Đại Hào Môn

Chương 190: Thiên thủ Ngọc Quan Âm, đoạt mệnh Yên Chi Hồng



Tôi là phụ nữ, phụ nữ nên phải tốt với bản thân mình một chút!

Cơ Khinh Sa cười nhạt, nhẹ nhàng nói, khẽ thở dài một tiếng

- Cảnh xuân tươi đẹp trôi qua bình dị, hồng nhan dễ phai.

Từ sau trận đấu cẩu gặp gỡ Tiêu Phàm, người phụ nữ mạnh mẽ có tiếng nhất đất kinh yến này chưa thể hiện vẻ cứng rắn của mình trước mặt Tiêu phàm, mỗi lần gặp Tiêu Phàm đều quyến rũ nhu mì, rất nữ tính.

Vốn mạnh mẽ, cứng rắn của Cơ Khinh Sakhông biểu lộ ra bên ngoài.

Và cũng giống như sự kiêu hãnh của Tiêu Phàm, sự mạnh mẽ, cứng rắn của Cơ Khinh Sa ẩn sâu thẳm trong nội tâm, không lỗ mãng, cộc cằn, đi đâu cũng có uy.

Đây mới thực sự là mạnh mẽ, cứng rắn.

Tiêu Phàm dường như vô tình ánh mắt dừng lại vài giây nhìn vào khuôn mặt của Cơ Khinh Sa.Theo góc độ lễ nghi xã giao mà nói, Tiêu Phàm đây đã là bày tỏ sự tôn trong của mình đối với Cơ khinh Sa.

Cơ Khinh Sa biết rằng Tiêu Phàm vì sao lại nhìn cô như vậy.

Đây là "thói quen nghề nghiệp" của thầy tướng.

Cơ Khinh Sa chỉ là có chút tò mò, không ngờ con cháu dòng chính thống trong nhà Lão Tiêu lại mọc lên một vị Đại tướng sư.

- Hiếm khi Nhất thiếu hạ cố đến chơi, mời ngồi bên này.


Cơ Khinh Sa mỉm cười, đưa tay mời khách.

Tiêu Phàm gật đầu cười, bước chậm qua, ngồi xuống trong cái ô che nắng. Cơ Khinh Sa tự tay rót trà thơm mời.

- Cảm ơn.

Tiêu Phàm khom người cảm ơn, ánh mắt nhìn lướt qua bản hợp đồng đầu tư trên mặt bàn, ba chữ “Hồng Sơn thôn” trên phong bì rất bắt mắt, Tiêu Phàm hơi nhíu hai hàng lông mày lên.

Cơ khinh Sa cười nói:
- Nhất thiếu, trước đó không lâu tôi cử người đi thôn Hồng Sơn một chuyến, dự định muốn đầu tư làm khu du lịch ở đó.

Giọng điệu hiều hòa tự nhiên, ý làm ra vẻ không có nửa chút tranh công.

Đệ đệ của Tiêu Phàm - Tiêu Thiên vừa mới đi thôn Hồng Sơn làm Bí thư chi bộ không lâu, Cơ Khinh Sa liền cử người đi thôn Hồng Sơn khảo sát dự án, chuẩn bị làm khu du lịch, ý đó không nói cũng hiểu.

- Thôn Hồng Sơn là một nơi tốt, phong cảnh núi non sông nước tuyệt đẹp, uy danh của nhà lão Tiêu lại lớn, muốn làm khu du lịch đặc sắc làrất có triển vọng. Đoàn chuyên gia đã phân tích rằng, đầu tư hai mươi triệu, nếu quản lý đúng cách, khoảng năm năm có thể thu hồi phí tổn. Nếu may mắn hơn chút nữa, hoặc có thể thu hồi phí tổn trước, kế tiếp thì là lợi nhuận thuần rồi. Tôi là người làm ăn, thích tính toán chi li, đã khiến Nhất thiếu chê cười rồi.

Cơ Khinh Sa tiếp tục nhẹ nhàng nói, một bộ dạng giải quyết việc chung, ngoại trừ nói đến lão gia tử ra, căn bản không nói tới tên của Tiêu Thiên. Nghe ra, điều này hoàn toàn là một hoạt động kinh doanh thuần túy, không có trộn lẫn bất kỳ công danh lợi lộc.

