu Phàm, tiểu Mỹ, lại đây đi, chuẩn bị ăn cơm nào.

Nhiêu Vũ Đình tự tay bưng thức ăn đi ra, đặt trên bàn cơm, mỉm cười gọi.

- Ăn cơm! Ăn cơm!

Cô bé nhảy dựng lên chạy tới nhà ăn, nhảy lên nhảy xuống, bước chân hơi dồn dập, dường như muốn che dấu cảm xúc bất an trong lòng.