Đại Hào Môn

Chương 187: Tiêu tiên sinh, ngài thắng rồi!



Điện thoại không phải Uyển Thiên Thiên gọi tới. !

- Tiêu tiên sinh, xin chào, ta là Tái Vũ.

Điện thoại bên kia, truyền tới một giọng nam trầm thấp, đầy uy nghiêm.

Ái Tân Giác La Tái Vũ.

Con hổ của Viễn Đông!

Chính là ông chủ lớn của Đằng Phi Vân và Joseph, cũng là nhân vật cường thế phía sau màn khống chế những cô gái vận mệnh đáng thương như Anjelina, thủ lĩnh hắc bang lớn nhất ở thành phố Tân Hải nước láng giềng phương bắc, một trong những đặc công mạnh nhất trong tổ chức tình báo KGB trước đây.

Hiện tại rốt cục cũng chủ động gọi điện thoại tìm đến Tiêu Phàm rồi.

- Tái Vũ tiên sinh, xin chào.

Tiêu Phàm thản nhiên đáp lại một tiếng.

Tân Lâm rời khỏi lòng hắn, lẳng lặng quỳ ngồi ở một bên.

- Tiêu tiên sinh, thật xin lỗi, ta không thể cùng ngài giáp mặt đàm chuyện, nguyên nhân ngài nhất định đã biết.

Tiêu Phàm không lên tiếng.

Tái Vũ sẽ không chạy đến thủ đô để gặp mặt hắn, điểm này hắn đã sớm dự liệu được. Dưới tình huống đã làm kinh động bộ an ninh, là một trong những thủ lĩnh hắc bang lớn nhất toàn cầu bị tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế truy nã, Tái Vũ sẽ không điên mà chủ động chạy đến thủ đô để chui đầu vô lưới như vậy.

- Tiêu tiên sinh, kỳ thật, giữa chúng ta đã xảy ra một chút hiểu lầm nho nhỏ. Chúng tôi đưa Anjelina đến thủ đô quý quốc, mục tiêu cũng không phải là ngài.

Tái Vũ giọng nói vẫn không vội vàng không hấp tấp, mang theo nhè nhẹ ngạo khí.

Câu này ngầm có ý: Trước đó, ngươi chẳng qua là cái loại con cháu không ra gì không được trưởng bối trong gia tộc chào đón, trong tứ cửu thành, con cháu của quan lại quyền quý so với ngươi có phân lượng hơn rất nhiều.

Tiêu Phàm thản nhiên nói:

- Hiện tại đã liên quan đến tôi rồi. Có phải là hiểu lầm hay không, một mình Tái Vũ tiên sinh không thể hạ kết luận này được.

- Tiêu tiên sinh, ngài giết sáu thủ hạ của tôi.

- Đó là bởi vì, ngài chỉ sai có vài người đến như vậy.

Nếu ngươi phái thêm vài người nữa đến, ta cũng không ngại giết thêm vài người!

Điện thoại bên kia bắt đầu trầm mặc.

Có thể thấy, con hổ của Viễn Đông hiện tại khẳng định rất phẫn nộ. Tung hoành Viễn Đông nhiều năm như vậy, thế lực rộng khắp các nơi trên toàn thế giới, y trước kia thật sự chưa từng bị khiêu chiến ác liệt mà lại trực tiếp như thế.

Người trẻ tuổi tên Tiêu Phàm này, hoàn toàn không thèm để ý đên "quyền uy" của y, đối với thủ hạ mà y phái tới, nói giết liền giết, nói giam liền giam.

- Tiêu tiên sinh, ngài khiến cho tôi cảm thấy rất không thoải mái. Xin ngài đừng quên Anjelina vẫn còn nằm trong tay của tôi, cô ấy vốn chính là người của tôi. Tôi nghĩ Tiêu tiên sinh là người thông minh, nhất định không muốn làm lớn chuyện này chứ? Tiêu tiên sinh hẳn là phải suy nghĩ cho danh dự của lệnh tổ lệnh tôn mới đúng.

Tái Vũ lạnh lùng nói.

