Đại Hào Môn

Chương 196: Gây sự



- Đứng lại!

Tiêu Phàm còn chưa bước đi, chủ nhiệm Tôn đã hét lên.

Tiêu Phàm nhăn nhó lông mày, thản nhiên hỏi:
- Chủ nhiệm Tôn, còn có chuyện gì sao?

- Bây giờ ngươi không thể đi.

Chủ nhiệm Tôn lạnh lùng nói, lập tức nhìn sang hiệu trưởng.

- Hiệu trưởng, tôi đã báo án rồi, đồng chí của đồn công an sẽ lập tức đến. Bây giờ để cho họ đi rồi, đến lúc đó chúng ta gải thích thế nào? Còn có một người bị thương nặng đang nằm bên ngoài, nghe nói là gãy xương, nát cả cánh tay. Họ đi rồi, người nhà sẽ tìm tới trường học của chúng ta gây sự.

Mặt hiệu trưởng biến sắc, nhìn thấy trong mắt chủ nhiệm Tôn thoáng hiện ra sự tức giận.

Lão Tôn này, cũng quá ngang ngược rồi.

Ông ta ỷ vào có một người nhà làm ở phòng Giáo dục quận, ngày thường diễu võ dương oai ở trường, ngay cả bản thân hiệu trưởng này ông ta cũng chẳng xem ra gì. Chuyện này, xảy ra ở ngoài trường. Bọn họ muốn báo cảnh sát, thì họ đi báo, anh báo cảnh sát làm gì? Đây không phải là rảnh quá kiếm chuyện làm ư?

Trung học Khải Minh, rốt cuộc tôi là hiệu trưởng hay anh là hiệu trưởng?

Thật không có quy củ!

Nhưng chủ nhiệm Tôn đã báo án, những lời này hiệu trưởng phải nghe, cũng không phải là không có lý. Dù sao cũng liên quan đến việc học sinh của trường trung học Khải Minh đánh nhau. Nếu người nhà họ tìm tới trường học để đòi tiền thuốc men, cũng phiền phức.

Mấy người lưu manh này trong xã hội, sẽ không có lấy một người dễ chọc đâu. Hiệu trưởng cho dù không sợ, nhưng cố hết sức để không gây phiền phức đương nhiên là tốt hơn.

Hơn nữa nữ học sinh họ Tôn kia, hiệu trưởng cũng biết đến, là "nữ ma đầu" trong trường, cháu gái của lão Tôn. Nếu không phải là e ngại thể diện của lão Tôn, hiệu trưởng đã sớm trực tiếp khai trừ nữ lưu manh như gậy chọc phân kia rồi.

Đó đâu phải là học sinh gì, còn lưu manh hơn nữ a Phi trong xã hội!

Việc hôm nay, lão Tôn làm nghiêm trọng như vậy, vội vã đứng ra, còn không phải là vì có liên quan đến cháu gái ông ta?

- Đồng chí này, cho hỏi quý danh là gì?

Hiệu trưởng trừng mắt nhìn chủ nhiệm Tôn, giọng điệu dịu xuống một tý, hỏi Tiêu Phàm.

Ánh mắt hiệu trưởng dù sao cũng khác với lão Tôn, Tiêu Phàm trẻ tuổi, phong độ khác thường. Hơn nữa, vừa rồi khi bảo vệ gọi điện thoại cho ông ta, lại nói rõ ràng rằng Tiêu Phàm đi xe Mercedes Benz tới. Mặc dù nói, bây giờ người có tiền rất nhiều, có thể lái được xe Mercedes Benz, chung quy vẫn là số ít, trong nhà nói thế nào cũng rất có điều kiện.

Vô duyên vô cớ, vì cô cháu gái khốn kiếp kia của lão Tôn, hiệu trưởng cũng không muốn đắc tội với người có tiền.

Mấu chốt là không có lý do.

Hiệu trưởng tại sao phải vì lão Tôn mà đi đắc tội với người khác?

Nếu như nữ lưu manh kia là cháu gái của chính hiệu trưởng thì lại khác.

- Đừng khách khí, tôi họ Tiêu, tên Tiêu Phàm.

