Đại Hào Môn

Chương 199: Giấu diếm



- Làm sao bây giờ?

Ngồi trong xe Mercedes Benz khổng lồ của Tiêu Phàm, Phương Do Mỹ mặt mày nhăn nhó.

Phiền phức ở trường đã giải quyết xong rồi, nhưng phiền phức của cô vừa mới bắt đầu. Cô không phải là học sinh trọ ở trường, chỉ buổi trưa ở lại trường ăn cơm trưa, buổi tối là nhất định phải đi về nhà. Với bộ dạng mặt mũi bầm dập bây giờ này, cô làm sao giải thích với Nhiêu Vũ Đình?

Nếu như bị cha phát hiện, Phương Lê không chừng sẽ đuổi cổ tất cả lãnh đạo trường.

Phương Do Mỹ biết cha rất mực yêu cô.

Nhưng Phương Do Mỹ thật không muốn thành người nổi tiếng ở trường học, sau đó mọi người tránh cô như tránh dịch bệnh, vậy thì sau này còn có ý nghĩa gì?

Tiêu Phàm nắm vô lăng, quay đầu nhìn cô, nói:
- Chuyện ở trường học em không cần lo lắng, Tiểu Quế Tử sẽ xử lý tốt. Anh ta sẽ không làm lớn chuyện, cái tên gãy xương kia, anh cho anh ta tiền thuốc men. Về sau, bất kể trong trường hay là ngoài trường, sẽ không còn có người dám tìm em gây chuyện nữa đâu. Tiểu Quế Tử rất được việc.

Điểm này cũng thật sự không cần hoài nghi, biết Phương Do Mỹ là khuê nữ Phương gia, Tiểu Quế Tử nếu là để lại một nỗi lo về sau, thế thì không cần đi theo nữa .

Thậm chí để đảm bảo an toàn của Phương Do Mỹ, để đảm bảo tên côn đồ trong xã hội về sau không quấy rầy Phương Do Mỹ nữa, chỉ sợ đồn công an sẽ thiết lập lại bộ máy. Về phần mấy tên côn đồ kia, bất kể nam nữ, đều sẽ biến mất. Ít nhất mấy năm Phương Do Mỹ học ở trường trung học Khải Minh này, bọn họ là không thể nào tái xuất hiện được rồi.

Chế độ giáo dục lao động vẫn chưa hủy bỏ, đối với một vài phần tử xấu nghịch ngợm gây sự, nhiều nhất có thể giáo dục lao động ba năm. Không cần thông qua bất cứ cơ quan nào khác, uỷ ban giáo dục lao động của quận có thể đưa ra quyết định.

Phương Do Mỹ còn có thời gian hơn hai năm, thì sẽ tốt nghiệp cấp ba rồi.

- Cái này tôi biết, chỉ là cha mẹ tôi...

Cô bé mân mê miệng, trong đôi mắt to lệ rưng rưng. Vừa rồi đối diện với tiểu Cầm mấy nữ lưu manh, cô bé "thề sống chết bất khuất", biết rõ không địch lại cũng chiến đấu tới cùng, hiện giờ lại không có dũng khí như vậy.

Suy cho cùng, cô vẫn còn là trẻ con.

Tiêu Phàm liền cười.

- Anh còn cười, anh còn cười!

Cô bé chợt bật lên, tức giận tới mức dậm chân. Cuối cũng không ngăn được nước mắt rơi xuống lã chã, bộ dạng uất ức thì khỏi nói.

- Như thế này đi, trước tiên chúng ta đến quảng trường Thắng Lợi, cô Nhiêu thường xuyên làm đẹp ở thẩm mỹ viện nào, em biết chứ?

Tiêu Phàm mỉm cười một lúc, nói.

- Đến thẩm mỹ viện để làm gì?

Cô bé hồn nhiên khó hiểu, tức giận trừng mắt nhìn hắn.

- Trước tiên trang điểm, làm cho em đẹp lên một chút, sau đó thì anh đưa em về nhà.

- Anh đi giải thích với cô Nhiêu, được không?

Giọng điệu của Tiêu Phàm đặc biệt dịu dàng, giống như dỗ con nít, vô cùng kiên nhẫn.

- Thật ư?