- Tiêu tiên sinh, với thân phận của ngài, chơi đùa mấy nữ nhân cũng không là gì. Nhưng nếu nữ nhân đó có liên quan đến TáiVũ tôi, và có liên quan đến tập đoàn của chúng tôi, sự tình cũng sẽ không phải đơn giản như vậy đâu? Huống chi ngài còn kinh động đến bộ an ninh, có cần thiết không?

Tiêu Phàm khóe miệng hiện lên một ý cười châm chọc.

Kinh động bộ an ninh cũng không phải là hắn Tiêu Phàm, mà hoàn toàn là Tái Vũ và "tập đoàn" của y.

- Tái Vũ tiên sinh, ngài quá đề cao chính mình rồi. Những năm gần đây ngài ở trong nước tôi làm những chuyện mờ ám, ngài cho là bộ an ninh tới hôm nay mới phát hiện sao? Không có lập tức động thủ đối phó với các người, chẳng qua là cảm thấy thời cơ chưa đến thôi. Hơn nữa, ngài không thấy uy hiếp của ngài là quá ngây thơ sao? Ngài cho rằng danh dự của Tiêu Gia chúng ta, dễ dàng chịu ảnh hưởng như vậy sao?

Tái Vũ lại trầm mặc.

Từ thế cục hiện tại mà nói, quân bài trong tay y thật sự không nhiều lắm, lại càng không cần phải nói là vương bài. Duy nhất một tấm vương bài, chính là Anjelina. Hơn nữa còn lập trên cơ sở Tiêu Phàm rất để ý Anjelina, mới có thể đối với Tiêu Phàm tạo thành uy hiếp nhất định. Nếu không tấm vương bài Anjelina này cũng sẽ mất đi hiệu lực.

Về phần cái gọi là ảnh hưởng danh dự của Tiêu Gia, Tái vũ tự mình cũng biết chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.

Thân phận của Tiêu Phàm, vừa khéo làm cho uy hiếp này của Tái Vũ khó mà có hiệu quả.

Tiêu Phàm cũng không phải phát triển ở trong vòng thể chế, hắn là nhân sĩ tôn giáo nghiên cứu "đạo học", tuy rằng cũng họ Tiêu, nhưng tuyệt đối không thể đại biểu cho "dòng chính" của Tiêu Gia. Nếu như những chuyện xấu về quan hệ nam nữ này, hơn nữa "nữ nhân vật chính" còn có liên quan với tập đoàn tội phạm quốc tế, nếu như việc này đặt tại trên người những con cháu quý tộc đã lập chí và có thành tựu trên con đường làm quan, thật sự là vũ khí có tính sát thương cao. Nhưng mà đặt trên người Tiêu Phàm, cơ bản là không có quá nhiều ảnh hưởng.

Nhiều nhất chính là sinh hoạt cá nhân thối nát của con cháu thế gia quyền quý, không cẩn thận bị lừa bởi tập đoàn tội phạm quốc tế mà thôi.

Bộ an ninh xuất mã, quét hết thảy phần tử phạm tội, cuối cùng giáo dục một chút đồng chí Trưởng phòng cục Tôn giáo Tiêu Phàm, việc này coi như là qua, cùng lắm thì lại để cho Tiêu Phàm chịu xử phạt của tổ chức.

Trong tay Tiêu Phàm lại nắm hai con tin quan trọng, một người là nữ nhân Tái Vũ yêu, một người là chuyên gia đàm phán cấp cao của y.

Ở trong tổ chức Tái Vũ lãnh đạo, tầm quan trọng của đại tỷ và Joseph, Anjelina còn xa mới có thể sánh bằng. Các cô gái nhận huấn luyện cùng lúc với Anjelina "thành tích đạt chuẩn", có hơn sáu người. Cho dù thiệt hại cả sáu cô gái này, Tái Vũ trong vòng mấy năm cũng có thể lại bồi dưỡng ra một đám người khác.

- Tái Vũ tiên sinh, nếu không liên quan, thì không cần phải nhiều lời. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, Anjelina hoàn hảo không tổn thương gì trở về bên cạnh tôi, từ nay về sau, không còn bất cứ quan hệ nào với các người. Ngài nhất định phải cam đoan với tôi về sau không quấy rầy cuộc sống của cô ấy nữa. Như vậy chuyện này, cá nhân tôi có thể không truy cứu nữa.