- Tiêu tiên sinh, nếu như đã báo cảnh sát rồi thì mời ngài ngồi xuống đây một lúc, đợi đồng chí cảnh sát đến, cùng nói rõ sự việc.

Giọng điệu của hiệu trưởng càng dịu xuống.

Báo cảnh sát, việc này trách nhiệm không thuộc về nhà trường xử lý, hiệu trưởng không nhất thiết phải có sắc mặt đó.

Tiêu Phàm theo lời của hiệu trưởng ngồi xuống trên ghế sa lon tiếp khách, Phương Do Mỹ do dự một lúc, cũng ngồi xuống bên cạnh hắn. Mắt thấy tình hình vượt ra ngoài tầm kiểm soát của cô, cũng chỉ có thể dựa vào Tiêu Phàm thôi, hy vọng người này đừng làm cho mình thất vọng là được.

Bây giờ cô bé không lo lắng chuyện mấy người lưu manh, trong lòng cô đang lo làm thế nào để vượt qua cửa ải bà mẹ đây.

Hiệu trưởng đích thân rót trà cho hai người.

Chủ nhiệm Tôn lập tức rất bất mãn "hừ" một tiếng, hiệu trưởng không rót trà cho y. Hơn nữa hiệu trưởng khách khí như vậy với hai người đó ngay trước mặt y. Chính là không nể mặt chủ nhiệm Tôn này.

Nhưng Tôn chủ nhiệm khó chịu, hiệu trưởng lại còn khó chịu hơn.

Tiểu tử ngươi nói thế nào cũng là cấp dưới của tôi, còn muốn để tôi rót nước cho sao?

Thật không ra thể thống gì.

Hiệu trưởng dứt khoát ngồi xuống trên ghế sa lon, cũng không thèm để ý tới chủ nhiệm Tôn. Người này à, tật xấu không thể chiều, càng chiều y càng đạp lên mặt lên mũi.

- Tiêu tiên sinh, ở...

Không đợi hiệu trưởng hỏi xong, Tiêu Phàm liền khoát tay, nói:
- Hiệu trưởng, tuy rằng việc này đã báo cảnh sát, nhưng phía nhà trường, cũng không thể nói là hết trách nhiệm. Em tôi học ở trường mấy người, nhà trường có nghĩa vụ đảm bảo an toàn tính mạng cho cô ấy. Kiểu học sinh ngang ngược như thế kia, nhà trường không có biện pháp gì để xử lí sao? Chuyện này, tôi rất có ý kiến.

- Ngươi còn có ý kiến ư? Người là do ngươi đánh bị thương đúng không? Đánh người khác bị thương ở bên ngoài trường, định đổ thừa cho trường chúng tôi sao?

Hiệu trưởng chưa trả lời, chủ nhiệm Tôn ở một bên liền kêu lên, trừng to mắt, kiểu như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Tiêu Phàm liếc nhìn ông ta một cái, thản nhiên nói:
- Chủ nhiệm Tôn, trường trung học Khải Minh là do hiệu trưởng phụ trách quản lí đúng không? Tôi phản ánh vấn đề với hiệu trưởng, ông có thể đứng ra giải quyết sao?

Khóe miệng hiệu trưởng nhanh chóng hiện lên một nụ cười.

Vị Tiêu tiên sinh này, nhìn qua nhã nhặn, không giống kiểu lưu manh hung ác, những lời nói ra còn cứng hơn đá, trực tiếp đẩy lão Tôn vào tường, hiệu trưởng trong lòng thấy rất hả dạ.

- Ngươi •••••• ngươi đây là ý gì? Học sinh đánh nhau, vốn chính là do tôi xử lý.

- Thật ư? Thế lúc nãy chủ nhiệm Tôn tại sao lại nói, đánh người khác bị thương ở bên ngoài trường, không được đổ thừa cho nhà trường? Chủ nhiệm Tôn, xem ra để hiểu được lời của ông, quả thật hơi mệt, xin ông khách quan rõ ràng một chút, được không?

- Tôi không khách quan rõ ràng? Ngươi là ai à? Đến lượt ngươi ở đây giáo huấn tôi?