Tiêu Thiên vừa mới nhậm chức bí thư chi bộ thôn, lập tức đã có người đầu tư hai mươi triệu, đây là thành tích khó lường, có tác dụng vô cùng tích cực đối với việc Tiêu thiên nhanh chóng đứng vững gót chân ở thôn Hồng Sơn, mở rộng cục diện.

Đến từ hội con ông cháu cha tấm biển lớn của thủ đô, cháu ruột lão Tiêu gia quả thực không tầm thường.

Không thể không nói Cơ Khinh Sa tài giỏi, nước cờ hay, nhanh. Cô ta thể hiện rõ ràng thiện ý với ngươi, ngươi còn không thể cự tuyệt. Hai cháu ruột của lão Tiêu gia,một người xuất giá, cự tuyệt con đường làm quan, người còn lại thuộc hội con ông cháu cha, thật vất vả mới đi lên chính đồ, sao lại không muốn toàn lực ứng phó gây dựng cơ nghiệp chứ?

Tặng quà cũng phải chú ý, cần có kỹ xảo đấy.

Biết rõ người ta muốn gì, sau đó tặng đại lễ vượt xa ngoài dự kiến của người ta, ân tình này không nhận cũng phải nhận.

Cơ Khinh Sa có thể quật khởi trong thời gian ngắn, danh chấn kinh yến, gây dựng tập đoàn kinh doanh Cơ thị thành công ty lớn hạng nhất, hoàn toàn không phải dựa vào vận may, mà dựa vào thực lực.

Thực lực tổng hợp!

Bản thân Cơ khinh Sa lại là bảo hộ lớn nhất của loại thực lực tổng hợp này.

Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Cơ tổng có ý, tôi nhận thay đệ đệ của tôi. Tôi thì có chút lo lắng, nó quá thuận lợi, sẽ không hay. Sau này gặp phải gian khổ thật sự, sợ ứng phó không được.

Cơ Khinh Sa thản nhiên cười, ánh mắt mê hoặc, đi một vòng dịu dàng quyến rũ trên mặt Tiêu Phàm, khẽ hé đôi môi đỏ mộng, nói:
- Nhất thiếu, trước mặt người thật không nói láo, lời này của anh có chút nghĩ một đằng nói một nẻo nhỉ.

Tiêu Phàm liền cười, nâng chén trà lên uống.

- Trà ngon.

Cơ Khinh Sa nói:
- Nhất thiếu, tôi không tin anh chưa từng suy đoán qua tướng mệnh của Nhị thiếu gia. Tiêu Nhị thiếu gia mệnh cách vô cùng cao quý, gần như đều khắc trên mặt. Có mệnh cách như vậy, bất kể gian khổ gì, cũng không sợ .

Tiêu Phàm chậm rãi đặt chén trà xuống, khẽ lắc đầu nói:
- Cơ tổng cũng là người đồng đạo, tôi cũng không già mồm cãi láo. Mệnh cách của Tiêu Thiên mặc dù vô cùng cao quý, nhưng bất kể tướng mệnh của ai, cũng không phải đã hình thành thì không thay đổi. Giang hồ hiểm ác, con đường làm quan gập ghềnh, ai có thể trăm phần trăm cam đoan cả đời đêu thuận buồm xuôi gió?

Cơ khinh Sa khẽ vuốt cằm:
- Nói thì nói như thế, đây chẳng phải còn có Nhất thiếu bảo vệ hộ tống cho lệnh đệ sao? Nhị thiếu gia đã là mệnh đại quý, tự nhiên sẽ không ít may mắn. Nhất thiếu là chỗ dựa vững chắc hữu lực mạnh mẽ nhất của lệnh đệ.

Cơ Khinh Sa mặc dù thông thạo thuật pháp, nhưng không có cách nào nhìn ra một chút đầu mối trên người Tiêu Phàm.

Cô từng thử suy đoán tướng mệnh cho Tiêu Phàm, lại phát hiện ra là hoàn toàn phí công. Từ tướng mạo nhìn lên, Tiêu Phàm vô cùng bình thường, có thể nói là” người vô tướng”.