Cô nàng lập tức mở to hai mắt nhìn, vừa mừng vừa sợ.

- Em thấy anh giống kiểu người đi lừa con nít lắm sao?

- Ai là con nít? Ai là con nít? Anh mới là con nít!

Không ngờ câu nói thuận miệng này của Tiêu Phàm lại chọc giận cô bé, liên tiếp kêu lên, tự nhiên ưỡn ngực lên, khiến bộ ngực mềm mại trong đồng phục rộng thùng thình đều nhô lên cao.

Cũng quả thật không thể xem cô hoàn toàn là con nít rồi.

Tiêu Phàm có chút đau đầu.

Những năm gần đây, hắn chuyên cần cho việc tu luyện, tuy rằng cũng thường xuyên ngao du giang hồ, nhưng số lần tiếp xúc với các cô gái thật sự không nhiều lắm. Những cô nàng lớn không ra lớn này sâu trong nội tâm rốt cuộc nghĩ gì, Tiêu chân nhân thật sự không hiểu nổi. Một Uyển Thiên Thiên đã đủ khiến hắn đau đầu rồi, đem so sánh với Uyển Thiên Thiên, Phương Do Mỹ là cô bé mạnh mẽ, không thể giả được.

Có lẽ còn có thể giảng đạo lý với Uyển Thiên Thiên được. Với Phương Do Mỹ, đó là một chút cũng nói không thông.

Tiêu chân nhân đành phải nổ máy, chạy về phía quảng trường Thắng Lợi.

Thật ra muốn tìm thẩm mỹ viện hóa trang, che lấp một chút vết thương trên mặt Phương Do Mỹ, hoàn toàn không cần phải chạy đường vòng đến quảng trường Thắng Lợi, kề bên này có không ít thẩm mỹ viện. Chỉ là Tiêu Phàm quả thật không quen với những nơi như thế này.

Trong đầu hắn, chỉ biết mỗi một quảng trường Thắng Lợi.

May mà không kẹt xe, Mercedes Benz chạy tới quảng trường Thắng Lợi một cách rất suôn sẻ. Phương Do Mỹ mặc đồng phục, đi vào thẩm mỹ viện cao cấp nhất của quảng trường Thắng Lợi, bên cạnh được một anh chàng cao to, đẹp trai, nhà giàu sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt tháp tùng khiến vô số khách lườm nguýt.

Bây giờ những công tử ca nhà có tiền này, càng ngày càng tệ, không có lấy một chút giới hạn. Ngay cả những nữ học sinh cấp ba tuổi còn nhỏ này cũng không tha, còn công khai dẫn ra vào thẩm mỹ viện cao cấp như vậy.

Còn cô bé nữa, cũng không biết tự trọng, tỉnh tỉnh mê mê, tuổi còn nhỏ, đã chạy theo đàn ông khắp nơi, trốn luôn cả học.

Chờ Phương Do Mỹ lấy thẻ phụ thẻ hội viên đẳng cấp cao nhất ra, nhân viên tiếp đón của thẩm mỹ viện mới mơ hồ ý thức được mình có khả năng đã đoán sai, cô bé này khả năng cũng là có lai lịch lớn.

Tiêu Phàm thản nhiên dặn dò:
- Tìm kỹ thuật viên tốt nhất của các ngươi đến đây, hóa trang tỉ mỉ một chút, đừng để người khác nhìn ra.

Lời này lập tức lại khiến cho nhân viên của thẩm mỹ viện và các vị khách khác dậy lên liên tưởng " tà ác", nghe ra sao giống như "vợ chồng son" không được tự nhiên, không cẩn thận đùa với lửa đấy?

Xem chừng cô bé không có mặt mũi đi học, chạy đến nơi này trang điểm trước.

Cảm nhận được ánh mắt quái dị từ bốn phía, cô bé lại một lần nữa hận tới mức ngứa cả răng, thầm nghĩ chỉ vào mặt mỗi người hung hăng mắng một trận —— ánh mắt gì vậy? Bà cô này không phải là kiểu người như các ngươi tưởng tượng?

Tiêu Phàm lại không hề có gì khác lạ, gió thổi không nổi.