Tiêu Phàm lắc đầu, nói:
- Chủ nhiệm Tôn, ông lầm rồi, tôi không có giáo huấn ông. Tôi cũng không muốn giáo huấn ông.

Giọng điệu bình thản này, vẻ mặt không thèm quan tâm này, chủ nhiệm Tôn hoàn toàn bị chọc giận. Ý của Tiêu Phàm rõ ràng —— lão Tôn ông căn bản không đáng tôi để giáo huấn, ông không cái tư cách đó!

- Ngươi... Ngươi...

Chủ nhiệm Tôn giơ một ngón tay ra, run rẩy chỉ về phía Tiêu Phàm, sắc mặt xanh mét, tức giận đến mức nói không ra lời.

Ngay vào lúc này, bên ngoài trên hành lang có người thò đầu nhìn ngó vào phòng làm việc của hiệu trưởng, vừa nhìn thấy Tiêu Phàm, lại liền rụt đầu lại, dường như rất hoảng sợ.

- Người nào đấy?

Hiệu trưởng lập tức nghiêm mặt lại, trầm giọng quát, đứng dậy đi ra ngoài, muốn xem rõ sự tình.

Vừa ra khỏi cửa, hiệu trưởng liền sợ hết hồn, chỉ thấy ngoài cửa đã bị vây quanh bởi bảy tám người, mấy tên tiểu lưu manh đầu trọc miệng sùi bọt mép, chặn kín hành lang.

- Làm gì? Các ngươi muốn làm gì?

Hiệu trưởng sợ hãi lùi về sau một bước, đứng ở cửa phòng làm việc, sắc mặt tái nhợt kêu lên, giọng nói đã có chút run lẩy bẩy.

Hiệu trưởng quả thật nhát gan, tính cách yếu mềm, bằng không, lão Tôn cho dù có chỗ dựa ở Cục Giáo dục, cũng không dám kiêu ngạo ngang ngạnh như thế ngay trước mặt ông ta, không xem ông ta ra gì.

- Hiệu trưởng, học sinh Phương Do Mỹ lớp 15/10 cấu kết với người trong xã hội, đánh trọng thương bạn của tôi, trường học các ngươi phải chịu trách nhiệm đi? Ít nhất phải cho chúng tôi một lời giải thích!

- Đúng, phải giải thích, bằng không chúng tôi hôm nay không đi đâu hết.

- Hiệu trưởng, ngài xem, những người này đều sắp không xong với họ rồi, các người mau nghĩ cách đi? Nếu chết ở đây, các người phải chịu trách nhiệm...

Mấy tên liền mồm năm miệng mười kêu lên. Dường như trong đó không có hai "nữ bá vương" kia. Hai người kia chung quy cũng là học sinh trường trung học Khải Minh, không dám công khai đến phòng làm việc của hiệu trưởng để gây rối. Mấy người khác là thanh niên lêu lổng, lại không hề băn khoăn về điều này. Dường như lại kêu thêm mấy người nữa đến trợ giúp.

Trong lúc nhất thời đám đông làm ầm lên, nhưng cũng không dám xông thẳng vào phòng hiệu trưởng.

Bọn họ không sợ hiệu trưởng, nhưng bọn họ sợ Tiêu Phàm.

Vị sát tinh này ngồi trong hiệu trưởng, nếu chẳng may lại chọc giận hắn, lại đi ra đánh gãy tay chân của hai người, thì làm sao mà chống đỡ được?

Không dám có suy nghĩ người đông thế mạnh. Vừa rồi ba người tiến lên, còn chưa hiểu rõ chuyện gì, toàn bộ đã gục xuống, lão đầu trọc bây giờ còn hôn mê chưa tỉnh lại.

Nhiều người không có ích.

Tuy nhiên đây là trong trường học, lường trước chỉ cần không đi trêu chọc hắn, Tiêu Phàm cũng sẽ không lại ra tay. Nhưng rốt cuộc vẫn không dám xông vào phòng hiệu trưởng, tiến đến quá gần Tiêu Phàm, tuyệt đối là không sáng suốt.