Cái gọi là ”Người vô tướng” cũng là một thuật ngữ trên tướng pháp.

Không phải là vô tướng thật, mà là tướng mệnh hết sức bình thường, cực kỳ bình thường, không có chút kỳ lạ chỗ nào.

Nếu đổi lại một người khác lộ ra tướng mạo như vậy, Cơ Khinh Sa chắc chắn sẽ không bày tỏ bất kỳ sự hứng thú nào. Trên thế giới này, đại đa số đều là “Người vô tướng”, xoàng xĩnh tầm thường suốt đời. Chỉ có rất ít người mới có tướng mệnh đặc biệt.

Nhưng trên người Tiêu Phàm hiển hiện ra loại "Vô tướng " này, Cơ Khinh Sa hoàn toàn không thể tin. Đều không phải bởi vì Tiêu Phàm là con cháu lão Tiêu gia, cho dù là con cháu hào môn thế gia, người tầm thường cũng đã chiếm tuyệt đại đa số. Cơ Khinh Sa không tin cái sự suy diễn kết quả nàylà vì Tiêu Phàm thể hiện tài năng của mìnhthật sự không tầm thường tí nào.

Một con cháu nhà quyền quý bậc nhất như thế, nếu như nói cả đời này đều sẽ sống một cuộc sống tầm thường, Cơ Khinh Sa cảm thấy rất không bình thường.

Về tình về lý đều không đúng.

Vậy cũng có thể chứng minh, tướng mệnh thật của Tiêu Phàm bị lực thiên cơ che đậy lên rồi, cô nhìn không ra.

Từ đó có thể biết, Tiêu Phàm tu vi thuật pháp cao, cao hơn cô rất nhiều.

Về phần trình độ thuật pháp của Tiêu Phàm rốt cuộc cao thâm đến mức nào, cũng không phải Cơ Khinh Sa có khả năng suy đoán.

Sâu không lường được.

Đây là Cơ Khinh Sa kết luận cho Tiêu Phàm trong suy nghĩ.

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, hiển nhiên không muốn đi sâu vào nghiên cứu thảo luận cái đề tài này, nâng tách trà lên chậm rãi thưởng thức, trầm ngâm nói:
- Cơ tổng, cô có tin tức của Uyển Thiên Thiên không?

Cơ Khinh Sa cảm thấy kinh ngạc:
- Thế nào, Nhất thiếu hôm nay đến là vì Thiên Thiên ư?

- Đúng vậy. Trước đó không lâu Thiên Thiên cô nương nói với tôi, cô ấy phát hiện một ngôi mộ cổ đời Hán, khả năng có liên quan với Mạn Thiến tiên sinh, hỏi tôi có hứng đi xem thử hay không. Tôi lúc đó khuyên cô ấy, cô ấy phản đối. Mấy ngày nay, tôi không thể liên lạc với cô ấy. Hơi lo lắng….

Tiêu Phàm thành thật nói.

Hắn đã từng gọi điện thoại di động của Uyển Thiên Thiên, không có kết nối. Cũng tìm Lưu Mặc hỏi qua, Lưu Mặc cũng không rõ hành tung của Uyển Thiên Thiên, toàn bộ mấy nhân vật quan trọngtrong "Yên Chi xã"đều liên lạc không được.

Nghĩ rằng Cơ Khinh Sa va Uyển Thiên Thiên là khuê mật, dường như quan hệ vô cùng thân thiết, Tiêu Phàm bèn tự mình đến nhà hỏi thăm.

Cơ Khinh Sa khóe miệng mỉm cười nói:
- Nhất thiếu đối với cô gái nhỏ này vẫn thật quan tâm…Yên tâm đi, Nhất thiếu, Uyển Thiên Thiên không phải gà mờ. Yên xhi xã làm nghề này, phe phái lâu đời nhất nước, ít nhất cũng nằm từ Top 3 trở đi. Cho tới bây giờ cô ấy vẫn chưa từng lỡ tay.

Cơ Khinh Sa” an ủi” cũng không có tác dụng. Tiêu Phàm hai hàng lông mày nhíu lên thật chặt, nói:
- Cơ tổng, tôi lo lắng không phải cái này.