Tái Vũ lạnh lùng nói:

- Tiêu tiên sinh, đây là đàm phán. Thỏa mãn điều kiện của ngài, đối với tôi có gì tốt chứ? Trao đổi con tin không phải là trao đổi như vậy, tôi hiện sẽ trả Anjelina lại cho ngài, nhưng sự tình về sau, tôi không thể bảo đảm.

- Vậy sao? Tái Vũ tiên sinh, ngài hiện tại chỉ sợ còn có chút chưa tỉnh táo nhỉ? Tôi đã nhượng bộ rất lớn rồi. Nếu ngài kiên trì phải chơi đến cùng, tôi cam đoan với ngài, mạng lưới quan hệ ngài nhiều năm bồi dưỡng ở thủ đô, trong khoảng thời gian ngắn đều sẽ bị diệt trừ không còn một mảnh. Từ hôm nay trở đi, ngài và bất luận thuộc hạ nào của ngài, đều không thể bước vào quốc gia của tôi một bước. Bằng không, tôi sẽ đích thân bắt ngài!

- Đích thân bắt tôi ư?

- Phải. Hơn nữa tôi cam đoan, ngài tuyệt đối chạy không thoát. Cho dù ngài tránh ở địa bàn của ngài, trốn sang nước ngoài, tránh ở chân trời góc biển, tôi nhất định cũng có thể bắt được ngài. Không chỉ là ngài, bao gồm tất cả thuộc hạ của ngài, từng người một tôi đều thanh trừ hết, trảm thảo trừ căn, một tên cũng không để lại.

Giọng nói của Tiêu Phàm vẫn ôn hòa, giọng điệu lại chắc chắn như đinh đóng cột, không thể nghi ngờ.

Tái Vũ nhẹ nhàng hít một ngụm lãnh khí.

Tiêu Phàm là đang uy hiếp y, nhưng sự uy hiếp này, lại hết sức hữu lực.

Y biết rõ sáu người ở lại biệt thự bảo hộ Đằng Phi Vân và Joseph, thực lực như thế nào. Tuy rằng vẫn không bằng nhân viên chiến đấu dũng mãnh nhất trong tập đoàn của y, nhưng cũng không phải là kém. Joseph ở trong điện thoại đã nói rất rành mạch, nhóm Tiêu Phàm chỉ có ba người đến, hơn nữa hai người còn là nữ, trong nháy mắt, đã đem sáu tên vệ sĩ mà y lưu lại thu thập sạch sẽ, thậm chí ngay cả cảnh báo cũng không kịp phát ra.

Không có sử dụng vũ khí nóng!

Tái Vũ không lo lắng an nguy của mình, điều kiện tiên quyết là y lưu lại ở nước ngoài, lưu lại ở địa bàn của y, Tân Hải thành thị của nước láng giềng phía đông phương bắc. Nếu y bước vào lãnh thổ nước cộng hoà một nước, chỉ sợ không thể đảm bảo rồi.

Nơi này là "phạm vi thế lực" của Tiêu gia cùng với các nhà quyền quý khác tương tự như Tiêu gia.

Tiêu Phàm đối với y và tập đoàn của y áp dụng hành động "giết chóc" xuyên quốc gia, có lẽ không khả thi, nhưng mà ở trong đất nước Trung Hoa, y và các thủ hạ của y, quả thật sẽ không còn an toàn.

Tiêu Phàm thậm chí còn không cần tự mình ra tay, chỉ cần dựa vào lực ảnh hưởng của Tiêu gia, sử dụng cơ quan cường lực toàn lực đuổi bắt bọn họ, cục diện sẽ trở nên vô cùng tồi tệ. Y mấy năm nay ở thủ đô Trung Quốc khổ tâm bồi dưỡng mạng lưới quan hệ, tại thời điểm Tiêu gia tức giận, chỉ sợ cũng không thể giúp được bao nhiêu.