- Đây là việc xảy ra bên ngoài nhà trường, tại sao lại đổ thừa cho nhà trường?

Hiệu trưởng cho dù trong lòng rất sợ hãi, vẫn gượng chống lại.

Chủ nhiệm Tôn ở bên trong nháy mắt.

Bên ngoài mấy người phụ nữ gây rối hiểu ý, liền lập tức cùng xông lên trước, lôi kéo giằng co. Mấy người phụ nữ này xem ra rất có kinh nghiệm, nhìn qua khí thế hung hăng, nhưng chỉ là giằng kéo quần áo hiệu trưởng, cũng không có cào cấu mặt của ông ta.

Dù là như thế, hiệu trưởng đã ngăn cản không nổi, sợ tới mức kêu to lên.

- Làm gì làm gì … Các ngươi, các ngươi muốn làm gì….Buông tay, mau buông tay...

Giọng điệu khá sợ hãi.

Gặp phải mấy "nữ binh" còn khiến người đau đầu hơn cả Tú Tài gặp phải binh lính.

Mắt thấy hiệu trưởng chân tay luống cuống, đi lùi từng bước vào trong phòng. Chủ nhiệm Tôn kịp thời ra mặt, hét lớn một tiếng:
- Làm gì? Làm loạn cái gì? Còn có quy củ nữa hay không!

Mấy người phụ nữ lập tức dừng tay, thả hiệu trưởng ra, hiệu trưởng vội vàng trốn vào sau phòng làm việc, sắc mặt trắng bệch, không ngừng thở dốc, một bộ dạng vẫn chưa hoàn hồn.

- Đây là trường học, không phải cái chợ. Các ngươi còn dám gây rối, tôi báo cảnh sát bắt các ngươi lại. Đàng hoàng đứng chờ, trường học sẽ có một câu trả lời thuyết phục.

Chủ nhiệm Tôn ưỡn ngực lồi bụng, giả vờ quát tháo, y hệt ông ta mới là hiệu trưởng.

Mấy người phụ nữ kia rõ ràng có quen biết với chủ nhiệm Tôn, lập tức liền không làm ầm ĩ nữa, trong đó một người khá thông minh, còn giả bộ nói:
- Được, xem như nể mặt vị lãnh đạo này, chúng tôi tạm thời không gây sự nữa. Trường học các người nếu không đưa ra cho chúng tôi một kết quả thỏa đáng, thì đừng trách chúng tôi không khách khí. Đánh người còn có lý ư?

Chủ nhiệm Tôn hừ một tiếng, xoay người lại, nói với hiệu trưởng:
- Hiệu trưởng, ngài xem đi, việc này làm ầm lên rồi, trường của chúng ta đều có trách nhiệm. Ngài nói xử lý như thế nào mới được đây?

Lời này là nói với hiệu trưởng, nhưng ánh mắt lại liếc đi liếc lại về phía Tiêu Phàm, đầy vẻ đắc ý.

Tiểu tử, tôi không tin không trị được ngươi!

"Em gái" ngươi còn phải tiếp tục học ở trong trường này.

Phương Do Mỹ khinh thường bĩu môi.

Chủ nhiệm Tôn lần này làm ra vẻ, nhưng cô nhìn thấu được. Vốn là muốn vạch trần ông ta ngay trước mặt mọi người, khẽ liếc mắt nhìn Tiêu Phàm, người này chỉ ngồi lẳng lặng, không có vẻ gì là tức giận, Phương Do Mỹ lời ra đến miệng lại nuốt trở vào.

Vô tình trong lòng cô đã xem Tiêu Phàm là chỗ dựa lớn nhất, sinh ra cảm giác dựa dẫm vào hắn.

Cho dù chính cô chưa ý thức được điều này.

Chủ nhiệm Tôn thấy "uy hiếp" chưa thể có hiệu quả, tròng mắt chuyển động nhanh như chớp, đang định nói, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân.

- Người của đồn công an đấy, nhường đường một chút.

Chủ nhiệm Tôn vừa nghe thấy cái âm thanh này, lập tức mặt mày hớn hở, liền đi ra ngoài nghênh đón.

[/CHARGE]