Khó khăn lắm, Phương Do Mỹ mới trang điểm xong, vết tím bầm trên trán, cơ bản đã được che không còn một dấu vết, khóe miệng rách một miếng, lại khó có thể che hết. Nhưng nếu không nhìn kỹ, vẫn rất khó nhận ra được sự khác biệt.

Thẩm mỹ viện hạng sang, đắt thì đắt hơn thật, tay nghề quả thật rất giỏi.

Cô bé soi đi soi lại vào gương, tuy rằng còn có chút thấp thỏm trong lòng, nhưng cũng không nói gì thêm. Chỉ có thể trang điểm thành bộ dạng này, nếu nhất định phải xóa sạch vết thương nơi khóe miệng, không tránh khỏi quá cứng nhắc, trang điểm quá đậm, ngược lại càng dễ dàng lộ ra sơ hở.

Vừa ra khỏi cửa chính của thẩm mỹ viện, Tiêu Phàm liền rút điện thoại ra, gọi điện cho Nhiêu Vũ Đình.

- Xin chào...

Đầu dây bên kia, truyền đến giọng nói tao nhã của Nhiêu Vũ Đình.

- Xin chào, cô Nhiêu, cháu là Tiêu Phàm.

- Ồ, là Tiêu Phàm à? Xin chào... Tiêu Phàm, hôm nay sao lại nhớ đến gọi điện cho cô thế này? Không phải đang thúc giục cô chứ? Yên tâm, chuyện tìm đối tượng cho cháu, cô Nhiêu đây luôn để ý đến. Đây không phải, tạm thời chưa tìm người thích hợp. Cô Nhiêu không để cháu tủi thân đâu, đúng không!

Nghe ra được, tâm trạng của Nhiêu Vũ Đình rất vui vẻ, còn trêu ghẹo Tiêu Phàm mấy câu.

Sớm đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn đối với Tiêu Phàm rồi.

Tiêu Phàm hơi xấu hổ cười nói:
- Cô Nhiêu, chuyện đối tượng, chúng ta không vội, từ từ sẽ có. Buổi trưa cô có thời gian không? Cháu muốn đến ăn chực nhà cô bữa cơm. Tiện đường đưa tiểu Mỹ về nhà.

- Ồ, tiểu Mỹ đi cùng với cháu à? Được được, tới nhà dùng cơm, cô Nhiêu đích thân xuống bếp, làm các món ngon cho các cháu ăn.

Nhiêu Vũ Đình không nghi ngờ gì, liền đồng ý.

Về phần tại sao Phương Do Mỹ lại đi cùng với Tiêu Phàm, Nhiêu Vũ Đình đều không hỏi. Giữa con cháu nhà quyền quý có gia thế, qua lại rất bình thường. Tiêu Phàm mặc dù có chút "ly kinh bạn đạo", chung quy cũng là người của Tiêu gia, phương hướng là tuyệt đối sẽ không đi sai bước nhầm đâu.

Điểm này, Nhiêu Vũ Đình tin được.

- Cảm ơn cô Nhiêu.

Tiêu Phàm lịch sự hàn huyên vài câu với Nhiêu Vũ Đình xong, cúp điện thoại.

- Ai, anh định làm thế nào nói chuyện này với mẹ tôi?

Phương Do Mỹ không khỏi có chút lo lắng.

- Nói thật là được rồi, việc này, em vốn cũng không sai. Thấy có người ức hiếp bạn học, vốn cần phải đứng ra. Cũng không phải là em chủ động rước lấy họa. Cô Nhiêu nhất định có thể hiểu được.

Phương Do Mỹ nghĩ cũng đúng, lập tức liền vui vẻ trở lại, giang hai tay, ôm Tiêu Phàm một cái. Không đợi Tiêu Phàm định thần lại, liền cười hì hì khoác cánh tay của hắn.

- Đi thôi, về nhà ăn cơm đi, em đói bụng rồi.

Tiêu Phàm lắc đầu, cũng không có giãy ra, mặc kệ cô bé khoác cánh tay mình cùng nhau rời khỏi quảng trường Thắng Lợi.

Chỉ là cánh tay của Tiêu chân nhân, từ trước tới giờ đều có chút cứng ngắc.