Yên Chi xã chưa từng lỡ tay,chưa chắc đã là chuyện tốt. Chính là bởi vì như thế, Uyển Thiên Thiên vô cùng tự tin, ai nói đều không nghe lọt. Nếu ngôi mộ cổ kia thật sự có liên quan với Mạn Thiến tiên sinh, như vậy, cô ấy sẽ vô cùng nguy hiểm. Sát khí trong cơ thể cô ấy nay đã tương đối nồng đậm.

Sắc mặt Cơ Khinh Sa lập tức cũng trở nên nghiêm trọng.

Với tư cách là khuê mật của Uyển Thiên Thiên, Cơ Khinh Sa đương nhiên cũng có thể cảm nhận được âm sát khí đọng trong cơ thể Uyển Thiên Thiên. Thế nhưng dựa vào trình độ thuật pháp của Cơ Khinh Sa, cô tạm thời vẫn không thể phán đoán chính xác được loại âm khí này nguy hại đối với Uyển Thiên Thiên, càng không đề cập tới cách hóa giải.

Bây giờ nghe Tiêu Phàm nói như vậy, lập tức liền ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Tiêu Phàm cũng không phải là người có tính cách tự dưng dựng chuyện, nói chuyện giật gân.

Ngay cả hắn cũng nghiêm trọng như vậy, có thể thấy được tình huống của Uyển Thiên Thiên thật đã vô cùng không lạc quan.

- Nhất thiếu, mấy ngày nay tôi và Uyển Thiên Thiên cũng đã không có liên hệ. Giữa chúng tôi, cũng không liên hệ thường xuyên. Uyển Thiên Thiên tính tình kia, Nhất thiếu cũng biết đấy, không ở yên được. Cô ấy rất hiếu động, mơ hồ bất định. Như vậy đi, tôi sẽ liên hệ với cô ấy ngay tức khắc.

Cơ Khinh Sa trịnh trọng nói.

- Được.

Cơ Khinh Sa lập tức cầm lấy cái điện thoại nhỏ trên mặt bàn, ngay trước mặt Tiêu Phàm, bắt đầu bấm số. Nhưng kết quả cũng như dự đoán của Tiêu Phàm, bấm ba dãy số khác nhau liên tiếp đều không thể kết nối được.

- Quái lạ…

Cơ Khinh Sa đẩy qua đẩy lại cái điện thoại di động, đôi lông mày đẹp kẻ đen bắt đầu nhíu lên.

- Ba dãy số đều không kết nối được, loại tình huống này trước kia chưa từng phát sinh.

Cô và Uyển Thiên Thiên đã lưu lại số điện thoại khẩn cấp để liên hệ với nhau, cái số này giữ vô cùng “bí mật “, rất ít người biết. Hai người giao ước với nhau nếu có tình huống phát sinh đặc biệt khẩn cấp, thì liên hệ số này,để trợ giúp đối phương bất cứ lúc nào có thể.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Cơ Khinh Sa và Uyển Thiên Thiên không phải khuê mật, mà cùng một loại “quan hệ đồng minh”.

Một vị là “Ngọc Quan Âm” danh chấn kinh yến, một vị là “Yên Chi Hồng” tung hoành giang hồ, có thể giúp đỡ lẫn nhau, nói với nhau, đều là một bảo hộ mạnh mẽ hữu lực.

Thiên thủ Ngọc Quan Âm!

Đoạt mệnh Yên Chi Hồng!

Đây là “lời bình” của bằng hữu trên giang hồ đối với hai vị nữ đại hào nhất đằng phương bắc.

Từ mười chữ ngắn ngủn, cũng có thể nhìn ra Ngọc Quan Âm và Yên Chi Hồng có điểm khác biệt hết sức rõ ràng----- Ngọc Quan Âm mạnh vì gạo bạo vì tiền, Yên Chi Hồng thủ đoạn vô tình đáng sợ.

Thần sắc của Tiêu Phàm càng thêm nghiêm trọng.

- Nhất thiếu, với khả năng của anh, cũng đoán không ra sao?

Ngọc Quan Âm giống như rất tình cờ hỏi.

- Đoán không ra, đây chính là nguyên nhân tôi lo lắng nhất.

Tiêu Phàm lắc đầu, chậm rãi nói, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

[/CHARGE]