- Được rồi, Tiêu tiên sinh, lần này tôi nhận thua, ngài thắng rồi. Tuy nhiên tôi hy vọng, Tiêu tiên sinh có thể giúp tôi một chuyện, thả chiếc thuyền kia đi. Để báo đáp lại, tôi sẽ nói cho Tiêu tiên sinh, có liên quan đến thân thế của Anjelina, tôi tin tưởng sau khi Tiêu tiên sinh nghe được, chắc chắn sẽ không thất vọng.

Trầm mặc một lúc lâu sau, Tái Vũ rốt cục thở dài một hơi, trầm giọng nói.

Con hổ của Viễn Đông lại chính miệng nhận thua, trong con đường nhân sinh của Tái Vũ, vẫn là lần đầu tiên.

Tiêu Phàm khẽ cười một tiếng, nói:

- Cảm ơn.

- Tái Vũ tiên sinh, việc này không cần thiết. Thân thế của Anjelina tôi đã biết.

- Ngài đã biết ư?

Tái Vũ liền cười lên.

- Không có khả năng. Tiêu tiên sinh, ngay cả chính bản thân Anjelina cũng không biết, từ lúc cô ấy còn rất nhỏ, đã rời khỏi quê hương rồi, không thể cung cấp cho ngài bất kỳ tin tức có giá trị nào.

Tại thời điểm Anjelina còn đi học, đã bị thuộc hạ của Tái Vũ bắt đi. Mấy năm nay, Anjelina sớm đã mất đi liên lạc với gia đình và thân nhân.

Tiêu Phàm lại đang dọa người rồi.

Lời nói dối lớn!

- Nhưng thân thế của Anjelina quả thật không phải bình thường, tôi vốn định qua khoảng thời gian nữa, sẽ đón cô ấy trở về bên cạnh tôi, hiện tại chỉ có thể tiện nghi cho Tiêu tiên sinh rồi. Tiêu tiên sinh, trao đổi này, ngài tuyệt đối sẽ không thua thiệt. Ngài nếu biết được thân thế thật sự của Anjelina, ngài sẽ hiểu, giá trị của cô ấy vĩnh viễn không phải một chiếc thuyền buôn lậu có thể so sánh được. Cho dù là Đằng Phi Vân và Joseph, cũng không đủ để lấy Anjelina ra trao đổi.

Nghe ra thì Trại Vũ không giống như là đang nói xạo, buông Anjelina ra, con hổ Viễn Đông này dường như rất đau đớn.

Tiêu Phàm căn bản không cùng y tiếp tục đàm luận đề tài này, bình tĩnh nói:

- Tái Vũ tiên sinh, ngài vẫn còn mười lăm giờ đồng hồ nữa. Xế chiều ngày mai, nếu tôi không thấy được Anjelina, Đằng Phi Vân và Joseph ngài vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Tái Vũ khẽ thở dài.

- Tiêu tiên sinh, ngài thực cố chấp.

Tiêu Phàm giữ im lặng.

- Được rồi, Tiêu tiên sinh, không cần chờ đến ngày mai, tối nay, Anjelina sẽ trở lại ngôi nhà nhỏ ấm áp của các người. Tôi cam đoan cô ấy không có bất cứ tổn thương gì. Tôi cũng cam đoan từ nay về sau, người của tôi sẽ không tiếp tục quấy rối cô ấy nữa. Nhưng tôi cũng hy vọng, Tiêu tiên sinh có thể tuân thủ lời hứa của mình. Sau khi chuyện này qua đi, chúng ta nước giếng không phạm nước sông.

- Có thể. Tôi sau khi thấy Anjelina, sẽ thả Đằng Phi Vân và Joseph, hơn nữa tôi cam đoan bọn họ an toàn rời đi. Nhưng chỉ một lần này, không có lần sau.

Tiêu Phàm đáp không chút do dự.

Điện thoại bên kia lại rơi vào trầm mặc, con hổ Viễn Đông không có vội vã tắt điện thoại.

- Tiêu tiên sinh, tôi thực không muốn thành đối thủ của ngài, đây có lẽ là thiên ý đi. Tiêu tiên sinh, tôi tin tưởng, chúng ta nhất định sẽ có ngày gặp lại.

Sau một lát, Tái Vũ chậm rãi nói.

Tiêu Phàm lẳng lặng nhấn xuống nút tắt máy.