Cho tới bây giờ, ngoài Tân Lâm và Ager Lina, Tiêu Phàm chưa từng có tiếp xúc thân mật như thế với người con gái thứ ba. Tuy nhiên Phương Do Mỹ tuổi còn nhỏ, trong lòng Tiêu Phàm càng không có suy nghĩ linh tinh.

Xe Mercedes Benz lập tức chạy thẳng tới một đại viện khu tập thể cán bộ của Đảng ủy Công an.

Nhiêu Vũ Đình rất giàu có, cơ quan nửa chính thức kia của cô, mang lại tính chất lợi nhuận nhất định, độc lập hạch toán, tự chịu trách nhiệm lời lỗ. Nhiêu Vũ Đình hoạt động kinh doanh phát triển nhanh chóng, tiền lương tiền thưởng tiền trợ cấp tiền hoa hồng hàng năm cộng lại, là một con số không nhỏ. Hơn nữa Nhiêu gia còn kinh doanh những sản nghiệp khác, Nhiêu Vũ Đình có cổ phần.

Những khoản thu nhập này đều có thể công khai, vượt qua được điều tra.

Nhưng Phương gia cho tới nay vẫn ở đại viện nhà tập thể cán bộ Đảng ủy Công an.

Phương Lê không muốn ở biệt thự.

Phương Lê là một người đặc biệt cẩn thận, nghiêm túc, từ trước tới giờ đều vô cùng khiêm tốn. Ông ấy cũng không cảm thấy, ở trong biệt thự thì thoải mái hơn là ở trong nhà chung cư. Dù sao có thể có một nơi để nghỉ ngơi là được rồi, ở trong biệt thự ngược lại quá lạnh lẽo, đôi khi ra ngoài tản bộ, đều chỉ gặp được một hai người.

Đây cũng là nguyên nhân Phương Do Mỹ theo học ở trung học Khải Minh.

Ở điểm này, Nhiêu Vũ Đình vô điều kiện nghe theo quyết định của Phương Lê.

Với quyền thế của Phương gia và sự giàu có của Nhiêu gia, thật sự không cần phải lên giọng. Chỉ có nhà giàu mới nổi mới cần dùng những thứ bên ngoài này để đánh bóng giá trị bản thân mình. Những gia đình quyền quý chân chính, căn bản sẽ không cần như thế.

Mặc dù chỉ là một chỗ đại viện nhà tập thể cán bộ của một trong hệ thống chính trị pháp luật, quy mô cũng rất lớn, có hai ba mươi dãy căn hộ nhiều loại. Phương Lê là hưởng đãi ngộ cán bộ cấp cao của cấp Thứ trưởng, ở tòa nhà cán bộ cao cấp khá sát vào bên trong.

Phòng thang máy, tầng mười.

Bốn phòng hai sảnh, diện tích sử dụng vượt quá 160 mét vuông.

Phương Do Mỹ dẫn Tiêu Phàm đến trước cửa nhà, cô bé cũng chú ý một chút, sau khi đi vào cư xá, không còn khoác cánh tay của Tiêu Phàm. Ở khu tập thể cán bộ này, khuê nữ Phương gia là một "minh tinh", bất kỳ ai thấy đều phải khen vài câu đấy. Bỗng nhiên lại khoác tay nam tử thanh niên ra ra vào vào, không khỏi bị dị nghị.

Cô nàng còn mặc đồng phục nữa chứ.

Nhấn chuông cửa, là cô giúp việc đến mở cửa, cô giúp việc là người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, hơi béo, cười tủm tỉm, nhìn qua rất thật thà chất phác điềm đạm.

- Cô, mẹ cháu đâu ạ?

Phương Do Mỹ thuận miệng hỏi.

- À, Quản lý Nhiêu ở trong nhà bếp, nói buổi trưa có khách sẽ tới nhà ăn cơm, đích thân xuống bếp.

Cô giúp việc cười ha hả nói, đôi mắt chỉ ngắm tới ngắm lui trên người Tiêu Phàm.

Cô giúp việc đến Phương gia làm việc cũng vài năm rồi, vẫn rất ít khi thấy người khách có thể khiến Nhiêu Vũ Đình đích thân xuống bếp, không biết vị tiểu tử trẻ tuổi này, lai lịch như thế nào, nghĩ nhất định cũng là công tử thiếu gia của nhân vật lớn nào.

[/CHARGE]